Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
Thẩm Tử Kiêu cười, vươn tay ôm lấy Tô Linh, sau đó ngước mắt lên nói:“Chúng ta không đi bộ, mà là lái xe đi.”
TưởngHáchnhướngmày,lặnglẽngắtđiệnthoại.Anhtamímchặtđôimôimỏng, nhìn Tô Linh đang đứng cách đó không xa.
TiểuHắcnhấtthờisữnglại.
Người năm đó, đang ở trong trang viên.
NghiêmTrạchSinhgậtđầuđồngý:“Chúngtaphảihànhđộngnhanhchóng,nếuđể ông tarời khỏi TrungQuốc thì sẽcàng khó truy vếthơn.”
Khicửaxeđónglại,NghiêmTrạchSinhnhanhchóngnhấngarồiláixeđếnchỗan toàn.
Hạ Chí Thịnh ho vài cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, ông không lau nó đimà tự nhủ: “Không chỉ mất đi đứa con mà còn tự tay hại c·h·ế·t đứa học trò dochính tay mình dạy dỗ nên.”
Thẩm Tử Kiêu quay đầu nhìn Tiểu Hắc đã dần hồi sức đang ở cách đó khôngxa, sau đó hất cằm về phía Tưởng Hách: “Mang theo cái đồ vô dụng này rồi đithôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
NghiêmTrạchSinhthòđầurangoàirồihétlớnvềphíaThẩmTửKiêu,“ThẩmTửKiêu,nếuanh cònchậmtrễthêm mộtphútnữa làtôiláixe đirồiđấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
ThẩmTửKiêunghethấyvậyliềncaumày,nhanhchóngquaylạitìmnơiẩnnấp.
TôLinhbìnhtĩnhnói:“Vậythìtôithàkhôngcóđườngsốngnày.”
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống: “Nhưng chính thầy là người đã cứu em.”
“Thầy biết em trách thầy vì đã ép buộc em, nhưng Thẩm Tử Kiêu à, mối thùnày của thầy cũng không kém gì em đâu.”
***
Thẩm Tử Kiêu đỡ lấy vai Hạ Chí Thịnh rồi đỡ ông vào trong xe.
Giọng điệu của Thẩm Tử Kiêu rất bình tĩnh: “Chạy hết công suất từ đây đến nơian toàn sẽ mất khoảng ba phút rưỡi. Nếu sau một phút mà vẫn chưa thấy tôi đâuthì anh cứ lái xe chạy trước đi.”
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, lấy tay che mắt Hạ Chí Thịnh lại, giúp ông nhắmmắt yên nghỉ.
Nghiêm Trạch Sinh vẫn giữ yên lặng suốt nãy giờ, một lúc sau mới lạnh lùngnói: “Ông ta đã g·i·ế·t Tằng Khả Vân, Lão Cố và rất nhiều đồng đội của anh. Chođến giây phút cuối đời thì hối hận khôn nguôi do quá ngu ngốc mà tin vào lờidối trá để rồi đánh mất con trai của mình.”
Màlúcnàyđây,khiphảiđốimặtvớiHạChíThịnhđanghấphối,ThẩmTửKiêu không thể nói nên lời, anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm: “Thầy…”
Nếu không có dữ liệu Web đen để nắm thóp thì đám người đó nhất định sẽchẳng chịu lao tâm khổ tứ mà làm việc cho Tưởng Hách, chẳng những vậy màcó khi còn hận tới mức muốn đòi lại tất cả những gì mà bao năm qua họ phảichịuđựng.Bâygiờ chodùanh tacótrốn thoátđượcthì cũngchẳngíchgì nữa.
Nóiđếnđây,HạChíThịnhkhẽbuônglỏngtaycủaThẩmTửKiêura,sauđókhông chút sức lực mà trượt xuống bên cạnh anh.
Cơn đau đớn choáng váng ập tới khiến Tưởng Hách hai mắt nhắm nghiền rồilịm đi.
TôLinhcười,nóivớigiọngyếuớt:“Giaochoanhcảđấy.”Thẩm Tử Kiêu: “Được, cứ giao cho anh.”
Còn bên này, thể lực của Tô Linh đã kiệt quệ thấy rõ, vết đ·ạ·n trên vai lúc sángcòn chưa xử lý xong, vừa rồi lại còn bị bắn vào eo nên khả năng chịu đựng củacơ thể cô lúc này đã đạt đến cực hạn rồi.
