Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành


ThuanhĐào thở dài, Yến Hồi đại sưthậtsựđáng thương, tuổi cao như vậy mới tìm được con, còn chưa nhận thứcđãphải ly biệt. Yến Hồi đại sư đúng là chịu đủ khổ rồi: Mộ Giai Nam,khôngchỉ có tađangđợi huynh, mà còn có phụ thân của huynh, thân nhân huynh tìm mười mấy nămđangở đây, trăng sao hay chuyển lời dùm ta, gọi Mộ Giai Nam nhanh trở về.

Ngưng Sa Tử nắmthậtchặt bả vai ThuanhĐào:

Nàng ảm đạm tươi cười nước mắt dần tràn ra:

Thiên bạc phơ, lộ mờ mịt.

“Tìm được Mộ Giai Nam chưa? …”

Tử hàm: ta thường dùng công cụ chàng làm việc lưu lạimộttờ giấy,nóita mang thai, nhưng chàng ngay cả liếc mắt cũngkhôngthem liếcmộtcái, xem như là giấy vụn đem bỏđi, ta lạimộtlần nữa bị đả kích, chàngkhônghềyêuta.

Nàng nằmtrênđệm chăn, bả đầu và mặt đều chôn trong chăn…khôngcó khả năng, Mộ Giai Namsẽkhôngchết,hắnlà chim bất tử,khôngcó khả năng tùy tiện c·h·ế·t như vậy,hắncòn phải cưới nàng,khôngđượcnóikhônggiữ lời,khôngđược.

“Ừ, giải sầu cũng tốt, tuổi cao cũngkhôngchịu nổi k*ch th*ch, chuyện chờ đợi này,mộtmình ta là được rồi.”

“Ta từng ảo tưởng vô số lần, câu đầu tiên khi ta có thểnóiđượcsẽnóigì,nóivới ai, nội dung là cái gì, nghĩ tới rất nhiều…”

ThuanhĐào hít sâumộthơi, đem rượu trong chénmộthơi uống cạn sạch, chất lỏng chua sót xâm nhập yết hầu, thấmmộttia cay độc: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng muốnnóilại thôi nhấpmộtngụm rượu,khônghềnóinhiều.

Mọi chuyện đều giống như mới hôm qua, tầm mắthắndừng trước bàn trang điểm,hiệnra khuôn mặt ái thê Liễu Di Nhất ngồi trước gương, thê tử nũng nịu tú nhan tràn ngập tìnhyêu, màhắnlúc đókhôngkhỏiâmthầm cảm thán, thế gian chỉ cóhắnmay mắn nhất.

Tất cả mọi người cho rằng Mộ Giai Namđãchết, đều lâm vào tiếc hận rơi lệ. Còn vì Mộ Giai Nam tạomộtpho tượngkhôngmộ bia tế điện.

ThuanhĐào hỏi đúng lý hợp tình, nàng giờ phút này bất chấp người khác thích haykhôngthích nghe, đây là suy nghĩ của nàng.

Nhắc tới việc này, Ngưng Sa Tửkhôngkhỏi hơi hơi nhíu mi:

Ngưng Sa Tử đồng ý, nàng sóng vai ngồi xuống, tán gẫu vài chuyện vô vị:

Nhà cũ bụi giăng đầy đất

※ ※ ※ (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà tin dữ lại theo nhau đến ——

Chỉ có ThuanhĐào, nàngkhôngtin.anhdũng vô địch Mộ Giai Namsẽkhôngdễ dàng c·h·ế·t như vậy, nàng cái gì cũngkhôngmuốn nghe,khôngmuốn bọn họnóivới nàng những câu như nén bi thương, ai cho phép bọn họ lập bia cho người sống?mộtđám hỗn đản.

“Ngươi trước hãy bình tĩnh…”

“Yến Hồi đại sưmộtmình xuống núi, nghenóiphải về nơi ở cũ, chúng ta cũngkhôngngăn cản, cứ để cho lão nhân gia bình tĩnh cũng tốt…”

Yến Hồi đại sư chất phác ngồi xuống giường, ngón tay v**t v* bên gối,hắncầm chiếc gối thêu hoa lên phủi phủi bụi, lại lơ đãng pháthiệnbên trong gối lộ ra vài trang giấyđãố vàng——

ThuanhĐào mấy ngày qua đem chính mình bao vây trong bức tường cách ly, đối với vị lão nhân gia lại sơ cho thân thiết.

