Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


Thẩm Tử Kiêu giơ tay lên, giơ ngón trỏ lên, gõ cửa phòng tắm.

Sau một lúc lâu, cửa phòng tắm chậm rãi kéo ra một khe hở. Tô Linh chậm rãitừbêntrong vươnramột cánhtay, hướngrangoài thămdòmò mẫm.

Cánh tay Tô Linh mảnh khảnh, làn da mềm mại, dưới ánh đèn phòng tắm chiếurọi có vẻ đặc biệt trắng nõn, lúc này trên cánh tay còn mang theo chút ít nướcẩm ướt.

Hơinướctừkhecửaphảraphảthẳngvàomặt,ThẩmTửKiêukhẽnhíumày,đưa quần áo qua.

Sau đó bất thình lình, tay Tô Linh nắm lấy một cái, nắm chặt cổ tay Thẩm TửKiêu.

Thẩm Tử Kiêu sửng sốt trong chốc lát, cổ tay khẽ chấn động.

Bàn tay mang theo ấm áp cộng một chút hơi nước, cùng với mùi sữa tắm loángthoáng có thể ngửi được, làm cho Thẩm Tử Kiêu trong nháy mắt cảm giác tronglòng dường như bị một con mèo cào nhẹ, có chút tê dại.

Anh ngăn chặn cái khô nóng không có lý do trong lòng mình, quay đầu, ho nhẹmột tiếng.

Tô Linh giống như bị điện giật buông tay ra, hoảng hốt tiện tay nắm lấy quầnáo, sau đó dứt khoát lưu loát đóng cửa lại.

Cửa trượt phòng tắm va chạm vào vách tường, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.

Có tiếng sột soạt thay quần áo, và bóng dáng của Tô Linh có thể mơ hồ nhìnthấy qua cửa kính mờ.

Không biết vì sao, Thẩm Tử Kiêu mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác. Anhđưa tay lên sờ mũi, cảm xúc trong mắt mờ mịt.

Một lúc sau, anh nói: “Anh đi ra ngoài”.

Thẩm Tử Kiêu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Hơi lạnh từ máy điều hòa tràn vào, cuối cùng cũng làm dịu đi cơ thể vừa mớinóng bừng khó hiểu của anh.

Điện thoại di động của Tô Linh đặt trên bàn trà, lúc này màn hình đột nhiênsáng lên, sau đó rung lên.

Thẩm Tử Kiêu liếc nhẹ.

Một cái tên có chút quen thuộc: Thiệu Quý Phương.

***

Cả ngày hôm nay của Thiệu Quý Phương trôi qua không an ổn. Chuyện DuNhất Đồng g·i·ế·t người đã được đồn xa, mặc dù bà ta đã đổ lỗi trước nhưng tronglòng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, ở nhà không yên.

Du Nhất Đồng là bởi vì cái gì mà bị g**t ch*t, Thiệu Quý Phương không thể rõràng hơn.

Nếu thật sự là bởi vì chuyện bố mẹ Tô Linh bị tai nạn xe cộ, bản thân mìnhcũng tuyệt đối trốn không thoát khỏi mối quan hệ.

Thiệu Quý Phương từng xem qua hình ảnh hiện trường khi Du Nhất Đồng tửvong, hình ảnh tàn nhẫn đẫm máu kia khiến bà ấy trong nháy mắt cảm thấy dạdày bà ấy nhộn nhạo trong giây lát.

Khi bà ấy bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi sau đó trở nên dữ dội hơn.Rốt cuộc là ai g·i·ế·t Du Nhất Đồng?

Liệu kẻ sát nhân sát hại Du Nhất Đồng có thể tự sát hay không?

Sựviệcnàygiốngnhưmộtthanhgươmtreolơlửngtrênđầubàấy,khiếnbàấykhông yên và đi đi lại lại trong nhà.

Một lúc sau, Thiệu Qúy Phương hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một chút, sauđó cố gắng trấn tĩnh lại và suy nghĩ một lúc.

