Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


“Tôi chưa từng trải qua chuyện gì ly kỳ, cũng chưa làm được chuyện gì đặc biệtlớn. Chỉ là mỗi sáng thức dậy, ăn cơm, thỉnh thoảng ra ngoài chơi là chuyệnbình thường…”

TằngKhảVânlắcđầucười,sauđómởvòinướcrửasạchbọttrênđầungóntay,đột nhiên mở miệng hỏi: “Nhưng tổ trưởng Thẩm hình như... rất để ý đến cô,cho nên cô nhất định cũng là một người rất lợi hại.”

Hạ Chí Thịnh nhìn Thẩm Tử Kiêu bên cạnh, thở dài, có vài phần bất đắc dĩ lắcđầu, sau đó nói: “Tử Kiêu, sự hy sinh của đồng đội không nên trở thành ácmộng của em.”

Tằng Khả Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Linh, như thể cô ấy muốn ăntươi nuốt sống cô.

Có lẽ bởi vì bố mẹ khi ly hôn cãi nhau nghiêng trời lở đất, cho nên hai chị emcũng từ sau khi chia tay, hầu như không còn trò chuyện.Tằng Khả Vân đã từnggửi nhiều thư cho chị gái của cô ấy ở nước ngoài, nhưng không có hồi âm.Tínhcách Tằng Khả Vân so với các thành viên khác trong nhóm, dịu dàng hơn rấtnhiều.Bìnhthườngvôluậnđùagiỡnbaonhiêu,đềuchỉcaumàycườimộttiếng, cũng không cùng người khác nổi giận, khi nói chuyện cũng sẽ cố ý đè nénthanh âm của mình, nghe sẽ rất ôn nhu.

Sắc mặt Tằng Khả Vân tựa hồ có chút không tốt, cô trầm mặc ấn vòi nước, hítsâu một hơi, sau đó cười cười nói: “Cũng đúng, xem ra loại con gái thích dựavào mình như chúng ta, vẫn không được người khác thích.”

[Kéodàithêmnữa,côbiếthậuquảrồiđấy. 】

Mọi thứ nhanh chóng được xác nhận.

Tằng Khả Vân giương mắt, cười lắc đầu, “Chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếmmà thôi.”

Hạ Chí Thịnh cũng dừng bước, chân mày hơi cau lại, trong mắt hiện lên mộtchút bi thương: “Đều là đứa học trò do chính tay thầy dạy dỗ, làm sao thầykhông đau lòng. Nhưng nghĩ không có biện pháp thay bọn họ đâm những kẻ áckia, đêm tối thầy không thể ngủ được.”

Tằng Khả Vân cười khổ một tiếng: “Thật ngại quá, hôm nay có thể có chút mạophạm. Bởi vì chuyện năm đó, cả người tôi vẫn tương đối mẫn cảm, hôm nay bởivì nhìn thấy bạn cũ của mình, cũng thật sự có chút kích động…”

“Tô Linh.”

Hạ Chí Thịnh nghe vậy, có một chút kinh ngạc, lập tức cười lớn, ông giơ taylên, vỗ vỗ lưng Thẩm Tử Kiêu, sau đó lắc đầu, “Dù sao cũng phải nói, em bìnhthường không bao giờ giấu giếm, cho dù em mâu thuẫn với Tằng Khả Vân,cũng không nên viết thẳng như vậy trên mặt.”“Nếu như muốn theo đuổi cô ấyra tay giành được tình cảm, vở kịch vẫn phải diễn đủ.”Thẩm Tử Kiêu nghevậy, nhướng mí mắt lên, mới vừa rồi còn mang theo đáy mắt ôn nhu giống nhưlập tức bị một tầng băng bao phủ.

Tằng Khả Vân có một người chị song sinh cùng trứng, khi còn nhỏ cha mẹ lyhôn, một người đi theo bố, một người đi theo mẹ.Bố cô đi ra nước ngoài đểkinh doanh, trong khi mẹ cô là một bác sĩ, ở lại đất liền.

Nóiđếnđây,TôLinhrũmắt,trênmặtvẫnmangtheoýcườinhànnhạt,cônhẹgiọng nói: “Cùng lắm là như vậy tôi liền rất thỏa mãn, không phải gợn sóngtráng lệ mới là cuộc sống sao.”

Mọingườiđềuthíchcôgáinày,lúcbìnhthườngluôndịudàngônnhu,nhưngkhi đối mặt với nguy hiểm vẫn kiên quyết, ngoan cường.

