Lúc này hắn vẫn đang bận tập trung hướng mắt về hắc trụ phía trên.
Vốn dĩ Trần Lâm là một tên thư sinh điển hình, mục tiêu cả đời của hắn đều là thi vào Văn Sĩ phủ và làm quan.
Trần Lâm trước giờ không ngại khó khăn và mạo hiểm, nhưng trước giờ mục tiêu của hắn chỉ có một, nên đều là toàn tâm toàn ý cho nó, vài hôm trước đây khi thi trượt kỳ thi lần thứ ba hắn cũng rất đau khổ và suy nghĩ rất nhiều đến mức hiện tại cơ thể bây giờ đã gầy gò hơn trước rất nhiều. Nhưng giống như ông trời không tuyệt đường sống của bất kỳ ai, cơ hội mới lại từ trên trời rơi xuống cùng với Lâm Nguyên hôm nay đều nhắc đi nhắc lại rất nhiều khiến Trần Lâm càng suy nghĩ và hứng thú hơn về Lĩnh Hồng tông môn này.
Nhưng hứng thú chỉ là nhất thời, quan điểm cá nhân không thể trong ngày một ngày hai mà thay đổi ngay được, Lĩnh Hồng sơn tuy lớn hơn Văn Sĩ phủ vô số lần, nếu vào được đây chắc chắn sẽ là tiền đồ vô hạn, tuy hắn biết rõ sức lực của mình tới đâu nhưng không hề ảo tưởng tới mức tự cho mình là nhất.
Chuyện Văn Sĩ phủ tuy hắn biết rõ có ẩn tình bên trong nhưng vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần hắn cố gắng sẽ được nổ lực của bản thân mình bù đắp lại, nói chung hắn vẫn tin và khả năng của mình hơn là trông chờ vào may rủi.
Khảo hạch của Lĩnh Hồng sơn này cũng giống như một trò chơi may rủi, ở trong đó hắn không thể nào dự đoán được kết quả gì sẽ diễn tiếp theo.
Nói hắn xem nhẹ khảo hạch của Lĩnh Hồng sơn này cũng không phải là không có căn cứ, dù gì hắn chỉ mới nhận thức kỳ hạch này từ ngày hôm kia, nhưng nói thế nào thì theo thời gian trôi đi, số người không đủ điệu kiện tiêu chuẩn ngày càng nhiều khiến hắn ít nhiều cũng cảm thấy rất áp lực.
Thêm vào nữa những gì xảy ra trước mặt hắn cả ngày hôm nay cũng đã thay đổi rất nhiều thế giới quan của hắn. Những người quen biết của hắn cũng đều lần lượt thông qua kỳ khảo hạch lại càng làm bản thân hắn không được phép thất bại.
Một vạch đích được xác định vẽ sẵn liền tồn tại vô số con đường dẫn tới nó.
Con đường của ngươi chú định đi từ đầu vốn sẽ tới đích dù không biết sẽ mất bao lâu bỗng nhiên một ngày ngươi gặp một con đường khác chắn ngang cuộc đời ngươi, vậy ngươi sẽ tiếp tục bước tiếp con đường ngươi vốn định sẵn hay sẽ mạo hiểm bước vào con đường mới này dù con đường này xác định ngươi chỉ cần bước chân vào liền sẽ tới đích.
Chỉ là bước chân của ngươi đủ dài để bước qua nó không mà thôi.
“Người kế tiếp.” Âm thanh của Triệu Vũ Linh Sư lại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Lâm.
Bên trên lôi đài hai thiếu niên không thông qua được khảo hạch mặt mày ủ rũ chậm rãi đi xuống, hiện tại tính cả Trần Lâm cũng chỉ còn có ba người nữa mà thôi có nghĩa là sau khi Trần Lâm cùng một thiếu niên khác bên cạnh đi lên cũng chỉ còn lại một người là kết thúc kỳ năm năm một lần của Lĩnh Hồng sơn này.
Bên cạnh Trần Lâm một thiếu niên khác nhìn dáng người thì chắc là nhỏ hơn Trần Lâm ba bốn tuổi lúc này khuôn mặt cũng trắng bệnh hai bàn tay siết chặn nắm đấm nhìn có vẻ sắp khóc đến nơi rồi, cùng với Trần Lâm hai người cũng chậm rãi di chuyển về phía lôi đài phía trên.
Không khác nhiều với thiếu niên bên cạnh trong lòng Trần Lâm cũng rất căng thẳng, chỉ là trên khuôn mặt lúc này vẫn hiện vẻ kiên định, người bên bên ngoài không thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn.
