Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
Tô Phó Thần cũng không nghi ngờ gì, anh chỉ là giả bộ lãnh đạm nói: “Em gáinhỏ đa sầu đa cảm quá đi.”
Tô Phó Thần cười khẩy một tiếng, đưa tay sờ hoa văn trên chiếc bật lửa, sau đódùng tay trái ấn mạnh nó xuống bàn, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không lầm, chiếcbật lửa này là bản giới hạn, được thiết kế tùy theo sở thích người dùng của Zero,không những đắt tiền thôi đâu, nếu không có quen biết thì rất khó mà mua được,Cố Như Hạ có bản lĩnh đấy từ lúc nào thế?”
Trợ lý sửng sốt một lúc, nhưng anh ta biết Tô Phó Thần trước giờ vẫn khôngthích người khác can thiệp vào quyết định của mình, vì vậy anh ta chỉ có thể gậtđầu đáp lại: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Cólẽkhiconđọcđượcbứcthưnày,mẹđãkhôngcònnữa.
Trongkhoảngthờigiannày,dựavàonănglựccủaTôPhóThầnmàtìnhhìnhcóchút cải thiện, nhưng Thiệu Quý Phương vẫn luôn theo dõi sát sao, cho nên vớitìnhhìnhnày,quanhệgiữaTô PhóThầnvớicôngàycàng trởnênlạnhnhạt.
“Cảm ơn.”
Tù màu sắc, độ tinh khiết cho đến gia công của viên kim cương đều đạt đến độvô cùng hoàn mỹ, nay được đặt trong chiếc hộp lông vũ màu đỏ mới bắt mắtlàm sao.
Nhưng sao một người làm cái nghề đó lại có thể mua được chiếc bật lửa này?Có phải là được một người phụ nữ giàu có nào đó...
Sau khi Tô Phó Thần dần dần lấy lại được bình tĩnh, anh ấy hít sâu một hơi,ngước mắt lên, hỏi một cách nghiêm túc: “Tô Linh, sao em lại đưa tên đó vềnhà?”
ThẩmTửKiêunhướngmày,trầmgiọngnói:“Họsẽbiếtmà.”
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Phó Thần lấy ra một chiếc hộp lông nho nhỏ màu đỏ từ trong túi đưa cho TôLinh, ánh mắt anh khẽ chuyển động, tựa như thở dài: “Theo như anh đoán, đâychắc hẳn là đồ vật mà mẹ em muốn để lại cho em, thế nên nhân lúc bà ngoạiđang dọn phòng, anh mới lén giữ nó lại.”
Anh ấy cười cười, sau đó dựa vào ghế sô pha, ung dung nhấc chân, bình tĩnhnói: “Không sao, anh vừa xuống máy bay nên bị lệch múi giờ.”
Chẳng nhẽ mẹ cô đã phát hiện ra điều gì vào ngày 12 tháng 7?
Hạ Chí Thịnh thở dài, nói: “Vậy nên kể từ ngày hôm đó, thầy đã nộp đơn lêncấptrênđểchuẩnbịchoviệcthànhlậpđộiSănsói.Maymắnthay,thầyđãgặpđược một nhóm học sinh khiến mình có thể cảm thấy tự hào trong quãng đờicòn lại, chỉ tiếc là…”
Tô Linh: “...”
Đầu bên kia điện thoại là người trợ lý đứng đợi sẵn ở dưới lầu một lúc lâu,giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Anh Tô, anh vẫn chưa xuống sao? Lát nữacòn phải đi dự tiệc nữa, nhỡ không kịp…”
Tô Linh suy nghĩ một chút, sau đó thành thật trả lời: “Em nhặt anh ấy về từ trênđường lúc nửa đêm.”
Chương 33
Tô Linh cố gắng phản đối: “Không được, anh ấy bây giờ đi làm rồi, chắc rấtkhuya mới về, em sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh thôi!”
Tô Linh đương nhiên là nghe thấy giọng của người đang nói chuyện điện thoạivới Tô Phó Thần rồi, cô bày ra vẻ mặt hết sức chân thành thuyết phục Tô PhóThần: “Em cảm thấy công việc quan trọng hơn, tốt nhất là anh nên đi trước đi.Hay có cần em tiễn anh không?”
