0
Cổ Mạnh Ninh nói, “Hai huynh đệ luyện tập cùng nhau, sao không rủ Mạnh Ninh vào góp vui?”
Thấy Mạnh Ninh tới, Ô Di Hà mới cười khà một tiếng, nói, “Cổ đệ, ta cũng đang định nhờ đệ mấy việc đây. Thật tiện lợi sao đệ lại ở đây.”
“Huynh muốn nhờ việc gì?” Mạnh Ninh hỏi.
“Trong bốn huynh đệ ta, đệ là người giỏi quyền cước nhất. Sao đệ không chỉ giáo cho Hoàn đệ mấy đường?” Hà đáp rồi chỉ về phía Thừa Lân.
Thừa Lân nói, “Đệ không quen chỉ dùng quyền cước.” Võ pháp Ni Kham gia có luyện một bài quyền bảy thức, một bài cước năm thức, nhưng mục đích chủ yếu là để luyện gân luyện cốt, thân thể tráng kiện, chứ không dùng để trực tiếp tỉ võ.
“Đệ có thể nghĩ rằng ra chiến trường ai nấy đều có khí giới, chỉ tập quyền cước là không quan trọng.” Cổ Mạnh Ninh vỗ vào hai tay mình, còn hai chân giậm xuống đất kêu xoàn xoạt. “Nhưng đôi chân, đôi tay ta là hai thứ gắn liền với ta, chính là những thứ căn bản nhất. Kể cả khi ta dùng v·ũ k·hí bằng một tay, ta vẫn còn một tay, còn hai chân nữa. Sẽ tới lúc ta dùng đến, và sẽ tới lúc đòn cước của ta cứu mạng ta.”
Cổ Mạnh Ninh tiến gần hai bước, hạ trọng tâm đứng thành thế tấn, năm ngón tay chụm vào nhau, hai bàn tay giơ ra trước mặt theo phương chéo.
“Lại đây tung một quyền đi,” Mạnh Ninh mới nói với Thừa Lân.
Lân đáp, “Xin được thỉnh chiêu Cổ huynh.” Rồi bộ pháp nhanh nhẹn xông vào. Tuy nhiên, khác với đôi chân tinh anh của chàng, đòn quyền chàng tung ra theo phương thẳng đứng, lồ lộ trước mặt Cổ Mạnh Ninh. Mạnh Ninh ngay lập tức chặt về phía nắm đấm của Thừa Lân.
Song thủ vừa chạm nhau, Cổ Mạnh Ninh lập tức xoay cổ tay, bàn tay chặt đè cổ tay Thừa Lân xuống, tay kia lại tung quyền tới không hề do dự. Thừa Lân trước giờ ít luyện tập quyền cước, rõ ràng là yếu thế, chỉ kịp lùi lại vài phân để quyền không chạm tới ngực. Mạnh Ninh lại tới một quyền nữa, nhắm tới vai phải của Thừa Lân. Họ Hoàn vội vàng đỡ, nhưng không ngờ giữa chừng đòn quyền của Mạnh Ninh đổi phương hướng, một chiêu Chỉ Đông Đả Tây nã lòng bàn tay vào vai trái của chàng.
Thừa Lân sửng sốt trước đòn t·ấn c·ông vừa nhanh vừa chính xác của Cổ Mạnh Ninh. Chàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tung một đòn quyền khác vào vai phải của Ninh. Tuy nhiên, Cổ Mạnh Ninh luôn đi trước một bước. Ninh né một đòn, đỡ một đòn, rồi đẩy chân sau ra phía trước, vung cánh tay còn lại về phía Thừa Lân. Họ Hoàn nhăn mặt đau đớn bị Ninh giáng liên hoàn quyền vào ngực.
Cổ Mạnh Ninh xoay nửa người qua một bên, một cước vung thẳng đứng vào hạ vị của Thừa Lân. Lân không kịp né tránh, bị đạp vào ngay dưới xương sườn, một đòn đạp không uy lực nhưng cũng đủ khiến chàng có chút đau. Rõ ràng, họ Cổ không nương tay nhiều!
Mạnh Ninh ngay lập tức xoay thành một vòng tròn, một cước tương tự tung vào bên còn lại của Lân.
“Bộ pháp, Hoàn đệ, bộ pháp!” Ô Di Hà hô lên.