Cônhướngmày,cốgắngtỉnhtáonhưngvẫnkhôngkìmđượccơnbuồnngủđang ập đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
RõrànglàHạChíThịnhđãbịcấmthamgiavàohànhđộnglầnnày,nhưngtạisao ông vẫn xuất hiện ở đây?
Đó là sự dựa dẫm và niềm vui sướng mà chỉ khi nhìn Thẩm Tử Kiêu mới đượcbộc lộ ra, giống như là nắng hạ gặp mưa rào, cho dù bản thân có đang ở tronghoàn cảnh nguy hiểm đến nhường nào thì vẫn cảm thấy vui vẻ và an tâm.
NghiêmTrạchSinhđếmthờigian, taygõgõvàovô lăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Trạch Sinh thấy Thẩm Tử Kiêu cũng có suy nghĩ giống mình nênkhông nhịn được cười nói: “Người quản gia này là người đáng tin cậy nhất củaTưởng Hách, hơn nữa vừa khéo ông ta cũng rất thông thạo các loại công nghệthông tin. Để mà nói thì người có thể tận dụng cơ hội này chuyển tài sản củaTưởng Hách đi, hơn nữa còn có thể lấy cắp dữ liệu của Web đen không còn aikhác ngoài ông ta cả.”
ThẩmTửKiêungẩnglênnhìnTưởngHách,lạnhlùngnói:“TrangviênMinhYến đã bị cảnh sát bao vây rồi, anh không còn đường trốn nữa đâu.”
TiểuHắccóchútbấtđắcdĩ:“Muốnchạytừchỗnàyđếnnơiantoànthìítnhấtphải mất mười lăm phút, chúng ta chạy không thoát đâu.”
NghiêmTrạchSinhhạgiọngnói:“AnhcópháthiệnrarằngTưởngHáchthựcchất chỉ là một con rối được dùng để che mắt mọi người không?”
Anh mím môi mỏng, nắm chặt nắm đấm lại rồi nện một cú thật mạnh vào vôlăng, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Mở cửa xe ra, bắt đầu tính thời gian.”
Thẩm Tử Kiêu không nói gì, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, bình tĩnh đáplời:“Thưathầy,emkhôngthểđưaraquyếtđịnhthaychonhữngngườiđồngđộiđã c·h·ế·t của mình được.”
Có lẽ từ khoảnh khắc lựa chọn gia nhập vào đội sói săn kia, những trách nhiệmmà anh phải gánh vác trên vai chưa hề vơi đi một ngày nào cả.
Hai mắt Tưởng Hách đỏ ngầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìnThẩm Tử Kiêu, vừa mới hé miệng định nói gì đó thì đột nhiên bị một ăn mộtphátdao ngay trúng gáy.
Thẩm Tử Kiêu nhàn nhạt nói: “Đi mau lên, nếu không tất cả chúng ta đều phảibỏmạng ở đây đấy.”
Là Hạ Chí Thịnh.
Tưởng Hách r*n r* trong đau đớn, sau đó loạng choạng lùi lại vài bước.ThẩmTửKiêu nhướngmày, lạnhlùngnói: “Đồvô dụng.”
ThẩmTửKiêucũngkhôngcầnhỏivấnđềnày,bởitronglònganhđãcóđápánrồi.
Ngay lúc này, giọng nói lo lắng của cảnh sát Lý đột nhiên vang lên từ thiết bịliên lạc trên người Thẩm Tử Kiêu: “Tử Kiêu, Tưởng Hách đã gài bom khắp nơitrongtrangviênrồi,tìm thấyTôLinhrồithì mauchóngrờikhỏiđó ngay.”
NhưngNghiêmTrạchSinhcònchưanóixongthìđộtnhiêncảmnhậnthấycónguy hiểm, bèn lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận phía sau!”
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu xuống nhìn Tô Linh rồi nói với giọng điệu đùa giỡnnhưng cũng cực kỳ nghiêm túc: “Nếu không cầm được s·ú·n·g thì anh bảo vệ emkiểu gì được?”
Thẩm Tử Kiêu đỡ lấy đầu của Tổ Linh, để cô khẽ dựa vào ngực mình.
Tội danh của Tưởng Hách nên giao cho nhà nước xử lý, cho dù Thẩm Tử Kiêucó hận anh ta tới mức nào thì cũng không thể tự mình xử lý được.
