Bọn họ chia khẩu phần, phần dẻ sườn nhường cho đại ca Ô Di Hà, Kiều Sinh Nhai đang dưỡng thương nhận thêm một cẳng chân, còn các phần còn lại chia đều cho tam đệ. Ô Di Đạo đang xé thịt, tới phần của chính mình thì nhận ra bị gặm mất một góc. Hắn mới kêu lớn, “Ai ăn mất thịt của ta? Sinh Nhai, Mạnh Ninh, là kẻ nào trong số hai huynh?”
Mạnh Ninh xua tay phản đối, “Nào có ai! Bọn huynh vừa mới đặt mông ấm chỗ. Sao không hỏi nốt Thừa Lân đi?”
“Thừa Lân thật thà chất phác, lại thông minh lanh lợi như đệ, hà cớ gì phải ă·n t·rộm miếng thịt nhỏ như thế? Đã ăn tham lại quỷ quyệt, nhất định chỉ có hai huynh,” Đạo đáp.
“Tự nhìn lại mình đi trước khi phán xét người khác!” Sinh Nhai cười khà khà.
“Các huynh nhìn kĩ xem, vết răng này không thể là vết răng người được. Nó giống răng một loài gặm nhấm hơn. Có lẽ lũ chuột đã tranh thủ chén mất một miếng rồi.” Thừa Lân chỉ vào miếng thịt bị khuyết một phần.
Sinh Nhai mới nói, “Chẳng phải Ô Di đệ nói rằng có nuôi một con chuột sao?”
“Ai nuôi nó?” Đạo đáp. “Con Tiểu Thử đấy chuyên ăn vụng, đệ cưu mang nó no nê xong nó biến mất không tăm tích rồi. Dòng giống vô ơn như bọn chuột này, con nào con nấy cũng như nhau!” Nói rồi, tức tối xé miếng thịt bên cạnh vết răng ra, vứt đi. “Ta thề khi nào Đạo ta còn sống sẽ không đụng răng chung với giống loài vô ơn này.”
Ăn uống xong, năm người hội Ô Di Hà sửa soạn trở về sơn cốc. Trong khi thu dọn, bọn họ nghe thấy tiếng gió vun v·út ở sâu trong rừng, rõ ràng là không được tạo ra bởi tự nhiên. Năm người họ nhìn nhau, rồi nhất loạt gật đầu, cùng nhau lón rón tiến đến gần nguồn cơn thanh âm lạ. Bọn họ vén những tán lá phía sau ra và nhìn thấy bóng lưng của một thiếu hiệp đang múa một thứ v·ũ k·hí vô cùng kì quái. Thiếu hiệp nọ tốc độ khoan thai, uyển chuyển di chuyển qua hết góc này tới góc kia của khuôn viên, tiếng lá xào xạc dưới chân hòa vào tiếng trường bào của y tung tẩy trong gió. Tóc y buộc chặt ra sau, và ánh mắt y kiên định nhìn xung quanh. Mọi bước đi của y đều chính xác vào từng vị trí, như thể y đã luyện bài múa quạt này hàng ngàn lần.
“Vũ khí quái quỷ gì kia?” Ô Di Đạo lẩm bẩm, rồi lấy hai tay bặm lấy hai má thế huynh Ô Di Hà, hướng mặt hắn về phía một vật mang sắc đen trên tay thiếu hiệp.
Ô Di Hà nheo mắt nhìn kĩ thì nhận ra đó là một chiếc quạt sắt. Chiếc quạt này mang tên Hắc Phi Thiết Phiến, xòe ra như cánh chim chào mào, các cạnh sắc bén và lấp lánh dưới ánh trăng lốm đốm. Không một ai trong năm huynh đệ Hà, Lân nhìn thấy một v·ũ k·hí nào như vậy. Kẻ mới nhìn qua lần đầu thường đánh giá thấp một chiếc quạt sắt, nhưng những kẻ đó chỉ không hiểu tiềm năng của loại v·ũ k·hí dị biệt này. Hắc Phi Thiết Phiến là một v·ũ k·hí ghê gớm không chỉ bởi những cạnh quạt sắc lẹm như lưỡi đao mà còn bởi ám khí có thể phóng ra từ những đường nếp quạt.
Thiếu hiệp nhảy vọt một bước lên không trung, rồi tiếp đất bằng mũi giày không gây một tiếng động. Y gập chiếc thiết phiến lại, giọng sang sảng, “Là ai đang ở đó, xin mời ra phân cao thấp vài chiêu.”