Trongmọitrườnghợp, vấnđềnày phảicóliên quanđếnTôLinh.

Bởi vì từ việc Du Nhất Đồng tiếp xúc với Tô Linh trước khi c·h·ế·t, rất có thể TôLinh đã để ý đến mẹ mình.

Hơnnữanàocóngườitốtbụngnhưvậy,sẽvôduyênvôcớvìchuyệncủaLâmHiểu Như mà g**t ch*t một người?

Chẳng lẽ, hung thủ sát hại Du Nhất Đồng thật sự có liên quan đến Tô Linh?

Thiệu Quý Phương đối với Tô Linh cho tới bây giờ cũng không có hảo cảm gì,không chỉ bởi vì cô sẽ xâm chiếm lợi ích của mình.

Thiệu Quý Phương nhìn không nổi một Tô Linh từ trước đến nay bộ dángkhông biết trời cao đất dày, còn đi học những cách đấu phòng thân lộn xộn,tuyệt đối không giống một danh môn đại tiểu thư hiền thục đoan trang, tựa nhưmột cái gai sống.

Nghĩnhưvậy,loạingườithíchgâychuyệnnàynhấtthờitìmngườigiếtDuNhấtĐồng cũng là hợp lý.

Hơn nữa cho dù không liên quan đến cô, Tô Linh hiển nhiên cũng biết bà hiệntại làm ra chuyện gì, có thể sẽ không vì bà mà gây phiền toái.

Nghĩđếnđây,sắcmặtThiệuQuýPhươngtáimétcầmđiệnthoạidiđộng,gọiđiện thoại cho Tô Linh.

Điệnthoạidiđộngrunghồilâucũngkhôngcóngườinghemáy,ThiệuQuýPhương cắn răng, hừ lạnh một tiếng.

Chẳng lẽ Tô Linh đã trở nên không còn phép tắc kỷ cương đến ngay cả điệnthoại của mình cũng không nghe máy sao?

Lửa giận của Thiệu Qúy Phương từ từ bốc lên, bà ấy gọi nhiều lần liên tiếp, đếnkhoảnglần thứnăm thì cuốicùng cũng đượcnối máy.

Không đợi đầu kia lên tiếng, Thiệu Quý Phương liền hừ lạnh mở miệng nói:“Cô thật sự lợi hại, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng: “...”

Thiệu Quý Phương đứng dậy và giận dữ mắng mỏ: “Tô Linh! Trước đây tôi biếtcô không phải là người tốt, nhưng tôi không ngờ cô lại độc ác đến mức dám giếtngười.”

“Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất đừng vì tôi mà làm sóng gió, bằng không sớmmuộn gì cô cùng người mẹ của cô sẽ tiền mất tật mang…”

“Vậy nói cho tôi biết, chuyện gì sẽ xảy ra?”

Và ngay trước khi Thiệu Qúy Phương nói xong vài âm tiết cuối cùng, bà ấy đãnghe thấy một giọng nam hơi lạnh lùng từ đầu bên kia của điện thoại.

Giọng nói đó như muốn khiến người ta rơi xuống vực nước lạnh, âm thanh ớnlạnh có thể xuyên qua tai nghe.

Nhưng Thiệu Qúy Phương nhanh chóng nhớ ra.

Lúc trước là bà đã phái người đi bắt con nhỏ Tô Linh kia, nhưng không nghĩ tớinửa đường lại bị đón bởi người khác.

Người ta nói rằng đó là một người đàn ông đã đưa Tô Linh đi.

Thiệu Quý Phương vô cùng tức giận và phái người đi điều tra lai lịch của ngườiđàn ông này, nhưng bà không ngờ rằng với những mối quan hệ của chính mình,bà vẫn không tìm được gì.

Xem ra, đó hẳn là người có địa vị.