“Mộ Giai Nam ——” ThuanhĐào đột nhiên ngồi dậy, nàngđãtỉnh,đangnằmtrêngiường, mà bên cạnhkhôngcó bóng dáng của người nàng vừa gọi.

ThuanhĐào hướng Ngưng Sa Tử phaođinụ cười cảm kích:

“hắntrời sanh tính linh động, ý nghĩ cơ mật, nhất địnhkhôngcó việc gì.”

ThuanhĐào lại té xỉu, khi có ngườitrênnhánh cây ở khe núi tìm được đai lưng của Mộ Giai Nam, đai lưng loang lỗ vết máu, mangđimộttia hy vọng cuối cùng. Mà đai lưng này là chính tay ThuanhĐào đeo chohắn. Nhớrõlúc ấy, nàng vì đùahắncòn thắtmộtcái nơ con bướm, mặc dù nàngđãcố gắng tìm điểm khác nhau, nhưng,khôngcó điểm nào, đây chính là đai lưng của Mộ Giai Nam.

Mọi người tựa hồ đều tắt hết hy vọng, cho dùmộtngười trụy nhai may mắn chưa c·h·ế·t, nhưng theo đủ loại dấu hiệu cũngkhôngkhó đoán ra, Mộ Giai Nam nhất định bị thươngkhôngnhẹ, mấy ngàykhôngđược sơ cứu, khả năng còn sống cơ hồkhôngcó.

Nàng rót hai ly rượu,mộtly đưa tới trong tay Ngưng Sa Tử, nàng bày ramộtnụ cười, lại cườikhônghề ý nghĩa:

Ngưng Sa Tử nhìn chăm chú ThuanhĐào hồi lâu…mộtmàn Mộ Giai Nam bướng bỉnh, sáng sủa, u buồn, vẻ mặt bình tĩnhhiệnlên trước mắt nàng. Bọn họ có thểnóilà bằng hữu, tuy trao đổi với nhau cũngkhôngnhiều, nhưng nàng hiểu Mộ Giai Nam, càng hiểu tình cảm của Mộ Giai Nam đối với Ngưu Nữu Nữu. Có thểnói,khôngcómộtngười nam nhân nào vô duyên vô cớ vìmộtnữ nhân khác vào sinh ra tử, tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của Mộ Giai Nam đối với Ngưu Nữu Nữu, mà Ngưu Nữu Nữu cũng dũng cảm bày tỏ tiếng lòng, khi cuộc sống tốt đẹp sắp đến tay,thìlại vô lực nắm lấy… Ngưng Sa Tử tựa hồ có thể lý giải loại tâm tình này. Mặc dù tất cả mọi ngườinóiMộ Giai Namkhôngcòn sống, nhưng Ngưu Nữu Nữukhôngkhóckhôngnháo, mắt điếc tai ngơ nhìn nhưkhôngthấy. Vì nữ nhân này vẫnkhôngtin, mà từ trong đáy lòng nàng phát ra thanhâmlà:khôngthể mấtđihắn. Linh hồn của nàng sớm bay vào khe núi, đau triệt nội tâm kêu gọi, kêu gọi tình cảm chân thành nam nhân trở về.

Tađirồi, mang theo con của chúng ta, tasẽmộtmình nuôi con lớn lên,sẽkhôngquấy rầy chàng, vĩnh viễnkhông…

Nhất trản đăng, vọng ngoài cửa sổ.

ThuanhĐào còn chưa mở miệng lệđãchảy thành hàng… Nàng xuyên qua làmộthồi tai nạn, nếu hại c·h·ế·t Mộ Giai Nam, nàng xuống địa ngụcsẽchịu trừng phạt, nàngkhôngmuốn sống, nàng còn sống chỉ có hại người.

Tạo hóa trêu người… Di Nhất, nàngmộttay nuôi dưỡng con chúng ta thành người, nhưng ta lại vô duyên gặp lại con.

… Lệ mơ hồ tầm mắt, Yến Hồi đại sư đem phong thư ố vàng áp lên gương mặt… Làhắnép ái thê rờiđi,hắnthậm chí đến lúc này mới đại triệt hiểu ra, khihắnnóilời thề son sắt, tự nhậnhắnyêunàng, tự nhận cả đời tình cảm chân thành khắc cốt minh tâm, lại mới hiểu đượchắnxemnhẹcảm thụ của thê tử, Liễu Di Nhấtkhôngcần địa vị trong giang hồ củahắncao bao nhiêu, nàng chỉ muốnhắnmãiyêunàng, quan tâm nàng. Chỉ chớp mắt dường nhưđãcó mấy đời, mấtđimới trân quý sao?hắnnhư trước vẫn ích kỷ như vậy.

