Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
*an ninh trật tự.
Thẩm Tử Kiêu cười, nghiêng đầu, cả người lười biếng dựa vào khung cửa. Anhnhướngmắt, nhẹ nhàngnói: “Lại đây,bạn gái.”
Sau khi Thẩm Tử Kiêu đưa Tô Linh đến nơi, do nguyên nhân công việc, quayvề cục cảnh sát cùng mấy người Hạ Chí Thịnh thảo luận về kế hoạch đối phóvới tình hình đã nắm được trước mắt.
Nghe thấy Thẩm Tử Kiêu gọi mình, Tô Linh ngáp một cái, sau đó ngoan ngoãnnhanh nhẹn kêu một tiếng, giẫm lên dép lê đi về hướng Thẩm Tử Kiêu.
Nóiđếnđây,TôLinhkhôngthểtinnhíumày:“Anhkhôngphảiđangbànbạcvới tôi?”
Con mèo nằm sấp một bên cũng nhận ra dị thường, hé ra nửa con mắt, khẽngẩng đầu, nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, sau một lúclâu l**m l**m lòng bàn tay của Tô Linh, tiếp đó thu mình về.
Một khi đã thành thói quen, thì sẽ không cảm thấy oan ức. Từ nội tâm đau khổcủa Thẩm Tử Kiêu.
Mộtlátsau,ThẩmTửKiêuđộtnhiênvươntay,giữlấysaulưngTôLinh,kéocô đến trước mặt mình. Sau đó hơi cúi người, ôm cô vào lòng ngực.
Tô Linh dường như xem cánh tay của Thẩm Tử Kiêu trở thành gối ôm, một bênthan thở cái gì đó, một bên đưa tay ôm lấy cánh tay anh, còn dán khuôn mặt nhỏnhắn của mình vào lòng bàn tay anh.
ThẩmTửKiêunhíumày,đầungóntaynắmchặtcổtayTôLinh,ánhmắtnhìnvề phía Tô Linh cũng càng thêm thâm thuý.
Cố Như Hạ vừa nói, vừa kéo Tô Linh vào phòng của mình: “Hơn nữa tớ nóinhỏ với cậu, anh cảnh sát nhỏ hôm nay đưa tớ đến đây rất đẹp! Cậu hiểu ý tớmà! Không giống những tên đàn ông trong công ty của chúng ta!”
LúcTôLinhđếnphòngcủamình,đãgầnbagiờsáng,bậnrộncảmộtngày,côrốt cuộc cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi trên ghế sô phatrong phòng khách.
Tất cả những việc này đều nằm ngoài phạm vi khống chế của Thẩm Tử Kiêu.
Một lát sau, Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu, áp trán mình vào trán Tô Linh, giọng nóikhàn khàn vui vẻ: “Sao anh nỡ chứ.”
Tô Linh buông tay ra, đè lại bả vai của Thẩm Tử Kiêu, đứng vững gót chân, sauđó hỏi: “Câu nói sẽ theo đuổi em trước đó của anh, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Tô Linh đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Tử Kiêu, nhẹ nhàng kéo anh lại gần,sau đó nhón chân ngẩng đầu hôn lên.
Cố Như Hạ vội la lên: “Tớ biết anh ta đẹp trai, nhưng đàn ông lớn lên đẹp mắtrất nhiều, sắc đẹp làm người ta mất lý trí hiểu hay không!”
***
Tô Linh bị động tĩnh ép tỉnh, cô khẽ “ô” một tiếng, dụi mắt chậm chạp chống cơthểngồi dậy.
Tô Linh rũ mắt xuống cười khẽ, cong eo đặt con mèo xuống đất, sau đó đứnglên, duỗi thắt lưng. Cô nhướng mắt, đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, đột nhiêngiơ tay ấn khoé miệng của anh, sau đó kéo ra một nụ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Như Hạ thậm chí có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng tiếng động nuốt nước bọtcủa chính mình.
TôLinhkhẽcười,lôngmàyconglên,nhẹnhàngnói:“Trướctiêncườimộtcái.Tối nay tâm trạng của anh hình như vẫn luôn rất tệ?”
“Tôibiếtrấtnghiêmtrọng,ngheđếnđây,làcókhảnăngsẽlàmramạngngười.”
