Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28


TrongkhiTôLinhvàCốNhưHạđangnóichuyệnthìngườiđànôngkiađãnắm tóc của người vợ, đi thẳng đến chỗ của hai người đang ngồi.

Người phụ nữ đột nhiên nắm chặt lấy góc bàn của hai người, một bên liều mạngdãy dụa, một bên nhìn Tô Linh bằng ánh mắt cầu khẩn, giọng nói run lẩy bẩycầu cứu: “Em gái à làm ơn giúp tôi với, giúp tôi với…, tôi van xin cô.”

Cố Như Hạ ho khan một tiếng, bỏ đũa xuống, không nói gì mà chỉ lắc đầu nhìnTô Linh, ý muốn nói: Cậu hãy bình tĩnh đừng manh động.

“......”

Tô Linh rũ mắt xuống, tay nắm chặt lấy đôi đũa, môi cô mím lại không nói gì.

Người đàn ông kia liền xoay người, sức lực trên tay càng lớn hơn, kéo vợ mìnhlại,tứcgiậnnói: “Màyđừngcó ởđâylàmtao mấtmặt,đi nhanhlên.’’

Ngườiphụnữtuyệtvọngmàbuôngtay,cảngườirũxuốngnhưmộtconrốiđểmặc người đàn ông kéo đi.

LôngmicủaTôLinhrunrẩy,nhưcánhbướmkhẽnhúcnhích,mộtlátsau,côhít sâu một hơi nói: “Chờ đã.”

Tô Linh vươn tay ra, nắm lấy tay người đàn ông đang túm vợ mình. Cô nhìnlên, giọng nói có chút nhàn nhạt nhưng lại vô cùng kiên định: “Mau bỏ cô ấyra.”

Cố Như Hạ thở dài.

Cô biết ngay mà, Tô Linh vẫn sẽ giúp thôi.

Người đàn ông nhăn mặt lại, dùng sức nắm lấy cánh tay của Tô Linh, có vẻ nhưmuốn bỏ tay cô ra.

Nhưng điều ngoài ý muốn là, anh ta đã dùng gần hết sức lực nhưng không cócáchnào làm laychuyển cánh tay ấy.

Người đàn ông có chút kinh ngạc.

Cô gái này có sức lực lớn đến thế sao?

Lúcnày,ngườivợliềnnhâncơhộimớithoátkhỏitayngườiđànông,nhưngvìdùng sức quá lớn nên cả người cô ta nghiêng ra sau, lảo đảo ngã xuống.

Sauđócôấylậptứcđứngdậy,cốgắngđứngcáchxangườiđànông,cảngườinghiêng ngả đứng không vững, nhìn trông rất chật vật.

Nhìnthấytìnhcảnhnày,CốNhưHạcảmthấyrấtbấtđắcdĩ,chỉbiếtlắcđầungao ngán.

TôLinhtừtrướcđếnnaylàngườikhôngbiếttrờicaođấtdày,cólẽbởivìsaulưng cô có Tô gia chống lưng, dù có vướng phải việc gì cũng đều có bố cô ấygiải quyết. Cho nên từ trước đến nay cô ấy không bao giờ vì những cái đạo lýđối nhân xử thế mà chịu khổ cả.

Bâygiờcũngnhưvậy.

Thật ra Tô Linh không phải không biết những đạo lý ấy nhưng có lẽ bởi vì côấyđã sớmchú ýđến cuộctranh chấp giữahai vợchồng này.

Hai người họ một giây trước còn đang tình chàng ý thiếp, giây sau lại bời vìngười vợ nói vài câu làm anh ta không hài lòng liền tức giận tím mặt.

Người vợ giờ phút này muốn khóc lóc chạy trốn, trên người còn có nhiều vếtthương chưa hết chứng tỏ việc này không phải xảy ra lần đầu tiên.