Vào giờ khuya như vậy, đầu bên kia của Tô Linh là một người đàn ông đangngheđiệnthoại,trongnháy mắtcủaThiệuQuý Phương,liềntrởnêncó ýnghĩa.

Còn tưởng rằng Tô Linh là người thanh cao cỡ nào, kết quả còn là được ngườibao dưỡng, đi làm chim hoàng yến trong lòng bàn tay người khác.

Chỉ biết loại người được nuông chiều như cô, đã quen với cuộc sống phú quý,quả nhiên vừa rời khỏi Tô gia, liền vội vàng tìm cho mình một nơi tốt.

Nghĩ đến điều đó Thiệu Quý Phương cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Ý tôi làcon nhỏ kia càng ngày càng trở nên không có phép tắc, thì ra là có người giúpđỡ.”

Nói đến đây, âm thanh Thiệu Quý Phương lạnh lùng nói: “Anh có biết tôi là aikhông? Vì một món hàng rẻ tiền như vậy mà đắc tội với tôi, đối với anh mà nóicũng không đáng.”

Thẩm Tử Kiêu cười cười, nhưng trong giọng nói lại không có một tia ý cười,ánh mắt hơi lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Vậy bà đáng sao?”

Thiệu Quý Phương: “Anh!”

ThẩmTửKiêuđứngdậy,cụpmi,nghịchchiếcbậtlửatrongtay,thảnnhiênnói:“Cô Thiệu, không đến lượt cô nói cho tôi biết cái gì đáng và cái gì không.”

Nói xong, anh giơ tay lên, ấn nhẹ ngón tay cái rồi cúp điện thoại.

Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Tô Linh vừa đi ra vừa lấy khăn tắm lau tócướt.

Vừa mới từ phòng tắm đi ra, Tô Linh hai má còn có chút ửng hồng, cô mặc mộtcái váy ngủ mỏng manh, đột nhiên đối mặt với hơi lạnh của máy điều hòa,khiến cô nhẹ nhàng hắt xì một cái.

Thẩm Tử Kiêu quay đầu, chỉ vào phòng bếp, ra hiệu: “Anh pha sữa nóng choem.”

Tô Linh xoa xoa mũi, nói một câu cảm ơn, sau đó lại hỏi: “Vừa rồi anh đang gọiđiện thoại cho người khác sao?”

“À, là về công việc.”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, từ trên sô pha đứng lên, nói: “Anh đi tắm trước.”

Tô Linh trầm ngâm gật đầu, đến phòng bếp bưng lên ly sữa nóng, sau đó trở lạisô pha nằm xuống.

Cô cầm điện thoại di động lên, phát hiện vỏ điện thoại hơi nóng.Tô Linh sửng sốt một chút, mở danh sách cuộc gọi ra.

Vừa nhìn vào mắt chính là Thiệu Quý Phương liên tiếp gọi điện thoại tới, gầnđây nhất là vài phút trước, phía trên hiển thị đã kết nối, nói chuyện hai phút.

TôLinhrũmimắtxuống,lôngmikhẽrunrẩy.Côcúiđầuuốngmộtngụmsữaấm, sau đó tỏ ra như không có gì xảy ra bấm trở lại màn hình chính.

ThẩmTửKiêuđangđịnhmởcửavàvàophòngtắmvàolúcnày.Tô Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”Thẩm Tử Kiêu dừng một chút, sau đó quay lại và nhìn Tô Linh.Anh không nói gì, chỉ khẽ cười.

***

Lúc Tưởng Mộ Lăng đi tới gara, đã gần rạng sáng.

Biệt thự Minh Yến ra vào đều có giám sát, nếu như muốn đi qua cổng nhất địnhsẽ bị phát hiện.

Nếu như nói ở biệt thự Minh Yến không có giám sát toàn khu vực, ngoại trừmộtmảnh hậu hoaviên ra, chínhlà cái garanày.

Hơn nữa trong gara có một chiếc ô tô, mỗi sáng sẽ có người lái nó ra ngoài muanguyên liệu và chứng từ cần thiết cho biệt thự Minh Yến.