Lạitiếptụcnhưnày,kiểugìcũngxảyrachuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Linh: “Bây giờ nói không tính nữa cũng muộn rồi! Em giành trước một bướcđồng ý! Giờ anh đổi ý chính là muốn chia tay với em! Em sẽ đăng lên diễn đànvòng bạn bè Weibo và QQ mắng anh bội tình bạc nghĩa lừa gạt tình cảm thuầnkhiết của cô gái nhỏ đơn thuần, còn sẽ vẽ anh thành một tra nam trong manhuangay cả tên cũng không sửa…”
Khi thích một người, dù muốn giấu cũng không được.
Thẩm Tử Kiêu đi đến phòng ngủ, khom lưng, động tác nhẹ nhàng đặt Tô Linhlên giường. Ngay lúc Thẩm Tử Kiêu chuẩn bị rút tay đứng dậy rời đi, Tô Linhlại nhẹ nhàng trở mình, đem tay anh đặt dưới thân.
Cố Như Hạ nhìn thấy Tô Linh, đôi mắt ủ rũ vừa rồi trong nháy mắt tỉnh táo lại,cô ấy vươn tay ba bước thành hai ôm cổ Tô Linh, sau đó tủi thân dính lấy bả vaicủa cô cọ xát: “Ôi ôi ôi chị em! Hai đứa chúng ta thật thảm! Không bằng chúngmình ở một phòng đi, còn có thể ngủ cùng giường! Chị em sống chung với nhauvui vẻ biết bao!”
Cố Như Hạ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay Tô Linh, vẻ mặt không dám tin:“Sao cậu đến tận đây còn ở cùng anh ta? Hôm qua mình nghe thầy Hạ nói rồi,anh ta không phải không có chỗ ở, năm đó anh ta về nước rõ ràng đã được phânchia rất nhiều phòng!”
“Cho nên…”
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu híp lại.
Thẩm Tử Kiêu: “…”ThẩmTửKiêuđứnghình.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy có chút đau đầu, anh đưa tay đè lại huyệt Thái Dương,nhắmmắttrầmmặc bagiây,sauđó mởmắtra:“Tô Linh,chuyệnnày…”
Sau đó, bây giờ anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, hai cúc áo trước ngực cònchưa cài lại, mang theo một hormone nam tính mãnh liệt. Đầu tóc có chút lộnxộn, nhưng không làm giảm đi khí chất.
TôLinhcười,hơinghiêngđầutựavàotrênvaiThẩmTửKiêu.TôLinhgiơtay,nhẹ nhàng ôm lại Thẩm Tử Kiêu, giọng điệu dịu dàng: “Tôi đang nghĩ, bây giờchúng ta có được tính là đã vào sinh ra tử cùng nhau hay chưa?”
Chỉcóđiềudùcholàđangởtrongtìnhhuốngnày,CốNhưHạtrướcsauđềuvôcùngchịu khó tô sonvẽ mày.
Cuối cùng, Thẩm Tử Kiêu nhìn vào mắt của Cố Như Hạ, không hiểu sao cómấyphầnớnlạnh.Anhthongthảvươntay,càilạitừngcúcáocủamình,sauđómở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn khi vừa ngủ dậy: “Tô Linh, vào ănsáng.”
Tô Linh vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại bị người trước mặt nóng nảygào lên ngắt lời.
Cố Như Hạ không quay đầu, cũng cảm thấy lạnh sống lưng.Đếnđây,loạicảmgiáclạnhlẽovàngộtngạtchếtchóc.
Con ngươi của Thẩm Tử Kiêu sáng ngời thâm thuý, môi mỏng khẽ mím, dườngnhư muốn mở miệng, lại bị Tô Linh giành trước.
Tô Linh: “Dạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉmuốnmỗingàymỗiphútđềucóthểởcạnhanhấy,thậtgiốngnhưkhinhìnthấy anh ấy bước về phía bạn, liền cảm nhận được tất cả dịu dàng đều lao vềphía mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yêu một người không phải trở thành uy h**p của bạn, mà là biến thành áo giápchống lại tất cả gai nhọn.
ThẩmTửKiêuvươntay,cầmlấycổtaycủaTôLinh.
Nói xong cô ấy kéo Tô Linh qua, lôi cô ra sau lưng mình, giống như gà mái chechở đứa con, còn hùng hổ nhìn Thẩm Tử Kiêu, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh, âmmưu của anh đã bị tôi vạch trần rồi!”
tôi tách ra của anh, khiến tôi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bây giờ lạichạy về đây nói phải đổi một chỗ khác sống cùng anh.”