Nhưngchodùlạibịnhưvậy,haingườivẫnởcùngnhau,điềunàychứngtỏchocái gì Tô Linh đã hiểu.

Cô biết dù có giúp đỡ được lần này nhưng nếu người phụ nữ vẫn tiếp tục chungsốngvới ngườichồng này,thì bạolực giađình vẫnsẽ tiếp diễn.

Thếnhưngcôvẫnratay.

Có lẽ chính ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ đã khiến cho Tô Linh khôngthể nhắm mắt làm ngơ.

Cô biết rõ hành động này không phải là khôn ngoan nhưng vẫn muốn giúpngười phụ nữ chạy thoát.

Chẳng qua, sau khi làm hành động kia, cô cảm thấy dạ dày mình có vẻ khôngkhỏe.

TôLinhnhíumày.

Mấy ngày nay cô ăn gì cũng tùy tiện, không kiêng gì cả, có lẽ vì thế mà dạ dàychưa kịp thích ứng.

Người đàn ông kia giờ phút này tràn ngập sự tức giận, lại bị một cô gái nhìnnhư nữ sinh cấp 3 ngăn cản, khiến cho cơn tức giận của anh ta dâng trào đếnđỉnh điểm. Anh ta xoay người, bất ngờ vung tay lên, hướng đến chỗ Tô Linhđịnhnắmlấycổáo cô:“Mẹkiếp,chuyện khôngphảicủamày xenvàolàmgì.”

Nét mặt Tô Linh vẫn không có cảm xúc, cô giơ tay dùng lực mạnh, nắm lấy tayngười đàn ông đang tấn công mình, ánh mắt cô cực kỳ lạnh lùng và lãnh đạm.

Tuy rằng sắc mặt Tô Linh không thay đổi nhưng thực tế mỗi động tác cô vẫnluôn dùng toàn lực để chắc chắn rằng người đàn ông đã bị khống chế, giọng nóibình tĩnh của cô cất lên: “Thật xin lỗi hành vi của anh chính là gây rối trật tựcôngcộng, đợimột chút nữacảnh sátsẽ đến xửlý.’’

“Tôiđangdạydỗlạivợmình,saolạithànhgâyrốitrậttựcôngcộng.’’

Cổ tay người đàn ông dùng lực, thoát ra khỏi tay cô, nước miếng anh ta bay tứtung, dùng giọng điệu hợp lý mà nói: “Cô đi hỏi người khác đi. Ai cảm thấy tôiđang quấy rầy bọn họ. Để họ nói xem.”

Mọingườixungquanhnghethấyvậy,đềuquaymặtđi,imlặngănđồăntrongbát, hiển nhiên là không muốn vướng vào chuyện có khả năng làm họ xui xẻo.

Tô Linh nhìn xung quanh rồi cười nhẹ, nhướng mi nói: “Ít nhất thì anh đanglàm phiền đến tôi.”

Người đàn ông chửi thề bằng những từ ngữ th* t*c xen lẫn tiếng địa phương,sau đó xắn tay áo đi đến chỗ Tô Linh.

Tô Linh thấy người đàn ông chuẩn bị đánh mình, cô nghiêng đầu, tựa nhưchẳng hề quan tâm chút nào mà nhàn nhã vuốt lại mái tóc của mình.

Nhưng đúng vào lúc này bụng cô lại đột nhiên đau đớn như bị ai đánh. Ngaysau đó sự đau đớn kia dường như không hề hết đi mà lại lúc đau lúc hết cứ nhưthế lặp lại.

Tô Linh cau mày ấn bụng,cảm thấy rất khó chịu.“Hự..”

Cô cụp mắt xuống, chịu đựng cơn đau hết lần này đến lần khác.

Mặc dù tình trạng cơ thể cô đang không tốt nhưng đối phó với người đàn ôngcao lớn thô kệch trước mặt này vẫn đủ khả năng.

