Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38


Du Nhất Đồng nhìn điện thoại đã tắt, chậm chạp bỏ điện thoại xuống, trên tránbà ta chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại.

Một con dao có lưỡi sáng loáng đặt ngang trên cổ bà ta, mũi nhọn dính sát vàoda thịt.

Một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi nghiêng người dựa vào bànlàm việc, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy con dao, tay kia thì lơ đãngcầm lấy quả táo từ đĩa đựng hoa quả lên, sau đó cắn “rắc” một miếng.

Âm thanh của Du Nhất Đồng mang theo tuyệt vọng: “Tô Linh sẽ đến, nhất địnhsẽ đến, tôi đã cho người thăm dò, Tô Linh luôn rất mẫn cảm với những chuyệnliên quan đến mẹ mình.”

Người thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen, hắn ta nghe vậy, hơi nghiêng đầu,ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người Du Nhất Đồng, khoé môi khẽ cong lên, sau đóchế nhạo: “Thôiđi, nhìn cáidáng vẻ hoảnghốt losợ này củabà, xem ralàkhông được rồi.”

Nói xong, cổ tay nắm cán dao hơi dùng sức. Lưỡi dao sắc bén đè trên cổ DuNhất Đồng, một vệt máu dứt khoát chảy ra.

Du Nhất Đồng gần như là kinh hãi trừng to con mắt, nước mắt lăn dài, bà taluôn miệng nói: “Cầu xin cậu tha cho tôi! Cậu muốn gì tôi cũng làm!”

Ngườithanhniênnghevậy,trênmặtkhôngchútbiểucảm,chỉlàhơidùnglực,hắn ta rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “5 năm trước bà đã làm gì?”

DuNhấtĐồngngheđếnđây,sắcmặtbỗngnhiêntrắngbệch,môimỏngcủabàta mím chặt, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Cậu lại nói gì đấy? Tôi nghekhông hiểu?”

Sự việc kia, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết được.

Người thanh niên cười một tiếng, xoay con dao bằng đầu ngón tay, sau đó giữchặt. Hắn ta khẽ nhướng mắt, thay đổi vị trí của mũi dao, để ở động mạch chủcủa Du Nhất Đồng: “Bà cho rằng tôi đang nói nhảm với bà sao?”

Tuổicủangườitrướcmặtdườngnhưkhônglớnlắm,nhưngkhinóichuyệntoànthân đều ác liệt, giọng điệu có mấy phần ý cười, nhưng lại không khiến ngườikhác cảm thấy thân thiết, ngược lại càng thêm dọa người.

Du Nhất Đồng hoàn toàn tin tưởng, nếu mình cứ giả vờ không biết, người đànông trước mặt sẽ không chút nể nang dùng lưỡi dao cắt vào động mạch của

mình.

Nước mắt của Du Nhất Đồng lập tức trào ra, âm thanh mang theo vài phần nứcnở, vô cùng chật vật hét lên: “Tôi nói! Tôi nói!”

***

Du Nhất Đồng thật ra là bạn thời cao trung (~ cấp 3) của Lâm Hiểu Như, mẹ TôLinh.

Lâm Hiểu Như xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, sinh ra trong gia đình có họcvấn, bình thường không hay nổi giận với người khác, tính cách luôn được hoannghênh cho dù ở bất cứ đâu.

Lúc ở trường, nữ sinh quan hệ tốt tụ tập thành một nhóm chơi với nhau rất thân,tạo thành một vòng tròn.

Phạm vi này một khi định hình, người bên cạnh sẽ rất khó chen vào.

DuNhấtĐồng làhọckỳ saucủalớp 11chuyển đếnlớpLâm HiểuNhưhọc.

Tính cách của cô ta không hướng ngoại giống như Lâm Hiểu Như, cũng khôngbắt chuyện cùng người khác, không biết ăn nói, cho nên đã gần một tháng rồicũng không kết bạn được với ai.

Bất kể là trong giờ học hay nghỉ trưa, đều một mình lẻ loi.