Tô Linh nhanh chóng đặt tay lên vai Thẩm Tử Kiêu, sau đó quay người lại chắntrước mặt anh.
Cũngchínhlúcnày,bỗngmộtngườiđộtnhiênlaotới,chắnngaytrướcmặtcủaThẩm Tử Kiêu.
Tô Linh có thể nhìn thấy vết máu trên quần áo của Thẩm Tử Kiêu một cách rõràng.
Cònbênnày,ngaylúcchỗThẩmTửKiêuđangđứngcòncáchvịtríchiếcxekhoảng năm, sáu mét thì đột nhiên có một viên đ·ạ·n ở một bên đang lao tớichính xác về phía đầu của Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu không nói lời nào, anh chỉ lặng lẽ rút tay đang đỡ Hạ Chí Thịnhra, trong đôi mắt anh tràn đầy sự thâm trầm khó hiểu.
Sau khi Tiểu Hắc lên xe, tiếng s·ú·n·g bên ngoài càng trở nên dữ dội hơn.Vớitìnhhìnhnày thìThẩmTửKiêu chắcchắnsẽ rấtkhóđểcó thểlênxe.
Thẩm Tử Kiêu liếc nhìn Tưởng Hách đang nằm ngất dưới đất, nhướng mày nói:“Đúng là vậy. Anh ta tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lại rất ngu ngốc, trông cànggiống cái bia được đem ra để đỡ đ·ạ·n hơn.”
Nóiđếnđây,hơithởcủaHạChíThịnhđộtnhiêntrởnêngấpgáp,ôngnắmlấytay Thẩm Tử Kiêu, khó nhọc nói: “Tử Kiêu, em tha thứ cho thầy có đượckhông?”
Anh ta đang nằm trên mặt đất nhưng lại đột nhiên cười to một tiếng, giọng nóitrầm thấp đáng sợ: “Vô ích thôi Thẩm Tử Kiêu, chưa đầy mười phút nữa thìnhững quả bom tôi gài ở trang viên Minh Yến này sẽ phát nổ, không chỉ córiêng mình tôi đâu, mà tất cả mọi người ở đây đều phải c·h·ế·t.”
“Hồi đó vợ con thầy bị b·ắ·t· ·c·ó·c, vợ thầy bị g·i·ế·t một cách tàn bạo nhưng con traithầy vẫn may mắn giữ được mạng. Suốt bao năm qua, chúng vẫn luôn giữ contrai thầy làm con tin để đe dọa thầy phải làm việc cho chúng.”
Lúcnóinhữnglờinày,NghiêmTrạchSinhkhẽdừnglạimộtlátrồimớitiếptục:“Nhưng dẫu sao thì ông ấy cũng đã cứu anh, thế nên anh cũng không có cáchnào mà hận ông ấy được.”
ThẩmTửKiêunghethấynhữnglờicủaNghiêmTrạchSinhthìhơingướcmắtlên, nói: “Tôi nhớ là bên cạnh Tưởng Hách còn có một lão quản gia, đúngkhông?”
NghiêmTrạchSinhkhởiđộngxe:“Làngườicủa TưởngHách.”
Thẩm Tử Kiêu lúc này đã nhìn thấy rõ người trước mặt mình, anh không khỏisững sờ.
“Đội sói săn năm đó đã bị tiêu diệt bởi thầy là người đã tiết lộ thông tin. Thầymuốn lấy việc đó để trao đổi lấy con trai của mình, nhưng thật không ngờ, thằngbé đã bị g·i·ế·t một cách tàn nhẫn.”
TiểuHắcđỡTôLinhdậy,rõrànglàđangdodự.
đang dần được chuyển đi. Người có thể làm được điều này hẳn phải là người rấtđược Tưởng Hách tín nhiệm.”
Khi quả bom hẹn giờ còn năm phút nữa thì phát nổ, cuối cùng anh ta cũng nhìnthấy bóng dáng của Thẩm Tử Kiêu xuất hiện ở phía cửa.
Tưởng Hách vẫn cao ngạo ngẩng đầu về phía Tô Linh, cười gằn từng chữ một:“Nếubâygiờcôngoanngoãnnghelờitôithìcólẽcôvẫncònđườngsốngđấy.”
Chương 49
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, đặt Tô Linh xuống đất, sau đó đi đến bên cạnhTưởng Hách rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta.
TiểuHắcnắmchặttay,mấpmáymôidướiđịnhnóigìđónhưnglạithôi,sauđóváctheo Tô Linh chạyvề phía xe của NghiêmTrạch Sinh.