Nghe tới đó, Thừa Lân mới sực tỉnh. Chàng lập tức bật nhảy sang một bên, lách ra khỏi vùng nguy hiểm trước khi bàn chân của Mạnh Ninh kịp đi tới. Mạnh Ninh tung vài quyền thẳng về phía Lân, nhưng chàng đã bật ra đằng sau. Thừa Lân biết rằng với bộ pháp của mình, cứ giữ khoảng cách với Mạnh Ninh là chàng sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng chàng không muốn làm thế. Nếu cứ chỉ tránh né thì sẽ không học hỏi được gì.
Chàng vung một quyền lại gần. Khi Cổ Mạnh Ninh giơ tay đỡ, chàng cố gắng bắt chước đòn lật bàn tay, chặt cổ tay của Mạnh Ninh, nhưng Mạnh Ninh lại lật tay Thừa Lân ngược lại và chặt xuống. Thừa Lân theo phản xạ lui lại phía sau để tránh đường quyền phi tới, đôi chân thoăn thoắt, không một giây nào ngơi nghỉ.
Mạnh Ninh mới nói, “Tạm thời quên việc di chuyển đi. Hãy xem đường quyền của huynh đã. Xem những đường quyền này phóng tới, xem đệ dùng tay đỡ được bao nhiêu đường.”
Thừa Lân lại gật đầu. Mạnh Ninh co tay lại sát ngực, hướng lên trên chỉ đôi chút, rồi một đòn quyền đánh thẳng về mặt Thừa Lân. Cú đấm theo phương thẳng này trông tưởng như giống Thừa Lân đấm ban nãy, nhưng thực tình khi ép sát người theo đúng phương hướng thì uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thừa Lân thu tay đỡ không kịp, cú đấm của Ninh xuyên qua khe hở giữa hai tay Lân, xé gió vèo vèo, tới cách mũi Thừa Lân chỉ đúng một phân thì dừng lại. Mạnh Ninh xoay hông, đổi chân trụ, tung một cú đấm tương tự bằng tay còn lại, tốc độ và uy lực cũng không hề kém cạnh! Cứ như hắn không hề có tay không thuận.
Lần này Lân đỡ kịp, nhưng khi đỡ thì đôi tay chàng tê rần cả lại. Đường quyền của Mạnh Ninh đều nhanh và mạnh hơn nhiều so với Thừa Lân. Hồi còn trẻ, Ninh ngày nào cũng sáng tinh mơ chống đẩy trăm lần, trước khi tắt đèn đi ngủ hít đất thêm trăm lần nữa, thành ra hai bên bắp tay đều cuồn cuộn, chắc nịch.
Mạnh Ninh tung ra thêm tổng cộng tám đường quyền tương tự nữa. Thừa Lân ban đầu để lọt nắm đấm qua liên tục, nhưng rồi chàng dần dần nhận ra rằng cứ chân này của Ninh chuyển lên trên là tay đối diện tung quyền. Bắt được quy luật đó, chàng bắt đầu đỡ được những đòn liên tiếp. Đôi tay chàng tê tới không cảm nhận được gì, nhưng chàng vẫn ráng nín nhịn.
“Được rồi. Vậy là đủ với đường quyền hôm nay,” Mạnh Ninh nói. “Giờ đệ hãy xem tư thế tung kích của huynh.”
Mạnh Ninh về thế tấn cơ bản. “Tư thế này vận nội công dễ dàng, lại phương thẳng đứng khiến tốc độ đòn cước là nhanh nhất.” Rồi hắn thúc đầu gối lên phía trước, khiến Thừa Lân lui về phía sau vài phân. Chỉ vài tích tắc sau khi thúc đầu gối, Mạnh Ninh tung cước thẳng lên ngực Lân. Lân theo phản xạ chân mới tránh được, nhưng nếu không có bộ pháp chàng học được từ Ô Di Hà thì có lẽ đã lĩnh trọn một bàn chân in giữa ngực.
“Ta cứ bắt đầu bằng những thứ cơ bản thế này. Thành thục cơ bản rồi ta có thể học thêm chiêu thức mới,” Mạnh Ninh tiếp lời. Thừa Lân chăm chú nghe theo, gật đầu.
“Những ngày tới, Hoàn đệ sẽ bận rộn đây,” Ô Di Hà mới nói chêm vào. “Đệ sẽ cần tập nhịp thở, luyện thuấn bộ, lại luyện căn bản quyền cước nữa. Đừng thấy khó khăn mà nản chí. Kẻ nào muốn thành tài cũng đều trải qua giai đoạn thế này cả.”