Bên góc lôi đài đám người Vương Hữu Tài ai nấy đều dõi theo Trần Lâm căng thẳng không kém nhất là Từ Linh trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồi hộp không khác gì bản thân lại lên kiểm tra lần thứ hai, Vương Hữu Tài còn khoa trương hơn cả khuôn mặt to tròn cùng cơ thể mập mạp nhảy lên cổ v·ũ k·hích lệ Trần Lâm làm chỗ hắn đứng rung lắc một mảng, chỉ có Lâm Nguyên là có cảm giác trầm ổn hơn rất nhiều.
Những người không quen biết Trần Lâm như Lý Cố cũng chỉ hững hờ đứng xem, với bọn hắn nhiều thêm một người hay ít đi một người đều không ảnh hưởng đến bọn hắn, chỉ cần bản thân thông qua được là may mắn nhất của bọn hắn hôm nay rồi.
Trần Lâm lại không quan tâm được nhiều như vậy trong mắt hắn lúc này chỉ có hắc trụ phía xa.
Thiếu niên nhỏ bên cạnh lựa chọn hắc trụ phía bên trái đi tới, đồng dạng Trần Lâm cũng di chuyển về hắc trụ bên phải.
Vị linh sư bên cạnh hồn trụ lúc này trông có phần lớn tuổi hơn Triệu Vũ Linh Sư nét mặt có phần trầm ổn nghiêm nghị, vẫn mang trên mình một bộ trường bào màu xanh giống với Triệu Vũ Linh Sư có vẻ đây là trang phục chung của các vị linh sư.
Đứng ở gần Trần Lâm mới nhìn rõ được bên hông linh sư này có mang một ngọc bội màu trắng, trên trường bào ẩn hiện những đường nét hoa văn kỳ quái uốn lượn.
“Chắc ngươi mới là lần đầu thông qua đây.” Linh sư áo xanh nở nụ cười thân thiện lên tiếng một tay vỗ nhẹ vào thân hắc trụ.
Trần Lâm tuy không rõ dụng ý nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh bản thân nở nụ cười đáp lại: “Vâng thưa linh sư đại nhân.”
Thấy được biểu cảm của Trần Lâm vị linh sự lại tiếp tục cười: “Lúc mới đầu ta cũng chỉ như các ngươi thôi, nên không việc gì phải căng thẳng hết.”
“Đặt tay thuận của ngươi lên đây, ngươi không cần phải làm thêm gì hết linh hồn sẽ tự làm thay ngươi, ngươi không quen lúc đầu cơ thể sẽ hơi cảm thấy như bị hút vào nhưng hãy yên tâm và cứ thả lỏng cơ thể, linh hồn sẽ tự kiểm tra và đánh giá xem ngươi có thiên phú làm linh sư hay không. Chắc ngươi cũng nhìn được từ những người trước đó thiên phú thể hiện qua hồn trụ này, hồn trụ thể hiền ánh sáng càng mạnh càng cao tức là ngươi càng có thiên phú tương tự thì lực trụ cũng vậy.”
Trong lúc vị linh sư đang hướng dẫn thì Trần Lâm cũng đã đặt một tay lên thân hắc trụ, hắc trụ đặt trên bệ đá nên khi Trần Lâm đặt tay vào cũng chỉ chạm được vào phần chân của nó mà thôi, thân của hắc trụ nhìn từ xa là những họa tiết nhìn sần sùi tuy nhiên khi đứng ở gần Trần Lâm mới nhận ra những họa tiết này có phần giống với hoa văn trên tà áo của các vị linh sư, thậm chí càng chi tiết hơn vô cùng nhiều lần.
Với lại hồn trụ nhìn có vẻ sần sùi họa tiết không có nghĩa là toàn thần đều có chí ít tại chỗ Trần Lâm đặt bàn tay vào nơi này hoàn toàn trơn nhẵn ngoài ra còn phần mát lạnh truyền tới.
Những lời nói của vị linh sư cũng phần nào khiến Trần Lâm cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, khí lạnh từ hồn trụ truyền vào cánh tay cơ thể cũng cảm nhận được một đạo sảng khoái.
Vài hơi thở đầu hắn không thấy có chuyện gì xảy ra hồn trụ không hề phát sáng chỉ có khí lạnh vẫn liên tiếp truyền tới, từ sảng khoái hắn lại bắt đầu cảm thấy sốt ruột xen lẫn căng thẳng.
Đúng lúc Trần Lâm không nhịn được nữa tính hỏi vị linh sư bất giác hắn cảm thấy phía trước tối sầm đầu óc một trận quay cuồng sau khi trấn tĩnh lại đã thấy bản thân xuất hiện tại một vùng đen tối giơ tay không thấy được năm ngón.
“Có ai không.” Nơi đen tối này làm Trần Lâm hoảng sợ lên tiếng.
“Linh sư người còn ở đó không vậy.” Trần Lâm liên tục lớn tiếng gọi nhưng đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh cùng với bóng đen bao phủ.
