Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Một lúc lâu sau anh ta mới cười gằn một tiếng, tiếng cười ấy khiến người takhông khỏi cảm thấy lạnh buốt thấu xương, hệt như một con rắn độc đang lămle con mồi.
Nghiêm Trạch Sinh ngạc nhiên khi thấy Tô Linh không có phản ứng giốngnhưng cô gái bình thường khác, lôi kéo giằng co rồi nói mấy lời vô nghĩa vớimình.Anhta lậptứchiểu lídomà ThẩmTửKiêu lạicoitrọng cônhưvậy rồi.
Nghevậy,TưởngMộLăngliềnhiểurằngTưởngHáchkhôngbiếtchínhquảngia là người đã giúp cô trốn thoát.
Trongmắtngườiđànônghiệnlênmộtchútthấtvọng,nhưngngữkhívẫnônhòa: “Là do tôi quá đường đột rồi.”
Tưởng Hách: “Không phải cô muốn được tự do à? Sau khi sự việc xong xuôi,tôi sẽ thả cô đi.”
Côđãhứavớiquảngiarằngcôsẽquaylạivàotốinay.
TưởngMộLăngnhậnrachiếcxenày,sốnglưngcôbấtgiáccứngđờlại.Côlùilại vài bước, lấy tờ giấy mà Hà Ngộ để lại cho mình từ trong túi áo ra, suy nghĩmột lát rồi rồi nhét luôn vào miệng nuốt xuống.
Tưởng Mộ Lăng hít một hơi thật sâu, gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào trong túi. Cô xoahai tay vào nhau rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cảnh sát Lý trịnh trọng gật đầu rồi hỏi: “Thẩm Tử Kiêu đâu?”“Thẩm Tử Kiêu đã xuất phát rồi.”
Nóitớiđây,anhtaliềnnhíumày,lạnhgiọnghỏi:“Aigiúpcôchạytrốn?”
Sau khi hợp tác với cảnh sát để hoàn thành lời khai, nhân lúc đồn cảnh sát đangbận giải quyết vụ mất tích của Tô Linh thì Tưởng Mộ Lăng bèn lặng lẽ rời khỏiđồn cảnh sát.
Tưởng Mộ Lăng cụp mắt xuống không nói gì, nhìn động tác nhanh nhẹn củangười đàn ông, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Chỉ cần đợi cho đến khi tất cả kết thúc.
Đồn cảnh sát nằm ở trung tâm thành phố.
***
Tưởng Mộ Lăng đau đớn nhăn mặt, lùi lại vài bước rồi ngã xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Hách cười, sau đó giơ tay lên rồi bắn thêm một phát s·ú·n·g nữa, trúngngay đầu gối của Tưởng Mộ Lăng.
Tưởng Mộ Lăng ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt trong veo.
Tưởng Hách lên xe, đi về phía trang viên Minh Yến.
Ánh mắt Tưởng Mộ Lăng khẽ chuyển động, một lúc sau mới nhẹ giọng cườinói:
Tưởng Mộ Lăng: “Tôi sẽ không việc cho anh nữa.”
Tưởng Mộ Lăng cố gắng kiềm chế bản thân để không kêu ra tiếng, lông mi khẽrunlên.Cô lặplạimột lầnnữa:“Tưởng Hách,tôisẽ khônglàmgì choanhnữa.”
TưởngHáchđộcácvàtànnhẫnnhưvậy,nếucôkhôngquaylạiđúnggiờthìmọi trách nhiệm đều do quản gia chịu hết.
Trongđồncảnhsát.
Tưởng Mộ Lăng bước chậm lại để tốc độ ngang với những người đi bộ xungquanh mình.
Người đàn ông đỡ Tưởng Mộ Lăng dậy rồi để cô ngồi trên bồn hoa bên cạnh,sau đó đi đến một hiệu thuốc cách đó không xa, mua mấy lọ thuốc trị vếtthương, cẩn thận bôi lên chỗ bị trầy xước của Tưởng Mộ Lăng.
***
ĐôimắtTiểuHắctrởnênmônglung,bàntaycầmbútghiâmhơisiếtchặt,mộtlúc sau, anh ta cúi xuống, đặt bút trở lại túi của Tưởng Mộ Lăng, sau đó quayngười rời đi.
“Không cần đâu.”
“Hơn nữa đêm nay anh ta có vẻ đang chuẩn bị chạy trốn, cho nên nếu chúng tađến bao vây trang viên Minh Yến thì rất có thể sẽ sập bẫy của anh ta, cấp trên ralệnh chúng ta phải hết sức đề phòng.”
TiểuHắccúiđầu:“Rồiạ.”
