Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


Tô Linh: Ahhh, bây giờ sao ra ngoài được nữa đây! Sao mà anh lại trở về đúnglúc này cơ chứ!

Tô Linh khó khăn lắm mới đối phó được với đám người đang dò la nguyên dotừ chỗ mình, sau đó cô vươn vai, lấy một bộ đồ ngủ rồi chuẩn bị đi tắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

TằngTrữHânlàchịgáicủaTằngKhảVân.

TưởngMộLănggầnnhưcóthểnghethấynhịptimđậpcủamìnhngaylúcnày.

Tô Linh day day thái dương, tắt nước nóng, chuẩn bị quấn khăn tắm đi ra ngoàilấy.

Anhmệtmỏinhíumày,cởicúcáosơmi,nớilỏngcổtayáorồivàobếptựrótcho mình một cốc nước.

Hơn mười một giờ đêm, ra ngoài đi dạo với con mèo?

Thấy Tô Linh không nói năng gì, Thẩm Tử Kiêu cũng không cảm thấy có gì kìlạ cả, thản nhiên nói: “Nước mật ong hay là sữa?”

Màđúnglúcnày,ngoàicửabỗngcótiếngvặnchìakhóa.Tô Linh: Thôi toang rồi!

Thế này đủ khéo léo rồi chứ!

TằngTrữHântheobốđếnMỹđịnhcư,nhưngchỉtrongvàinăm,ôngtađãphásảnrồisavàocảnhnghiệncờbạc.Trongsòngbạc,ngườitốtkẻxấukhôngbiếtđâu mà lần, khiến ông ta không những trắng tay mà thậm chí còn dương tínhvớim* t**.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, buông tay ra rồi quay người lại.Cô ấy đi ra khỏi trang viên Minh Yến.

Lúcbịhỏicâunày,côquyếtđịnhnóihuỵchtoẹtra,“Thìlà…emquênkhôngmang đồ để thay vào phòng tắm.”

Lần này có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện, điều này gần như gióng lên hồichuông cảnh báo cho cô ngay lập tức.

Tô Linh do dự một chút, sau đó lịch sự nói:

Còn Tằng Trữ Hân sinh ra đã vô cùng mạnh mẽ, cô ta chưa từng để ai vào mắt.Việcbốmẹlyhônchẳngkhácnàochiacắthoàntoànsốphậncủahaichịemhọ.

Từ lúc mới sinh ra thì tính cách của cả hai người đã trái ngược hoàn toàn rồi.TrongmắtTằngTrữHân,TằngKhảVânchẳngkhácnàomộtkẻyếuđuốinhunhược cả.

Nói tới đây, anh ta hơi dừng lại một chút, gần như là đang nghiến răng nghiếnlợi: “Không biết ông ấy nghĩ gì mà lại thu nhận một kẻ nguy hiểm như vậy dướitrướng của mình nữa.”

Tô Linh trước giờ vốn không có thói quen đi ngủ sớm, chưa kể cả ngày hômnay có người cứ gọi điện thoại đến liên tục, không ngừng gặng hỏi về việc liênquan đến Du Nhất Đồng.

“Liệu anh có thể dắt mèo ra ngoài đi dạo một chút, khoảng mười phút sau hẵngquay lại được không?”

Anhkhẽnhíumày,đặtcốcxuốngrồiđivàophòngtắm,khẽhỏi:“Emsaovậy?Trongngười khó chịu à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tử Kiêu: “Nói đi, có chuyện gì nào?”

Tô Linh: “...”

Nóiđếnđây,TưởngHáchhơidừnglạirồichậmrãinói:“Họchỉtrùnghợpởcùng một tòa nhà mà thôi.”

Cô không nán lại ở sân sau nữa mà đi về phía phòng của mình, nhưng khi côđưa tay ra chuẩn bị mở cửa thì bỗng nhiên khựng lại.

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên nhìn thì thấy đèn trong phòng tắm đang sáng.Anh ngừng lại một chút, sau đó lấy cốc của Tô Linh ra, hỏi: “Bây giờ mớichuẩn bị đi ngủ à?”

CònTằngTrữHânthìđitheobố.

Cửa thư phòng được mởra một cách chậmrãi, một người phụnữ đang nhíumày ngồi trên xe lăn. Cô ta không nói lời nào, chỉ lặng lẽ để lão quản gia đẩy xelăn của mình về phía bàn mà Tưởng Hách đang ngồi.

Tưởng Hách hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Không phải hắn thì còn ai vàođây nữa? Từ lâu tôi đã cảm thấy người này rất khó khống chế rồi, không ngờbây giờ hắn còn dám động đến cả tôi nữa.”

Chương 43

Thẩm Tử Kiêu im lặng, anh liếc nhìn đồng hồ để xác nhận thời gian, sau đóquay đầu nhìn Nhị Ma Tử đang cuộn tròn mình lại đánh một giấc ngon lành ởtrong phòng khách, hơi nhướng mày hỏi: “Em chắc chứ?”

Lúc Tưởng Hách biết được tin này thì vô cùng tức giận, vậy nên bây giờ chẳngai dám dại gì mà động đến anh ta.

Vàođúnglúcnày,ngoàithưphòngtruyềnđếntiếnggõcửa,tiếptheođólàgiọng nói của quản gia truyền đến: “Thưa cậu chủ, khách của cậu đã tới.”

TằngTrữHânngướcmắtlên:“Ýanhlà…”

TrongđầuTưởngMộLăngđột nhiênnảylênmộtsuy nghĩ.

đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, thậm chí còn xảy ra cãi vã lớn.Cuối cùng, Tằng Khả Vân theo mẹ.

Đợi mãi mà vẫn không thấy Tô Linh lên tiếng, cuối cùng cũng khiến Thẩm TửKiêu cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Em không sao, em chỉ là đột nhiên nhớ ra hôm nay vẫn chưa dắt mèo đidạo…”

Cô ấy muốn nói với Thẩm Tử Kiêu về kế hoạch của Tưởng Hách.

Người mà anh ta sai đến hiện trường vụ tai nạn xe hơi để giải quyết hậu quảchínhlà Nghiêm Trạch Sinh.

Tưởng Hách xoay chiếc ghế văn phòng sang hướng khác, đối diện với màn đêmđen kịt bên ngoài cửa sổ, anh ta giơ tay lên, những đầu ngón tay khẽ gõ lênthành tay vịn một cách nhịp nhàng.

Kể từ lần vô tình nghe thấy rằng Tưởng Hách định g·i·ế·t người lúc trước, cô bắtđầu chú ý đến những điều bất thường xảy ra trong trang viên Minh Yến.

TằngTrữHânlạnhlùngnói:“Tôibiết.”

Tưởng Hách trông có vẻ rất bình tĩnh, như thể anh ta vỗn chẳng quan tâm đếnviệc danh tính của Tằng Trữ Hân liệu có bị bại lộ hay không. Anh ta cụp mắtxuống,caumày,đưatayxoaxoatháidươngrồinói:“Nếuhọvẫnchưađộngtớicô thì chứng tỏ họ vẫn hi vọng moi được thông tin từ chỗ cô.”

NămđóThiệuQuýPhươngđãđăngmộtphầnthưởngtrênWebđen(trangwebvới nội dung không lành mạnh), đưa ra một cái giá trên trời để thuê người giếtbố mẹ của Tô Linh.

Vậy nên anh ta đã lợi dụng đám tang của ông nội Trần Khải để lên kế hoạch chomột vụ án g·i·ế·t người được giàn xếp thành một vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn.

Tưởng Hách cười, sau đó cụp mắt xuống, nói một cách rất bình tĩnh: “Cảnh sátđặc biệt bảo vệ những người đó, đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời đểchúng ta có thể tiết kiệm sức lực và giải quyết nó một thể sao?”

Người mà Tưởng Hách nhắc đến là người sáng lập tổ chức.

Quản gia giải tán hết người hầu ở thư phòng, sau đó mở cửa bước vào.

Tô Linh cũng nhận thấy cái cớ này của mình có vẻ không được ổn lắm. Ngaykhi cô đang vắt óc suy nghĩ cách khác để đuổi Thẩm Tử Kiêu ra ngoài một cáchkhéo léo thì bỗng nghe thấy một tiếng thở dài ở phía ngoài cửa.

Không ai biết lai lịch của ông ta, nhưng họ biết rất rõ người đàn ông này tànnhẫnđếnmứcnào.NgaycảtêntrùmmatúylớnmàTằngTrữHânđitheocũngkhôngkhỏi toátmồ hôilạnh khi nghethấy têncủa ngườinày.

***

Tưởng Mộ Lăng nhắm mắt lại, quyết định không tự chuốc lấy phiền phức. Côchỉ giả vờ như mình vẫn luôn ở trong phòng chứ chưa hề bước chân ra ngoài.

Một giây sau, tiếng đóng cửa vô cùng dứt khoát vang lên.

Tưởng Hách ngước mắt lên nhìn Tằng Trữ Hân rồi chậm rãi nói: “Nếu cô tiếptụcởlại đồncảnhsát thìtôi sợcôkhông sớmthìmuộn rồicũng sẽbịbắt thôi.”

Từkhiđượcnhậnnuôichođếnnay,côấychưamộtgiâynàothoátkhỏitầmkiểm soát của Tưởng Hách.

Sau khi vào phòng tắm mở nước nóng dội qua một lượt thì cô mới chợt nhận radườngnhư mình khôngmang theo quầnáo đểthay.

Sắc mặt của Tằng Trữ Hân vô cùng tệ, cô ta mím chặt đôi môi mỏng, một lúcsau mới chậm rãi nói: “Chắc họ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi. Kể từkhi trở về Trung Quốc, họ vẫn luôn giữ tôi ở lại với lí do cần phải nghỉ ngơi đểsức khỏe hồi phục, cũng không cho phép tôi tham gia bất kỳ cuộc thảo luận nàocả.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão quản gia cúi người, cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyếtnói: “Tôi đã sai người đi dò la tin tức ở hiện trường vụ án và đồn cảnh sát. Có lẽlà...Nghiêm Trạch Sinh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

MặtTằngTrữHântáimét.

Tưởng Hách giơ ngón trỏ lên khẽ xua tay: “Không phải tôi làm, mà là cô. Nếuthời hạn đã hết mà nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành thì cô đoán xemông ta sẽ áp dụng hình phạt nào?”

Tô Linh: “...”

Tưởng Mộ Lăng núp sau cửa sổ.

Đối với Tưởng Hách mà nói, cô ấy chưa bao giờ được coi là một con người,chẳng khác nào một công cụ không có chút phẩm giá nào.

Tưởng Hách cười nói một cách nhẹ nhàng: “Bây giờ đám người đó vẫn chưasẵn sàng để vạch trần cô, vậy nên cô chính là người có cơ hội tốt nhất để ra vàotòa nhà đơn vị đó. Sau khi xong việc thì tôi sẽ cử người đến gặp cô.”

Cô ấy bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn nghe lén cuộc trò chuyện giữaTưởngHách và TằngTrữ Hân một cáchbốc đồng như thế.

Trong mắt Tưởng Hách, đây chính là một cơ hội tuyệt vời để khiến cô gái luônnằm ngoài tầm kiểm soát của mình rơi vào cảnh khó khăn. Sau đó anh ta có thểnhâncơhộinàyđểgiúpTôLinhmộttay,nhưvậythìcóthểlạigầncôhơnmộtbước.

Tưởng Hách: “Cô thử tự động não xem thứ gì có thể ngay lập tức phá hủy mộttòa nhà và g**t ch*t hết những người trong đó không?”

Sauđó,ông tađã bánTằng TrữHân chomột têntrùmm* t**để trảnợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù Nghiêm Trạch Sinh đã bán đứng Tưởng Hách, nhưng đến giờ thì việcnày vẫn chưa có bất kì tác động đáng kể nào đến anh ta cả. Nhưng nếu cứ đểtình trạng này kéo dài thì đợi đến khi mọi việc vượt quá tầm kiểm soát thìTưởngHáchdùcó muốnratay giếtngười,e làcũngchỉ đànhlựcbất tòngtâm.

Tô Linh: Cứ thế lao ra ngoài? Không thể được, dù gì cô cũng là một cô gái dịudàng thục nữ, hết sức truyền thống, làm gì cũng thận trọng cơ mà! Sao có thểlàm chuyện bất lịch sự như vậy được?!

Tưởng Hách: “Mời vào.”

Cả đám người hầu trong trang viên Minh Yến tối nay đều không khỏi lo âu thấpthỏm.

Nhưng tên trùm m* t** đó vốn chẳng thiếu gì những cô gái xinh đẹp quyến rũ,chỉ thiếu một con dao có thể thay ông ta đi g·i·ế·t người mà thôi.

Đây quả là một thỉnh cầu rất đỗi bình thường.

TưởngHáchnhứcđầunhéonhéođầulôngmày,sauđóxuataynói:“Khôngcần.”

Tưởng Mộ Lăng nắm chặt tay nắm cửa.

Vụ việc Du Nhất Đồng bị sát hại nhanh chóng bị các trang báo thường xuyênđưa tin giật gân lũ lượt săn đón. Vào đêm xảy ra sự việc, hàng loạt tiêu đề vàbản tin đều đưa chuyện này lên trang nhất, những thông tin bịa đặt thêm mắmthêm muối nhiều vô kể.

HànhđộngbánđứngcủaNghiêm TrạchSinhvôcùngrắc rối.

TưởngHáchnhẹnhàngbổsung:“Tuynhiên,tôimuốngiữlạicáimạngcủaTôLinh.”

TằngTrữHân:“Nhưnghọvẫnchưadámđộng đếntôi.”

Bên ngoài cửa sổ.

Vậynêncầnratayngaylúcnày.

SaukhigặpNghiêmTrạchSinhthìThẩmTửKiêuliềnđếnđồncảnhsátđểđiềutraviệcliên quanđếnWeb đen,mãiđến giờmớicó thờigianvề nhà.

Sau khi lão quản gia rời đi, Tưởng Hách cuối cùng cũng xoay ghế văn phònglại, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, một lúc sau mới cười khúc khích:“Có lẽ tôi không nên gọi cô là Tằng Khả Vân nhỉ, dù sao thì... cô cũng chẳngphảilà cô ấy.”

Địa vị của lão quản gia trong ngôi biệt thự này chỉ xếp sau Tưởng Hách, vậynênvàothờiđiểmnày,ônglàngườiduynhấtdámnóivàilờitrướcmặtanhta.

Lão quản gia vẫn im lặng, có thể là do ông ta biết rằng đây không phải là việcmà mình có thể can dự vào. Ông ta cúi đầu chào Tưởng Hách, sau đó nâng cốccà phê trên bàn lên và nói: “Cậu chủ có cần tôi mang thêm đồ ăn vặt lênkhông?”

Tưởng Hách muốn làm gì cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.

Việc nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tưởng Hách và Tằng Trữ Hânkhiến cô không khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh cứ thế từng giọt từng giọt rơi từ trán rồinhỏ xuống đất.

Nhưng trang viên Minh Yến được canh gác nghiêm ngặt, bằng cách nào mới cóthể thoát ra khỏi cái lồng giam này đây?

Ngoại trừ anh ta thì không còn một ai khác có thể lấy được dữ liệu của camerahành trình mà đáng lẽ ra đã bị phá hủy từ lâu, cũng như biết về cuộc giao dịchchỉtồn tạitrên Webđen này.

Một lúc sau, anh ta mới nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phầnkiềm chế sự tức giận: “Theo ông thì ai đã làm chuyện này?”

Tô Linh cứ mải suy nghĩ về đống quần áo của mình, đến nỗi mà cô còn quên cảđáp lời anh.

Ngườiphụnữ ngướcmắtlên nhìnlạirồi nhẹnhàngnói: “TằngTrữHân.”

Cô ta ghét cái tên Tằng Khả Vân này hơn bất kỳ người nào khác, nhưng suốtngần ấy năm trời, cô ta vẫn luôn phải chịu đựng sống với cái tên đó.

Có lẽ là do từ nhỏ Tằng Trữ Hân đã quen sống lầm lì ít tiếp xúc với người khácnêncảngườibố lẫnngườimẹ đềuchẳngaimuốn nhậnnuôicô ta.Cảhaingười

TằngTrữHânhơihípmắt:“Anhmuốnđặtbom?”

TằngTrữHâncụpmắtxuống:“Thờihạnđượcđưarasắpđếnrồi,anhđịnhkhinào thì xử lí Tô Linh và Cố Như Hạ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43