0
Xin chào các bạn!
Mình là Đăng Nhân, tác giả truyện Ai Tông Mạt Quốc. Trong thời gian vừa qua mình đã ra chương mới rất đều đặn, khoảng 4 tới 6 chương mỗi tuần, và khoảng thời gian này là một quãng nghỉ rất ngắn thôi trước khi mình tiếp tục với chương 35 nhé. Mình cố gắng để xây dựng một thế giới kĩ càng và xâu chuỗi các dữ kiện với nhau trong truyện dựa trên sườn lịch sử, mong là đọc không bị rối não.
Trong lúc đợi chương mới, nếu bạn có thời gian thì trả lời giúp mình một vài câu hỏi nhé:
Truyện có khá nhiều tuyến nhân vật khác nhau. Bạn có thể theo dõi thế giới truyện dễ dàng mà nhớ được các diễn biến chính chứ? Bạn có bị quên thông tin và phải quay lại đọc lại khi một nhân vật xuất hiện hay không? Có nhiều nhân vật đọng lại trong đầu bạn không?
Các cảnh đánh nhau và trận chiến trong truyện có ổn không? Bạn có quan tâm tới hệ thống võ học của thế giới này không, và có góp ý gì với hệ thống võ học không?
Có (những) nhân vật nào khiến bạn ấn tượng không? Ấn tượng về sự hài hước, về một số tính cách, về sức mạnh, độ bá đạo trong truyện chẳng hạn.
Truyện đã có nhân vật xuất hiện từ Nga và Hàn Quốc. Bạn có muốn có một đại diện chu du từ Đại Cồ Việt nam phương xa xôi đại diện cho võ học Việt Nam không?
Hiện tại bấy nhiêu câu hỏi thôi! Trong lúc các bạn đợi chương sau, các bạn đọc tạm một đoạn nhỏ nhỏ này liên quan tới Ô Di Đạo cho đỡ đói chữ nhé:
Thừa Lân nhớ lại lời nói của Ô Di Đạo. “Mẫn điếm chủ… Mẫn điếm chủ hả? Cái tên đó ta nghe có thấy quen quen, nhưng chẳng nhớ đã gặp ở đâu rồi.” Đạo gật gù. “Trước giờ ta hành hiệp trượng nghĩa, hay đi lang thang tứ xứ, gặp ai cũng giúp đỡ nên biết tên biết tuổi nhiều người lắm! Thế nào tay Mẫn điếm chủ này ta cũng đã gặp một lần rồi. Cứ đến nói với Mẫn điếm chủ là anh hùng thiên hạ Ô Di Đạo ghé qua, thế nào hắn cũng nhận ra, có khi còn cho đệ vài cái bánh màn thầu miễn phí cũng nên.”
Cậu mới nói với người đàn ông họ Mẫn trước mặt, “Một người tên Ô Di Đạo nói rằng quen biết Mẫn điếm chủ, có thể nhờ vả nương tựa.”
Nghe tới đó, họ Mẫn cau mày, khoanh tay trước ngực mà rằng. “Hừ, vị khách quan đó có gì mà quen với biết? Hắn đi qua thôn ta, kêu một lúc năm vò rượu uống ừng ực, xong nằm thẳng cẳng không biết trời đất là gì. Lúc kêu tính tiền thì bảo hắn không trả nổi. Hay là ngươi quen hắn đó? Đến trả hộ tiền rượu phỏng?”
“Không, làm gì có!” Thừa Lân vội xoa tay. “Là ta có việc tìm được hắn, chẳng là nghe lỏm được người ta nói hắn có quen biết Mẫn thúc thôi.”
“Nhưng rõ chẳng phải ngươi vừa nói ngươi đã nói chuyện với Đạo chăng?”
“Không, là ta nghe người ta nói rằng là họ nghe thấy rằng là Ô Di Đạo nói rằng là có quen biết Mẫn điếm chủ.”
Trên khuôn mặt của Mẫn Càn hiện vài tia gay gắt. “Bọn ta tính giải hắn lên thôn trưởng chủ trì công đạo, bắt hắn cày ruộng chăn gà trả nợ. Ấy thế mà sáng dậy chẳng thấy tăm hơi hắn đâu, hậu viên còn mất cả một con gà!”
Thừa Lân vừa học được một bài học trong cuộc đời là đừng nên quá tin lời người khác! Ai mà biết được vị nghĩa huynh của mình hóa ra lại là nhân vật có tiếng tăm như thế này trong giang hồ.