Cho đến một ngày tan học, Du Nhất Đồng vì không mang theo ô mà bị mắc kẹttrong tòa nhà dạy học.

Cô ta nhìn người xung quanh liên tục có bố mẹ tới đón, hoặc là cùng nhóm bạnchen chúc trong một chiếc ô cười hihihaha về nhà, mắt nhìn chằm chằm mũichân, trong lòng không khỏi chua xót.

Điều kiện gia đình của Du Nhất Đồng cũng không tốt, cha ruột say rượu đánhbạc, mẹ thì suốt ngày ở trong nhà chơi mạt chược với những người hàng xóm,không ít lần vì thua mấy ván mà phát hỏa lên người mình.

Vì vậy hy vọng người trong nhà đến đón, khả năng không lớn.

Màcơnmưatrướcmắtcàngngàycàngnặnghạt,căncứvàotìnhhìnhnày,đoánchừng đến tối cũng không tạnh.

Du Nhất Đồng hít sâu một hơi, dùng cặp sách che l*n đ*nh đầu, chuẩn bị tinhthần chạy đến trạm xe buýt.

Mà ngay lúc cô ta chuẩn bị đi, lại bị một giọng nói dịu dàng ngăn lại.

Lâm Hiểu Như di chuyển ô của mình đến trên đầu của cô ta, cười nói: “Tớ đưacậu đi.”

Từ đó về sau, Lâm Hiểu Như dường như là nhìn ra dáng vẻ ngượng ngùng khichỉcómộtmình củaDuNhấtĐồng, thỉnhthoảngsẽ nóichuyệnvớicô ta,cùng

cô ta đi vệ sinh, mời cô ta ăn cơm trưa, hoặc là tan học tiện đường đi cùng mộtđoạn.

Có lẽ vì những hành động này của Lâm Hiểu Như, vòng tròn của lớp học dườngnhư dần dần bắt đầu dung nạp Du Nhất Đồng.

Đúng là một chuyện kiến người ta vui vẻ.

Mãiđếnmộtngày,lúcDuNhấtĐồngđivệsinh,vôtìnhngheđượctiếngnóichuyện bên ngoài. Giọng nói quen thuộc khiến cho cô ta dễ dàng nhận ra,những người tụ tập nói chuyện là bạn cùng lớp của mình.

“Vì sao gần đây Lâm Hiểu Như thường xuyên chơi đùa cùng bạn mới chuyểntrường? Người đó nhàm chán c·h·ế·t mất, nói chuyện cũng không tiếp lời, cho dùnói gì với cậu ta cũng không thể tiếp tục được.”

“Đúng vậy, nếu không phải Lâm Hiểu Như luôn chơi với cậu ta, tớ thật sựkhông muốn để ý đến cậu ta. Chuyện gì cũng không hiểu, hơn nữa thường nóinhững lời mất hứng, cũng quá không biết cách giao tiếp với người khác rồi.”

“Chẳngtráchvẫnkhôngthấycậutacóngườibạnnào,chỉngườicótínhcáchtốt như Lâm Hiểu Như mới chịu nổi. Cậu biết không, có một lần tớ cùng ngườikhác nói vềsao Bát Quái,cậu ta lạicòn nóitiêu tiền theođuổi, mua ápphíchcủa người nổi tiếng còn không bằng tốn nhiều tiền mua mấy bộ đề chăm chỉ họchành. Tớ thật sự phục rồi, tớ tiêu tiền của chính mình cho niềm vui cá nhân thìlàm sao?”

Những cô gái đó phàn nàn không ngừng, trong giọng nói khi nhắc đến tên củaDu Nhất Đồng cũng mang theo chút chán ghét.

Sắc mặt của Du Nhất Đồng lúc xanh lúc tím, cô ta hiểu vì sao những lời khuyênnhủ tốt đẹp của mình không những không được đền đáp, mà còn khiến họ chánghét.

Du Nhất Đồng vô cùng tức giận, muốn kéo cửa ra trực tiếp đối chất với bọn họ,nhưng nhớ lại bộ dáng chật vật khi vừa chuyển đến của mình, chỉ đành nhịnxuống.