Nhưng nhìn thấy Tô Phó Thần dường như đã hạ quyết tâm không rời đi, TôLinh cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài chuyện chấp nhận để anh ở lại.
Tô Phó Thần nhìn Tô Linh một lúc, sau đó chậm rãi quay đi, giả vờ thờ ơ nói:“Bây giờ em nói chuyện tốt với anh cũng vô dụng, anh sẽ không vì một câu nóinày mà tha thứ cho việc em nhặt một kẻ lang thang ngoài đường về nuôi ở trongnhà đâu.”
Lúcnày,cônhậnthấymộtđiềukỳlạ.
Tô Phó Thần đương nhiên là không tin lời nói nhảm của Tô Linh rồi. Anh ấymím môi, trong mắt bùng lên lửa giận, đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên rồiđi về phía phòng ngủ.
Hình như vừa đè phải cái gì đó.
Tô Phó Thần chú ý đến hành động của Tô Linh, anh hỏi: “Sao vậy?”
Tô Linh nói, hơi cụp mắt xuống.
TôLinhcaumày,lấymảnhgiấytừtronghộpra.Cô thấy một mảnh giấy dưới tấm thẻ.
Nhưnglúcnày,TôLinhvẫncắnrăngnghĩrađủmọilídođểbiệnhộ:“Thếchắclà Cố Như Hạ lấy cắp nó ở đâu rồi.”
Anh nhìn Tô Linh lớn lên, đương nhiên là biết trong đầu cô đang suy tính cái gìrồi.
cả, vậy nên cô chỉ đành miễn cưỡng lấy hết dũng khí ra nói: “Thì... em có nuôimột người đàn ông trong nhà.”
Một tay bắn tỉa như Thẩm Tử Kiêu quen thuộc nhất với hình ảnh phản chiếu kỳlạnày.
Tô Phó Thần kìm nén cơn giận của mình, ngẩng đầu lên gặng hỏi từng chữ một:“Đây cũng là của Cố Như Hạ à?”
Dường như có thứ gì đó được nhét vào dưới đáy hộp, như thể nó được để dướimiếng đệm trong hộp nhẫn.
Nhưngnóiđếnnướcnày,anhvẫnvừagiảvờthờơ,vừalúngtúnganủicô:“Đừng quá đau lòng.”
Thẩm Tử Kiêu không muốn từ chối lòng tốt của thầy nên anh chỉ đành lịch sựnói:“Cảm ơn thầy.”
Tô Phó Thần khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nghe xong câu đó lập tức lạitrở nên nóng nảy lo lắng không thôi: Thì ra là làm cái nghề đó!
Vừa bước vào nhà, anh tình cờ nhìn thấy bức chân dung gia đình được treo ởphòng khách.
Trong tờ giấy chính là những lời mà Lâm Hiểu Như để lại cho Tô Linh.Có vẻ như nó được viết khi bà ấy ở trong tình trạng hết sức tồi tệ, nhưngẩn chứa trong từng câu chữ ấy là sự dịu dàng vô biên của người mẹ.
Nếu cô phải là có việc cần nhờ vả hoặc không làm chuyện cắn rứt lương tâm thìtuyệt đối không bao giờ xưng một tiếng “em”.
Trêntòanhà caotầngphía xalóe lênmộttia sángcực kỳchóimắt.
HạChíThịnhnóiđếnđây,trênmặthiệnlênsựchuaxót,thởdàingồixuốngbêncạnhThẩmTửKiêu:“Họđãbịkẻđộcácđóhạichết,nămấythầyhiếmlắmmớicómộtkìnghỉđểđưacảnhàđidulịchnướcM,nhưngthậtkhôngngờngày hôm đó trung tâm thương mại lại xảy ra kh*ng b*, vợ con thầy đều bịchúng g·i·ế·t…”
Hạ Chí Thịnh cười hai cái, sau đó mở cửa cho Thẩm Tử Kiêu vào, suy nghĩ mộtlát rồi đi về phía phòng bếp, nói: “Trong nhà chắc có chút đồ ăn vặt, thầy đi lấycho em trước.”
Tô Phó Thần nhìn cô em gái mặt dày nói dối một cách trắng trợn trước mặt,khôngkhỏicảmthấy hơiđauđầu, anhấyday daytránrồi ngảngườira phíasau.
