Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Cố Như Hạ trực tiếp bị những lời này của Thẩm Tử Kiêu làm cho mờ mịt, cô ấysững sờ một lát, sau đó hùng hổ khoanh tay, còn quay đầu nhìn Tô Linh nói:“Nhìnthấychưa, đànông chínhlà miệnglưỡitrơn trunhư vậyđấy.”
Tô Linh rơi vào trầm tư: “…”
Cố Như Hạ nói xong câu đó với Tô Linh,quay đầu lại, kiên cường chính trựcnói: “Anh gọi nhảm gì đấy! Tô Linh không nuốt nổi bộ dáng này của anh!”
ThẩmTửKiêunghevậy,khôngnóichuyện,màlàquayđầuđiánhmắtlướtquađám người, trực tiếp đối diện với tầm mắt của Tô Linh, mang theo ba phần ýcười. Khoé môi của anh cong lên, đưa một tay về phía Tô Linh, giọng điệu thảnnhiên:“Qua đây.”
Tô Linh vươn tay túm lấy áo quần của Cố Như Hạ, sau đó ngẩng đầu, một ngóntay dựng thẳng lên, sau đó lời lẽ chính nghĩa uốn nắn: “Không, tớ nuốt trôi bộdạngnày.”
Cố Như Hạ: “?!”
Giây tiếp theo, Cố Như Hạ liền trơ mắt nhìn Tô Linh chui ra từ sau lưng mình,đi đến trước mặt Thẩm Tử Kiêu, sau đó giang tay cả người mềm nhũn ôm lấyanh,giốngnhưcon mèonhỏphe phẩycáiđuôilàm nũng:“Sángnay ăngìthế?”
Thẩm Tử Kiêu cười, rũ mắt xuống: “Bánh mì nướng.”
Tô Linh ngáp một cái, lấy tay dụi dụi con mắt, trong giọng nói mang theo mấyphần buồn ngủ: “Chỉ là em còn hơi buồn ngủ.”
Thẩm Tử Kiêu: “Ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Cố Như Hạ cũng không phải người không có đầu óc, nhìn thấy cảnh tượngtrướcmắt,đươngnhiênbiếtThẩm TửKiêuvàTôLinh làtìnhhuốnggìrồi.
Cô ấy hít sâu một hơi, cảm thấy đau mắt, tim cũng vậy. Thậm chí khỏi cầnngẫm nghĩ, Cố Như Hạ cũng biết khắp người mình viết hai chữ “bóng đèn” thậtlớn, cả người từ đầu đến chân đều đang phát sáng.
Cô ấy ngẩng đầu, hít sâu một hơi, thầm nói trong lòng ba lần bình tĩnh, sau đóxoay người bước mỗi bước thật mạnh, hùng hổ đi vào phòng, nhân tiện đóngcửa lại.
Thậm chí Cố Như Hạ nghĩ tới việc đăng một bài văn dài năm nghìn chữ lên ántội ác của Tô Linh, đầu đề sẽ là: [Khiếp sợ: Chị em mặn nồng ngày xưa đã nóimãimãikhôngtách rời,hômnay dắttaytraiđẹp tànnhẫnngược cẩucườilớn]
Lúc Cố Như Hạ đóng cửa lại, Tô Linh đứng thẳng dậy, mắt nhíu lại, thu lại bộdáng em gái nhỏ đáng yêu ngọt ngào yếu đuối, mắt nhìn vào Thẩm Tử Kiêu cómấy phần hỏi tội.
Thẩm Tử Kiêu: Có gì đó không ổn.
Tô Linh ôm cánh tay, nhìn không chớp mắt vào trong phòng, sau đó dựa vào tủgiày dép, đầu ngón chân theo tiết tấu gõ nhịp nhàng trên sàn. Cô khẽ hếch cằm,ý bảo Thẩm Tử Kiêu đóng cửa lại.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Tô Linh, có thể nói là đỉnh của đỉnh.Thẩm Tử Kiêu lặng lẽ vươn tay ra, đóng cửa lại.
Tô Linh: “Vừa rồi em rất nể mặt anh.”