Có lẽ là do Tưởng Mộ Lăng luôn có linh cảm rằng chuyến trở về lần này của côấy có thể xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên cô ấy đã có chuẩn bị trước.
NghiêmTrạchSinhcũngkhôngđịnhdànhthờigiangiảithíchdàidòngvớiTôLinh, anh ta tỏ vẻ lạnh lùng thản nhiên nói: “Thân phận của Tưởng Hách đã bịbại lộ, tối nay sẽ có một cuộc chiến xảy ra trong biệt thự.”
Tưởng Hách quả nhiên là đã phát hiện ra rằng cô là người tiết lộ tin tức, nhưngđiều khiến Tưởng Mộ Lăng lo lắng nhất là, liệu lão quản gia đã giúp cô rời đisau khi hoàn thành việc này có còn sống hay không.
Nghenhữnglờinày,TưởngHáchkhẽcười.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cười lạnh một tiếng, ngước lên nhìn thẳng vàomắt Tưởng Hách, giọng điệu càng thêm vẻ giễu cợt: “Xem ra là anh vẫn chưabiết mọi người xung quanh đều đã phản bội lại anh nhỉ.”
Nghiêm Trạch Sinh cụp mắt xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc máy liên lạcthu nhỏ rồi đưa cho Tô Linh: “Sau khi vào trang viên Minh Yến, tất cả các thiếtbị tín hiệu sẽ bị chặn và theo dõi, nhưng nếu thông qua máy liên lạc này thì côvẫn có thể liên lạc với những thiết bị khác.”
Tưởng Hách xuống xe, cúi xuống trước mặt Tưởng Mộ Lăng, đưa tay nghịchtóccôrồi nóitừng chữ:“Không ngờcôcũng cóchút gandạ đấy.”
Tưởng Mộ Lăng cụp mắt xuống, cố nén nỗi chua xót trên chóp mũi.
Được đi đến nơi có nhiều người như vậy, Tưởng Mộ Lăng đột nhiên cảm thấybảnthânmìnhcuốicùng cảmthấyđượclà chínhmình,mộtcon ngườithựcsự.
Nghiêm Trạch Sinh khẽ nheo mắt lại, như thể anh ta đang thầm đánh giá ngườitênTôLinhtrướcmặtmìnhlúcnày.Mộtlúcsau,anhtakhẽcườimộttiếng,sauđó ngồi xổm xuống, lấy một con dao găm ra từ trong túi rồi đưa cho cô.
Tưởng Mộ Lăng mím môi dưới, sau đó quay người rời đi, nhưng sau khi bướcđược vài bước thì cô đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
NghiêmTrạchSinhmỉmcười,vươnvai,sauđóđứngdậyđivềphíacửa:“Tôicòncómộtsốviệccầngiảiquyết nêncũngchỉcóthểgiúpcôtới đây.Cóthể
Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó cười khẽ một tiếng: “Được.”
Sau khi trình báo vụ việc, cảnh sát đã khẩn trương đến hiện trường, nhữngngười tinh mắt nhanh chóng nhận ra thân phận của Tưởng Mộ Lăng.
Tưởng Mộ Lăng do dự một chút rồi nắm lấy tay người đàn ôngtrẻ.
“Tôi sẽ nghĩ cách để đưa một cái khác máy liên lạc khác cho Thẩm Tử Kiêu, côcứ nghĩ cách kéo dài thời gian chờ anh ta đến cứu cô là được.”
NghiêmTrạchSinh:“TưởngHáchpháingườiđitruylùngtôikhắpnơinêntôikhông thể nán lại đây lâu, cũng không thể giúp cô được.”
Tưởng Hách khẽ nheo mắt lại rồi cười nhẹ nói: “Tôi nghĩ dù sao cô cũng ở bêntôi lâu như vậy rồi, tôi có thể niệm tình cho cô một cơ hội để bù đắp sai lầm củabản thân. Giờ cô hãy liên hệ với Thẩm Tử Kiêu rồi dẫn anh ta đến địa điểm tôichỉ định…”
Kể cả bây giờ muốn trốn cũng trốn không thoát khỏi sự truy lùng của TưởngHách.
Công nhân vệ sinh đã báo cảnh sát về việc tìm thấy một thi thể nữ bên vệđường, sau khi điều tra xác nhận thi thể này chính là Tưởng Mộ Lăng thì liềnđếnđồn cảnhsát để trìnhbáo sự việcvào sáng nay.
Tưởng Mộ Lăng sẽ không nhận tội.