Cô ấy gần như là người ít có cảm giác hiện diện nhất trong số họ, điểm tổng kếtcủa cô ấy không cao nhưng cô ấy chưa bao giờ bị tụt lại phía sau.

[Đã gặp anh ta chưa? 】

Nhưng điều quan trọng cần xem là, liệu ai có thể phát hiện ra manh mối đầutiên.

Tô Linh dừng một chút, sau đó nghiêng người, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trênngười Tằng Khả Vân, tựa hồ là đang kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói tiếp.

Cặp song sinh sinh ra từ cùng một trứng cũng hầu như không thể hoàn toàngiống nhau về DNA.

Tô Linh cười, đứng thẳng dậy lười biếng tựa vào bồn rửa tay, xoay ngườinghiêm túc nhìn Tằng Khả Vân: “Kỳ thật tôi biết, cô đặc biệt gọi tôi ra, là cóchuyện muốn nói với tôi.”

TằngKhảVângiảtrướcmắtnày,hiểnnhiênlànhẫntâmđốivớichínhmình.

***

Tằng Khả Vân giờ phút này thanh âm so với vừa rồi ôn hòa nhẹ nhàng, độtnhiêncóchútlạnh nhưbăng,cônói: “Khôngcần,tôicó thểtựmìnhlàm được.”

Muốn điều tra xem một người có bị tráo đổi hay không, thật sự rất đơn giản.

Thẩm Tử Kiêu cả người mang theo chút lười biếng, thân thể nửa tựa vào tường,nhưng so với người lui tới đều cao hơn một chút. Anh không chút để ý giươngmắt lên, ánh mắt trực tiếp lướt qua những người khác, rơi vào trên người TôLinh.

“Biết làm nũng cũng không có gì không tốt.”

Nhưng khi Hạ Chí Thịnh vô tình hỏi thực đơn ngày đó, lại không khỏi sửng sốt.Thực phẩm chủ yếu ngày đó là sushi thịt cua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúnglúcnày,điệnthoạidiđộngTằngKhảVânđểtrongtúirunglên.Một tin nhắn được hiển thị trên màn hình:

Đây dường như là một sự thật được mọi người công nhận, ngay cả các báo cáođược tuyên bố với thế giới bên ngoài và được ghi vào hồ sơ cũng được viết nhưthếnày.

Thẩm Tử Kiêu: “Được rồi, vậy cô tự mình đi về đi.”Tô Linh: “Xin lỗi mà, tôi siêu đau nè.”

Hạ Chí Thịnh ngẩng đầu nhìn đôi môi thẩm Tử Kiêu mím chặt, cùng với lôngmày nhíu lại, cười, giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng bình thản: “Thầy yên tâm,ởnơi này,cô ấy khôngdám làm raquá nhiều chuyện.”

Tô Linh cười cất bước: “Ừ.”

Khi hai người sóng vai chuẩn bị rời đi, Tằng Khả Vân đột nhiên nắm chặt lòngbàntay, đột nhiênmở miệng hô:“Cô Tô Linh!” (đọc tại Qidian-VP.com)

ThẩmTửKiêuvươntay,vỗvỗlưngTôLinh,sắcmặthơitrầmxuống:“Nếuthân thể không thoải mái thì nói thật đi, lúc nãy cô chạy tới đây làm gì?”

Tô Linh cười nhún nhún vai, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhẹnhàngnởnụcười: “Tôisuynghĩmột chút,hìnhnhư tôicũngkhôngcó lợihại.”

Làm sao có thể thoát ra khỏi quá khứ.

Tô Linh cười: “Không có, chính là sửa sai lầm của cô mà thôi.”

Hạ Chí Thịnh thông báo cho mọi người tiến hành kiểm tra một cách bí mật, bácsĩ sau khi lấy máu nhiều lần xác nhận, Tằng Khả Vân trước mắt này, cũng sẽkhông sinh ra phản ứng dị ứng với bất kỳ hải sản nào.

ThẩmTửKiêunghevậy,bướcchânhơidừnglại,tựahồlànhưcóđiềusuynghĩ, một lát sau, anh thở dài, sau đó nói: “Thầy bận tâm rồi.”

