"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
…
Mộ Giai Nam lúc nhìn đến câu “G·i·ế·t người diệt khẩu” này làđanguống trà, bị lá trà làm mà ho khan, bất quá việc nàykhôngtrách Quế công công mẫn cảm quá mức được, chínhhắncũngđãđem hoàng cung và hoàng đế làmmộthồisựviệc rồi… Ánh mắt Mộ Giai Nam dừngtrênmộtđôi “Trócyêucô” cách nhaukhôngxa, chỉ kim lóng lánh chói mắt, mà cổ tay Ngưu Nữu Nữu chỉ dùng tơ lụa bao vâykhôngđể lộ ra ngoài… Ai, vô luận là nhìn người hay nhìn vật, thấy thế nào cũngkhônggiốngmộtđôikhôngphải sao?
ThuanhĐào c*n m** d***,điđến sau xe lấy ramộtquả táo đỏ rực, ởtrênngười cọ cọ sau đó đưa cho Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam sợ run chớp mắtmộtcái, ra vẻ cảnh giác hừmộttiếng: “Đỏ như vậy nhất định có sâu.”
“…” Mộ Giai Kỳ chưa bao giờ thấy đại ca ra lệnh cho mình như vậy, lại nhìn thần sắc Mộ Giai Nam giống như thẹn quá thành giận,hắnkhiếp đảm tránh sangmộtbên, Mộ Giai Nam cũngkhôngchớp mắt đánh xe mà qua, bên cạnh lại truyền đến lời từ biệt của Mộ Giai Kỳ: “Đại ca yên tâmđi, tasẽmang hết khả năng để quản lýthậttốt huynh đệtrênnúi, chúc ca thuận đường xuôi gió, sớm ngày trở về…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ca cũngkhôngcó đ**m xem nàng cuối cùng có mấy sợi tóc… Ách! … Đừng đánh đầu ta!” Mộ Giai Kỳ ôm đầu trốn tránh, tức khắc khôi phục bộ dáng cợt nhả,hắnthúcmộtquyền vào ngực Mộ Giai Nam, trịnh trọngnói: “điđica, ta cam đoansẽđem Linh nhi muội muội nuôi thành mập mạp, trắng trẻo, làm cho nàng quên hết những chuyệnkhôngthoải mái trong lòng…”hắnliếc mắt nhìn Ngưu Nữu Nữumộtcái: “Ca cũng mở lòng vui vẻ màđiđi, cứ đem những chuyệnkhôngvui bỏ hết sau lưng…”
Rừng rậm xanh um tươi tốt, bọn sơn tặc có lẽ biết được sơn đại vương rời khỏimộtvài ngày, cho nên thỉnh thoảng có mấy sơn tặc như châu chấu bay ra từ bụi cỏmộtphen lưu luyến chia tay. Mà Mộ Giai Nam chỉ cười tủm tỉmmộtlần lạimộtlần vẫy tay cáo biệt, nhìnhắngiống như Bộ trưởng Bộ Quốc phòngđangkiểm duyệt bộ đội vũ trang vậy.
Đợi xe ngựa đến chân núithìđãqua hoàng hôn, nhưng ThuanhĐào vẫn như chưa thức dậy,hắnkhom người ngắt cọng cỏ lau quét tới quét luitrênchóp mũi ThuanhĐào, chỉ thấy ThuanhĐào nhu nhu cái mũi cũngkhôngcó ý định mở mắt,hắncũngkhôngvội vàng, chậm rãi lại dùng cỏ lau, trái phải tấn côngtrênkhuôn mặt nàng mà “Tổng vệ sinh” …”Sâu lười, đến giờ ăn cơm rồi.”
“…” ThuanhĐào mặc dùkhôngrõMộ Giai Nam vì saonóicho nàng nghe chuyện này, nhưng nàng vẫn khẽ giật mìnhmộtphen, huynh đệ họ mặc dù thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, nhưng nàng quảthậtcó thể cảm giác được huynh đệ hai người thân mật khăng khít với nhau.
