Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


“Đào bới cát cái kiểu gì đây! Em chưa dạy mèo cách bới cát à? Chỉ làm qua loavài lần như thế là được à? Không được, để nó vào bới lại.”

Tô Phó Thần liếc cô một cái, sau đó tức giận mở cửa: “Mở cửa mau, để anh vàotrong xem.”

Ông đã đợi ngoài cửa gần nửa tiếng, nhưng trông vẫn hết sức bình thản.Cót két….

Tô Linh sửng sốt một lúc, rất nhanh đã hiểu ý của Tô Phó Thần.

Nói một cách đơn giản, trông vô cùng hung dữ.

TiểuHắcmímchặtmôikhôngđáp.

Người bấm chuông cửa có vẻ rất mất kiên nhẫn, nhấn chuông hết lần này đếnlầnkhác mộtcách nóng nảy,không mấy thânthiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhìn cái phòng khách của em xem. Anh đã nói với em là ngày nào cũng phảiđổ rác rồi, các loại rác thải nên được phân loại rồi hẵng vứt. Đây là chỗ để sáchà?Trênghếsôphasaolạicócáibútchìthếnày?Anhđãdặnemlàkhôngđượcvẽ lên ghế sô pha chưa?”

“Anh đã nói với em như nào? Rèm cửa cần được thay và giặt thường xuyên. Emrõ ràng biết đây là rèm cửa mà chủ nhà để lại. Sao em chưa giặt sạch nó mà đãdùng rồi? Em có thấy nó đầy bụi không, thế mà cũng ở được, em có biết loại bụinày dễ khiến người ta bị ốm nhất không?”

Tô Linh sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu xuống rồi chợt phát hiện ra một nửabàn chân của mình đã giẫm lên giày của Thẩm Tử Kiêu, còn mình thì vẫn nhưchưa có việc gì xảy ra mà đứng nói chuyện cùng anh.

Tô Linh: Thôi xong.

***

Nhưngcảcôấyvàquảngiadườngnhưđãquenvớicảnhtượngnày.

Tưởng Hách ngắt lời quản gia, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn, anh ta cườimột tiếng, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.

Tô Phó Thần cười cười, giơ ngón trỏ lên, trên đó treo một chùm chìa khóa. Anhấy bình tĩnh lắc lắc chùm chìa khóa, sau đó nhàn nhạt nói: “Vậy anh tự mở cửađivào đây.”

Tô Linh ngoan ngoãn rót một cốc nước.

Tô Linh đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Thẩm Tử Kiêu có ý định rời đi, cô nghĩrằng đó là vì anh lo lắng cho mình. Cô không khỏi cảm động, thầm nghĩ ngườiđàn ông này quá dịu dàng, ân cần, chu đáo và ấm áp rồi, vậy nên Tô Linh cũngdùng giọng điệu vô cùng ân cần dịu dàng nói: “Anh đi đi, đừng lo lắng cho tôi,kẻo lại đến muộn.”

Tuynhiên,chỉngaygiâytiếptheo,TôLinhthấyTôPhóThầnmởtủlạnhcủamình. Còn chưa kịp cản thì cô ấy đã nghe thấy Tô Phó Thần hít một hơi thậtsâu.

Nóiđếnđây,anhhơidừnglại,hípmắtlại,trongđôimắtđenláyhiệnlênmộtchút lạnh lùng: “Có một số thứ, dù anh ta có muốn thì cũng không tài nào cóđược đâu.”

Tô Phó Thần nhìn Tô Linh phòng thủ như phòng kẻ trộm bèn cười một cáchđầytứcgiận,anhkhoanhtay,nghiêngđầucười:“Làmsao?Khôngmuốnchoanh vào?”

Người đàn ông đứng ở cửa trông có vẻ không kiên nhẫn, mặc áo vest thắt càvạt,nhưthểanhtavừađicôngtácvềvậy.Biểucảmtrênmặtanhtayhệtkiểu“Nếu trong vòng ba phút mà vẫn chưa mở cửa cho tôi vào thì cô c·h·ế·t chắc.”