Tô Linh thấy Tằng Khả Vân không thừa nhận, cũng không tức giận, ngược lạilà lười biếng duỗi thắt lưng, suy tư trong chốc lát, sau đó híp mắt nở nụ cười:“Dù sao cũng có thể thích sự nũng nịu, lại vừa vặn thích người của mình làmnũng, cũng là một chuyện rất may mắn.”

“Hình như loại cô gái nhỏ biết làm nũng, càng khiến người ta thích.”

“Cọt kẹt..”

Cho nên bình thường lúc tụ tập ăn uống, mọi người đều tận lực tránh đi nhữngnhà hàng chuyên chế biến hải sản, coi như là thầm lặng đối tốt với cô.

Ngoài dự đoán, cũng là chuyện trong dự đoán.

Giờ phút này Thẩm Tử Kiêu lại nói tới mình, Tô Linh cố gắng làm ra vẻ mặt:“Chút đau kia tính là cái gì! Tô Linh cứng cỏi này có thể sợ đau dạ dày thôngthường? Nói đùa!”

TrênlốiđicáchđókhôngxađộtnhiêntruyềnđếngiọngnóicủaThẩmTửKiêu.Tằng Khả Vân xoay người, ánh mắt dừng trên người Thẩm Tử Kiêu.

ThẩmTửKiêunghevậy,cười,khingướcmắtlênđáymắttrànđầyônnhucùngthâm thúy tựa như biển cả, anh mở miệng, chậm rãi nói: “Hoàn toàn chính xác,nhìn qua là một cô gái nhỏ nũng nịu.”“Nhưng kỳ thật so với bất kỳ ai thì cònmạnh mẽ hơn.”

Chuyện TằngKhả Vân dị ứng với hải sản, cả nhóm đều biết.

Tằng Khả Vân nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, cảm xúc trong mắt dầntrở nên đục dần một cách mơ hồ.

Tằng Khả Vân mạnh mẽ chuyển động chỗ xe lăn, nhướng mày: “Cô đang nóitôi?”

Tăng Khả Vân cơ hồ cắn răng: “Không cần.”

“Cảm ơn cô nhiều.”

Tô Linh thờ ơ quay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, nhưng có vẻnhư cô không coi trọng điều đó.

Chính mình đã hy sinh biết bao nhiêu để chen mình vào đoạn quá khứ đó vàchiếm lĩnh thành công một vị trí.

Tằng Khả Vân từ trong phòng đi ra, hướng về phía Tô Linh cười cười, sau đómột bên rửa tay, một bên ngữ khí mang theo ôn hòa mở miệng nói, “Xin lỗi vìđãlàmphiền cô,kỳthật...Tôi cũngghentị vớimộtngười cóthểtự donhưcô.”

Tăng Khả Vân rũ mắt.TăngKhảVân:[Rồi.】

Ngay cả cùng một ngoại hình, cùng một nhóm máu, cùng một giọng nói, hoặccùng một tính cách đều có thể bắt chước, dưới sự kiểm tra của các công cụ khoahọc, luôn luôn có thể tìm thấy sự khác biệt nhỏ.

Tằng Khả Vân chân chính, từ ngày chấp hành nhiệm vụ, cũng đã hy sinh, thậmchí ngay cả hài cốt đến nay cũng không rõ tung tích.

Anh cười: “Đi thôi.”

Điện thoại di động rung vài tiếng, rất nhanh đã có hồi âm mới:[Làm những gì tôi muốn cô làm càng sớm càng tốt.]

Tô Linh nhìn cổ tay Tằng Khả Vân đột nhiên dùng sức, lúc đẩy xe lăn cànggiốngnhưđangtrútgiận,nhéonhéolôngmày,tựahồcó chútbấtđắcdĩ.

Tô Linh giương mắt lên, cười phụ họa một câu: “Ừm, thật sự là rất giỏi.”“Những chuyện này cũng không tính là gì.”

Nhưng sau khi thảo luận cấp cao, họ không có ý định vạch trần điều này ngaylậptức,ngượclại chuẩnbịlợi dụngquâncờ nàylàmlợithế chủđộngxuất kích.

“Em đang lo lắng cho cô gái nhỏ kia sao?”

Nhưng chỉ có lãnh đạo cấp cao và bản thân Thẩm Tử Kiêu mới biết được nộitìnhduynhất.Trongvụánđó,tổsănsóingoạitrừThẩmTửKiêura,toànbộmọi người đều đã hy sinh.