Mặc dù Cố Như Hạ cố ý hạ giọng, nhưng là ở trong hành lang vô cùng trốngtrải, rõ ràng chẳng có tác dụng.
Đôi mắt mờ mịt của cô mở ra, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu trước mặt, sauđó lại cúi đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua những nếp nhăn của váy ngủ trên ngườimình.
Thẩm Tử Kiêu hơi sửng sốt, anh rũ mắt, trong đôi mắt đen như mực chỉ chứamỗi bóng hình của Tô Linh.
Khoảng nửa phút sau, Tô Linh ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên người ThẩmTửKiêu,cuốicùngmở miệng:“Vìvậymườiphút trướccáibộdángphải cùng
Cho nên cô chỉ đơn giản là bị tiếng động dọn nhà của Cố Như Hạ đánh thức,sau đó ra ngoài xem là ai mới sáng sớm đã ồn ào.
Hơn nữa tư thế ngủ của Tô Linh cũng không tốt, giờ đây càng thêm trắng trợn,giống con bạch tuộc đu lên người Thẩm Tử Kiêu.
May mắn chính là, vốn dĩ người ở lại đây cũng không nhiều, ngoài Cố Như Hạvà Tô Linh ra, chỉ có một sinh viên nam vẫn đang học Đại học, vì vậy cảnh sátcũng không bận rộn đến mức phải phân thân.
Trong phòng công an bất kể là trị an* hay là công tác canh gác đều tốt hơn sovới những khu chung cư khác, hơn nữa xung quanh cũng không có chỗ nào cóthể đánh lén, nói một cách tương đối, chỉ số an toàn ở đây hẳn là cao nhất.
Đầu ngón tay của Thẩm Tử Kiêu luồn vào mái tóc của Tô Linh, nhẹ nhàng đặtđầu cô lên vai mình.
Cô quay đầu, dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Cố Như Hạ, nuốt mộtngụmnướcbọt,sau đókhókhăn mởmiệng:“HạHạ thậtra,tớ vớianhấy…”
TôLinhphátramộttiếngmơhồkhôngrõ,caumày,nhưngkhôngtỉnhlại,tìmgóc độ thoải mái, sau đó dựa vào trong ngực Thẩm Tử Kiêu nặng nề ngủ.
Cố Như Hạ vô cùng cứng ngắc quay đầu lại, đem tầm mắt đặt trên người ThẩmTử Kiêu.
XemraTôLinhcũngvừatỉnhngủ,dựatheođồnghồsinhhọccủacôấy,hiệntại rõ ràng không phải là thời gian rời giường.
Tô Linh mềm nhũn nép mình trên ghế sô pha, cô rũ mắt xuống vươn tay mộtbên di chuyển theo con mèo, một bên im lặng nghe Thẩm Tử Kiêu nói chuyệnvới mình.
Đầucôgốilênmộttay,còncánhtaykiabuôngthõng,trênmặtđềulàmệtmỏi.
Nghe thấy bản thân rất có thể trở thành mục tiêu xuống tay thứ hai của đámngười kia, Tô Linh bất giác khẽ nhướng mắt, lông mi dài khẽ run, nhưng trênmặt dường như không có một tia dao động quá lớn.
ThẩmTửKiêuvẫncười,buôngtayrađứngthẳngdậy,sauđórũmắtnhìnTôLinh: “Cô vẫn còn nghĩ đến những gì mà Tằng Khả Vân nói lúc sáng…”
Con ngươi của Thẩm Tử Kiêu tối sầm lại, anh hít một hơi thật sâu, sau đó vươntay đè lại bả vai của Tô Linh, hơi dùng sức, rút cánh tay ra.
Tô Linh có thể nghe thấy giọng nói mang theo chút kìm nén của Thẩm Tử Kiêutruyền đến: “Thực xin lỗi.”
***
Thẩm Tử Kiêu nghe hết toàn bộ lời nói của Cố Như Hạ, đôi mắt hẹp dài híp lại,ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Cố Như Hạ.
Tô Linh nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Thẩm Tử Kiêu: “Không phải tôicòn chưa xảy ra chuyện gì sao? Không cần căng thẳng như thế.”
TrongCụcCôngancáchđồnCảnhsátkhôngxacòntrốngmấyphòng,dànhcho người trong thành phố bị đe dọa đến tính mạng ở lại.