Tại lúchắncònđangtự hỏi,thìcánh tay cảm thấy có trọng vật đè xuống… Mộ Giai Namnhẹnâng cánh tay, chỉ thấy ThuanhĐào nghiêng mình, đầu thuận thế gối lên đùihắn… Mộ Giai Nam nhìn xuống sườn mặt ThuanhĐào, lông mi nàng dài hơi lay động, cái miệngnhỏnhắn ngủ rất an nhàn.hắnkhôngkhỏi bất đắc dĩ cười,khôngthểkhôngthừa nhận, từ lúc nàng ở rừng rậm suýt nữa bị c**ng b**, trong lònghắnbắt đầu hy vọng nàng có thể sớm ngày mở miệngnóichuyện, ít nhất cũng có năng kêu to”Cứu mạng”, khi nàng muốn cười có thể cất tiếng cười to, cũng có thể giao tiếp với mọi người bằng ngôn ngữ.
“Nhưng cakhôngnóilàđicùng Nữu Nữu a, đại cakhôngphải muốn mượn cơ hội này để làm chuyện của mình chứ?! ——” Mộ Giai Kỳmộtcỗ tức giận, sơn trại nhiều việc như vậy, ca lại cùng tiểu tình nhânđidu sơn ngoạn thủy, chuyện nàythậtquá đáng!
Mộ Giai Nam thấy thần sắc ThuanhĐào ai oán,khôngkhỏi dương môi cười: “Tađãsớm nghĩ thông suốt, bọn họ đều là người thân của ta, bất luận ở thời điểm nào, ta đều có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc hai hài tử kia, loại cảm giác này cũngkhôngtệ, ha ha.”
“Nghĩa phụ ta, cũng chính là trại chủ sơn trại, trước khi lâm chungđãmang chân tườngnóicho ta biết, lúc ấy ta có loại cảm giácnóikhôngnên lời… Mặc dùkhôngcó cha mẹ, nhưng ta vẫn còn tay chân, takhôngmuốn đệ đệ giống như takhôngnhận đượcsựyêuthương của cha mẹ mà rơi vào tịch mịch, cho nên ta vừa là ca lại vừa làm cha, thậm chí mọi việc đều nghĩ chohắn, mà khi ngươi cómộtngày biết được nguyên lai tất cả đều là giả dối, cái loại tâm tình nàykhôngngười nào có thể phải cảm nhận được
“…” ThuanhĐào cầm hai quả táo kiểm tramộtvòng,khôngpháthiệnchỗ sâu nào, nhưng ánh mắt kia của Mộ Giai Nam giống nhưnóinàngkhôngcó hảo ý, nàngmộtmồm to cắn lên quả táo, sau đó đem quả táo vừa cắt ngang mặt đưa Mộ Giai Nam kiểm tra, Mộ Giai Nam tựa hồkhôngnghĩ tới nàngthậtsựsẽlàm như vậy, ra vẻ tỉ mỉ kiểm tra, sau đó mới đưa tay kia chỉ vào quả táo: “Đều dính nước miếng của ngươi, ghê tởm như vậy, làm sao ăn nha…?”
…”( chẳng hiểu gì).
khôngđợi Mộ Giai Nam mở miệng, ThuanhĐàođãném quả táo bị cắnmộtnữa lên người Mộ Giai Kỳ,hắntránhkhôngkịp vừa vặn bị đánh trúng, ThuanhĐào cả v·ú lấp miệng em từ trong xeđira, tà tà vuốt vuốt cằm nhìn Mộ Giai Kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)
ThuanhĐào chịukhôngnổi đám sơn tặc nhìn mình dò xét, cho nên nàng vào bên trong xe ngựa để tránh bị quấy rầy, nhưng chưađiđược vài bước, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe bên ngoài màn xe truyền đếnmộttiếng: “Ca! Mang ta cùngđichơiđi!”
Làm mọi thứ trở lại bình thường, Mộ Giai Nam trong lòng hơnmộtphần trầm trọng,trênsơn đạo chỉ còn lạiâmthanh quay vòng của bánh xe…
“…” Nàng nghiêng trái nghiêng phải ngồi dậy, màtrêntayhắnvẫn còn nắm cọng cỏ lau c·h·ế·t tiệt kia, người này thực đáng ghét mà!
Mộ Giai Kỳ vừa nhìn vừa suy nghĩ,hắnbán tín bán nghi: “Ngươi sắp phải gả cho Thất vương gia vậy còn quấn lấy đại ca của ta làm gì? Hay là ngươi đối với đại ca của ta còn có suy nghĩkhôngan phận…?”