“Vì sao phải khóc, Mộ Giai Nam cũngkhôngchết, có ai nhìn thấy thi thể củahắnsao?”

Mà khi chàng xem được phong thư này, có thểđãlà mấy năm sau, hoặc vĩnh viễn chàng cũngsẽkhôngxem qua, củng có thể… Chàng căn bảnkhôngquan tâm cảm thụ của ta, bởi vì chàngđãsớm quên ta, quên nơi này,trênchiếc giường này từng cómộtnữ nhân luôn si ngốc chờ chàng.

“Ta cũngkhôngtin Mộ trại chủ bỏ lạimộtmình ngươi mà rờiđi… Ta cùng ngươi chờ.”

Yến Hồi đại sư sau khi biết được việc này chịu đả kíchkhôngnhỏ,hắnkhôngtỉnh lại nổi, chỉ ở trong mộng yên lặng rơi lệ,khôngngừng gọi tên vợ con.

Yến Hồi đại sư chống quải trượng thong thảđivào, từ khi Liễu Di Nhất rờiđi,hắncũngkhôngbước chân vào gian phòng từng tràn ngập tìnhyêunày, nhiều kỷ niệm còn lưu lại,hắnmuốn chính mình từ trong tưởng niệm thoát ra, dứt khoát kiên quyết rờiđi, lại càng lún càng sâu, vô luậnđiđến nơi nào, hoài niệm vẫnkhôngmấtđi, nó vẫn theohắnđến suốt cuộc đời.

Tử hàm:

“Cũng có thể Mộ Giai Namkhônggặp chuyệnkhôngmay, chỉ làhắnđangmuốn đùa giỡn chúng ta, ngươi xemhiệntạithậttốt, ngươi cũng có thểnóichuyện,khôngchừng chưa tới hai ngày tên kia bỗng nhiênsẽxuấthiện, ha ha…”

Mà chữ viết thanh tú quen thuộc, ký hiệu quen thuộc lại thân thiết, làmộtphong thư do Liễu Di Nhất tự tay viết, chữ viết đậm nétrõràng, lại mềm mại, tâmhắncàng đau thương, khắc chế giọt nước mắt sắp tràn ra.

Lệ ngànđi, phán quân về.

Tử hàm: ta yên lặng ởmộtbên chờ đợi chàng mười ngày, chàng ngay cảmộtcâu,mộtchữ cũngkhôngnóivới ta, ta an ủi chính mình, cũng an ủi con của chúng ta: cha con trong lúc làm việckhôngthíchnóichuyện, hai mẹ con chúng takhôngnênđiquấy rầy. Cho nên, ta như trước ngoan ngoãn ởmộtbên chờ chàng, nhưng takhôngthể duy trì nụ cườitrênmặt, nhìnmộtđống đồng thiết ở trong tay chàng, nhìn bộ dáng chàng mừng rỡ như điên. Ta suy nghĩ, đống phế liệu ở trong lòng chàng có vị trí so với ta càng trọng yếu hơn, bỗng nhiên ta giác ngộ, sao ta lại đáng thương như vậy.

“Đúng! Tên kia thực thông minh, lại hư hỏng, mọi ngườikhôngphải thườngnói, tai họa di ngàn năm, ha ha, cực kỳ nguy hiểm đối vớihắncũngkhôngphải lần đầu tiên, cho nên tasẽkiên nhẫn chờ đợi,mộtngàykhôngthấy được thi thểhắn, ta tuyệtkhôngtinhắnđãchết.”

“Ta muốnnóivới Mộ Giai Nammộttrăm câu cám ơn, sau đó lên ánhắnkhi dễ ta câm điếc, đến lúc đóhắnkhẳng địnhsẽnóilại, khiến ta á khẩukhôngtrả lời được, ha ha…”

Liễu Di Nhất lúc này xa nhau.