“Đây là cái gì? Đây là mèo của em à? Anh chịu em rồi, nuôi mình không xongmà còn muốn nuôi mèo, em đã tiêm phòng tẩy giun cho nó chưa? Mà khoan đã,không phải là em đến giờ vẫn chưa thay cát cho mèo đấy chứ? Để xem nào…”

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tưởng Hách nửa người dựa vào cửa, hai cúc áo sơ mivẫn chưa cài, đầu tóc lòa xòa, nhưng vẫn chỉ thờ ơ tựa về phía sau, khẽ nheo đôimắt hẹp dài lại mà nhìn quản gia, lạnh lùng hỏi: “Đám rác rưởi kia lại làmloạn?”

Tưởng Mộ Lăng khẽ nhấc những ngón tay lên, cụp mắt xuống, một lúc sau độtnhiên giơ tay lên, ôm lấy mặt khóc nức nở.

LúcTiểuHắcbịghìchặttrênmặtđất,trongđầuanhtavẫnđangnghĩđếnviệcbản thân chỉ trong vài ngày, từ một người đàn ông mặc đồ đen khiến ngườingười khiếp sợ trở thành một người với cái dáng vẻ đáng xấu hổ như hiện giờ.

Tô Linh chậm rãi xoay người, nhường đường cho Tô Phó Thần.Quả nhiên, Tô Phó Thần vừa vào cửa liền bắt đầu.

Tô Linh cười vui vẻ, khom người xuống v**t v* bụng nó một lúc rồi bế nó lên,sau đó quay người lại nói với Thẩm Tử Kiêu: “Cảm ơn.”

Chưa nói tới việc khác, chỉ riêng về tính cách thì Tô Linh đủ hiểu Tô Phó Thầnluôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng khó gần này khi đứng trước mặt người khác tànnhẫn và nghiêm khắc đến nhường nào.

Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?

Quản gia gật đầu: “Vâng.”

Tô Linh tê cả da đầu, thò đầu ra chỗ khe cửa hỏi: “Tô Phó Thần? Anh tới cóviệc gì à?”

Nhị Ma Tử vừa mới ăn uống no nê, chưa kịp phản ứng lại đã bị ném vào thùngcát, cả người nó loạng chà loạng choạng.

Sắc mặt Tô Phó Thần tối sầm lại, cười nói: “Em cảm thấy một người nghèo kiếtxác như Cố Như Hạ có thể tìm cho em một căn phòng giá cả phải chăng đầy đủtiện nghi à?”

Quản gia quay người lại, nhặt chiếc áo khoác trên ghế sô pha lên rồi quay ngườiđưa cho Tưởng Mộ Lăng.

Bị chế giễu vì không gội đầu cũng không sao.

Thấy đoàn người cùng xe đều rời đi, lúc này Tô Linh mới thở phào nhẹ nhõm,vừa mở cửa vừa hỏi: “Sao anh đã về rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

TiểuHắcnhìnđộngtĩnhdướilầu,caumàylấyđiệnthoạidiđộng từ trong túi ra, nghe có vẻ như đang định gọi cho ai đó để báo cáo tìnhhình.

Tô Linh quả thực là không muốn cho anh vào nhà.

Thẩm Tử Kiêu quay người lại nhìn động tác của Tô Linh, sau đó bình tĩnh nói:“Xét về mặt thời gian, lẽ ra cô đã về đến nhà rồi, nhưng cô không hề trả lời tinnhắn của tôi, vì vậy tôi đoán có thể đã xảy ra chuyện gì đó.”

Tô Linh mỉm cười xoay xoay cổ tay mình, giọng nói của cô đầy vẻ chính trực:“Cô cái gì mà cô? Chưa thấy người khác đánh lén bao giờ à?’

Tô Linh cố gắng giải thích: “Nó vẫn còn nhỏ …”

Khi Thẩm Tử Kiêu lên lầu, anh nhìn thấy Tô Linh đang khóa chặt tay Tiểu Hắc,sau đó dùng sức đè anh ta xuống đất, nghiêm túc nói: “Tôi đã bảo rồi, khôngđược đeo kính râm trong nhà, đừng có cái kiểu lúc nào xem phim cũng đeo kínhlàm như mình ngầu lắm ấy. Lúc anh đeo kính râm cảm giác khuyết điểm miệngbị hô của anh nó lộ ra rõ hơn…”

“……Ồ.”

