Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


Lãoquảngiacụpmắtxuống:“Vâng.NhưngcậuđãgiếtTằngTrữHân,lỡnhưông ấy biết chuyện..” (đọc tại Qidian-VP.com)

LoạibỏTằngTrữHâncàngsớmcàngtốt,sauđógiảvờrằngcôtabịtainạnxehơi ngoài ý muốn trên đường trốn chạy, vậy thì có thể đổ hết mọi trách nhiệmlên đầu cô ta một cách hợp tình hợp lý rồi.

ThẩmTửKiêunghexonglờinày,độtnhiêncườigằnmộttiếng.

Sau khi Tô Linh nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập liền lập tức quay trở lạinhà của Cố Như Hạ, nhưng sau khi đóng cửa rồi mà cô vẫn có thể nghe thấytiếng vặn chìa khóa mở cửa.

***

Khoảng mấy phút sau, Tô Linh cảm giác mình đã bị đưa tới một nơi bốn bề lạnhlẽo, người đàn ông dừng bước rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Saukhicàibomxong,TằngTrữHânliềnlênchiếcxemàTưởngHáchđãđặcbiệt sai người đến đón.

Tiếp đó là giọng nói của Tưởng Hách từ đầu bên kia của điện thoại, mang theomột chút châm chọc: “Làm tốt lắm, sau khi chuyện này xong xuôi thì ông có thểra nước ngoài để ẩn nấp.”

“Ừm, tôi mang tới rồi.”

Cho nên Tô Linh biến mất chỉ có một khả năng.

Thang máy xuống đến tầng một, cửa chậm rãi mở ra.Thẩm Tử Kiêu xoay người đi về phía trước.

Đây là một khuôn mặt vô cùng trẻ trung ngoài tưởng tượng.

Sauđócônghethấyngườiđànôngnói,“Này,đừnggiảvờngủnữa.”

ThẩmTửKiêugiơtayấnthangmáy,giọngnóimangđầyvẻlạnhlùng:“Thầynhất định là biết Tô Linh đang ở trong tay hắn.”

Mà cũng ngay khi cô vừa làm xong việc này thì cánh cửa được mở ra.

Theo thỏa thuận đêm qua, sau khi Tằng Trữ Hân hoàn thành nhiệm vụ thìTưởng Hách sẽ cho người đến gặp và đưa cô ta ra nước ngoài ngay trong đêmđể lẩn trốn.

Mà cũng chính lúc này, ngay sau khi Tô Linh bắt đầu gửi định vị cho Thẩm TửKiêu, anh đã nhanh chóng nhận thấy tốc độ của chiếc xe dường như đang chậmlại.

Chương 46

Cô nhìn về phía cửa ra vào, nơi chiếc điện thoại của Cố Như Hạ đã bị ném đếnvỡ cả màn hình đang nằm dưới đất.

Hạ Chí Thịnh sững sờ.

“Em phát hiện ra rằng cái người gọi là thủ lĩnh đã bắt lão Cố làm con tin, conđường mà hắn lựa chọn để trốn thoát năm đó là ngõ cụt.”

Hạ Chí Thịnh lạnh lùng nói: “Em đang nghi ngờ thầy?”“Emđãtừngtintưởngvàomọiquyếtđịnhcủathầy.”

Người cảnh sát ghi lại mọi diễn biến ở hiện trường nhìn biểu cảm trên mặtThẩm Tử Kiêu, thở dài: “Theo điều tra hiện trường, cô Tô Linh có khả năng đãbị bắn trong phòng ngủ này rồi ngất đi. Sau khi tỉnh lại thì cô ấy nhảy ra khỏiban công cửa sổ, trèo qua điều hòa để đến phòng khách, sau đó dẫn Cố Như Hạtrốn thoát.”

Tô Linh nhẹ nhàng cởi giày rồi chầm chậm lấy ra một chiếc điện thoại di độngtừ trong đó.

Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có một người đang đứng.

Đốivớiviệccàibomnày,TưởngHáchđươngnhiênsẽkhôngmuốndẫnhọavào thân rồi.

“Việc giám sát thang máy lúc đó xảy ra trục trặc, theo kết quả xét nghiệm máu,người ta phát hiện ra rằng cô Tô Linh đáng lẽ ra đã cõng cô Cố Như Hạ đến cửathang máy rồi, nhưng không hiểu sao lại quay trở về.” (đọc tại Qidian-VP.com)

SaukhiTằngTrữHânđóngcửaxelại,côtachợtpháthiệnthấybầukhôngkhítrong xe có chút không đúng.