Tô Phó Thần nhét lại điện thoại vào trong túi, lạnh lùng nói: “Anh ở lại đây chờxem cái tên đàn ông mà em nuôi trong nhà là người tên nào.”
Cố Như Hạ: Tôi mới đáng thương làm sao.
Ngoài ra, trong hộp còn có một dòng ghi chú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có tia sáng lóe lên.
Đúng là tiêu tiền như rác mà!
Đúng là cái tên thất đức! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Linh cười, che chiếc hộp trong tay lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ cần nhìnthấy những thứ này là em lại nhớ tới mẹ.”
Tô Phó Thần lạnh lùng nói: “Hoãn lại.”
Một viên đ·ạ·n ghim thẳng vào bức tường cách đó không xa.Thẩm Tử Kiêu cau mày quay đầu lại nhìn.
Hạ Chí Thịnh cười hai tiếng, sau đó cúi xuống, cầm một chiếc bánh quy trongđĩa lên: “Nhưng Tử Kiêu à, chuyện đó em đã cân nhắc…”
Điều này liệu có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi mà rất có thể là do có kẻ cốtình gây ra không?
Ngay sau đó là tiếng kính vỡ cực kỳ rõ ràng.
Thấy không thể lấp l**m được nữa, Tô Linh chỉ đành dứt khoát bỏ cuộc, cô nghĩđi nghĩ lại, cho rằng nếu mình nói ra sự thật thì có thể sẽ khiến Tô Phó Thần gặprắc rối, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng thể tìm được lí do nào hợp lí
Bao nhiêu năm qua mẹ đã vất vả chờ đợi đến ngày nhìn thấy có một chàng traitự tay đeo chiếc nhẫn này vào cho con. Vậy nên, mẹ quyết định sẽ cố gắng bằngmọi giá để có thể sống, kiên trì cho đến ngày mẹ có thể giao con cho người tốtnhất.
Hạ Chí Thịnh rất nhanh đã nhận ra, ông cau mày nói: “Bọn họ tới đây là muốngiết thầy, hình như những người đó đã nghe được một số tin đồn, nếu em cũngtham gia vào thì rất có thể em cũng sẽ…”
Nhưng cuối cùng Tô Linh cũng không nhịn được mà cúi đầu cười, sau đó đóngchiếc hộp lại.
Thẩm Tử Kiêu buông cánh tay đang ôm vai Hạ Chí Thịnh ra, anh ngước mắtlên, giọng điệu vẫn thản nhiên như vậy, nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳnghiêm túc.
Tô Linh mở nó ra, tìm thấy chữ viết tay của mẹ mình trên đó.Gửi con gái của mẹ:
Tô Phó Thần thầm cười khẩy trong lòng.
...
TôLinhcầmtờgiấy,mởnóravớivẻnghingờ.Trêngiấylà nétchữ củaLâm HiểuNhư:
Nhưng Tô Linh cũng không để bụng.
Sống trong chiếc lồng đó, Tô Phó Thần cũng áp lực không kém gì cô.“Anh tìm thấy thứ này trong phòng ngủ của bà Lâm.”
Tô Linh ngơ ngác nhận lấy chiếc hộp.
Tô Linh vội vội vàng vàng bật dậy khỏi ghế sô pha, phi như bay định cản TôPhó Thần lại. Nhưng không kịp rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tô Linh bé bỏng của mẹ nhất định sẽ là một người cựckỳ mạnh mẽ, cho dù không cần dựa dẫm vào người khác vẫn có thể tự lo chomình.
Còi báo động vang lên từ tầng dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn ra cái thể thống gì nữa! Làm mất hết cả thuần phong mỹ tục!Đúnglúcnày,điệnthoạitrongtúi TôPhóThầnđổchuông.
Thế nên Tô Phó Thần cảm thấy mình không nên đi thì hơn.
Những gì được viết trên tờ giấy kia rốt cuộc có ý gì?
TôLinh:“...”Anhđúnglàbiếtcáchpháhỏngbầukhôngkhíđấy.
“Không có gì.”
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kể từ khi bố qua đời, có lẽ vì Thiệu Quý Phương bắt đầu can thiệp vào mọichuyện to nhỏ lớn bé trong gia đình khiến cho người thừa kế là Tô Phó Thầnđây không có tiếng nói trong nhà.