Người đàn ông có vẻ đã nhận ra trạng thái của người trước mặt không tốt lắm,liền vươn tay tới bả vai cô, muốn dạy cho cô gái trẻ không biết trời cao đất dàynày một bài học.

Nhưng khi đầu ngón tay anh ta cách Tô Linh cách Tô Linh một đoạn nhỏ thì độtnhiên cổ áo anh ta bị xách lên, khiến anh ta phải kiễng chân lên trong vô thức,mặt anh ta cũng vì khó thở và đỏ bừng.

Anh ta cảm thấy khó thở, ho khan vài tiếng rồi quay lại nhìn người đang túm lấymình.

Đó là 1 người đàn ông thâm trầm* đáng sợ.

*Thâm trầm có nghĩa là: Sâu sắc, kín đáo.Tô Linh ngước mắt lên, hơi sững sờ.

…Là Thẩm Tử Kiêu.

Lông mày và ánh mắt Thẩm Tử Kiêu dường như bị bao phủ bởi một tầng băng,anh cụp mắt xuống, âm thanh phát ra lạnh lẽo khiến người ta đột nhiên rùngmình: “Thử chạm vào cô ấy xem?”

Nóixong,anhdùngsứcởcổtay,đổihướngdứtkhoátnémngườiđànôngxuống, đồng thời buông bàn tay đang nắm cổ áo anh ta ra.

Người đàn ông loạng choạng lùi về sau, đột ngột ngã ra, làm đổ cả một chồngghế bên cạnh.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu, cổ họng giật giật theo bản năng,nhưng không phát ra được một tiếng nào.

Loại người như anh ta từ trước tới nay toàn bắt nạt kẻ yếu, mà Thẩm Tử Kiêu làngười nhìn phát biết ngay không dễ chọc vào. Vì vậy dù đang tức giận, anh tachỉ biết nhịn xuống.

Tô Linh lấy lại tinh thần, nhịn đau đứng dậy nói: “Tại sao anh lại ở đây?”Thẩm Tử Kiêu vốn là muốn ra khỏi phòng hút điếu thuốc.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, lại nghe thấy sự ồn ào ở đại sảnh. Vì vậy anh cố ý liếcnhìn sang, thấy có hai vợ chồng đang tranh chấp.

Từ trước đến nay Thẩm Tử Kiêu đối với những chuyện như này không chúthứng thú, vì thế anh chỉ tùy tiện nhìn rồi lười biếng mà rút điếu thuốc ra, vốn dĩanh chuẩn bị không nhìn nữa thì đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc.

Tô Linh?

ThẩmTửKiêunhíumày.Tại sao cô ấy lại ở đây?

Sau đó giây tiếp theo, anh liền thấy Tô Linh, người trước nay không sợ chọcphảiphiền phức, nhúngtay vào chuyệnnày.

Thẩm Tử Kiêu cười nhẹ.

Chà, biết ngay là cô ấy không thể kiên nhẫn mà.

Vì thế anh liền đút lại điếu thuốc vào trong hộp, đem bật lửa bỏ vào túi, đi đếnchỗ Tô Linh đang đứng.

Cố Như Hạ ngồi một bên, nhìn thấy tình hình này không khỏi sửng sốt: “Thẩm,Thẩm tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?”

Thẩm Tử Kiêu giương mắt lên khẽ gật đầu với cô, sau đó xoay người ngồixuống trước mặt Tô Linh, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, anh nhăn màylạinhẹ nhàng hỏi:“Cô bị sao vậy?’’

Tô Linh càng lúc càng cảm thấy cơn đau bụng trở nên dữ dội hơn, sự đau đớnkhiếncô không thểtò mò vìsao anh lại ởđây.

Tô Linh cố gắng sức trả lời: “Không sao đâu.”

Cô trước đây từng bị đau dạ dày nhưng sau khi chữa trị thì gần như đã khỏibệnh.