Chờ DuNhất Đồngbình tĩnhlại, vẫncảm thấycơn thịnhnộ tronglòng khôngcó chỗ phát tiết. Những người bên ngoài vẫn đang phàn nàn kể khổ, cái tên LâmHiểu Như được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Du Nhất Đồng cười lạnh, lửa giận dường như có chỗ để phát tiết.

Cô ta giả làm đóa sen trắng ngây thơ ra vẻ mình có mối quan hệ tốt với mọingười, còn tất cả danh tiếng xấu để mình gánh.

Một khi giữa người với người có khoảng cách, tất cả sai lầm sẽ bị phóng đại,cho dù là ý tốt cũng sẽ bị xuyên tạc.

Du Nhất Đồng nhìn lại Lâm Hiểu Như, chỉ cảm thấy cô ấy làm bất cứ chuyện gìcũng giống như người từ trên cao nhìn xuống bố thí và khoe khoang.

Nhưng mình lại không thể không cùng cô hư tình giả ý*.

*Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt. Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài,nhưngtronglòngthìkhôngphảivậy.Câuthànhngữcóýnghĩatươngđương:Khẩu phật tâm xà.

Đạihọccùngcôngviệccủathờigiansaunày,DuNhấtĐồngcuốicùngthoátkhỏiLâmHiểuNhư,khôngcầnphảiđứnglàmnềnchohàoquangcủacôấy.

Nhưng không biết vì sao, Du Nhất Đồng bất kể là quan hệ với bạn cùng phòngđại học hay đồng nghiệp đều không tốt lắm, mấy năm qua tính tình cũng cànglúccàng nóngnảy, côngviệc sauđó liêntục vấpphải khókhăn.

Thời điểm đó Linh Độ vừa khởi bước, Du Nhất Đồng cũng quả thực có chútnăng lực, nhưng khách hàng trái lại dường như ưa chuộng nhà thiết kế kháckhôngnổi bậthơn, doanh thucủa bàta luôn chạmđáy.

Du Nhất Đồng dám khẳng định, nếu lại tiếp tục tụt lùi như vậy nữa, bản thân cókhả năng ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi.

Mà ngay tại lúc đó, Du Nhất Đồng vô tình gặp lại Lâm Hiểu Như.

Lâm Hiểu Như sống rất tốt, nhưng dường như cũng không tốt. Bà ấy mặc quầnáo xa xỉ được đặt may riêng, trang sức trên người đều là hàng hiệu đắt tiền đếnchói mắt.

NhưngsắcmặtcủaLâmHiểuNhưnhìnquacóchúttiềutụy,chỉlàđôimắtluônmang theo ý cười kia chưa từng thay đổi.

Du Nhất Đồng đã sớm biết Lâm Hiểu Như gả vào nhà giàu, cũng nghe đượcmột số lời đồn đại.

Tuyrằngbàtabiếttinđồnkhôngthểtinđược,nhưngđáylòngphầnlớnlàghentịsaulưngthìnhâncáchvặnvẹochếnhạo,chorằngLâmHiểuNhưnhấtđịnhlà dùng một chút thủ đoạn.

Nhưng mặc dù là nghĩ như vậy, Du Nhất Đồng lại nói: “Quá đáng lắm rồi, tớcảmthấycậunhấtđịnhkhôngphảiloạingườinhưvậy,ngheđượcmấylờiđồnnhảm này, tớ thật sự rất tức giận, còn cắt đứt quan hệ với những người bạn củatớđã nói như vậy.”

Lâm Hiểu Như mấy năm qua vì lấy chồng và sinh bệnh, ít liên lạc dần vớinhững người bạn cũ năm đó, sau khi nhìn thấy Du Nhất Đồng cũng cực kỳ xúcđộng, nhìn thấy những bất công của bà ấy, vì vậy không khỏi đem bà ta trởthành đối tượng để dốc bầu tâm sự.