TôLinhnghevậy,yêntâmgậtđầu,sauđóbướcchânnhẹnhàngđitớibêncạnhThẩm Tử Kiêu.

Cố Như Hạ tiến vào phòng riêng trước, Hạ Chí Thịnh và Thẩm Tử Kiêu thì cố ýgiảm tốc độ đi bộ, giữ khoảng cách đối với những người đi trước.

Dù sao cũng có người tới cửa khiêu khích, nếu mình còn tỏ vẻ yếu ớt, thật đángxấu hổ.

TôLinhdựavàobồnrửatay,hơinghiêngđầu,nhìnTằngKhảVânđangrửahaitay dưới vòi nước, cười, không mở miệng nói chuyện, chỉ kiên nhẫn chờ cô tiếptục nói tiếp.

“Bọnhọcũngkhônghyvọngembiếnthànhnhưvậy.”

“Tằng Khả Vân.”

Tô Linh vẫn đứng tại chỗ như trước, nhưng ngữ khí lại mười phần nghiêm túc:“Cô gái thích dựa vào mình, cũng rất được người ta yêu thích.”

Chương 29

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Em biết rõ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

TằngKhảVândừngtay,tuyrằngkhôngquayđầulại,nhưngnhìnquatựahồlàđang chờ Tô Linh nói chuyện.

Tằng Khả Vân sống sót trước mắt, cũng không phải Tằng Khả Vân chân chính,màlàchịgái sinhđôiđã mấtđihành tungnhiềunămtrước, cùngtrứngmà sinh.

Sắc mặt Tằng Khả Vân biến đổi, bàn tay đặt trên tay vịn bỗng dưng nắm chặt.Tô Linh ngước mắt lên: “Cần tôi đẩy cô ra ngoài không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì giả tạo ra vết thương hợp lý, thậm chí không tiếc cứng rắn phế bỏ một đôichân như vậy của mình, hơn nữa còn giày vò với những vết thương ở khắpngười.

Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Bất quá câu nói vừarồi của cô không đúng lắm.”

Hạ Chí Thịnh nở nụ cười, sau đó có chút cảm thán nói: “Trước kia thầy vẫn chorằng, emưa thíchmẫubạn gái,nhấtđịnh làcái loạitưthế hiênngang,ngườicon gái có khí phách. Không nghĩ tới vẫn là bị hạ gục trước cô gái nhỏ nũng nịunhưvậy.”

Quả nhiên, Tằng Khả Vân ấn chai nước rửa tay ở bên cạnh, sau đó rũ mắt nói:“Tuy nhiên, không có cách nào nữa, nhiều năm như vậy cùng Thẩm tổ trưởngcùng nhau vào sinh ra tử, luôn gặp phải chút nguy hiểm. Tôi chỉ mất một chân.Thật may mắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh mở miệng, lạnh lùng nói: “Cô ấy không có tư cách được gọi bằng cái tênnày.”Lầnđóbaovâylàthấtbại,trongsốđámngườisốngsót,chỉcóhaingườilà Thẩm Tử Kiêu và Tằng Khả Vân.

Tuy nhiên sau thất bại của cuộc vậy hãm, Tằng Khả Vân ở thời khắc sinh tửđược cứu trở về, dần dần khôi phục rốt cục có thể ăn uống bình thường. Bệnhviện ngày đó thức ăn rất phong phú, Tằng Khả Vân vẫn ăn dưới sự giám sát củay tá như thường lệ.

Vừa rồi, Tô Linh thực sự cố gắng ép mình tỏ ra cực kỳ cứng rắn.

“Đứa nhỏ như em từ trước đến nay vốn trọng tình trọng nghĩa, thầy cũng biết.Em không thể dễ dàng tha thứ hung thủ đầy máu tươi chiếm lấy Tằng Khả Vân,thầy làm sao không khổ sở.” Hạ Chí Thịnh xoay người, vươn tay khoác vaiThẩm Tử Kiêu lại, nói: “Nhưng có đôi khi, cũng phải buông bỏ lòng tự trọngcủa mình.”

“Nhưng đối với bất cứ chuyện gì đều mang ác ý, tựa hồ chính xác chẳng phảilấy làm vui lòng nhỉ.”

Tằng Khả Vân sửng sốt một chút, cắn c*n m** d***, nói: “Cũng đúng.”

Thẩm Tử Kiêu xoay người, thanh âm nhàn nhạt: “Con người phải học cách đi rakhỏi quá khứ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29