Từ lâu anh đã đoán được một kẻ tàn nhẫn như Tưởng Hách sẽ chẳng bao giờ cóbạn đời, anh ta chỉ coi những người đó như một con cờ có thể tùy ý vứt bỏ bấtcứ lúc nào mà thôi.

Lão quản gia không nói chuyện một hồi lâu, một lúc sau mới cười lớn: “Cậuchủ nói rất đúng.”

Nghĩđếnđây,TưởngHáchkhẽnhếchmôi,hỏi:“Ngườimàtôimuốn,chắcôngvẫn chưa quên chứ?”

Lão quản gia cười nói: “Tôi đã xử lý xong rồi.”Trongcốpxe,TôLinhhai mắtnhắmnghiền.

Lão quản gia đang nhắc đến người sáng lập tổ chức.“Ông ta?”

Chiếc xe yên tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa dù là đằng trước đằng sau hay bên tráibên phải của cô đều có mấy người đàn ông mặc đồ màu đen đang ngồi với vẻhết sức ngay ngắn, điều này khiến Tằng Trữ Hân không khỏi cảm thấy như cómột sự áp lực đang đè nén, vô cùng ngột ngạt.

Lúctỉnhdậy,TôLinhnhanhchóngnhậnratìnhhìnhxungquanhmình.Cô cẩn thận cuộn người lại, tránh phát ra động tác quá lớn.

Lúc Tằng Khả Vân rời đi, cô ta đã quên mang theo nó.

Cảnh sát nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu chuẩn bị rời đi bèn vội vàng chạy tới bêncạnh anh, hỏi: “Bây giờ anh định đi đâu?”

Tưởng Hách tiếp tục nói với giọng điệu đầy mỉa mai: “Tôi tiếp tục nghe lời ôngta, thực chất đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Hơn nữa, là do Tằng Trữ Hân đãthất hứa trước. Tôi đã yêu cầu cô ta đưa Tô Linh ra ngoài, nhưng Tằng Trữ Hânlạimuốn g·i·ế·t cô ấy.”

Cô nhắm chặt hai mắt, hai cánh tay rũ xuống giả vờ bất tỉnh.

Thẩm Tử Kiêu ngẩng lên nhìn, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, anh dường như chẳnghề cảm thấy có gì bất ngờ cả.

Xung quanh vẫn im lặng.Có cái gì đó không đúng.

Tô Linh cầm điện thoại lên, tắt chuông và chế độ rung rồi nhanh chóng đút vàotronggiày.

TôLinhnhướngmày,nhanhchóngđểđiệnthoạilạivịtrícũ,sauđóvươnngười, tiếp tục nhắm chặt hai mắt, giống như đang giả vờ ngủ.

Thẩm Tử Kiêu quay đầu lại, lặng lẽ nhìn về phía Hạ Chí Thịnh rồi lạnh lùngnói: “Nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.”

Thẩm Tử Kiêu ngẩng lên nhìn ông, khóe mắt đỏ hoe, khàn giọng nói một cáchchậm rãi: “Thầy à, cái người mà thầy nhờ em ngăn cản trong nhiệm vụ lần đócó thật là người đứng đầu kế hoạch nhện độc không?”

Sau khi cảnh sát báo cáo tình hình tại hiện trường thì phát hiện ra nãy giờ ThẩmTử Kiêu vẫn im lặng suốt, không hề nói một câu nào cả.

TằngTrữHânngaylậptứcngồithẳnglưnglại,taykhẽchạmvàokhẩusúngcủamình,nhưng khuônmặt vẫntỏ vẻbình tĩnh:“Tiếp theo chúngta sẽđi đâu?”

TưởngHáchvàTằngTrữHânvốnchẳngthểnàososánhđượcvớinhau.Bởilẽ TằngTrữ Hânchỉ làcon tốtthí trongtay TưởngHách màthôi.

Nóiđếnđây,TưởngHáchhơidừnglại,giọngđiệumangtheochúttànnhẫn:“Cô ta cũng chẳng coi lời tôi ra gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Linh đã phải lê cơ thể bị thương nặng của mình suốt quãng đường để thựchiện một việc mà một người bình thường khó có thể làm được.

Hạ Chí Thịnh tức thì sửng sốt, cau mày ngẩng đầu hỏi: “Em có ý gì?”

Chỉ dựa vào lời khai của một người có quen biết với Tưởng Hách thì chưa đủ đểkết tội.”

ThẩmTửKiêugiơtayấnthangmáy:“Đicứucôấy.”