Quản gia cười cười, hành động và ngữ khí tuy vẫn ôn hòa, nhưng trong giọngđiệu lại mang theo chút tiếc nuối: “Nếu như con gái của tôi còn sống thì hẳn lànó cũng chạc tuổi cô.”

Nhưng giây tiếp theo, anh ta bỗng cảm thấy phía dưới chân bị đá hai cái, đầugối khuỵu xuống, cả người vô thức ngả về phía trước, kính râm trên mặt rơixuống đất.

Thẩm Tử Kiêu đưa tay xoa mũi cười trộm.

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tinh thần cô luôn trong trạngtháicăngthẳng.Tiếngchuôngcửakhôngmấythânthiệnđộtnhiênvanglênvàolúc này khiến cô càng cảnh giác hơn.

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, cười nói: “Khi nào cậu về thì hãy nhắc nhởTưởng Hách.”

Pho tượng Phật khổng lồ đứng ở cửa chính là người anh trai cùng cha khác mẹcủa cô, Tô Phó Thần.

TôLinhcaumày.

Lúc Thẩm Tử Kiêu nói, xung quanh anh dường như tỏa ra một sức ép đáng sợ,khiến mọi người phải nín thở theo bản năng, không dám phản bác lại.

TiểuHắcbòdậytừtrênnềnđất,mãimớiđứnglênđượcrồilẳnglặngnhìnhaingười trước mặt, dáng vẻ định nói lại thôi.

Nhị Ma Tử đã đứng sẵn ở của đợi cô một lúc lâu rồi. Thấy Tô Linh vừa mới hécửa, nó liền vui vẻ lao tới phía cô.

Tô Phó Thần quay đầu lại, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Linh, sau đó không nóikhông rằng đi đến ghế sô pha, chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nói: “Rót choanh cốc nước đã.”

TưởngMộLăngnhướngmày,đưataynhậnlấycáiáo,giọngnóikhànđidoquámệt mỏi: “Cảm ơn.”

“Đi được một lúc thì tôi phát hiện phía sau có một chiếc xe đã bám theo một lúclâu rồi, dường như đang bám theo có ý đồ theo dõi hành tung của tôi.”

Đây chẳng khác nào g·i·ế·t người bằng miệng mà.

Tô Linh đẩy cửa ra.

Anh hơi khựng lại, vươn tay định cầm cái gì đó trên bàn cà phê lên, giọng nóiđột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tô Linh, đây là của ai? Tại sao trong nhà em lại cóthứnày.”

Sau khi Tô Linh cho mèo ăn xong, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vanglên dồn dập.

Phải.

Tô Linh nhìn căn phòng lộn xộn của mình trong nháy mắt, không tự chủ đượcnuốt nước bọt, sau đó quay đầu nói: “...Không muốn lắm.”

Quảngiakhôngngẩngđầulên,cẩnthậnnói:“Đúngvậy,ThẩmTửKiêunửađường vội vã trở về, bởi vì lão gia nói...”

Tô Linh lập tức nhíu mày: “Anh, đây là phạm pháp đấy…”“Ai thèm phạm pháp gì với em.”

Sau đó quản gia bước vào trong.

“Được rồi.”

Nhưng rất nhanh, cô dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn vềphía Thẩm Tử Kiêu, hỏi: “Nhưng mà...Không phải anh định tới nhà thầy anhà?”

Tuynhiên,khicôđứngnhìnquacánhcửaquansátngườiởbênngoàithìđộtnhiên sững người lại.

Tô Linh đi đến cửa, chuẩn bị quan sát động tĩnh bên ngoài từ ống nhòm cửa,phân vân không biết nên lấy một cái cờ lê từ hộp dụng cụ hay vào bếp lấy mộtcon dao.

Thẩm Tử Kiêu nhìn người trước mặt, chỉ đành cười bất đắc dĩ. Anh tiến lên mộtbước,đưatayvềphíaTôLinhrồikéocôđứngdậy,caumày:“Saocôlạibấtcẩnnhư vậy? Lỡ như cô bị thương thì sao.”