ThuanhĐào nghehắnnóivậy,thìtức giận đưa tay định đoạt lại quả táo, nhưng Mộ Giai Nammộtngụm mang hết quả táo cho vào miệng, mắt còn dào dạt ý cười xấu xa, ThuanhĐào nhất thời hai tay vòng trước ngực ngoảnh mặt sangmộtbên… Người này căn bảnkhôngđáng để người khác đồng tình,hắnchính là có nhiều ý nghĩ xấu như vậy, nên mới bị cha mẹ bỏ lại bên đường!
Mộ Giai Nam lưng cứng đờ tức khắc giữ chặt cương ngựa,hắnđình trệmộtcái chớp mắt, có lẽ Mộ Giai Kỳ đối với chuyệnhắnrờiđicó chút kích động, huống chi Mộ Giai Kỳ bất quá chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cho nên mới cố ý tìm đủ loại lý do để kéo dài thời gian. Cẩn thận ngẫm lại, mặc dù đứanhỏnày ngày thường bướng bỉnh hiếu thắng, nhưnghắnchưa bao giờ rời xa Mộ Giai Kỳ quá năm ngày. Mộ Giai Nam nhảy xuống xe ngựa,đitới trước mặt dệ đệ… Mộ Giai Kỳ ủy khuất cúi đầu, thấy thần sắc đại ca trở lại hòa ái,khôngkhỏi ôm cổ Mộ Giai Nam: “Ca, mang Giai KỳđiYến Hoàn Sơnđi, ta mặc dù võ côngkhôngbằngmộtnửa của ca, nhưng cũng hữu dụng mà, nơi đó rất nguy hiểm, vì nữ nhân của người khác, ca…”
Ánh sáng mờ xuyên thấu qua lá cây chiếu vào gương mặt mị hoặc của Mộ Giai Nam, rútđivài phần bướng bỉnh lại thêm vài phần sầu lo, ThuanhĐào biếthắndùng tiếng cười để che dấu mệt mỏi, Mộ Giai Nam bất quá chỉ hai mươi tư tuổi, vậy mà nhìnhắnso với người ta già hơnmộtchút, thân sống ở ngư long hỗn tạp,hắnkhôngcó lựa chọn nào khác, chỉ có thể buộc chính mình từ từ cường đại.
Mộ Giai Nam coi như tự mình lầm bầm lầu bầu, lại đem bí mậtđãẩnsâu trong lòngnóihết với ThuanhĐào, nhưng vẻ mặt củahắnlại xuấthiệnnét nhu hòa. ThuanhĐàokhôngtự chủ được vỗ vỗ lưnghắn, khiếnmộtngười mang tất cảyêuthươngđiquan tâmmộtngười, lại pháthiệnngười đó và mìnhkhôngcó quan hệ gì, tâm nhất định phải chịu đả kích, mà giờ phút này, nàng mới pháthiệnmình đối với Mộ Giai Nam hoàn toànkhôngbiết chút gì.
Mộ Giai Nam vui mừng gật gật đầu, Mộ Giai Kỳthậtra cũng có tâm tư tinh tế, là người làm đại ca nhưhắnkhôngđể ý đến vấn đề này, mà đệ đệ bất tri bất giác dần dần thành thục, có lẽ đây làsựăn ý giữa huynh đệ,khôngcần biểu đạt, cũng rất ấm áp.
ThuanhĐào thấyhắnmộtbộ dáng tiểu hài tử mè nheo, nhất thời liếc mắt khinh thường nhảy xuống xe ngựa, mở hộp văn chương viết xuống: ta ba tháng sausẽthành thân với Thất vương gia, đại ca ngươi chỉ có lòng tốt giúp đỡ ta, hiểukhông?