Thuộc hạ của Tưởng Hách dường như có thói quen xấu là đeo kính râm trongnhàkiểunày,đeokínhrâmtrênmặtthànhranhìnaicũnggiốngai,nếuchỉnhìnsơ qua thì khó mà phân biệt nổi.

“Anh ấy ra ngoài giải quyết chút chuyện, đã mang được người đó tới đâychưa?”

Một lúc lâu sau Tô Linh mới chậm rãi mở mắt ra, cô khẽ nhúc nhích mới pháthiện hai tay với mắt cá chân của mình đều bị dây thừng trói chặt.

TằngTrữHâncaumày:“TưởngHáchđâu?”Không một ai đáp lời.

“Ah.”

Với tình cảnh hiện giờ của bản thân, cô đương nhiên không phải là đối thủ củakẻ đó rồi, huống hồ cô bây giờ cũng chả còn chút sức lực nào, đầu óc thì ngàycàng thấy choáng váng.

Phản ứng của Thẩm Tử Kiêu vẫn cứ thờ ơ như vậy: “Em có nhiều thứ quantrọng để lo lắng hơn là việc mình có phải bỏ mạng hay không.”

Dẫu sao thì, lúc cảnh sát nhận được những bức ảnh đó thì phát hiện có số “2”được viết rất lớn ở mặt sau tấm có hình Tô Linh, điều này khẳng định rằng côchính là người thứ hai bị tổ chức nhắm tới để g·i·ế·t.

Hạ Chí Thịnh: “Với thầy mà nói thì sự an toàn của học trò mình vẫn quan trọnghơn nhiều so với người ngoài.”

Mặc dù Thẩm Tử Kiêu không nói lời nào, nhưng những người xung quanh anhvẫn có thể cảm nhận được bầu không khí áp lực đang bao trùm, hết sức ngộtngạt.

ThẩmTửKiêunhướngmày,quayngườilại,ánhmắtvôcùngsắcbén:“Tôibiếtcô ấy đang ở đâu.”

Thẩm Tử Kiêu quay đầu lại: “Sau khi em gửi đơn xin nghỉ hưu cho thầy thìcũng không vội rời khỏi Mỹ ngay lập tức mà có quay trở lại hiện trường.”

Anh cúi đầu nhìn tòa nhà cao tầng dưới chân.

***

Thẩm Tử Kiêu: “Cô ấy chưa c·h·ế·t.”

Tô Linh hít một hơi thật sâu, liếc sang nhìn Cố Như Hạ bên cạnh, sau đó đứngdậy,nói:“Đừngđộngvàocôấy,tôisẽngoan ngoãnđitheo.”

Nếu Tô Linh thực sự đã c·h·ế·t thì đám người đó chắc chắn sẽ đi tung tin khắp nơirằng bọn chúng đã g·i·ế·t được một người, chứ không phải là mang thi thể cô đinhưvậy.

Hạ Chí Thịnh im lặng.

Tô Linh cảm thấy cơ thể mình bỗng nhẹ bẫng, hình như có người đang bế côlên.

Tất cả ký ức của Tô Linh đều chỉ còn dừng lại sau khi cô đưa Cố Như Hạ rangoài, cửa thang máy trước mặt cô từ từ mở ra, và có một người đàn ông mặcđồ đen đang đứng bên trong.

Khi cảnh sát nhìn thấy người đàn ông trong thang máy thì nhanh chóng đứngdậy,cung kínhchào người bêntrong: “Chàoông Hạ.”

Làm như vậy không những khiến bản thân không bị nhuốm mùi máu tanh, đãthế lại còn đạt được mục đích mình mong muốn.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Thẩm Tử Kiêu đột nhiên reo chuông.TrênmànhìnhcủađiệnthoạidiđộnglàđịnhvịđượcchiasẻtừCốNhưHạ.Người chia sẻ: Cố Như Hạ.

Cảnh sát thấy Thẩm Tử Kiêu vẫn đang cố hết sức đè nén cơn giận sắp sửa bùngnổ, nhưng vẫn tiến lên trước hai bước nói: “Hiện không rõ tung tích của cô TôLinh, chẳng lẽ cô ấy đã…”

Anhmímchặtmôimỏng,nắmchặthaitay,bởivìquádùngsứcnênthậmchícòn có thể nhìn rõ mạch máu đang nổi lên.

Tô Linh bị vạch trần nên cũng không thèm giãy giụa mà từ từ mở mắt ra.