Nghevậy,ThẩmTửKiêugiơtayliếcnhìnđồnghồ,vẻmặtbìnhtĩnh,ngắngọnnói: “Ừm, đi thôi.”

Bực mình thật, lại phải ăn cơm c·h·ó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay khi Tô Phó Thần hắng giọng và chuẩn bị bắt đầu giai đoạn giáo d·ụ·c tiếptheo, ánh mắt anh quét qua một lượt căn phòng, rất nhanh đã nhận ra điều khácthường.

Vậy nên, người nhận ra nãy giờ bản thân đang tự mình đa tình - Tô Linh chỉ cóthể xấu hổ nhấc chân ra, sau đó bắt đầu chậm rãi lùi lại, rề rà bước vào trongphòng. Sau đó, nhân lúc sự ngượng ngùng còn chưa kịp tới, cô bèn đóng sậpcửa phòng lại chỉ trong tích tắc.

Anh ta cố gắng trụ mãi mới không ngã xuống,hắn xoay người nhìn người vừamới tấn công mình, cả giận nói: “Cô!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhớ lại giọng nói lạnh lùng và đáng sợ của Tưởng Hách khi anh ta rời đi:“Chỉcầncôxử lýxongchuyệnnày, tôisẽđểcô đượchoàntoàntự do.”

Quản gia đứng ngoài cửa cung kính cúi đầu chào.

Sau đó anh ta mở cửa, sải bước đi ngang qua quản gia, cài cúc áo trước ngực,nói “Dọn dẹp bên trong phòng đi.”

Tưởng Mộ Lăng ngồi ở bên giường, cài từng cúc áo trên người với khuôn mặtnhư c·h·ế·t lặng, cơ thể cô ấy chỗ xanh chỗ đỏ, sắc mặt trông không được tốt lắm,ngay cả đôi môi cũng hơi tái nhợt.

Tô Phó Thần vào cửa chưa được ba phút mà đã mắng Tô Linh như tát nước cảnửa ngày trời, nhân tiện còn dạy luôn cả con mèo Nhị Ma Tử của cô luôn.

Nghevậy,đôimắtcủaTiểuHắckhẽđộng,cúixuốngnhặtchiếckínhrâmbịrơitrên sàn, sau đó lặng lẽ bước từng bước rời đi.

Tô Linh hơi đỏ mặt, sau đó lùi lại vài bước, hắng giọng đầy tự tin nói: “Tôi đãthấy anh đến đây trước khi tôi làm như vậy rồi!”

Mấylầnlàmnhiệmvụchotiênsinhnày,ngoàiviệcbịđánhra,bảnthâncònphải nghe những lời công kích cá nhân với mức độ nghiêm trọng.

Tô Phó Thần cầm chiếc cốc, chậm rãi nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

TôLinhnươngtheolựckéocủaThẩmTửKiêuđểđứngdậy,theoquántínhmàngả người về phía trước vài bước, có vẻ như còn chạm cả vào tay của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tử Kiêu: “...”

Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, trầm giọng nói: “Nhà họ Tưởng có thể được coi làdoanh nghiệp nộp thuế hợp pháp, dù sao thì họ cũng nên hiểu đạo lí không đượclàm ăn phi pháp.”

Thẩm Tử Kiêu cười, sau đó nói: “Nếu cô không giẫm lên giày của tôi vẫn chưachịu thả thì tôi đã đi từ lâu rồi.”

Hôm nay còn quá đáng hơn, lại dám nói răng mình bị hô.TiểuHắc muốn từ chức.

Tô Linh: “...”

Tô Linh ngẩng đầu nhìn.Bật lửa của Thẩm Tử Kiêu.Toangrồi…

Ngay sau đó, Tô Linh đứng cách đó một tấc nhận một tràng phê bình giáo huấntừ anh trong vòng 5 phút.

Sau đó Thẩm Tử Kiêu nghe thấy giọng nói của Tô Linh từ phía cánh cửa truyềnđến, trong giọng nói ấy thậm chí còn mang theo một chút tức giận vì quá xấuhổ: “Tạm biệt!”

Anh ta cẩn thận suy nghĩ.

***

“...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32