Lần đầu gặp được cảnh này làm hắn cảm thấy rất sợ hãi xung quanh không hề cảm nhận được ai Trần Lâm lớn tiếng gọi đều không có hồi đáp, hắn vốn chỉ là một thư sinh yếu đuối năng lực chống cự vốn chỉ là con số không.
Không biết trải qua bao lâu, đại não hắn liên tục nhớ về những gì hắn đã đọc qua rất nhanh thu lại là không được gì.
Chậm rãi di chuyển trong bóng tối, Trần Lâm chọn đại một hướng đi thẳng tới, lúc này hắn không thể xác định được phương hướng nữa rồi. Lại không biết qua bao lâu từ xa đã có ánh sáng le lói hiện lên trước mắt.
Như lấy lại niềm tin về nguồn sống, lại giống như một chiếc thuyền lâu ngày đã không thấy được bờ, Trần Lâm dốc hết sức trong người chạy tới đó, hắn nghĩ rằng nơi đó có thể giải tỏa mọi thắc mắc trong lòng của hắn lúc này, cũng như có phần nào cơ hội có thể thoát ra khỏi đây.
Ánh sáng ngày càng rõ ràng hơn hiện ra trước mắt.
- Đây là.
Trước mắt Trần Lâm là một không gian rộng lớn với đủ loại màu sắc khác nhau đập vào mắt với kiến thức Trần Lâm đọc lâu nay cũng không thể giải thích được việc này, cảnh trước mắt khiến hắn ngây người trong chốc lát mới có thể định thần lại được.
“Đây là khảo nghiệm của hồn trụ sao.” Nhìn về không gian phía trước Trần Lâm phải mất mốt lúc mới định thần lại được.
- Trên núi có linh, không hổ là thánh sơn thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Trần Lâm thì thào khuôn mặt thì tràn đầy sự ngạc nhiên vẻ hiếu kỳ thể hiện ngày càng đậm. “Không biết thế nào mới có thể thông qua khảo hạch này đây.”
Trần Lâm không biết, một chút cũng không biết, vị linh sư kia không hề nói qua là hắn sẽ phải gặp những cảnh này điều này khiến hắn thích nghi không kịp. Hắn không biết đám người Vương Hữu Tài làm cách nào để vượt qua, manh mối lúc này chỉ là hắc trụ được phát sáng, mà khu vực hắn đứng đây không phải toàn ánh sáng thôi sao.
Đảo mắt nhìn một chút xung quanh không gian này không hề thấy điểm cuối, phải nói đúng hơn đây là một thế giới vô cùng rộng lớn. Các ánh sáng xung quanh tồn tại là vô số màu sắc khác nhau hợp thành mà các màu sắc lại đan xen lẫn nhau không khác gì một thế giới cầu vồng.
Chú ý lại dưới chân hắn mới biết được hắn không phải đang đứng dưới đất mà là một cầu vồng, hay chính xác hơn là một cây cầu vồng trải dài chạy luồn lách vòng quanh thế giới nhiều màu này.
Trần Lâm đi mãi cũng không gặp được sinh vật sống nào khác, dường như thế giới này chỉ tồn tại mỗi mình hắn, thế giới này hắn thấy được có núi có sông có cả cây cỏ và tất nhiên tất cả bọn chúng đều không mang riêng mỗi một màu sắc.
Trái lại với cảm giác sợ hãi lúc trước, Trần Lâm như biến thành một con người khác, đây là một thế giới đáng để khám phá điều này lật đổ thế giới quan mà hắn đã trải qua và chắc chắn là tồn tại vĩnh cửu.
Hắn là một thư sinh điều gì khiến hắn đọc sách, vì tiền tài sao, vì làm quan sao, không đó chỉ là một phần mà thôi, tất nhiên còn có những yếu tố khác nữa nhưng điều lớn lao nhất đó là kiến thức mà hắn thu được bên trong.
- Tay hắn không đủ to, chân hắn không đủ dài, cơ thể không đủ vạm vỡ, hắn chỉ có một đại não, vậy ta liền đọc sách.
Ngoài sách thánh hiền để thi vào Văn Sĩ Phủ thì sách nào hắn cũng đều cảm thấy hứng thú, hắn cũng sợ, sợ bản thân đọc không đủ, sợ một ngày gặp phải thứ mà hắn không biết đó là gì và điều đó hôm nay đã chứng tỏ với hắn, hiện tại hắn Trần Lâm không biết đây là gì.
Nhớ lại lúc nhỏ ca ca hắn từng để lại cho hắn một câu.
- Thế giới này không đơn giản như đệ nghĩ đâu.
Câu nói đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ, hắn luôn đi tìm lời giải đáp bây lâu nay và điều mà hắn đang gặp phải đã phần nào chứng mình cho câu nói của ca ca lúc đó.