Tưởng Mộ Lăng quyết định trốn vào cốp xe, ngày mai có thể được chiếc xe nàychở ra ngoài.

Ở trong thùng xe một lúc lâu, cô tỉnh dậy với cảm giác buồn ngủ, Tưởng MộLăng chỉ có thể nắm lấy cánh tay cô, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Và chỉ sau một giờ, Tưởng Mộ Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.Làm thế nào có thể có ai đến nhà để xe vào thời điểm này?

Chẳng lẽ là bị Tưởng Hách phát hiện?

Tưởng Mộ Lăng ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.

Tưởng Hách tuy bề ngoài có vẻ hiền lành nho nhã nhưng thực chất lại tàn nhẫnđộc ác, nếu bị anh ta phát hiện đánh lén thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Tưởng Mộ Lăng cắn chặt môi dưới, chờ đợi chỉ là người tuần tra đến kiểm trađộng tĩnh trong gara.

Tiếngbướcchânchậmchạp,nhưngtừngtiếngtừngtiếngcàngrõrànghướngvềphía mình.

Sau đó, Tưởng Mộ Lăng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng, tiếng bước chândừng lại ở vị trí áp sát mình.

Khóa cốp xe phát ra một tiếng *lạch cạch*, sau đó chậm rãi bị người ta vén nắpxe lên.

Một ánh sáng từ khe hở xuyên qua, khiến Tưởng Mộ Lăng theo bản năng hípmắt lại thành một khe hở.

Cô có thể nghe thấy nhịp tim của mình một cách rõ ràng.

Lão quản gia xốc cốp xe lên, vô cùng bình tĩnh nhìn Tưởng Mộ Lăng, sau đóchậm rãi buông đèn pin xuống, ông chậm rãi mở miệng, giọng điệu bình thản:“Tối nay tôi đưa hoa quả cho cô, phát hiện cô không ở trong phòng.”

Tưởng Mộ Lăng c*n m** d***, chống người lên. Bởi vì thời gian dài nằm trongcốp xe, ngay cả tóc cũng có chút lộn xộn: “Là Tưởng Hách phái ông tới?”

“Không, tiên sinh không biết. Tôi đã kiểm tra màn hình và đoán rằng có thể côđang ở trong gara.”

Lão quản gia bình tĩnh nói, cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hômnay tôi nhìn thấy cô ra khỏi phòng, đi ra khu vườn phía sau.”

Tưởng Mộ Lăng không nói gì.Lão quản gia: “Có phải cô nghe thấy gì không?”

Đôi mắt của Tưởng Mộ Lăng khẽ lóe lên, nhưng cô ấy chỉ quay đầu lại vàkhông nói gì.

Lão quản gia thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói: “Chiếc xe này mười giờ sángmai sẽ xuất phát, đến lúc đó nhớ đừng để bị phát hiện.”

Tưởng Mộ Lăng sững sờ.

Cô quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn ông lão trước mặt, chần chờ một lúclâu, sau đó hỏi: “Ông muốn tôi rời đi?”

Lão quản gia cười cười, nhàn nhạt nói: “Cô là người chân chính, hẳn là nên đilàm việc mình muốn làm.”

TưởngMộLăngngheđượccâunày,chópmũichuaxót,khônghiểusaocóchútxúc động.

Lão quản gia nói đến đây, khẽ cau mày lắc đầu: “Chỉ là, nhớ kỹ tối mai nhấtđịnh phải trở về, tôi sẽ phái người đỗ xe ở ngoài biệt thự, cô trốn trong cốp xetrở về.”

Ôngnhiềulầndặndò:“Tôichỉcóthểgiúpcôkéodàithờigianmộtngày,nếunhư tiên sinh phát hiện có chuyện…”

Quản gia không nói chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng Tưởng Mộ Lăng có thểđoán được.

Vì vậy cô gật đầu nói: “Được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44