Thẩm Tử Kiêu hơi ngước mắt lên, đôi mắt khẽ di chuyển, nhưng anh không cắtngang lời của Hạ Chí Thịnh.
“Đừng hòng nghĩ đến việc đuổi anh ra khỏi nhà.”
Tô Linh: Anh ngồi máy bay chưa nổi 5 tiếng thì lệch múi giờ cái gì
Làm sao mà cô biết được Thẩm Tử Kiêu, người luôn nói rằng mình rất nghèo,nghèo đến mức chỗ ở còn không có mà lại sở hữu những thứ đắt tiền như vậyđược?
“Em sẽ tham gia.”
Có vẻ như Hạ Chí Thịnh đã dự đoán được điều này từ trước. Kể từ khi trở vềTrungQuốc,ông ấyđã sắpxếpngười bảovệ theosát mìnhmọilúc mọinơi.
Quan trọng là, tên đàn ông c·h·ế·t tiệt này lại để cho đứa em gái đáng thương phảisống một mình ở ngoài của mình nuôi ăn nuôi ở?
Nhưng ngay lúc Hạ Chí Thịnh đang cúi người xuống, Thẩm Tử Kiêu dườngnhư đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, độtnhiên đặt tay lên vai Hạ Chí Thịnh rồi kéo ông lùi lại thật mạnh.
Nước đá không thể làm nguôi đi cơn giận trong lòng anh.
Hạ Chí Thịnh mang theo bánh quy và trà đi ra, thấy Thẩm Tử Kiêu đang nhìnchằm chằm vào bức ảnh chụp gia đình trên tường, ông hơi khựng lại, sau đócườikhổ,đặtchiếcđĩatrongtayxuống,chậmrãinói:“Đâylàvợconthầy.”
Tô Phó Thần đứng ở cửa phòng Thẩm Tử Kiêu, nhìn thấy trong phòng có đồdùng của nam, tức thì lửa giận trong lồng ngực bùng lên. Tô Phó Thần nắm chặttay, cố gắng kìm nén sự tức giận, sau đó chậm rãi nói: “Tô Linh, giải thíchxem?”
Cánh cửa trước mặt Thẩm Tử Kiêu được mở ra, anh nhìn Hạ Chí Thịnh trướcmặt,cung kính cúiđầu nói: “Emchào thầy.”
TôLinhtiếptụcnóidốimộtcáchđầythảnnhiên:“...Đúngvậy,thậtraCốNhưHạ có sở thích với quần áo nam, thế nên anh đừng nói với người khác nhé.”
Tô Linh cụp mắt xuống, cố gắng khống chế đầu ngón tay run rẩy cùng sống mũicaycay. Côgấp tờ giấylại, hítsâu một hơinói: “Cảm ơn.”
Tô Linh nhìn chiếc bật lửa, vắt óc suy nghĩ một lúc rồi cố gắng giải thích: “Đâylà của Cố Như Hạ! Cái tên phi công thích lái máy bay tán tỉnh cậu ấy trước đâylà một tên cặn bã, hai ngày trước cậu ấy vì quá đau khổ mà chạy tới đây ngàyđêm uống rượu quên sầu, đã vậy còn hút thuốc nữa, thế nên mới có chuyện cócái bật lửa để ở đây! Em phải dạy dỗ lại cậu ấy mới được!”
Hạ Chí Thịnh lúc còn thanh niên trai tráng nở nụ cười tươi như đóa hoa mùaxuân, tay trái ôm lấy một người phụ nữ trông hơi mũm mĩm nhưng nụ cười lạirất đỗi dịu dàng. Đứng giữa hai người là một cậu bé đội chiếc mũ tròn, lôngmày cong cong, trông khá dễ thương.
Tô Phó Thần day day huyệt thái dương đang đau nhức dữ dội, nghiến răng cốgắng đè nén lửa giận trong lòng, lại ngồi xuống ghế sô pha, xoay người uống lynước vừa đặt trên bàn cà phê.
Cố Như Hạ: Tôi còn chưa đủ thê thảm hay sao?
……Hả?
Sau đó Tô Linh chỉ đành bất lực nhìn Tô Phó Thần rút ra một chiếc cà vạt từchiếcgối phía sau lưnganh ấy.
Đứa em gái anh chăm sóc từ thuở còn quấn tã, ấy vậy mà lại bị một thằng nhóclai lịch không rõ cướp đi thế này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.