Thẩm Tử Kiêu im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó Tô Linh cười, hơi nheo mắt lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Bây giờ giải thíchcho em một chút, Cố Như Hạ nói anh có mấy căn phòng tốt lại ở trước mặt emgiả bộ không nhà để về là như thế nào?”
Thẩm Tử Kiêu rõ ràng đã cực kỳ thành thạo như thế nào gọi là nói dối khôngchớp mắt: “Mất chìa khóa.”
Tô Linh quả thật bị Thẩm Tử Kiêu chọc tức đến nỗi nở nụ cười.Mấtchìakhóa?Xemđi,cái lýdogiàmồmátlẽ phảigìđâychứ.
Tô Linh mím môi, không nói chuyện, mà rũ mắt xoay người lập tức đi đếnphòng bếp, yên lặng đặt bánh mì đã nướng lên đĩa, sau đó không nói một lời bắtđầu nấu nước nóng pha cho mình một ly sữa.
Lúc rảnh rỗi chờ nước sôi, Tô Linh rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõlên mặt bàn, giống như đang suy nghĩ về việc gì đó.
Một lát sau, cô hít vào một hơi, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thẩm TửKiêu, em chỉ là đột nhiên cảm thấy không hiểu rõ về anh, anh luôn dùng lời nóilừa gạt em.”
ThẩmTửKiêunghevậy,thongthảđiđếnphíasauTôLinh,sauđódừnglại.
“Em không biết anh là người ở đâu, có người thân không, quá khứ như thếnào.”
TôLinhnóiđếnđây,dừnglạichút,sauđóxoayngườingẩngđầunhìnánhmắtcủa Thẩm Tử Kiêu, nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Ngày trước em không có lýdo gì để hỏi đến cùng, nhưng hiện tại em đã là bạn gái của anh, có một số việcem nên biết đúng không?”
Thẩm Tử Kiêu nhìn vào mắt Tô Linh, đôi mắt kia từ trước đến nay đều mangtheo chút ý cười, lúc này lại có vài phần mất mát khó hiểu.
ThẩmTửKiêulặngimvàigiây,sauđóvôcùngnghiêmtúcthấpgiọngnói:“Quảthực cóchuyện phòngở này,chỉ làanh khôngnhận.”
TôLinhnghevậy,nhẹnhàngnhướngmắt,lạikhônghỏivìsao.
Thẩm Tử Kiêu bước lên một bước, đi đến bên cạnh Tô Linh, sau đó rũ mắtxuống, ánh mắt bình tĩnh: “Anh từng ở trong một đội đặc thù kiểu như chuyênmôn tập kích thành phần kh*ng b*, vì để đủ tư cách tham gia, phải trải qua huấnluyện rất khắc nghiệt.”
TôLinhnghethấynhữnglờinày,ánhsángtrongconngươikhẽnhúcnhích.
“Kiểu huấn luyện này quá mức tàn khốc, nghiêm khắc, cho nên anh chẳng hềmuốn đem vinh quang hoặc là chuyện xưa chia sẻ với những người khác.”
Thẩm Tử Kiêu nói đến đây, hơi ngừng lại, tiếp đó thản nhiên nói: “Sau này anhgianhậpđộinày,ngâyngườitrongđósuốtbanăm,cũngthànhcônghoànthànhrất nhiều nhiệm vụ, hầu như chưa từng thất bại.”
“Nhưng một năm trước, bọn anh thất bại.”
Khi Thẩm Tử Kiêu nói đến đây, giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh, giống nhưđang nói đến một chuyện bình thường không hơn không kém: “Chuyện kế tiếpem cũng biết, trừ anh ra toàn bộ…hầu như đều hi sinh.”
Tô Linh hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Tử Kiêu cười, sau đó ngước mắt lên, con ngươi màu đen như trước vẫnthâm thuý mà tĩnh mịch: “Đội nhóm giải tán, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, anhcũng không ở lại. Sau khi về nước anh quả thật đã nhận được rất nhiều khenthưởng, chỉ là anh không nhận.”
Thẩm Tử Kiêu thản nhiên nói, “Tất cả thành viên của tổ anh đã hi sinh, tổ chứckinh khủng đó vẫn còn. Mà anh theo lẽ thường hưởng thụ toàn bộ mọi thứ saukhi việc này kết thúc, tiếp đó sống thật tốt, việc này anh làm không được.”