ThuanhĐào cảm giáctrênmặt như có con sâu bò tới bò lui, mở đôi mắt sương mù ra, Mộ Giai Nam pháthiệnnàng tỉnh, lập tức tránh ra! … Nàng ánh mắt đánh giá bốn phía, nhìn biểu tình sung sướng nhưđangxem kịch của Mộ Giai Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Giai Nam vốn chuẩn bị hai con ngựa, nhưng thấytrênxe đầy đủ vật tư, đương nhiênkhôngmuốncôphụ ý tốt của Ngưu tiêu đầu, màhắncàng ngạc nhiên hơn khi Ngưu Đại Ngưu đồng ý để Ngưu Nữu Nữuđicùnghắn. Yến Hòan Sơn trong chốn võ lâm được mạnh danh là nơi quái dị, nhiều cơ quan,ẩnsĩ tập hợp nổi tiếng xa gần. Nhưnghắncũng từng nghe nghĩa phụnóiqua, Yến Hòan Sơn sở dĩ được mệnh danh là Yến Hoàn, nghĩa là Yến tử lá rụng về cội gia viên, vạn vật đều có linh tính, chỉ cầnkhôngcó tâm hại chúng nó, chúng nóthìsẽlấy lễ mà đối đãi, đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồnmộtphía mà thôi, còn cuối cùng Yến Hoàn Sơn có phải là nơi vực sâu vạn trượng haykhôngthìhắncũng chưa tận mắt nhìn thấy, bất quáhắnquảthậtcó tâm tưđikhám phá bí mật Yến Hoàn Sơn, có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn cũngkhôngchừng.
Mộ Giai Nam giữ cương ngựa bày ra tư thếkhônghài lòng,hắnxuống núi lần này ngoài chuyện của Ngưu Nữu Nữu,thìhắncòn hy vọng đệ đệ sớm tự mình đảm đương mọi chuyện. Ai biết được Mộ Giai Kỳ đáp ứng rất thống khoái, chỉ chớp mắt lại chạy xuống núi quấy rối,hắnkhônghờn giận nhíu mày: “Ngươi cũngkhôngcònnhỏ, sơn trại sớm hay muộn cũng giao cho ngươi quản lý, nam nhân phải hiểu được chuyện gì nên làm,khôngthể cái gì cũng đều ỷ lại đại ca.”
Mộ Giai Nam tức khắc nháy mắt lệnh Mộ Giai Kỳ im tiếng: “Ainóivới ngươi? Yến Hoàn Sơn chỉ bị bọn vá áo túi cơm trong chốn võ lâm đồn thổi mà thôi, tin vỉa hèkhôngđủ làm chứng.”hắnvỗthậtmạnh vào lưng Mộ Giai Kỳ: “Ca cũng chỉ cómộtmình ngươi là đệ đệ, ngày thường ngươikhôngphân lớnnhỏcũngkhôngsao, nhưnghiệntại ta phảiđimấy mươi ngày, ngươikhônglẽ cũng muốn giốngmộtnam nhân nhiều lời? Thế giankhôngcó chuyện gìkhônggiải quyết được, gặp chuyện gì cũng nhớ bình tĩnh, cân nhắc trước sau rồi hãy quyết định.”hắnlau nước mắt cho đệ đệ, bật cười: “Nam nhi đại trượng phu, sao động chuyện là rơi nước mắt a? Chăm sóc tốt cho Linh nhi, nếu nàng thiếumộtsợi tóc, cakhôngđể yên cho ngươi đâu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mộ Giai Kỳ!” Mộ Giai Namkhôngkiên nhẫn đánh gãy lờihắn, mệnh lệnh cương quyếtnói: “Ta và Ngưu Nữu Nữu có chuyện quan trọng cần làm, đệ lập tức biến mất trước mặt ta, nếukhôngđừng trách ta!”
Mộ Giai Kỳ ủy khuất mếu máo, nổi tính đùa giỡn: “Nữu Nữu,đãnóiđại ca của takhôngđẹp trai bằng ta, hơn nữa ta đối với ngươi cũngkhôngtệ a, sao ngươikhôngnóigìđãđánh ta…?”
Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
… ThuanhĐào nghiêng đầu ra ngoài hé ra nữa con mắt, chỉ thấy Mộ Giai Kỳ như chướng ngại vật cản đường, hai tay mở ra đứng chắn trước đườngđi, nàng vô tình cúi mí mắt, xú tiểu tử này vẫn còn sống sao?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy ngày trước Quế công công hấp tấp gửi thư đến, chuyện thứ nhất chính là việc mất trộm trong cung ông tađãthoát khỏi hiềm nghi, chuyện thứ hai chính là nhắc tớimộtnữa “Trócyêucô”trêncổ tay Ngưu Nữu Nữu, cố ýnóiđến việc nàng sắp gả cho Thất vương gia, muốn được an toàn phải g·i·ế·t người diệt khẩu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.