Người nào đó bên cạnh vẫn đang không ngừng lải nhải.“Ôi, thật đáng tiếc, một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.”Hà Ngộ đột nhiên nói: “Cô ấy tên là gì?”
“Chính cô đã tiết lộ thông tin quan trọng như vậy để giúp họ đối phó với tôi,đám người Thẩm Tử Kiêu hẳn phải tin tưởng cô lắm nhỉ.”
Tưởng Hách đã hết cùng đường rồi, việc anh ta đã bí mật hợp tác với Tằng TrữHân không thể che giấu được nữa, với cuộc nói chuyện như vậy chẳng khác nàomột bước tiến mới quan trọng trong quá trình thu thập thêm bằng chứng để kếtán tử hình Tưởng Hách.
Trờivẫnchưatối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa, anh ta còn b·ắ·t· ·c·ó·c Tô Linh.Đến lúc đó cô sẽ được tự do.
“Đây không phải là Tưởng Mộ Lăng sao? Sáng nay vẫn còn đang thẩm vấn ởđồn cảnh sát cơ mà. Đúng là... đáng tiếc quá. Mà này, bác sĩ pháp y có ở đâykhông?”
Vừa dứt lời, vết thương đã được xử lý xong, người đàn ông cười cười, sau đóđứngdậy,cúiđầunhìnTưởngMộLăng,hỏi:“Cócầntôidìucôđikhông?”
***
ĐúnglúcTiểuHắcchuẩnbịrờiđi,anhtađộtnhiênnghethấytiếngcủathứgìđó lăn xuống từ túi của Tưởng Mộ Lăng.
ViênđạnbắnrakhỏisúngrồigămthẳngvàotránTưởngMộLăng.
Chương 47
Tưởng Hách quay người hỏi Tiểu Hắc đang đứng ở một bên, như thể anh tachẳng hề quan tâm đến việc mình vừa mới g**t ch*t một mạng người: “Tô Linhđã được đưa về chưa?”
Có người mở cửa bước vào, thở hổn hển báo cáo: “Cảnh sát Lý, cấp trên đã phêduyệt hành động tối nay. Chỉ là, theo thông tin của chúng tôi có được, TưởngHách có nhiều tay trong tay và đều là thành viên của tổ chức nhện độc, anh tavẫn luôn khống chế để bọn họ làm việc cho mình.”
Người đàn ông vẫn đứng đó, thấy cô quay lại, giơ tay vẫy vẫy rồi nở một nụcười.
Nét chữ đẹp đẽ ngay ngắn, trên đó viết hai chữ vô cùng nắn nót.Hà Ngộ.
Hà Ngộ nghe thấy tiếng động liền đi tới, khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụnữ nằm đó, anh không khỏi bàng hoàng.
Thời gian mà quản gia và Tưởng Mộ Lăng thống nhất đã đến.
Anh ta buông những lọn tóc đang nghịch trên tay của Tưởng Mộ Lăng ra, lấy từbên hôngramộtkhẩusúng lục,nhắmvàovaiTưởng MộLăngrồidứtkhoátbóp cò.
Tưởng Mộ Lăng hết sức ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ôngphía sau mình. Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôikhông tiện.”
Dù sao bây giờ Tô Linh cũng ở trong tay anh ta, vật thay thế có cũng được màkhông có cũng chẳng sao như Tưởng Mộ Lăng, có giữ lại hay không cũngchẳng thành vấn đề.
Hà Ngộ từ từ ngồi xổm xuống, đeo găng tay kiểm tra xác c·h·ế·t mà không nói lấylời nào.
Đúnglúcnày,mộtchiếcôtôtừphíatrangviênMinhYếnđitới,đènphachóimắt khiến Tưởng Mộ Lăng theo nheo mắt lại trong vô thức.
TrongđôimắtTưởngHáchcàngthêmvẻlạnhlùng,anhtagiơtaylên,chĩahọng s·ú·n·g màu đen vào trán của Tưởng Mộ Lăng.
Có lẽ vì không nhìn đường nên Tưởng Mộ Lăng đụng phải một người đang đikhávộitrênđường,côloạngchoạnglùilạivàibướcrồingãxuốngđất.Trêncổtay và đầu gối có một vài vết xước. (đọc tại Qidian-VP.com)
TiểuHắcđiđếnbêncạnhTưởngMộLăngrồicúixuốngnhìncô,trongmắtanhtràn ngập cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Rẽ qua mấy con đường là có thể nhìn thấy một con phố thương mại dài dằngdặc, hôm nay lại vừa hay là cuối tuần, trên đường người qua lại vô cùng tấpnập.
Tôiđếnvớitựdođây.
