“Giáp đẳng tam giai.” Triệu Vũ Linh Sư trên mặt nở nụ cười nhẹ bên dưới bầu không khí cũng thay đổi âm thanh huyên náo vang lên khắp nơi.
“Không hổ là Lâm công tử đúng là khí chất hơn người.”
“Chỉ mới là người thứ hai thôi a.”
“Giáp đẳng có phải là qua rồi hay không, ai giải thích cho ta tam giai là gì vậy?”
“Cái gì! Vậy mà ngươi cũng không biết sao, năm năm trước ngươi đang ở nơi nào vậy!”
“Chỉ cần được gả cho Lâm công tử ta cũng cam tâm tình nguyện là vợ bé.”
Nơi Trần Lâm đang đứng khu vực thất niên mọi người ai cũng có biểu hiện khác nhau vui vẻ có, ghen ghét có, thất vọng có, chờ mong có, căng thẳng có, liếc mắt nhìn qua Vương Hữu Tài trông thấy tên này cả người rung lên kéo theo đống mỡ trên người lắc lư, chắc là hắn đang rất phấn khích thay Lâm Nguyên nhưng không dám phát tác quá nhiều tại nơi này.
Lại nói về Vương Hữu Tài, hắn cũng là người bạn thân của Trần Lâm tại Thạch Lạc trấn này, đến cả Thạch Lạc thư viện cũng là cơ ngơi của Vương gia, thông qua hắn Trần Lâm mới có được một công việc nhàn hạ tại nơi đây.
Vương Hữu Tài này cũng trạc tuổi Trần Lâm, là thiếu gia công tử của các gia tộc ai đều có khí chất trong mình, nho nhã lễ độ văn chương hơn người mới có thể tiếp quản được gia tộc đi lên nhưng Vương Hữu Tài lại khác, hắn trừ việc ăn ngủ phát tài rồi lại phát tài và ăn đến mức cả cơ thể của hắn cũng đã béo tròn lên rồi.
Hắn cả khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có vẻ hiền lành đôn hậu, đôi mắt to với cặp lông mày hướng về phía ấn đường, tóc để ngắn trông cũng có phần phong cách. Tuy nhiên phía bên dưới lại là một thân hình mập mạp rất không cân xứng, không phải là mập mạp bình thường mà là toàn thân núc ních tự như chỉ cần chen lấn một chút lúc nào cũng có thể chảy mỡ ra ngoài.
Trên lôi đài bên hắc trụ phía trái, Trịnh Gia Thiên tuy không thấy được mọi thứ diễn ra bên Hồn trụ của Lâm Nguyên, nhưng có vẻ nghe âm thanh từ Triệu Vũ Linh Sư và tình hình bên dưới hắn cũng phần nào đoán được kết quả.
-Năm xích…
Trịnh Gia Thiên nét mặt âm trầm ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn tay đang đặt lên hắc trụ, không biết do cái nóng của thời tiết hay bản thân hắn cảm thấy căng thẳng nhưng có vẻ khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Hắc trụ khảo lực ánh sáng cũng bắt đầu dâng cao xong bắt đầu chậm dần lại chiều cao này đã đạt tới chiều cao bên hồn trụ của Lâm Nguyên từ xa nhìn vào cũng không thể phân biệt được ai cao ai thấp.
-Lại là bảy xích.
“Giáp đẳng tam giai.” Âm thanh của Triệu Vũ Linh Sư tiếp tục vang lên nụ cười trên khuôn mặt càng rõ ràng hơn.
“Chúc mừng hai vị đã trở thành những người đầu tiên thông qua khảo hạch.” Trong một lúc có hai người đạt được kết quả tốt ngoài ý muốn, tâm tình của Triệu Vũ Linh Sư vô cùng tốt.
Triệu Vũ Linh Sư lên tiếng chúc mừng rồi đưa tay làm cử chỉ mời Lâm Nguyên và Trịnh Gia Thiên đi xuống, hướng dẫn xếp hàng sang một bên điệu bộ cũng có phần thân cận hơn.
“Người kế tiếp.”
Sau khi hai người đi xuống những người khác cũng lần lượt đi lên trong đó có vài người Trần Lâm quen thuộc như Trịnh Gia Minh, Trịnh Điền, Trịnh Tú, Vương Hữu Tài, Vương Thanh Nghi, Vương Minh, Vương Khải.
Tuy nhiều người sau đó cũng có người thông qua khảo hạch nhưng vẫn chưa có ai làm hắc trụ có độ sáng cao như hai người Lâm Nguyên.
Vương Hữu Tài may mắn cũng vừa miễn cưỡng xem như thông qua với “Ất đẳng nhị giai” của hồn trụ.
Một thanh niên khác cũng với Ất đẳng nhị giai lực trụ tên là Lý Cố, cùng với Lý Cố còn có thêm một thiếu niên khác với thành tích là Ất đẳng nhất giai lực trụ, chỉ là thiếu niên này thì Trần Lâm không hề nhận ra.