“Muốn khócthìcứ khócđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng đứng dậy rótmộtchén trà đưa cho ThuanhĐào, tận lực trấn annói:

Ta khẩn cấp muốn cùng chàng chia xẻ chuyện vui sướng này, nhưng chàng chỉ lo làm việc, tasẽchờ. Biết chàng si mê chế tạo binh khí, mà bộ dáng khi chàng chuyên chú làm việc rất mê người, ta đương nhiênkhôngmuốn quấy rầy chàng, chỉ đành chờ chàng xong việcsẽbáo tin vui, chắc là chàngsẽrất vui? Ha ha.

Cốc Mộng Vũ hút hấp cái mũi, miễn cưỡng cười vuinói:

ThuanhĐàokhôngcho là đúng cười cười:

“Giúp ta bồi chuyệnđi, khó được ta có thể mở miệngnóichuyện, ha ha…”

“sựthậtvà mơ ước luôn cách xa vạn dặm,khôngnghĩ tới lần đầu tiên ta mở miệng là kêu tên củahắn,hắncũngkhônglễ phép dámkhôngđáp lại ta. Khẩn cầu ông trời cho ta kỳ tích, nhưng lão thiên gia căn bảnkhôngbiết ta là ai, điều ta có thể làm, chính là tĩnh tâm chờ đợi…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiếngnóicủa ngươi rất êm tai, Mộ…”

Cốc Mộng Vũ nhìn bóng dáng run sợ của ThuanhĐào, nàngkhôngthể ngờ ách tật được chữa khỏi lạikhôngphải chuyện vui, mà lại bi thương như vậy. Nàngkhôngkhỏi thở dài,mộtkhi trụy nhai nhất định vạn kiếp bất phục, nàng đương nhiên cũngkhônghy vọng Mộ Giai Nam c·h·ế·t, nhưngsựthậttàn khốckhôngtồn tại nhiều ảo tưởng.

Lang trungnóita có hỉ. Ta v**t v* bụngmộttrận vui mừng, tưởng tượng bộ dáng đángyêucủa con chúng ta, nếu là con traisẽgiống như chàng, nếu là congáisẽgiống ta, nhất định là hài tử đángyêu.

ThuanhĐào thấy Cốc Mộng Vũ đẩy cửa vào, nàng vội vàngđixuống giường, nhưng hai chân vô lực ngã xuống đất. Cốc Mộng Vũ tức khắc chạy lên nâng ThuanhĐào dậy, ThuanhĐào khẩn cấp dò hỏi:

Nhiều ngày tìm kiếmkhôngcó kết quả.

ThuanhĐào nhìn về phía chân trời… Sao sáng lóe lên giữa bầu trời, nhưng trong mắt nàng lại trở nên ảm đạmkhôngánh sáng, phong cảnh tú lệ cũng phải có người cùng nhau xem mới cảm thấy xinh đẹp, nguyên lai thực là như thế.

Cốc Mộng Vũ được sư phụ phái tới chăm sóc ThuanhĐào, bởi vì giờ phút này chỉ có nàng còn có thể chấp nhận tin dữ này. Mọi người còn lạiđangtìm kiếm thi thể Mộ Giai Nam, nhưng khe núi sâu vạn trượng, nhìnkhôngthấy đáy, mây mù tràn ngậpkhôngthể phân biệtrõtầm nhìn, huống chi cũngkhôngcó sợi dây thừng nào đủ dài đểđiđến đáy cốc, càngkhôngcó ai đủ năng lựcmộtmìnhđivào sơn cốc. Giờ phút này, tất cả mọi người đềuđangnghĩ cách nào vẹn toàn nhất.

“Mộ Giai Nam phúc thiên mệnh lớn, có lẽ vừa vặn được nhánh cây nâng đỡ, trước khi chưa tìm được thi thể, mọi chuyện vẫn chưa hết hy vọng…”

“Yến Hồi đại sư gần đây thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành

Nàng hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng, mọi thứ đều là giả.

Ngưng Sa Tử mấy ngày qua cũng gầyđikhôngít, nàngđiđến mộ bia, thấy Ngưu Nữu Nữu khoanh chân mà ngồi, vẫnkhôngnhúc nhích chăm chú nhìn chữtrênbia mộ, có lúc còn ngây ngô cười. Ngưng Sa Tử lau lau khóe mắt, lấy lại tinh thầnđilên trước, nàng nhìn vẻ mặt Ngưu Nữu Nữu, ý muốn xem nàngđangcười chuyện gì, nàng cười so với khóc càng thê thảm…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành