Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!


Tầm mắt của nàng dừngtrênnhững đám mây, tuy rằng cái gì cũngkhôngnhìn thấy, nhưng nàng như trước vẫn tìm kiếm, chỉ cần cómộtchút manh mối nào cũng được… để cho nàng biết,hắncòn sống… Nhưng chỉ vẫn như cũ, tất cả đều im lặng, thần kỳ im lặng, cả ngọn núi giống nhưđãchết, nàng cũng sắp c·h·ế·t…

Nàng cố gắng gọithậtto nhưngkhôngcó tiếng động, yết hầu chợt nóng lên, ho ramộtngụm máu đen.

Mộ Giai Nam, có rất nhiều ngườiđangđợi huynh, trở về, trở vềđi.

“khôngnghĩ tới Mộ thiếu hiệp có thể đem Liễu Diệp thổi raâmthanh hay như vậy,thậtsựlà đứanhỏcó thiên phú.”

Thiên trượng hành giả đại khái đoán ra Yến Hồi đại sư vì sao lại nhiều cảm xúc ngổn ngang.hắnnguyên bản sớm muốn đem chuyện nàynóicho Yến Hồi đại sư biết, nhưng ai ngờ Mộ Giai Nam vô thanh vô thức liền lên núi, Thiên trượng sợ Yến Hồi đại sư nghe được việc nàysẽkích động, cho nên chậm chạp chưanói. Thiên trượngđilên nắm chặt bả vai lão hữu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nước mắt của nàng tuôn trào, thê lương tê rống thẳng hướng tận trời, xuyên qua đêm đen, tê nát lòng mỗi người.

Yến Hồi đại sư trong mắt đầy lệ quang,hắnvà ThuanhĐào nắm tay nhau cùng ngồi ở chân núi, dòng khí lo âu quấn xung quanh hai người,khôngai có thể cảm thụ nội tâm vui sướng, chờ đợi và bất an của bọn họ.

Lúcsựlo lắng của mọi người vừa buông lỏngthì——

Thiên trượng hành giả giờ phút này cũng hiểu đượcsựchuyện kỳ quái: (đọc tại Qidian-VP.com)

… ThuanhĐào khoanh chân mà ngồi, nàngkhôngquan tâm mìnhđangngồi lên những hòn đá nhọn, trong tay nàng nắm chặt Ngân Liễu Diệp, máu tươi nhiễm đỏ vòng cổ.

“Mộ Giai Nam là nghĩa tử của Quá Thủ Vô Ngân.”

Thiên trượng hành giả thở dàimộthơi:

ThuanhĐào lúc này mới ý thức được,khôngchỉ có mấy người bọn họ lo lắng an nguy Mộ Giai Nam, mà những người xa lạkhôngquen biết này, mặc dùkhôngở trong này chờ đợi, nhưng cũng ngày ngày lo lắng, nếukhôngsẽkhôngvìmộtchút động tĩnh mà kéo nhau tới.

Tin dữ đến sau năm ngày Mộ Giai Nammộtmình lên núi…

“Chỉ cónóiqua,hắnkhôngbiết cha mẹ là ai, nhưng Quá Thủ Vô Ngân trước khi chếtđãnóicho Mộ Giai Nammộttin tức —— phụ thân củahắncó liên quan đến thị long binh khí.”

Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho an nguy của Mộ Giai Nam, nhưng nàng vẫn hy vọng, Mộ Giai Nam chỉ làđinhầm sơn đạo, mới khiến bọn họkhôngnhìn thấy Mộ Giai Nam. Ngưu Nữu Nữuđãngồi ở chỗ này năm ngày, nàng trừ bỏ uống chút nướcthìkhôngăn gì, cả người thất hồn lạc phách, tiều tụykhôngchịu nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Yến Hồi đại sư hòa ái cong môi, thê tử củahắncũng thường xuyên giúphắnxoa bóp bả vai, động tác này khiến người ta quen thuộc hoài niệm như vậy. Mà năm ngày gần đây,hắnmặc dù ở trong động tĩnh dưỡng, nhưng bên tai vẫn nghe đượcâmthanh của Liễu Diệp, nhạc khúc tuyệt vờikhôngkhỏi khiến đáy lònghắnphát ra tưởng niệm…hắncầm lấy vòng cổ trong tay ThuanhĐào:

“Có lẽ là tayhắnbị thương, Ngưucônương đừng lo lắng.”

Đợi trong chốc lát, chỉ nghe nham vách rơi xuống vài hòn đá, mà lần nàykhôngphải lànhỏvụn, mà là rầm rập từng tảng đá lớn rơi xuống, chấn động sơn cốc yên tĩnh. Ngưng Sa Tử thấy thế tức khắc kéo ThuanhĐào ra hơn mười trượng… Chỉ thấy tảng đá rơi xuống đất vỡ vụn, ThuanhĐào theo bản năng ôm lấy đầu, nhưng mảnh vụn vẫn bắn vào người nàng, hẳn là rất đau, nhưng nàng lạikhôngcảm nhận được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấytrênvách đá cấp tốc rơi xuốngmộtbóng người, bóng người như tia chớp xẹt qua tầm mắt mọi người, như lưu tinh, giây lát lướt qua, rơi vào bên trong khe núi ——

ThuanhĐào nhất thời choáng váng, Yến Hồi đại sư là phụ thân của Mộ Giai Nam sao? … Mộ Giai Nam ở trong biển người tìm kiếm tung tích cha mẹ hơn hai mươi năm, mà vị lão giả này cũng chờ đợi tin tức thê nhi.thậtsựlà tàn nhẫn, phụ tử muốn nhận thức nhau,sẽđối mặt khảo nghiệm sống hay c·h·ế·t, thế gian vì sao phải có nhiều chuyện như vậy?!

“Quá Thủ Vô Ngân ở đâu?”

Ngưng Sa Tửđiđến phía sau ThuanhĐào, nàng ngồitrênnham thạch tấu khởi cổ cầm… Leng keng giai điệu kinh sợ sơn cốc, đồng thời mang theomộttia réo rắt thảm thiết, nàng cố ý đem phần tâm ý gửiđiliên hệ với Mộ Giai Nam, đáy mắt hàm chứa giọt lệ… Vì Ngưu Nữu Nữu, vì chính mình, nàng đem tình cảm che dấu,thậtsâu dưới đáy lòng, chúc phúc đôi uyên ương số khổ nhanh chóng đoàn viên.

“Nhi tử —— phụ thân ở đây, trở về! Mau trở về —— “

khôngkhí vui sướng quanh quẩn trong đêm đen,khôngkhí tựa hồ ấm lên, từng trận dòng nước ấm trong suốt vờn quanh.

“Mộ thiếu hiệp có đề cập tới hành tung mẫu thân củahắnkhông?”

Yến Hồi đại sư mắt ngấn lệ quang, tay run run nắm chặt tay Thiên trượng hành giả:

Yến Hồi đại sư vỗ vỗ đỉnh đầu ThuanhĐào, đứanhỏnàyđangđợi ngườiyêubình an trở về, cũng giống như tâm trạng củahắntrước đây,hắncó thể lý giải nỗi sợ hãi và bất an này.

Yến Hồi đại sư tu dưỡng mấy ngày, trừ bỏ chân bị thương, thân thểđãđiều trị tốt hơn. Nghe tin Mộ Giai Nammộtmình lên núi,hắnkhôngkịp trách cứ Thiên trượng hành giả l* m*ng, liền sai người khiênghắnlên núi.

Lạimộtngày trôi qua…

Nam nhân xấu xa, chuyện hệ trọng như vậy, màkhôngnóivới nàngmộttiếng nàođãrờiđi,hắnkhôngnghĩ tới cảm thụ của nàng sao? Tên ích kỷ… (đọc tại Qidian-VP.com)

“Năm năm trướcđãqua đời, lão phukhôngthể xác định thân phận Mộ Giai Nam, cho nên cũng chưa địnhnóicho ngươi biết, sợ ngươi mừng hụt mà thôi.”

“Đúng, đúng… Con ta còn sống…”

Yến Hồi đại sư thần sắc ngoại trừ hỗn loạn vẫn là hỗn loạn… Có lẽkhôngngười nào hiểu, thị long là biệt danhhắnđặt cho ám khí lúc đầu, bởi vìhắnmuốn thểhiệnsựkhinh thường với triều đình, mà danh hào này bị người trong võ lâm xem như ám hiệu tạo phản,hắncũngkhôngđể ý, cũng hiểu được lúc ấy thời cuộc rất hợp tình. Mỗi khihắnchế tạo ramộtkiện ám khí, đềunóiđùa với thê tử: thị long xuất phẩm.

Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!

Đợi trận cát đá rơi ngưng lại, các nàng nhìn về phía những tảng đá rơi xuống, những tảng đá này là từtrêncao rơi xuống, hai người nhìn nhau,khôngkhỏi cao hứng ôm chầm lấy nhau, là động tĩnh do Mộ Giai Nam gây ra đúngkhông? Nhất định là như vậy.

Yến Hồi đại sư cũng vô pháp bình tĩnh,hắnchống đỡ chân bị thương đứng lên, hướng về sơn cốc bất lực la lên:

※ ※ ※

hắnnhìn lên sương mù phiêu miểu đỉnh núi,mộtkhi Mộ Giai Nam tiến vào sương mù,hắnliềnkhôngthể phânrõphương hướng, đỉnh núi rét lạnhkhôngthể tưởng tượng được.

“Tiểu tử đó còn sống —— “

ThuanhĐào chỉ chỉ lên trời, lại chỉ chỉ Liễu Diệp, nàng dùng đá viết xuống: đây vốn là củahắn.

“… Mộ thiếu hiệp hai mươi bốn tuổi?”

Đầu tiên đập vào mắthắn, là vẻ mặt ai oán của Ngưu Nữu Nữu, mặc dù nàng vẫn chưa rơi lệ, nhưng bất luận ai chỉ cần liếc mắtmộtcái đều nhìn ra, nha đầu kiađangnuốt lệ vào lòng.

Chân núi trống trải, Thiên trượng hành giả, Ngưng Sa Tử nhìn l*n đ*nh núi mờ ảo, tầm nhìn mơ hồ, tâm tình lo âu bất an.

Thế gian này, chỉ có Liễu Di Nhất biết được ý nghĩa chân chính của thị long, nàng từng nhắc nhởhắn, đừng để người bên ngoài biết chuyện này.

“Tâm thành đến cùng, kiên định, nha đầu phải tin tưởng năng lực của Mộ thiếu hiệp,hắnnếu có thể đánh bại bát môn đồ,thìcũngkhôngphải là phàm phu tục tử bình thường, tin tưởnghắn, cũng như tin tưởng chính mình.”

… ThuanhĐào từ từ ngẩng đầu lên, cắn chặt môi khô, nàngkhôngmuốn khóc, khócsẽchứng minh điều nàng lo sợ làsựthật, cho nên nàngkhôngkhóc, nàng tin tưởng Mộ Giai Nam nhất định an toàn trở về, chỉ làsựchờ đợi nàythậtsựtra tấn người.

ThuanhĐào ngẩng đầu nhìnhắnthậtlâu… hít sâumộthơi sau đó nàng nhìn Yến Hồi đại sư khẽ mỉm cười, thấy Yến Hồi đại sư chân vẫn còn bị thương, nàng nâng hai tay lên, giúp Yến Hồi đại sư xoa bóp cơ bắp…

Yến Hồi đại sư trong mắt kinh hãi,hắnvội đứng lên lại vì chân đau mà ngã ngồi lại ghế, ThuanhĐào vội vàng đứng dậy dìuhắn, lại cảm thấy thân thể Yến Hồi đại sư run nhènhẹ… Yến Hồi đại sư đem vòng cổ gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay:

Lúc hoàng hôn buông xuống, độ ẩm trong núi càng tăng lên. Yến Hồi đại sư thân thểkhôngtốt nên được đưa vào động nghỉ ngơi,hắnnăm lần bảy lượt sai người mời ThuanhĐào vào động nghỉ ngơi, nhưng nàng tâm ýđãquyết,khôngmuốn bỏ qua chút tin tức nào về Mộ Giai Nam. Yến Hồi đại sư lý giải tâm tình của nàng,hắnlàm saokhôngphải đứng ngồikhôngyên, rốt cục có tin tức người thân, lại phải trãi qua sinh ly tử biệt, tâmhắnđãrối bời, nhưnghắnphải vững tinh thần trấn an người khác.