Tô Linh ngước mắt lên, sau đó vươn tay, khớp xương của ngón tay xuyên quatóc của Thẩm Tử Kiêu. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng dùng trán của mình, chạm vàotrán anh, giọng điệu dịu dàng: “Cho nên, bây giờ anh đang đợi cơ hội giúp bọnhọ báo thù?”
ThẩmTửKiêuđưatay,ấnsaulưngTôLinh,giọngđiệungấmngầmchịuđựngđau khổ: “Nhưng anh không ngờ rằng sẽ liên lụy đến em.”
Tô Linh cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu trong mắt đều là an tâm, cô nói:“Liên lụy hay không đều không sao cả, bởi vì em biết anh có thể làm được.”
Ấm đun nước phía sau bật lên, sau vài hồi chuông liền tự động tắt.
Tô Linh xoay người, rót nước sôi vào ly sữa, dường như cô không muốn nghĩđến đề tài này nữa, vì thế thuận miệng hỏi: “Chỉ là, nếu năm đó anh không lựachọn tiếp nhận huấn luyện để gia nhập vào nhóm đó, anh sẽ làm gì?”
Thẩm Tử Kiêu suy nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói: “Có lẽ sẽ kế thừa côngviệc kinh doanh của gia đình, làm một phú nhị đại.”
Tô Linh không nhịn được cười, cô quay đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm TửKiêu, sau đó bưng ly sữa lên, đưa tới, tức giận nói: “Anh lại bắt đầu gạt em.”
Thẩm Tử Kiêu theo bản năng nhận lấy ly sữa, vẻ mặt đầy nghi hoặc.Thẩm Tử Kiêu: “?” Anh không có.
Lúc Thẩm Tử Kiêu đang suy nghĩ nên bắt đầu giải thích từ đâu, đột nhiêntruyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói cung kính của người đàn ông:“Cậu Thẩm, chúng ta nên đi rồi.”
Nên ra ngoài làm nhiệm vụ.
***
Sau khi Thẩm Tử Kiêu đi, Tô Linh vốn là có chút buồn ngủ cũng tiêu tan.Cô nửa nằm trên sô pha, mở điện thoại của mình lên.
Có một yêu cầu kết bạn hiện lên, ở trên viết: [Cô Tô Linh, xin chào, tôi là nhàthiết kế của chiếc nhẫn đó.]
Tối qua Tô Linh liên lạc với phòng làm việc Linh Độ, cung cấp tài liệu liênquan đến mẹ mình và chiếc nhẫn kia để tiến hành điều tra.
Khôngngờhiệusuấtcủaphònglàmviệccaonhưvậy,sángnayđãlàmchongười thiết kế kia đích thân liên hệ với mình.
Nhà thiết kế tên là Du Nhất Đồng.
TôLinhcóchútấntượngđốivớicáitênnày,trangsứcmàbàấythiếtkếtừtrước đến nay rất được những người nổi tiếng ưa chuộng.
Rất nhanh Du Nhất Đồng đã gửi tin nhắn qua.
[Du Nhất Đồng: Cô Tô Linh, thật ra tôi đã chờ cô đến tìm tôi rất lâu rồi.]TôLinh đọcđược những lờinày, hơi sửngsốt.
[Tô Linh: Có ý gì?]
[Du Nhất Đồng:Chắc là cô không biết, tôi và mẹ cô là bạn học cao trung (~cấp 3), năm đó là bạn tốt. Chỉ là sau này vì không học cùng Đại học hơn nữanguyên nhân công việc, đã rất lâu rồi không có gặp nhau.]
[Du Nhất Đồng: Chiếc nhẫn này là 5 năm trước mẹ của cô đặc biệt liên hệ vớitôi,muốntôigiúpcôchếtác.Trừlầnđóra,đồvậtbàấyđểlạichocô,luônđểởchỗ tôi.]
[Du Nhất Đồng: Phòng làm việc của tôi ở Thành phố B, nếu cô có thời gian, lúcnàocũng có thể đến lấy.]
Mẹ còn đặc biệt để lại đồ vật cho mình?