Trịnh Gia Minh và Trịnh Điền sau khi thử cả hai hắc trụ đều không thông qua khi trở về lại bên dưới ánh mắt hướng về Lâm Nguyên và Vương Hữu Tài có phần ghen ghét, khi thấy Trịnh Gia Thiên trừng mắt nhìn mình lại vội vàng nắm chặt tay quay mặt đi hướng khác.
Không lâu sau đó người tiếp theo tiếp tục khảo hạch là Từ Linh nhìn rất nhiều người trước đó không thể thông qua được khiến cho Từ Linh khá căng thẳng dưới đôi vai nhỏ nhắn cơ thể cũng run nhẹ, do Trần Lâm vẫn đang ở cuối phía sau nên không thể làm được gì chỉ có Lâm Nguyên và Vương Hữu Tài dùng một ánh mắt khích lệ gần đó động viên.
Từ Linh này là cháu gái của Từ lão phía nam trấn sát ngay Thạch Lạc thư viện, Từ Linh nhỏ hơn Trân Lâm hai tuổi nhưng do cơ thể khá nhỏ nhắn nên nhìn sơ qua chỉ như mới mười một mười hai tuổi mà thôi, bình thường những lúc Từ lão đi vắng tiểu muội này đều chạy sang thư viện chơi với hắn, những lúc hắn bận ôn thi tiểu muội này cũng bắt chước học theo Trần Lâm đọc sách nơi này đến bây giờ lúc nào cũng tới hỏi sách rồi mang về nhà đọc, dần dần quan hệ của hai người trở nên vô cùng tốt, Trần Lâm cũng coi Từ Linh như tiểu muội của mình.
Hơn nữa ngộ tính của Từ Linh rất cao, hầu như các sách đều xem rất chuôi chảy thậm chí chỉ cần nhìn qua một hai lần là có thể nhớ kỹ nội dung rồi, Trần Lâm cũng rất vui vẻ và cưng chiều tới tiểu muội muội này.
Chậm rãi di chuyển dáng người nhỏ nhắn lên lôi đài, Từ Linh bắt đầu run rẩy đặt một tay lên hồn trụ theo sự chỉ dẫn của linh sư, ánh sáng từ thân trụ cũng từ từ hiện rõ và cao dần lên.
Theo thời gian khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Linh cũng cảm thấy căng thẳng hơn, những người quen của Từ Linh ở bên dưới đều cảm thấy áp lực không kém.
-Sáu xích rồi.
Đạo ánh sáng vẫn không có dấu hiệu dừng lại vẫn đang từ từ lan lên cao hơn.
-Bảy xích.
Chiều cao này đã cao bằng so với hai người đứng đầu là Lâm Nguyên và Trịnh Gia Thiên, cả khu vực quảng trường đều nín thở dõi mắt nhìn về hắc hồn trụ hay có thể nói hiện tại là quang hồn trụ, Trần Lâm cũng căng thẳng không kém gì, trong thâm tâm hắn thầm lo lắng cho tiểu muội thông minh này.
Không riêng gì những người đang đứng bên dưới các vị linh sư bên trên hiện giờ khuôn mặt đã thể hiện lên sự nghiêm túc kể cả Triệu Vũ Linh Sư nét mặt cũng có phần căng thẳng ánh mắt không rời hồn trụ.
Sau khi vượt quá chiều cao hai người Lâm Nguyên đã đạt được trước đó thì cũng bắt đầu chậm lại rồi dừng hẳn.
Khi đạo ánh sáng này dừng cố định tại gần đỉnh hồn trụ các linh sư nét mặt lúc này mới có phần giản ra có người thở dài có người phấn khích.
“Tiểu muội muội này, muội tên là gì.” Định thần trong giây lát Triệu Vũ Linh Sư mới bắt đầu lên tiếng.
“Thưa linh sư đại nhân ta gọi là Từ Linh.” Từ Linh sau khi kết thúc khảo hạch trụ hồn cũng từ từ thu bàn tay nhỏ nhắn lại trên khuôn mặt lúc này cũng bắt đầu xuất hiện nhiều vệt mồ hôi chảy quanh má, nghe được Triệu Vũ Linh Sư lên tiếng nàng có phần giật mình sau giây lát định thần lại mới bẽn lẽn lên tiếng đáp lại.
“Từ Linh sao tên rất đẹp. Từ Linh muội đạt được Giáp đẳng nhị giai, nếu không có gì thay đổi chắc muội sẽ đứng đầu của đợt khảo hạch này.” Triệu Vũ Linh Sư cười lớn rồi ra hiệu cho Từ Linh đi xuống đứng chung với đám người Lâm Nguyên.