Hai người nín thở nhìn chăm chú, sợ bỏ qua chút ít hy vọng…

Ngưng Sa Tử thấy nàng thần chí hoảng hốt, ngồi xổm xuốngnhẹgiọng an ủi:

Lòng của nàng thu thànhmộtđoàn, Mộ Giai Nam trăm ngàn lầnkhôngcần có chuyện gì, phụ thân huynhđangcùng muội đợi huynh bình an trở về, phải còn sống trở về, chúng ta đềuđangđợi huynh…

“Lão phu luôn luôn tự hỏi, nếu Quá Thủ Vô Ngân biết thân phụ của Mộ Giai Nam, tại saokhôngtrực tiếpnóichohắnbiết? Hay là trong chuyện này còn có nguyên nhân khác?”

Mộ Giai Nam có thểđãrơi xuống vực, giai điệu thanh thúy của Liễu Diệpkhônghề vang lên, bởi vì Liễu Diệp dính đầy vết máu, người pháthiệnra Liễu Diệp chính là ThuanhĐào.

khôngthể mở miệngnóichuyệnthìsao, tại sao lại khiến nàng sốngkhôngbằng c·h·ế·t ở bên vách đá như vậy, nàng muốn Mộ Giai Nam bình an trở về, nàngkhôngmuốn Lam cỏ linh chi c·h·ế·t tiệt gì đó!

… ThuanhĐào chậm rãi xoay đầu nhìn lại, yên tĩnh sáng tỏ dưới ánh trăng, vốn nên là lúc cùng ngườiyêutình ý mật ngọt,hiệntại chỉ cómộtmình nàng lo lắng chờ đợi, như vậy bất lực, nàng nhìn ra được đó là cảm xúc gì, chỉ làkhôngmuốnnóimà thôi.

Nhưng vào lúc này, khe núi phát ra động tĩnh, Ngưng Sa Tử tức khắc dừng đàn, cùng ThuanhĐào khẩn cấpđilên trước nhìn lên vách đá phíatrên——

khôngkhí đình chỉ, thanhâmđình chỉ, mọi người biểu tình giằng co ——

Vì tiếng động này, mà các võ lâm nhân sĩ đều nửa đêm lên núi, Yến Hồi đại sư sớm kiềm chếkhôngđược kích động,hắnvội vàng sai người nâng mình xuất động. Thiên trượng hành giả vội chạy tới bên cạnh Yến Hồi đại sư,hắnkhôngkhỏi vui mừng mànóimộtcâu:

ThuanhĐào hai tay tạo thành chữ thập để trước ngực… Nước mắt nàng cố gắng kìm chế rốt cục cũng chảy xuống, giọt lệ trong suốt nóng bỏng, chỉ cần nàng cómộttia hy vọng Mộ Giai Nam còn sống, cho dù trời có sập xuống nàng cũngkhôngsợ.

“Mộ Giai Nam! Mộ Giai nam! Huynh trở về đây cho ta, trở về—— “

ThuanhĐào trong đầu nháy mắt trống rỗng, nàng điên cuồng chạy tới bên vách núi đen, quỳ gối bên vách núikhôngthể hô hấp, đêm đen che khuất tầm mắt, dập tắt tia sáng cuối cùng.

ThuanhĐào gật gật đầu.

Lời này vừanóira, Yến Hồi đại sư càng kích động hơn, tất cả mọi việc xâu thànhmộtchuỗi, năm đó Qúa Thủ Vô Ngân vì saokhônghỏi nguyên do liền giúphắnthu hồi tất cả ám khí có chữ “Nhất”, sau đó cũngkhônglưu lại hai câu liền vội vàng rờiđi. Nguyên lai, nguyên lai Quá Thủ Vô Ngân sớm biết thê tử Liễu Di Nhất củahắnở nơi nào. Vì sao… Vì saokhôngcho biếthắnchân tướng, làm chohắnnhư kẻ điênkhôngmục đích tìm kiếm? …hắnmộtphen nắm lấy cánh tay Thiên trượng:

Đáp án này làm Yến Hồi đại sư giống như bịmộtbúa đánh vào đầu,hắnkinh hoảng ánh mắt lung tung dừngtrênngọn núi, nhưng giờ phút này đáp lạihắnchỉ là từng đợt từng đợt sương mù dày đặc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!