Vì tối qua ngủ không ngon, nên sắc mặt của Cố Như Hạ không được tốt, lúc TôLinh mở cửa ra thấy cô ấy đang vừa ngáp vừa dựa vào cửa phòng, nhìn ngườivội trước vội sau bày biện hành lý giúp mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ví dụ như da thịt mềm mại của cô gái, cùng với hô hấp mang theo độ ấm, và âmthanh mềm mại làm rung động lòng người.
Động tác của Tô Linh rất nhẹ, nhưng lại giống như bươm bướm đậu trên môi,nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh, tốt đẹp mà dịu dàng, trong thoáng chốc có thểnhìn thấy một khoảng trời rực rỡ.
Hô hấp nóng rực của Tô Linh nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay của Thẩm TửKiêu, cảm giác tê dại giống như móng vuốt của con mèo gãi nhẹ vào đầu quảtim.Anh nhíu mày,thấp giọng gọi:“Tô Linh.”
Tô Linh: “…!”
Giống như bây giờ.
TôLinhvươntay,vớilấygốiđầu,hunghăngđậplênmặtThẩmTửKiêu,tronggiọng nói mang theo chút giận dữ: “Ra ngoài ra ngoài ra ngoài! Lưu manh!”
Loại cảm giác này như là uống rượu mạnh vào đêm đông, trong phút chốc khiếncho trong đầu người ta hiện lên vô số ánh sáng chói lọi, cuối cùng chỉ lưu lạinóng rực như thiêu như đốt.
Thẩm Tử Kiêu cởi áo khoác, treo trên giá áo bên cạnh, thở dài bất đắc dĩ, sau đócúi người nhẹ nhàng ôm cô lên.
Cô khẽ đáp lại, nhưng vẫn chưa tỉnh, ngược lại càng ôm chặt cánh tay của ThẩmTử Kiêu.
Tô Linh luôn có bản lĩnh làm cho không khí vô cùng bi thương sụp đổ trongnháy mắt.
Cho nên vừa rồi Cố Như Hạ nói một đống lớn kia, Tô Linh cái gì cũng nghekhông vào, chỉ cảm thấy có chút mê man muốn ngủ.
Cố Như Hạ theo bản năng đứng nghiêm, nhưng là vì cứu vớt chị em của mìnhkhỏi nước sôi lửa bỏng, cô ấy vẫn bướng bỉnh hạ giọng nói với Tô Linh đứngbên cạnh: “Vì vậy cậu tuyệt đối đừng bị bộ dạng giả bộ đáng thương của anh talừa gạt, tớ cảm thấy anh ta 80% là muốn lừa đảo!”
Lúc Cố Như Hạ đang nói liên tục không ngớt, cửa phòng phía sau chậm rãi mởra.
CốNhưHạđưatay,chọcchọccánhtaycủaTôLinh,sauđónháymắtrahiệu:“Tớ nói với cậu, cậu ở cùng tớ, tớ truyền dạy cho cậu vài bí quyết thả tán tỉnh,cực kỳ quyến rũ, đến lúc đó không phải tuỳ cậu chọn sao!”
Tô Linh trong phút chốc hệt như bị xối một gáo nước lên đầu, nháy mắt tỉnh táolại.
ThẩmTửKiêukhẽnhíumày,rũmắtnhìnngườitrêngiườngkhôngnhậnramình đã gây ra hoạ.
Giữa hai người có một sự im lặng khó hiểu, giống như ngay cả không khí cũngtĩnh lặng.
Ngược lại là Thẩm Tử Kiêu sau khi nói xong, rũ mắt, trong đôi mắt đen nhánhchứa đầy cảm xúc hỗn loạn. Anh dường như mím chặt môi dưới, sau đó thìthào: “Thực xin lỗi.”
Thẩm Tử Kiêu cười, đưa tay nhẹ nhàng đè lại bả vai của Tô Linh, sau đó cúingười xuống, hôn lên môi cô.
Đợi đến khi anh quay về, nhìn thấy cả người Tô Linh làm tổ trên ghế sô pha,nặng nề ngủ mất.
TốiquaCốNhưHạvộivãđếnđây,chưathuxếphànhlýqua,hơnnữacôcóchút lạ giường, vì vậy sáng sớm hôm nay đã về nhà thu xếp đồ đạc.
Đầu tiên, Thẩm Tử Kiêu bước ra từ trong phòng của Tô Linh.
Chương 36
Tô Linh ngắt lời Thẩm Tử Kiêu, trả lời trước một bước: “Vì đố kỵ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.