Phía trên các vị linh sư còn lại đều liếc nhìn qua Từ Linh vài lần, ánh mắt đều hiện lên vẻ nóng bỏng nhất là hai vị nữ linh sư phía trên cảm thấy ánh nhìn thân thiết hơn rất nhiều.
Trái ngược với Từ Linh, ở bên lực trụ một thiếu niên nhỏ độ tuổi tầm mười mười một tuổi chỉ có thể đưa ánh sáng thân trụ lên cao bốn xích không đủ tiêu chuẩn thông qua, trước đó thiếu niên này cũng đã thử qua hồn trụ nên lúc này hoàn toàn không còn có cơ hội nào nữa.
Bên dưới Vương Hữu Tài vội vã chạy tới một tay giơ ngón cái miệng liên tục nói gì đó với Từ Linh, Lâm Nguyên bên cạnh cũng gật đầu nhẹ với Từ Linh thỉnh thoảng cũng nói xen vài câu vào. Từ Linh đứng dưới cạnh Vương Hữu Tài khuôn mặt đỏ bừng không biết do thời tiết quá nóng hay đang cảm thấy ngượng ngùng nữa.
Trong đám người chỉ có Trịnh Gia Thiên khoanh tay đứng từ phía xa nhìn tới ánh mắt hiện lên có phần ghen ghét lẫn không phục nhưng nhanh chóng được hắn che giấu rất sâu, còn Lý Cố và Thiệu Hùng cũng như Lâm Nguyên tới đơn giản hỏi thăm chúc mừng vài câu.
Về phía đám người chỗ Trần Lâm đang đứng, thấy được biểu hiện vừa rồi của Từ Linh rất nhiều người ánh mắt hướng về Từ Linh, có phần hâm mộ nhưng rất nhanh thay vào đó là sự quyết tâm.
Thời gian vẫn bắt đầu trôi qua lượng người bên dưới cũng liên tục vơi đi rất nhiều nhưng vẫn chưa có thêm một ai thông qua tiếp theo cả, lúc này khu vực thất niên tính cả Trần Lâm thì cũng chưa tới mười người nữa là kết thúc.
Trần Lâm trong lòng tuy rất căng thẳng nhưng trên khuôn mặt không nhìn ra được biểu hiện gì.
Số người vơi đi khiến cho dáng người nhỏ nhắn của Trần Lâm cũng bắt đầu hiện ra nhanh chóng được mọi người chú ý tới.
Phía trên nơi Lâm Nguyên đứng thấy được Trần Lâm xuất hiện nét mặt hiện lên nụ cười hơi gật đầu với hắn, Từ Linh với Vương Hữu Tài thì không có khí chất bình ổn như vậy trông thấy dáng vẻ Trần Lâm thì cả người liền nhảy lên liên tục hai tay vẫy vẫy trước ngực liên tục khiến Trần Lâm chỉ biết quay mặt đi nơi khác tỏ vẻ không quen biết hai người này.
Nhóm thất niên còn lại cũng đã ít đi rất nhiều khoảng thời gian bây giờ cũng đã đổ sang chiều, thời tiết cũng có phần được vơi đi cái nóng ngày hè tuy nhiên khu vực quảng trường này không hề vì thế mà bớt đi lượng người mà còn có phần đông hơn khi sáng.
Giống như càng về cuối càng hấp dẫn số người tập trung bây giờ có khi còn nhiều hơn lúc sáng dù người của ba gia tộc lớn hay những người dân trong trấn đề tập trung hướng mắt về lôi đài phía trên, âm thanh trò chuyện xen lẫn bên trong cũng vang lên rất nhiều ai cũng không muốn bỏ lỡ đi một chi tiết nào cả. Nếu có thiếu niên nào vô tình may mắn vượt qua tất cả bọn họ sẽ âm thầm ghi nhớ lại sau đó có khả năng sẽ tranh thủ một đoạn quan hệ.
Những điều này đều Trần Lâm không hề để ý, mà dù có để ý thì hắn cũng không hề quan tâm, lúc này hắn vẫn đang tập trung chú ý về lôi đài phía trên, ở trên là một nam thiếu niên đang tập trung một tay lên hồn trụ cạnh đó phía lực trụ lại là một bé gái.
“Bính đẳng, không đủ tiêu chuẩn.” Triệu Vũ Linh Sư nói.
Phía hồn trụ đạo quang mang yếu ớt phát ra trên thân trụ đã chứng minh nam thiếu niên này không có cơ duyên với Lĩnh Hồng sơn.
Phía lực trụ bên này có phần nhỉnh hơn nhiều, tuy chỉ trông như một tiểu nữ hài nhưng có thể khiến ánh sáng trên hắc trụ cao tới sáu xích.
“Ất đẳng nhất giai chúc mừng tiểu muội.” Triệu Vũ Linh Sư nở nụ cười lại hướng dẫn cho bé gái này di chuyển về chung chỗ đám người Lâm Nguyên đang đứng.
0