Du Nhất Đồng dù sao cũng là bạn cao trung (~ cấp 3) của Lâm Hiểu Như, tựnhiên cũng biết cách dỗ bà ấy vui vẻ, hai người thường cùng nhau ra ngoài uốngtrà ăn cơm, nghiễm nhiên trở thành chị em tốt xa cách lâu ngày gặp lại.

Du Nhất Đồng cũng quả thực ăn được không ít ngon ngọt, Lâm Hiểu Như saukhi biết công việc của bà ta, thường xuyên giới thiệu tác phẩm của bà ta với

những người xung quanh.

Lâm Hiểu Như dù sao cũng là phu nhân chủ tịch, cho dù có người sau lưng nóinhỏ, ngoài mặt cũng sẽ cho chút mặt mũi, hơn nữa năng lực nghiệp vụ của DuNhất Đồng cũng coi như không tồi, làm ra những thứ khá vừa ý, đôi khi khiếnngười khác kinh diễm.

Đã có nguồn khách hàng, doanh số của Du Nhất Đồng dần dần tốt lên, cũng dầndần có chút tên tuổi.

Đãnhưvậy,chodùlàkhôngthíchLâmHiểuNhư,DuNhấtĐồngvẫnlàkhôngdám bộc lộ ra, ngược lại trước mặt bà ấy càng thêm ân cần.

Màcómộtngày,LâmHiểuNhưđộtnhiênsắcmặttáinhợtđếnnhàDuNhấtĐồng,ngồi trên ghếsô pha nửa ngày.

Du Nhất Đồng một bên cảm thấy người này thật phiền phức, một bên biểu tìnhđắn đo lo lắng dịu dàng hỏi. Không ngờ Lâm Hiểu Như lại sống c·h·ế·t khôngchịu nói ra, chỉ ngồi rất lâu sau đó mới đi về.

Ngàyhômsauđếnđây,sắcmặtcủaLâmHiểuNhưđãkháhơn,nhưnglạilấyramột bức thư đưa cho Du Nhất Đồng, nói với bà ta: “Nếu như tớ xảy ra chuyện,bức thư này cậu nhất định phải giao cho Tô Linh.”

Bà ấy rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút bi thương: “Cậu biết mà, bố mẹtớ sau khi qua đời, bên người cũng không có người nào đủ tín nhiệm.”

Du Nhất Đồng nhạy bén cảm thấy không đúng, nhưng bà ta vẫn làm bộ chínhnghĩa, dịu dàng trấn an lừa gạt Lâm Hiểu Như, hơn nữa nhiều lần đảm bảo tuyệtđốisẽ khôngxem bứcthư này, nhấtđịnh sẽgiao choTô Linh.

Nhưng Lâm Hiểu Như vừa đi, Du Nhất Đồng liền kiềm chế không được mở bứcthư ra, vốn tưởng rằng sẽ liên quan đến vấn đề kế thừa tài sản, nhưng khôngnghĩ tới sự việc viết trong đó lại khiến cho Du Nhất Đồng tức khắc toát ra mồhôi lạnh.

Thông gia của Tô Thức, Thiệu Quý Phương lại có thể tự tay g**t ch*t Tô lãogia.

Lâm Hiểu Như còn nói, nếu như có một ngày mình c·h·ế·t ngoài ý muốn, như vậynhất định là bút tích của Thiệu Quý Phương, hi vọng Tô Linh đừng bao giờ bịlừa gạt.

Tintứcnàygiốngnhưsóngtogiólớn,lậptứclàmchoDuNhấtĐồngđứngngồi không yên khó có thể bình tĩnh.

Bà ta bất an đi quanh phòng, trong đầu gần như là trống rỗng.Nhưng trong giây lát, bà ta dường như nghĩ đến điều gì đó.

Chẳng lẽ bản thân phải nhận bố thí và ân huệ của Lâm Hiểu Như cả đời mới cóthể sống sót sao?

Du Nhất Đồng cắn chặt răng, hít sâu mấy hơi, bà ta cầm điện thoại trên bàn tràlên, siết chặt, sau đó nhắm mắt, dường như đang tự hỏi điều gì.

Vài giây sau, bà ta thong thả mở to mắt, mặt không chút thay đổi liên hệ với bàPhúmàbàtamớigặpgầnđây:[Mạomuộiquấyrầy,xinhỏibàcóphươngthứcliên lạc của Thiệu phu nhân không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói vớibàấy.]

***

“Thiệu Quý Phương bà ấy trước đó cũng không biết Lâm Hiểu Như thật sự nhìnthấy chính mình tự tay g·i·ế·t người, chỉ là trong lòng bất an nên thử dò xét.”

Cả người Du Nhất Đồng đều bị hù dọa đến mềm nhũn, cảm thấy thiếu chút nữangồi cũng không vững, “Ai ngờ rằng tố chất tâm lý của Lâm Hiểu Như yếu nhưvậy, buổi sáng bị Thiệu Quý Phương thử vài câu, buổi chiều liền viết thư chocon gái còn giao nó cho tôi.”

DuNhấtĐồngnóiđếnđây,gạtđimấygiọtnướcmắt,chỉlàdiễnxuấtquátệ:“Tôi cũng là vì giữ mạng, ngộ nhỡ để Thiệu Quý Phương phát hiện rồi ra tayvới tôi thì sao?”

Người thanh niên buông con dao ra, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, mặtkhông chút thay đổi lau sạch vết máu, sau đó cười nói: “Cho nên bà liền cầmbức thư này, bán với một số tiền lớn. Hơn nữa xem đó như thù lao, qua nhiềunăm như vậy Thiệu Quý Phương đều sẽ cho người của mình nâng đỡ công việclàm ăn của bà?”

DuNhấtĐồngnghengườiđànôngnóinhưvậy,tronglònglậptứccảmthấyớnlạnh.

Người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã điều tra rõ ràng từng thứ một, Du NhấtĐồng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói: “Nhưng là, tôi thật sự không biếtlòng dạ Thiệu Quý Phương sẽ độc ác đến mức g**t ch*t Lâm Hiểu Như, nếunhư tôi biết, tôi sẽ không bao giờ…”

Khoé môi của người thanh niên cong lên, trong mắt ba phần lạnh nhạt, nămphần nhạo báng, hắn ta xoay người, cúi xuống dùng con dao nâng cằm Du NhấtĐồng lên, nhàn nhạt nói: “Thiệu Quý Phương chú ý đến bà nhiều năm như vậy,đã nói rõ trên tay bà khẳng định có gì đó đáng để bà ấy kiêng kị.”

Du Nhất Đồng toát mồ hôi lạnh: “Không, không…”

Những lời này còn chưa kịp nói, con dao liền quay lại, mũi dao nhắm ngay dướicằm của Du Nhất Đồng, còn cắt ra một vệt máu.

Hắntanhướngmày,lạnhnhạtnói:“Lấybảnsaora.”

Du Nhất Đồng không dám lừa người đàn ông nữa, vội vã cúi xuống, mở khóangăn tủ bên chân ra, lấy ra một phong thư, run rẩy đưa cho người trước mặt.

Ngườiđànôngbìnhtĩnhnhậnlấy,mộtbàntaythuầnthụcchuyểnđộngcondao,tay kia thì chậm rãi mở bì thư ra.

Nhìn thấy nội dung bên trong chính xác là thứ mình muốn, người đàn ông cười,sau đó đi về phía cửa.

Du Nhất Đồng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa nâng mắt lên, lại nhìn thấycon dao kia bay về phía mình, bà ta gần như không kịp phản ứng, lưỡi dao vữngvàng đâm xuyên qua yết hầu.

Người đàn ông nghiêng đầu, cười nói: “Khá chuẩn xác.”

***

“Hơn một năm trước, sự hy sinh của đội săn sói không phải không có tác dụng.”

Trongcuộchọp,HạChíThịnhbậtmáychiếu,vươntaynângmắtkínhcủamìnhlên, sauđóvô cùngnghiêmtúc nói:“Bọnhọ cũngthànhcôngphá huỷmộttrong những căn cứ của tổ chức, thu được hàng loạt tài liệu có giá trị, làm choquân địch tán loạn.”