“Đệ xin vâng lời các huynh,” Thừa Lân đáp.
“Ô! Ô! Các huynh đệ tụ tập đông vui thế này mà không mời ta sao?” Một giọng nói phấn chấn nữa lại phát ra từ phía xa. Lấp ló sau rặng cây là hai bình rượu gốm được lắc lấy lắc để trên tay Ô Di Đạo, tạo ra tiếng nước kêu rong róc, còn đi ngay theo sau là Kiều Sinh Nhai.
“Bọn ta đang chỉ dạy Hoàn đệ một số chiêu thức cơ bản,” Ô Di Hà nói. “Đệ có muốn vào giáo huấn vài điều không?”
“Giáo huấn gì cơ?” Đạo đáp. “À! Đây. Ta có cái này cần chỉ bảo Hoàn đệ. Lại đây!” Nói rồi, Đạo ngồi phập xuống đất, đặt hai bình rượu xuống đất, rồi chỉ vào nút bằng gỗ đang bịt bình rượu. “Hoàn đệ dùng tay chặt nặp vò rượu này ra xem nào.”
Thừa Lân nghĩ rằng đây là một bài thử thách về sự chính xác, nên không ngần ngại chụm các đầu ngón tay lại, chặt theo phương ngang. Chiếc nút bay tung khỏi bình rượu, xoay nhiều vòng trên không trung rồi đáp xuống đất.
“Giỏi!” Đạo lớn tiếng rồi đặt bình rượu lên miệng tu ừng ực.
“Giờ đệ phải làm gì nữa?” Lân hỏi.
“Làm cái gì nữa? Ngồi xuống đây uống với ta một ngụm! Khuya khoắt thế này tập tành con khỉ gì; mai tập! Rượu này chính tay Từ cô nương đun đấy, không thể nào không phải là hảo tửu!”
“Ô Di Đạo!” Hà mắng.
“Huynh cũng làm một hơi đi cho bớt nóng! Sáng cũng lôi người ta ra tập, tối cũng tập, sớm rồi tẩu hỏa nhập ma hết đó!” Đạo nói. “Trong cuộc sống ta phải biết tới hai chữ ‘cân bằng’.”
Kiều Sinh Nhai nói, “Có lẽ Hà huynh vẫn còn nghĩ về những vị huynh đệ đã nằm xuống, nên muốn lao lực để tạm không phải nghĩ tới nữa. Dù vậy cũng không phải cách tốt. Chi bằng hôm nay ta tạm quên phiền muộn, thư giãn một hôm đã.” Dù lời nói là như thế, nhưng đôi mắt Nhai vẫn đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Có vẻ chính họ Kiều đã vừa khóc một trận to. Nhìn thấy khuôn mặt Nhai như vậy, chính Thừa Lân cũng không khỏi bồi hồi, kí ức về trận tử chiến với Trương Nhu, về những huynh đệ vừa nằm xuống mới đây lại ập về, khiến chàng ứa lệ, sụt sùi.
Cổ Mạnh Ninh mới vỗ vai Ô Di Hà. “Thôi thì cũng muộn rồi, chúng ta cũng ngồi xuống một phen.” Rồi mới chỉ vào một đĩa thịt thơm phức trên tay Kiều Sinh Nhai. “Kiều huynh mang cả đồ ăn tới rồi kìa. Ta cũng ăn thôi kẻo nguội.” Nói tới đó, Hà mới nhận ra mùi thịt nướng đậm đà lan tỏa khắp không gian. Tới đó, cơ mặt Hà mới giãn ra.
Hà thở dài. “Được rồi. Hôm nay chúng ta cũng vất vả rồi, có thể nghỉ ngơi đôi chút.”
“Thế mới đúng chứ!” Đạo kêu lên. “Hà huynh thích nhất miếng thịt dẻ sườn, đệ vặt sẵn một dẻ cho huynh đấy nhé. Thịt dã trư đấy, món này không phải trong rừng tìm mỏi mắt không có đâu.”
Năm vị huynh đệ ngồi xuống, quây quần bên nhau, ăn một bữa no nê sảng khoái, tinh thần nhẹ nhõm. Hết buổi tối hôm đó, họ sẽ lại nghĩ về những vị huynh đệ vừa nằm xuống mới cách đó vài canh giờ mà thôi. Không biết bao giờ họ mới có dịp thư thái như thế này nữa.