TôLinhđọcnhữnglờinày,đứngdậytừtrênghếsôpha,vốndĩcôchỉmuốnhỏimột chútvề thờigian chếtác chiếcnhẫn, nhưngkhông ngờrằng lạicó thuhoạch ngoài ý muốn.
[TôLinh:Vâng,đượcạ,tôiđếnngay.]
Mà lúc Tô Linh đứng dậy thay quần áo, đột nhiên nhớ ra gì đó, cảm thấy khôngổn.
Mặc dù việc mình rời nhà họ Tô không tính là bí mật, nhưng người biết rõ mìnhở Thành phố B vẫn rất ít.
Nhưng vì sao Du Nhất Đồng người này gần như chưa từng quen biết mình lạicó thể chắc chắn mình ở Thành phố B?
Loại cảm giác kì lạ này phát sinh từ tận đáy lòng.
Mặc dù Tô Linh đang bị đe dọa đến tính mạng, ra ngoài đều có người chuyênmônđitheobảo vệ,cũngkhôngđến nỗiquálo lắngđếnvấnđề annguy.
Nhưng gần đây thường xuyên xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, làm cho Tô Linh phảiđặc biệt lưu tâm.
MàlúcnàyđâyWechatlạicótinnhắnmới.
[Du Nhất Đồng: Được, khoảng mấy giờ cô đến?]
TôLinhrũmắtxuống,sauđócởiđôigiàyvừathay,quayvàophòng.
[Tô Linh: Ngại quá, vừa mới nhớ ra gần đây có chút chuyện phiền toái, có khảnăngthậtsựkhông thểphânthânđược. Chờđếnkhigiải quyếtxongtôilại đến
lấyvậy,làmphiềnbàrồi.]
Đầu bên kia Du Nhất Đồng rất lâu không trả lời, khoảng hơn mười phút sau,màn hình điện thoại của Tô Linh lại sáng lên.
[Du Nhất Đồng: Tô Linh, đây là đồ vật mà mẹ của cô đặc biệt để lại cho cô,chắc là rất quan trọng, vì vậy cô vẫn nên nhanh đến lấy đi, sẽ không mất quánhiều thời gian.]
Đầu bên kia Du Nhất Đồng có chút lo lắng thúc giục làm cho Tô Linh khôngkhỏi nghi ngờ.
Nếuđồvậtquantrọngnhưvậy,thìvìsaoDuNhấtĐồngkhôngliênlạcvớimình từ trước, hơn nữa cố tình ngay lúc này không ngừng thúc giục.
Nhưng Tô Linh không biểu hiện ra bên ngoài.[Tô Linh: Được.]
Tô Linh đặt điện thoại sang một bên, sau đó hơi hơi nhắm mắt, suy nghĩ tìm tòiba giây sau lại chậm rãi mở mắt ra.
Thật ra luôn có lời bịa đặt nhảm nhí về mẹ, nhưng cùng lắm thì khua môi múamép sau lưng, người xung quanh ngoài mặt vẫn ngại địa vị tôn kính của mẹ.
Nhưng từ sau khi ông nội mất, những lời bàn tán càng ngày càng nghiêm trọng.
Bệnh tình của mẹ dần dần bị những lời đồn bên ngoài biến thành yêu ma quỷquái, kiên quyết nói mẹ cô trở thành một kẻ điên.
Tất cả ác ý đều bắt đầu dần dần lộ ra bên ngoài.
BấtkểlàtrêntiệcrượubàcụQuývàlờichâmbiếmcủanhữngquýcô,haylàsự bất lực hoặc những lời bàn tán trắng trợn của những người giúp việc nữ trongnhà.
Nếu như nói lời bàn tán trước đó, chỉ là vì bôi nhọ danh dự của mẹ.
Vậy từ sau khi ông nội mất, những lời bẩn thỉu xấu xa truyền ra, chắc chắn làdồn bà ấy vào chỗ c·h·ế·t.
Nếu mẹ thật sự tận mắt nhìn thấy Thiệu Quý Phương g·i·ế·t người, như vậy tất cảnhững điều này đều có ngọn nguồn để điều ra rồi.
Nhưng người tự xưng là bạn bè của mẹ, Du Nhất Đồng chưa từng chủ động liênhệ với mình, vì sao lúc này đột nhiên nhảy ra?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.