0
Hoa Tranh vốn từ đầu không có ý định giao phong với Truật Xích. Bản thân đại hãn có hơn trăm đứa con; nếu tính những đứa con chính thức với các khả đôn thì số lượng cũng lên tới hàng chục. Nàng còn không biết hết tên các vị huynh đệ, chứ chưa nói đến việc quen thân gì họ. Nhưng cái tên Truật Xích thì các huynh đệ không thể nào không biết.
Không chỉ là thế tử của Thành Cát Tư Hãn, Truật Xích đã nổi danh từ khi còn rất nhỏ, được tin cẩn dẫn một đạo quân Kh·iếp Bệ góp công lớn đánh tan q·uân đ·ội Hoa Lạt Tử Mô. Đội cận vệ hoàng gia của Mông Cổ—mang tên gọi Kh·iếp Bệ—được bố trí quả thực không đơn giản. Trước kia cha của Thành Cát Tư Hãn là Khả hãn Dã Tốc Cai từng bị đầu độc c·hết, nên kể từ đó trở đi xung quanh Khả Hãn luôn túc trực một đội bảy mươi người thân tín. Đội này gồm hai nhóm, một nhóm túc trực ban ngày và một nhóm ban đêm, không phải tham gia q·uân đ·ội chính quy nhưng toàn quy tụ các anh tài của đế chế, ai nấy đều ít nhất đạt tầng nội công thứ ba trở lên. Các danh tướng Mộc Hoa Lê và Tốc Bất Đài cũng từng xuất thân từ q·uân đ·ội này mà ra. Để Truật Xích được tự thân cầm một tiểu đội Kh·iếp Bệ không một ai là không xuất chúng như vậy thì hẳn bản lĩnh của hắn không hề tầm thường.
Truật Xích vì lập công trạng từ quá sớm, lại không biết đến mùi thất bại, nên càng lúc càng ngạo nghễ, không coi ai ra gì, đối nhân xử thế khác hẳn với Thành Cát Tư Hãn vốn nói chuyện với các quan gia đều rất quý trọng. Các tướng Triết Biệt, Mộc Hoa Lê đều bất bình, đem bẩm tâu với đại hãn, khiến đại hãn mắng mỏ Truật Xích không thôi. Truật Xích lại cho là mấy tướng kia rõ ràng có ý muốn hại mình, từ đó xung đột giữa đôi bên lại thêm thập phần căng thẳng.
Hôm nay Hoa Tranh được gặp trực tiếp huynh trưởng, mới hiểu ra vì sao các tướng bất phục hắn như vậy. Tự nàng cảm thấy nếu sau này giao lại giang sơn mà đại hãn trao lại cho hắn, dễ thường lại đạp đổ công sức vương tướng mở rộng bờ cõi suốt hàng chục năm qua. Nếu thắng được hắn một trận này, biết đâu có thể khiến hắn biết lượng sức mình mà bỏ thói kiêu căng phách lối. Vả lại, nếu thua hắn ở đây, không biết hắn sẽ làm gì nàng và Kha Đán!
Hoa Tranh múa thanh Sa Trung Sinh Đao, ánh công lực sa hoàng sắc vấy ra từ lưỡi đao như thể cát bụi tập hợp lại, quấn quanh cổ tay nàng. Lòng bàn tay nàng hướng về phía trước, lưỡi đao quay ngược ra phía sau, đó là thế đứng của nàng khi săn sơn dương, bò mộng, sau khi đả thương dã thú mà vẫn muốn quần nhau với chúng thay vì một đao g·iết c·hết hẳn.
Truật Xích thấy Hoa Tranh dám dùng v·ũ k·hí cận chiến mà đấu với mình, chẳng há là dụng sở đoản của nàng đấu sở trường của hắn, nghĩ đối phương quá đỗi xuẩn ngốc, chưa tỉ võ đã nghĩ chiến thắng nằm chắc trong tay. Hắn thở hắt, cười mà nói, “Hoa Tranh muội muội, sao không mang bộ cung tên đồ chơi của muội vào mà bắn ta?”
Hoa Tranh chỉ cười lại mà gật đầu cung kính. “Như vậy thật thất lễ với huynh trưởng quá.”
Truật Xích ngẩng mắt lên trời cười hô hô. “Hóa ra bộ tướng của Triết Biệt vẫn còn có người biết chút lễ nghĩa! Nhưng đừng nghĩ ta và muội cùng chung huyết thống mà ta sẽ nương tay với muội.” Hắn múa đôi đoản phủ, vẫn không đả động tới trọng phủ của mình. “Tới đây! Ta sẽ hạ muội trong mười chiêu, rồi ta sẽ làm thịt con chuột nhắt kia.” Kế đó mới nhìn sang Kha Đán, kẻ mà vẫn ngồi khoanh chân uống nước giải khát như một vị khách quan qua đường.
Hoa Tranh không đáp. Đôi mắt nàng nhắm lại, đôi môi mím chặt vào nhau. Như đại đa số huynh đệ khác, Hoa Tranh có thể sử dụng huyết mạch đại hãn. Hàng trăm năm trị vì nơi đài nguyên Mông Cổ lạnh lẽo đã giúp dòng dõi đại hãn có kháng thể tự nhiên với đại đa số loại bệnh tật xứ lãnh hàn, nhưng ngược lại khiến dòng huyết mạch của phần đông bộ tộc Mông Cổ chảy chậm để bảo tồn trữ lực trong cơ thể, như cách loài rắn sống sót hàng tháng trời mà không cần ăn uống. Chỉ riêng huyết mạch đại hãn có tính kì dị, huyết mạch hanh thông chảy vô cùng nhanh lẹ, đẩy nhanh quá trình hấp thụ dưỡng khí, tăng cường trí lực, bồi cân dưỡng cốt, thậm chí còn truyền được cả huyết khí cho kẻ khác. Nhưng khác với Thành Cát Tư Hãn gần như có vô hạn huyết khí để sử dụng, các con cháu của đại hãn chỉ có thể sử dụng được một nguồn nhất định trước khi huyết khí cạn kiệt và dòng huyết mạch trong cơ thể trở về tốc độ bình thường, cần nghỉ ngơi để tái nạp.
Hoa Tranh có thiên tính vô cùng tốt. Nàng luyện thành thục bí quyết Huyết Khí Thổ Nạp, sử dụng toàn bộ huyết khí trong cơ thể không hề có chút trở ngại. Nàng tập trung điều hòa hơi thở, để dòng huyết khí nóng ấm len lỏi tới từng gân cơ. Khóe mắt nàng hiện lên những đường tĩnh mạch đỏ như máu, len lỏi như sông đâm nhánh, lan xuống cả hai má.
Nhưng đáng tiếc thay, nội công huyết mạch của nàng chỉ có hạn.
“Sáu mươi…” Nắm chặt đốc đao, Hoa Tranh bắt đầu đếm ngược. Trong sáu mươi giây này, nàng là độc cô cầu bại.