CảmnhậnđượctìnhtrạngcủaTôLinhlúcnày,ThẩmTửKiêuliềnđưatayrađỡ lấy đầu của cô.
TưởngHáchđươngnhiênbiếtđiềunày.
Người mà Hạ Chí Thịnh nhắc đến phải chăng chính là tên thủ lĩnh bên kẻ thù đãtrốn thoát khỏi vòng vây năm đó?
Viênđạngămthẳngvàongựccủangườiđànôngđó.
ViênđạnghimthẳngvàoeoTôLinh,côấyrênrỉcắnchặtmôidưới.
“Tôikhôngxứngvớimộttiếngthầynày.”
ThẩmTửKiêutrầmgiọngnói:“Mộtkẻlàmviệcthậntrọngkínđáonhưvậy,nhất định sẽ càng khó đối phó hơn cả Tưởng Hách.”
NghiêmTrạchSinh:“Mấyngàynaytôiđãtiếnhànhđiềutra,kếtquảpháthiệnra gần như tất cả tài sản mà Tưởng Hách đã tích lũy được trong nhiều năm qua
Sự xuất hiện đột ngột của Hạ Chí Thịnh khiến tiếng s·ú·n·g tạm dừng trong giâylát,Nghiêm Trạch Sinhbèn nhân cơhội này hétlên: “Mau lênxe!”
Thẩm Tử Kiêu tức thì nắm chặt tay lại, vươn tay giữ chặt lấy lưng Tô Linh. Khianh ngẩng lên nhìn Tưởng Hách lại một lần nữa, trong đôi mắt ấy mang theo sựthùhằn cùngvẻ áp bứckhiến ngườita không khỏirun rẩy.
Hạ Chí Thịnh lắc đầu, ho vài tiếng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Chỉ là trongtiếng cười đó của ông không nghe ra chút nào là sự vui vẻ cả, trong đó chỉ toànsự tự giễu mà thôi.
Có vẻ Thẩm Tử Kiêu đã bị thương nặng, nhưng lúc này, lưng của anh ấy vẫnthẳng tắp. Cánh tay lợi hại phi thường của anh vẫn luôn ôm lấy Tô Linh, đảmbảo cô đang ở một góc độ an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, trong sân lại vang lên tiếng s·ú·n·g.
TronglúcđangđiềutratrangviênMinhYếnthìanhtapháthiệnrakếhoạchđặtbom của Tưởng Hách. Đoán rằng Thẩm Tử Kiêu có thể không có thời gian đểtrốnthoátnênanhtabènđếnnhàđểxecủaTưởngHáchđểlấytrộmmộtchiếcô tô, sau đó đợi ở lối vào trang viên.
Hạ Chí Thịnh đã tắt thở.
Hạ Chí Thịnh dường như đang cười, nhưng tiếng cười ấy của ông mới thê lươnglàm sao. Nhưng vào thời khắc sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, ông đột nhiên mởmắt ra, nói: “Cái người năm đó, đang ở trong trang viên.”
Thẩm Tử Kiêu giơ s·ú·n·g lên rồi bóp cò.
Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu lên rồi đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy câu nói vừa rồicủa Hạ Chí Thịnh là có ý gì?”
Hạ Chí Thịnh cảm thấy cả người không có một chút sức lực nào, ông hít sâumột hơi, cụp mắt xuống: “Đúng như cậu đoán, tôi chính là thành viên của độinhện độc.”
ThẩmTửKiêunhếchmôi,ngẩngđầunhìnTiểuHắcrồirahiệuchoanhtađỡlấy Tô Linh: “Anh đưa Tô Linh rời đi trước, tôi sẽ yểm trợ cho hai người.”
Tô Linh quay đầu nhìn lại nhìn Thẩm Tử Kiêu, cô ấy cười rồi và nhẹ nhàng đưatay nắm lấy bàn tay của Thẩm Tử Kiêu, giọng nói run rẩy bởi cô đang gắng sứckìm nén sự đau đớn: “Anh có thể cầm s·ú·n·g lại rồi?”
Nhìntìnhhìnhhiệntại,NghiêmTrạchSinhgầnnhưđãđoánramụcđíchcủaThẩm Tử Kiêu.
Tưởng Hách bị Thẩm Tử Kiêu bắn vào cả hai bên đầu gối nên hiện giờ cũngchẳng thể di chuyển chạy trốn được nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.