Tại thế giới nhiều màu này Trần Lâm không biết tên chỉ có thể tạm gọi là Thất Thải Thế Giới, trong Thất Thải Thế Giới Trần Lâm vẫn đang vô thức bước đi vừa suy nghĩ.
Suy nghĩ của Trần Lâm đang rất đối nghịch nhau, một phần hắn muốn sớm thông qua khảo hạch làm hồn trụ phát sáng, một phần hắn cũng muốn đi tới cuối thế giới này để xem còn những gì ngoài sức tưởng tượng của hắn nữa không, vì vậy lúc này hắn vẫn đang vô thức bước đi.
Thông qua khảo hạch thì Trần Lâm không biết làm cách nào, Trần Lâm từng liên tưởng ánh sáng của hắc trụ chính là lấy từ thế giới này phát ra, nhưng cụ thể lấy ra như thế nào thì hiện tại hắn vẫn chưa rõ, không biết còn đi tới cuối thế giới thì không biết phải tới năm tháng nào.
Vẫn đang bước đi trên cầu vồng tại Thất Thải Thế Giới, bỗng đầu óc hắn một trận quay cuồng trước mắt liền tối đen một mảng, lúc định thần lại thì thấy bản thân đã xuất hiện lại trước hồn trụ.
Trần Lâm vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vị linh sư trước đó hướng dẫn hắn đang dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt hiện lên sự thất vọng, bên cạnh vị linh sư đó có thêm ba vị linh sư khác những vị linh sư này trước đó vẫn chỉ ngồi trên đài cao hiện tại đã xuất hiện phía trên lôi đài này kể cả Triệu Vũ Linh Sư kia cũng đang nhìn hắn với ánh mắt thất vọng tột cùng.
Trần Lâm thật sự không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, không phải vừa rồi vẫn đang ở Thất Thải Thế Giới sao, hắn vẫn chưa hề đả động bất kỳ thứ gì bên trong.
- Ta chưa thông qua khảo hạch sao.
Nhìn xuống bên dưới đám người Vương Hữu Tài, khuôn mặt vài người cũng có phần ngạc nhiên chưa kịp định thần, một vài người khác còn có vẻ tiếc hận.
Không riêng gì đám người Vương Hữu Tài bên dưới khu vực quảng trường còn một mảng lớn xôn xao.
Lúc này Trần Lâm rút nhẹ bàn tay khỏi thạch trụ lên tiếng hỏi vị linh sư. “Linh sư ta đã thất bại rồi sao.”
“Còn thế giới kia..."
Không chờ Trần Lâm nói hết vị linh sư áo xanh thở dài một hơi khuôn mặt cũng thất lạc đi vài phần. “Ngươi có thể thử lại với lực trụ.”
Phía lực trụ thiếu niên nhỏ lên tham gia kia đã rời đi từ lúc nào, nhưng theo Trần Lâm suy đoán thì phần nhiều đã không thể thông qua được, vì trước đó hắn có đảo mắt qua nhìn vị trí đám người Vương Hữu Tài thì không thấy có bóng dáng của hắn ở nơi đó, còn chuyện tại sao hắn chỉ tham gia khảo nghiệm mỗi một mình lực trụ thì Trần Lâm cũng không rõ.
Trần Lâm với một mặt không hiểu nhưng nghe được vậy cũng không tiếp tục lên tiếng chậm rãi di chuyển về phía hắc trụ còn lại.
“Người kế tiếp.” Âm thanh của Triệu Vũ Linh Sư lại tiếp tục vang lên.
Bên dưới khu vực thất niên cũng chỉ còn lại một người duy nhất, thiếu niên này khuôn mặt cũng ngây ngây ngốc ngốc một hồi, sau khi được người bên dưới nhắc nhở mới vội vã chạy lên thế vị trí Trần Lâm vừa rời đi.
Lực trụ một linh sư khác áo xanh khá nét mặt hiện thể sự căng thẳng kèm theo thất vọng nặng nề xem lẫn hy vọng chỉ dẫn Trần Lâm. “Được rồi, ngươi tiếp tục giống như lúc nãy, đặt một tay thuận của ngươi lên đây, linh lực sẽ tiếp tục tự làm thay ngươi.”
“Nhưng linh sư ta phải làm sao với ánh sáng…” Trần Lâm thắc mắc.
“Ngươi không cần phải làm gì hết như lúc trước linh lực sẽ tự kiểm tra và đánh giá xem ngươi có thiên phú làm linh sư hay không.” Vị linh sư này khuôn mặt thể hiện phần nhiều sự thất vọng, không muốn nói nhiều nữa, liền trực tiếp cho Trần Lâm thực hiện khảo hạch luôn.
0