“Đội săn sói tuy rằng không còn nữa, nhưng cuộc tấn công của chúng ta vào tổchức vẫn chưa kết thúc. Khoảng thời gian tới, cùng với việc quét sạch, có thểngăn chặn phần tử kh*ng b* của nước ngoài.”

Hạ Chí Thịnh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó xoay người đổi hình ảnhtrên màn hình chiếu, “Vì vậy căn cứ vào thông tin mới nhất chúng ta nhận được,trọng tâm của tổ chức đã chuyển vào trong nước.”

Hạ Chí Thịnh nhíu mày: “Trong đó có người thời gian gần đây động tĩnh vôcùng lớn, cho nên cảnh sát rất nhanh đã tập trung điều tra thân phận của anh ta,tôi nghĩ người này cũng từng giáp mặt với Thẩm Tử Kiêu.”

Ánh sáng trong mắt của Thẩm Tử Kiêu khẽ động, bởi vì ảnh chân dung xuấthiện trên màn ảnh là Tưởng Hách.

Một vị cảnh sát hình sự lớn tuổi ngồi ở chỗ mình cau mày nói: “Người này sớmđã lọt vào tầm ngắm của chúng tôi, nhưng anh ta nguy hiểm ở chỗ, các sự kiệntập kích kh*ng b* xảy ra khắp nơi trên cả nước đều liên quan đến người này,nhưng lại không nghiêm trọng đến mức buộc tội anh ta.”

“Anh ta sẽ từ các cô nhi viện trong cả nước nhận nuôi đủ loại trẻ mồ côi, nhưngnhững cô nhi này sau khi trưởng thành, không một ai là không trở thành phần tửcực đoan với tư tưởng vặn vẹo, thay anh ta gây ra phiền toái xung quanh.”

Cảnhsáthìnhsựlớntuổinóiđếnđây,hơidừnglại,sauđónói:“MàngaycảAnHiểu Chi sa lưới trước đây, cũng là một trong những cô nhi anh ta nhận nuôi,chỉ là anh ta một mực chắc chắn hành vi của An Hiểu Chi không liên quan đếnmình, cảnh sát cũng tìm không được manh mối để định tội Tưởng Hách.”

Xung quanh tức khắc rơi vào im lặng.

Cho dù có hoài nghi như thế nào đi nữa, Tưởng Hách cũng không nhúng tayvào bất kỳ vụ án nào, hoàn toàn phối hợp với sự điều tra của cảnh sát.

Hơn nữa nếu như không có bằng chứng xác thực, cảnh sát cũng không thể tiếnhành giám sát hai mươi bốn giờ đối với Tưởng Hách, như vậy không phù hợpvới quy định.

Cho nên giống như chôn bên người một quả bom, lại không thể dỡ bỏ.

Hạ Chí Thịnh nhíu mày: “Bọn họ đã phát giác, gần đây không biết vì sao, sựviệc có liên quan đến Tưởng Hách hình như xảy ra càng ngày càng thườngxuyên.”

Nhân vật trong tổ chức thông thường sẽ rất quý trọng danh dự, vì tránh nghi ngờquá lớn, sẽ không thường xuyên gây ra hỗn loạn trong thời gian ngắn lặp đi lặplạinhư vậy.

Nếu Tưởng Hách thật sự ở trong đó, như vậy xem ra là một ngoại tộc.

Trong khoảng thời gian này anh ta hình như có h*m m**n thể hiện rất mạnh,nói cách khác anh ta giống như muốn thu hút sự chú ý của người khác mà quákhích gây ra các vụ án.

Đáy lòng Thẩm Tử Kiêu mơ hồ có suy đoán.“Hôm nay thảo luận đến đây thôi.”

Hạ Chí Thịnh thở dài, sau đó đứng lên, nhìn Thẩm Tử Kiêu nói: “Tử Kiêu, em ởlại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38