Người đàn ông ngước lên, mỉm cười với cô, sau đó đưa tay ra hỏi: “Cần tôi giúpkhông?”
Anh ta cầm lên thì phát hiện đó là một chiếc máy ghi âm, ghi lại toàn bộ cảnhtượng vừa xảy ra.
Tưởng Hách lười biếng dựa vào ghế ô tô, nhìn Tưởng Mộ Lăng với vẻ lạnhlùng.
Hà Ngộ rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt Tưởng Mộ Lăng với vẻ dịu dàng thươngtiếc, sau khi im lặng một lúc lâu, anh thở dài rồi đưa tay giúp cô nhắm mắt yênnghỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh sát đang đứng bên cạnh có hơi bất ngờ, rồi theo bản năng trả lời: “TưởngMộ Lăng.”
Tưởng Mộ Lăng lấy tờ tiền mà người đàn aria-label="ông vừa để lại cho cô từtrong túi ra xem.
Chiếc xe đó chỉ có thể là của Tưởng Hách bởi anh ta thường hay lái nó đi dulịch.
Tưởng Mộ Lăng cười khẽ, cô hơi nheo mắt lại, rồi chậm rãi nói: “Không,Tưởng Hách, tự do không phải là thứ anh cho tôi, mà nên là tôi tự cho chínhmình mới đúng.”
Tưởng Mộ Lăng hiếm khi rời khỏi trang viên Minh Yến, ngay cả khi có việc rangoài thì cô cũng bị Tưởng Hách giám sát. Nên ngày hôm nay đối với cô mà nóithì quả thực là một trong những lần được tự do hiếm hoi trong cuộc đời củamình.
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Tôi họ Hà, tôi là bác sĩ.”
Tưởng Mộ Lăng đã đưa ra quyết định của riêng mình, cô không muốn khiếnngườikhác phải liên lụy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Mộ Lăng đến mắt cũng không thèm chớp, cô nhìn thẳng vào mắt TưởngHách rồi nói: “Tôi sẽ không làm gì cho anh nữa, Tưởng Hách.”
TôLinhkhẽcaumày,nhấtthờikhôngnhúcnhích.
trốn thoát hay không đều phụ thuộc vào cô cả.”
Giờ cô đang ở trang viên Minh yến, nếu người trước mặt cô đang làm việc choTưởng Hách thì vốn chẳng cần phải giải thích với cô làm gì.
Ngay trước khi đi thì Tưởng Mộ Lăng nhìn thấy một chiếc máy ghi âm trên bàngiấy,cô do dự mộtlúc rồi cầm nótheo.
“Không có gì.”
Tưởng Mộ Lăng nắm chặt tay phải rồi đột nhiên quay người đi tới. Cô ngướcmắt lên, do dự một lúc rồi nói: “Tôi không tiện để lại phương thức liên lạc choanh, nhưng anh có thể… để lại cho tôi không?”
TôLinhngẩnglênnhìnNghiêmTrạchSinh,sauđómímmôicườinhẹ,nhẹnhàng nói: “Cảm ơn.”
“Sắptớirồi.Ấy,anhHàNgộ!Đibênnày!”
Người trước mặt vội bước tới rồi dừng lại bên cạnh cô.Một giọng nam nhẹ nhàng cất lên: “Xin lỗi.”
Chiếc xe màu đen dừng trước mặt Tưởng Mộ Lăng, tài xế bước xuống xe, cungkính mở cửa hàng ghế sau.
Cảnh sát Lý đặt điện thoại xuống, hai hàng lông mày nhíu lại, một lúc lâu saumớithởdàinói:“Lúcđólẽraphảipháingườitheodõicôấy,khôngnêncứthểđểcô ấy rời đi nhưvậy.”
Nóixongcôbènđứngdậy,vừađịnhrờiđithìlạinghethấyngườiđànôngđộtnhiên nói: “...Có chút đường đột nhưng... Liệu tôi có thể xin phương thức liênlạc của cô được không?”
Người ta tìm thấy một chiếc máy ghi âm từ trong túi của Tưởng Mộ Lăng, trongđó ghi lại toàn bộ quá trình Tưởng Hách g·i·ế·t Tưởng Mộ Lăng.
Không chỉ có Tưởng Mộ Lăng mà chính anh ta, một kẻ được Tưởng Hách đàotạo từ nhỏ, phải sống chui lủi không tên không tuổi, hàng ngày chuyên đi làmviệc xấu thay cho Tưởng Hách suốt hơn 20 năm qua, chưa một ngày được sốngnhư một con người thực sự.
Tô Linh mím môi, cụp mắt xuống rồi đưa tay nhận lấy con dao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.