Nhưng mấy năm nay cô làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, ăn uống cũngkhôngkiêngkịgì, hơnnữabuổi sángcôcòn ăn3hộpkem màkhôngkiêng dè,

bâygiờliềnbịđaudạdày,giờphútnàytừngcơnđaucứkéođến.

ThẩmTửKiêunhíumày,môimỏnghơimím,sắcmặtcóchútkhôngvui.Thân thể không thoải mái lại còn muốn giúp đỡ người ta đến cùng.

Đúnglúcnày,ởcửatruyềnđếntiếngcòixecảnhsát.

Có vẻ như lúc đầu có người báo cảnh sát, lâu như vậy cuối cùng cũng tới rồi.

Vài người mặc cảnh phục bước vào, dưới sự dẫn đường của người phục vụ họđi đến chỗ người đàn ông và người phụ nữ kia.

Đôi vợ chồng thấy cảnh sát đến, động tác cũng trở nên im lặng hơn. Người đànông không muốn vào đồn cảnh sát liền lăn lộn trên mặt đất lôi kéo ăn vạ với cácanh cảnh sát.

“Tử Kiêu sao em còn chưa đi vào.”

Hạ Chí Thịnh nói chuyện điện thoại xong, thấy Thẩm Tử Kiêu không ở trongphòng vì thế ra ngoài tìm xem. Nhưng chưa đi được mấy bước liền nhìn thấyanh đang ngồi xổm trước mặt một cô gái nhỏ, khuôn mặt bình thường luônkhiến người ta sợ, giờ phút này lại hiện lên chút ôn nhu.

Bước chân của Hạ Chí Thịnh dừng lại, cười nhẹ nói: “Chuyện gì thế, gặp đượcbạn sao?”

Cố Như Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Chí Thịnh, sửng sốt một lát, sau đó đứnglên: “Thầy Hạ?”

Hạ Chí Thịnh nghe thấy âm thanh, ngước mắt nhìn lên. Ông suy nghĩ trongchốc lát nhưng vẫn không thể nhớ ra Cố Như Hạ là ai, vì thế liền áy náy nói:“Thật xin lỗi cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

Cố Như Hạ cụp mắt xuống, cúi người chào Hạ Chí Thịnh, sau đó nói: “Vâng, cóthể thầykhôngnhớrõ.Nămđóanhtraicủaconhysinh,làthầymangtrocốtcủa anh ấy về.”

Hạ Chí Thịnh nghe những lời đó, thoáng sững sờ, ánh mắt hơi động, ông xoayngười lại đứng đối diện với Cố Như Hạ, im lặng một lúc rồi thở dài: “Năm đóanh trai cô thường nhắc tới cô, lúc đó phần lớn mấy thằng nhóc dưới trướng tôiđều là con một nên ai cũng hâm mộ anh trai cô vì có một đứa em gái.”

Cố Như Hạ ngước mắt lên, ánh mắt cô tràn ngập sự cô đơn.

Hạ Chí Thịnh suy nghĩ trong chốc lát rồi tỏ ý muốn mời cô ăn cơm cùng, đưatay vỗ vai cô: “Nếu trùng hợp như thế, vậy hôm nay để tôi mời mọi người cùngăn bữa cơm.”

Đương nhiên Cố Như Hạ muốn trò chuyện với những người đã đồng hành cũnganh trai cô nhiều năm, cô muốn biết nhiều hơn về anh trai mình.

Nhưng—

Cô quay đầu nhìn về phía Tô Linh.

Hiện giờ thân thể Tô Linh đang không thoải mái, cô phải đưa cô ấy về.

TôLinhnhìnvẻmặtcủaCốNhưHạ,ngẩngđầulêncười,sauđóđứngdậy,lắcđầu nói: “Cậu không cần đưa tớ về đâu, có gì to tát đâu, tớ tự bắt xe taxi...”

“Tôi đưa cô về.”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, nhẹ nhàng cắt ngang.