Ánh mắt Hạ Chí Thịnh khẽ chuyển động, đột nhiên ông siết chặt nắm đấm, mộtlúc sau mới chậm rãi nói: “Tử Kiêu à, thầy sẽ không bao giờ hại em đâu, TưởngHách nguy hiểm hơn những gì mà em tưởng tượng rất nhiều, em có thể mấtmạngnhư chơi đấy.”

Hạ Chí Thịnh nói: “Hiện vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào chứng minhTưởng Hách cũng tham gia vào vụ đánh bom đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

MuốngỡquảbomchếdoTằngTrữHâncàicũngkhôngquákhó,saukhinghengóng và nhận được thông tin tình báo thì cảnh sát đã vội vã đến hiện trường,đồng thời cử các chuyên gia xử lý bom chuyên nghiệp đến tháo dỡ thành côngquả bom ngay ba phút trước khi nó chuẩn bị phát nổ.

Tưởng Hách cười khúc khích, anh ta cụp mắt suy tư: “Sau khi kế hoạch nhệnđộc thất bại thì ông ta cũng chỉ là một con hổ giấy đang cố phô trương thanh thếmà thôi. Trong tay tôi đang nắm giữ dữ liệu dùng để đe dọa ông ta, đó chính làWeb đen. Bên cạnh tôi cũng không thiếu gì người sẵn sàng bán mạng mà làmviệc cho tôi, ông nghĩ tôi có gì mà phải sợ ông ta?”

Cũng may là không bị nguy hiểm đến tính mạng, cô ấy có thể hồi phục sau mộtthời gian điều trị và phục hồi sức khỏe.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn xung quanh.Xem ra cô đang ở trong cốp xe.

“Tốt lắm, để đó cho tôi, tôi sẽ mang cô ta xuống tầng hầm.”“Được. À đúng rồi, hôm nay giọng có chút khang khác, bị sao à?”“Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên bị cảm lạnh.”

Trướcmắtcôlàmộtngườiđànôngđeomộtcặpkínhrâmtobản,chehếtcảnửakhuôn mặt.

Lúc ấy cô ấy đã phải chịu nỗi đau đớn đến nhường nào cơ chứ?

Thẩm Tử Kiêu chậm rãi lần theo vết máu nhỏ giọt trên sàn nhà để đi về phíacửa sổ.

Ngồi ở ghế lái phụ là lão quản gia, ông ta từ đầu đến cuối cũng không thèmquay đầu nhìn lại một cái mà chỉ nhướng mi, đưa tay ấn vào tai nghe không dâybên tai, sau đó chậm rãi nói: “Thưa cậu chủ, việc cậu giao đã hoàn thành rồi.”

Ngay sau đó, cốp xe được mở ra một cách từ từ.

Nhưng người đàn ông này lại đưa tay ra, nhẹ nhàng tháo kính râm xuống.

Khi cảnh sát đến nơi, họ thấy Cố Như Hạ đang nằm bất tỉnh ở cửa phòng, trênđầu có vết thương do bị đánh, sau khi được đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩkết luận rằng cô ấy bị chấn động não.

Hạ Chí Thịnh khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Thẩm Tử Kiêu, một lúc sauông mới chậm rãi nói: “Tằng Khả Vân đã c·h·ế·t. Nửa tiếng trước, có một vụ tainạn ở ngoại ô thành phố, người ở trong xe là Tằng Khả Vân.” (đọc tại Qidian-VP.com)

NgaykhiTằngTrữHânchuẩnbịrútsúngrathìcổtaycôtađộtnhiênbịngườibên cạnh nắm lấy, sau đó cô ta cảm thấy dường như có ai đó giơ tay lên rồidùng lực thật mạnh đánh vào cổ mình.

Chiếc xe xóc nảy lên.

Tuynhiên,TôLinhđãbiếnmất.

Vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh và lạnh lùng, vừa nhìn là biết chẳngphải người tốt lành gì rồi.

“RấtcóthểlàlúcđókẻđãbắtTôLinhđiđangởtrongthangmáy.”

CơnđaudữdộikhiếnđầuócTằngTrữHântrởnênquaycuồngrồibấttỉnhngay lập tức.

Kẻ đứng đằng sau vụ này là Tưởng Hách.

Thẩm Tử Kiêu nhướng mày: “Mà lối thoát duy nhất lại chính là lối ngược hẳnhướng so với cái ngõ cụt đó, từ đó có thể thấy người năm đó bị em g·i·ế·t vốnkhông phải thủ lĩnh, mà chỉ là một kẻ c·h·ế·t thay mà thôi.”

“Được, xử lý người kia đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46