“Tiểu tử này không biết bao nhiêu tuổi đầu mà ăn to nói lớn thế?” Ô Di Đạo mặt nóng bừng. “Để ta cho hắn biết thế nào là lễ độ.” Nói rồi vác đao nhảy ra khỏi bụi rậm. “Ngươi sẽ nghe danh Phòng Ngự Đồng Trì Ô Di Đạo xứ Liêu Dương!”
“Họ Vương, tên Quốc Kiến.” Thiếu hiệp nọ quay lại, nhìn Ô Di Đạo bằng nửa con mắt, cúi đầu một chút lấy lệ.
Thấy Quốc Kiến láo toét, xấc xược, Đạo càng tức giận, tay liên tục khua đao thành nhiều đường chéo, tiếng động soàn soạt tới rợn tóc gáy.
Đạo lao tới, đao giơ cao quá đầu, bổ một cú thật mạnh vào đầu Kiến. Nhưng Kiến rất nhanh nhẹn. Y né đòn bằng cách bước sang một bên và vung quạt thành một vòng cung. Chiếc quạt đập vào thanh đao của Đạo, kêu lên một tiếng ‘choang’ lớn, làm chệch hướng lưỡi đao và khiến nó suýt văng ra khỏi tay Đạo. Họ Ô Di loạng choạng lùi lại, bất ngờ trước nội lực tiềm ẩn trong cây quạt của Kiến.
Không nản chí, Ô Di Đạo bổ kiếm theo phương chéo, vận dụng chiêu thức uy mãnh của Đắc Kỷ phái là Cưỡng Lực Trảm, dồn hết lực từ hai bắp tay vào đường chém. Quốc Kiến một dậm bật nhảy vô cùng cao, giẫm được lên cả vai phải của Đạo, trước khi đáp xuống phía sau lưng Đạo và tung một chưởng vào giữa lưng hắn. Đạo lảo đảo, chúi mặt ra trước vài bước. Chưởng của Quốc Kiến không đủ mãnh lực để truyền qua phần da dày, chắc nịch của Ô Di Đạo, và họ Ô Di ngay lập tức quay lại, vung đao theo phương ngang. Một lần nữa, Quốc Kiến đã nhìn thấu đường đao đơn giản đó, một đỡ chặn đứng đao của Đạo, khiến xung lực không những dừng lại mà còn dội ngược lại tay Đạo, khiến tay hắn tê rần.
“Sao có thể!” Đạo la hoảng.
Quốc Kiến lại một bước chân nhảy ra sau vài bước lập tức như thể lướt trên không trung. Đạo liên tục áp sát, nhưng không nhận ra rằng rút ngắn khoảng cách thực sự không có nhiều tác dụng với kẻ dùng thiết phiến, thậm chí còn gây ra phản tác. Kiến tận dụng lợi thế của mình để ra một đòn chớp nhoáng và chính xác. Y vụt vào chân Đạo khiến hắn loạng choạng, rồi giáng một đòn quyền mạnh vào ngực Đạo, đẩy hắn ngược lại. Đạo chưa kịp phản ứng thì hai đòn quạt nữa lại vụt vào hai bắp tay của hắn, đòn nào đòn nấy đều như bị quật bởi thiết trượng, hằn đỏ lên da Đạo, chỉ thêm chút uy lực nữa thôi là có thể chảy máu.
Đạo mất thăng bằng, quăng đao ra xa, nằm vật ra đất thở hổn hển. Quốc Kiến một chân đạp lên ngực Đạo, chĩa quạt về mặt hắn. “Xong chưa?” Kiến bình tĩnh hỏi.
“Phép khinh công này ta thấy quen lắm…” Ô Di Hà vuốt râu, chau mày. Hắn lục tìm trong trí nhớ của mình; dường như phép khinh công không gây tiếng động này được luyện tập bởi một đạo quân trong kinh thành, nhưng cái tên thì gã không tài nào nhớ ra. Hà mới quay ra với các huynh đệ, “Ai muốn tiếp thiếu hiệp kia nữa không?”
Kiều Sinh Nhai mới được chữa v·ết t·hương bên vai chưa lâu, rõ ràng chưa thể nào chiến đấu. Hoàn Thừa Lân tay nắm chặt đốc kiếm, đang định bước ra thì Cổ Mạnh Ninh đã nhảy ra chắn trước mặt, trên tay múa một cây thương thành đường tròn. Đây thực chất là cây thương vài canh giờ trước Ninh tước được từ tay Trương Nhu.
“Để ta,” Ninh nói.
0