Nghe vậy không chỉ có Tô Linh sửng sốt mà cả Cố Như Hạ và Hạ Chí Thịnhcũng sửng sốt theo.

Nhưng màngườikinhngạcnhấtvẫnlàHạChíThịnh.Ông mở to mắt nhìn người học trò một tay ông bồi dưỡng.Tình huống như nào đây?

Người học trò này của ông, năm đó nổi tiếng là không biết thương hoa tiếcngọc.

Chính là người có thể khiến cô gái vừa tỏ tình với mình xong bật khóc.Vậy mà bây giờ lại chủ động đưa một cô gái về nhà.

TôLinhnhíumày,thởdàinói:“Thậtsựkhôngsaođâu,tôivẫnluôncóbệnhvềdạ dày…”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt, giọng điệu như cũ vẫn bình tĩnh nói: “Tôi đưa cô đibệnh viện.”

“Thẩm đội trưởng.”

Tằng Khả Vân ở trong phòng riêng hồi lâu, thấy mọi người chưa về, nghe thấytiếng xe cảnh sát bên ngoài nên đi ra xem.

Sau đó, tất cả những hành động giữa Thẩm Tử Kiêu và Tô Linh đều được cô tanhìnthấy.

Tằng Khả Vân cụp mắt xuống, trong mắt dâng trào đủ loại cảm xúc, thật lâusau, cô ta mới hít một hơi thật sâu, tiến lại gần hai người. Cô ta lúc này sắc mặtcó chút ủy khuất, ngữ khí có chút bi thương: “Thẩm đội trưởng, nhiều năm nhưvậy không gặp, anh bây giờ rời đi chỉ sợ không tốt?”

Nghecâunày,vớicảgiọngđiệukhóclóccủacôta,TôLinhvàCốNhưHạđềucó thể nghe ra được một tầng ý khác.

“Đúngvậy,thựcsựlàkhôngổnlắm.”

Nghevậy,ThẩmTửKiêusuynghĩmộtchút,đứngthẳngdậy,quaylạinhìnHạChí Thịnh, hơi cúi đầu, dùng giọng áy náy nói: “Xin lỗi thầy, hôm nay em xinphép về trước. Buổi tối em sẽ đến tạ lỗi với thầy sau, nhất định sẽ mang cả câutrảlời của vấnđề hôm nay đếncho thầy.”

HạTríThịnhhàophóngcười:“Dùsaocũngkhôngsao,thầyvẫnởđây,khôngvội.”

SắcmặtcủaTằngKhảVânđãthayđổikhinghethấyđiềunày.Ý tứ của Thẩm Tử Kiêu rất rõ ràng.

Anh vẫn có một lời xin lỗi, nhưng không phải là cho cô ta.

Tằng Khả Vân cắn chặt môi dưới, cố gắng nhịn rồi lại nhịn. Cô ta quay đầu lại,ánh mắt rơi vào trên người Tô Linh, trong ánh mắt tựa hồ không có cảm xúc dưthừa, nhưng là lạnh lùng mang ý tứ dò xét khiến Tô Linh không thoải mái.

Tô Linh đảo mắt.

Côgáinày...cóđiềumuốnnóivớimình.

Tằng Khả Vân cụp mắt xuống, đột nhiên nói: “Thật xin lỗi, là tôi đã mạo muộirồi.”

Cô ta quay đầu lại, nhìn Tô Linh, mỉm cười, mày mắt lộ ra vẻ ôn nhu: “Tôi cũngmuốn đi vệ sinh, nhưng là... Thật sự không tiện, cô có thể giúp tôi một chútđược không?”

CốNhưHạcaumày,muốnđứngdậyngănTôLinh.

Nhưng Tô Linh không có biểu hiện gì, cô chỉ cố gắng chịu đựng sự khó chịu,sau đó cười, đứng dậy và nói: “Đương nhiên là được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28