Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


“Ông muốn làm gì?”

Anh nói: “Có lẽ sẽ không.”

Quản gia lại không trả lời câu hỏi của Tô Linh: “Nhìn thấy những người trẻ tuổinhư các cô các cậu, tôi thường sẽ nhớ đến con gái mình. Nếu con bé còn sống,hẳn là bằng tuổi cô.”

TôLinhnhíumày.

Bảnthânđãtỉmỉsắpđặtbaonhiêunămnhưvậy,tốinaybịhuỷhoạichỉtrongnháy mắt, để người khác hưởng toàn bộ lợi lộc.

Tô Linh hơi giật mình, bỗng dưng thẳng người, cả cơ thể trong trạng thái phòngbị:

CảnhsátLýnghethấycâunày,vẻmặtliềntrởnênnghiêmtúc:“Được,chúngtaxuất phát.”

Lúcquảngiahỏicâunày,mặcdùkhoémôimangtheonụcười,nhưngđáymắtlạnh lẽo giống như một con rắn độc, lại làm cho người ta không thể ngó lơ.

Vẻmặtcủa ThẩmTửKiêu vàNghiêmTrạch Sinhđềuđột ngộtcứngđờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quản gia lấy mảnh sứ vỡ đi, sau đó nhẹ giọng nói với Tô Linh: “Con thuyềnnày,làtôidùngquanhệkhắpnơitạothành.Hơnnữanhữngkẻphụckíchtrênthuyền, đều là những tên hung ác liều lĩnh không tiếc mạng sống. Chỉ cần cóngười dám lên, nhất định sẽ có đi mà không có về.”

Cảnh sát Lý sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Thẩm TửKiêu, anh ấy cười mấy tiếng, cảm thán nói: “Ừm, tốt thật.”

Một giọng nam có chút già nua vang lên bên cạnh Tô Linh.

Tốc độ của cảnh sát vô cùng nhanh chóng.

Cô gian nan chống đỡ cơ thể, quét mắt nhìn sơ qua cảnh tượng trước mắt, pháthiện xung quanh là một phòng ngủ hết sức tráng lệ, nhưng nhất định không phảibệnh viện.

Thẩm Tử Kiêu vươn tay đè chặt huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, nhắcnhở bản thân nhất định phải duy trì bình tĩnh.

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, trong đôi mắt đen nhánh cuồn cuộn những cảmxúc khó đoán, anh trầm mặc một lát, sau đó nghiêng người.

Thẩm Tử Kiêu nói đến đây, dừng lại một lúc, sau đó cười khẽ, từ tốn nói:“Chẳngquaxemraanhvẫnrấtvuilòng,kếhoạchnhiềunămnhưvậy,lạiđểngười khác hưởng lợi.”

Âm thanh có chút quen tai.

Tô Linh nhướng mi, vô cùng bình tĩnh nói: “Thẩm Tử Kiêu sẽ không g·i·ế·t ngườivô tội.”

Cảnh sát Lý hỏi đến cùng: “Tại sao?”

Thẩm Tử Kiêu nhận thấy sự thay đổi của cảnh sát Lý, nhướng mắt hỏi: “Saothế?”

Vừa nói chuyện, xe đã chạy đến chân núi.

Cách đó không xa có một người đàn ông lớn tuổi đứng trước cửa sổ, hai taychắp sau lưng, tóc hơi bạc màu, nhưng là nhìn bóng lưng, lại khiến Tô Linh cảmthấy vô cùng quen thuộc.

Nóiđếnđây,ôngấyhơingừnglại,sauđóquayđầunhìnThẩmTửKiêu,mởmiệng nói: “Nhưng vừa nãy cậu rõ ràng đã cử người giao Tô Linh cho TiểuTrần,để cậu ấy đưa đến bệnh viện.”

Nhưng tiếng cười của ông ta không khiến cho người khác cảm thấy thả lỏngchút nào, trái lại làm cho người ta không hiểu sao lại rùng mình.

Anh nhắm mắt ba giây, bình tĩnh, một lát sau lại chậm rãi mở ra, giọng điệuvữngvàng:“XecảnhsátcủaTiểuTrầnchạytrướcchúngtakhoảng15phút,dựa theo vị trí cuối cùng, rất có khả năng trùng với điểm đến của chúng ta.”

NghiêmTrạchSinhkéocửakínhxexuống,hếchcằmvớiThẩmTửKiêu:“Anhkhông để lại chút lời hay thư từ gì đó cho Tô Linh à? Tôi luôn cảm thấy hànhđộnglầnnày, cũngkhông antoàn nhưvậy.”

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, nhìn khuôn mặt nghiêng của Tô Linh trong lòng, ánhmắt trong phút chốc trở nên dịu dàng, anh nhướng mi, nói: “Cảnh sát Lý, làmphiền cậu đưa Tô Linh đến bệnh viện, tình trạng của cô ấy có chút nghiêmtrọng.”

Màđúnglúcnày,ngoàicửacótiếngngườivanglên:“Thưangài,thuyềnđãkhởi hành.”

Tưởng Hách cười tự giễu: “Tôi thua rồi.”

Lúc Tô Linh từ trong hôn mê tỉnh lại, nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toànxa lạ. Cô cúi đầu, phát hiện vết thương trên người đã được xử lý qua.

Cảnh sát Lý bước nhanh lên trước, dừng lại trước mặt Thẩm Tử Kiêu, nhẹ nhõmnói: “Chú biết ngay là cháu mạng lớn mà.”

Mà cô vẫn không nhúc nhích, chỉ nhướng mắt, ánh mắt không chút né tránhnhìn thẳng vào đôi mắt già nua trước mặt.

Tưởng Hách cười chế nhạo: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ ngu xuẩn đến mức bị anh gàibẫy sao? Để tôi nói cho anh biết, ưu điểm của tôi là gì.”

Thẩm Tử Kiêu sớm đã chú ý đến việc Tưởng Hách tỉnh lại, anh nhướng mi,bình tĩnh hỏi: “Quản gia đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Màđúnglúcnày,anhấynhìnthấymộttinnhắnchưađọc,làTiểuTrầncấpdướicủa mình gửi đến.

TôLinhnhíumày.

“Ông là quản gia của Tưởng Hách?”

Một lát sau, môi mỏng của Thẩm Tử Kiêu khẽ mím lại, anh nhướng mắt, trongtròng mắt sâu như biển rộng có chút gợn sóng.

Anh ấy rũ mi, vô cùng nghiêm túc gửi tin nhắn cho vợ mình, sau đó hít sâu mộthơi,chuẩn bị tắt máy.

Đúngnhưdựđoán,cảnhsátLýthửliênlạcvớiTiểuTrần,nhưngkhôngthànhcông.

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, trong đôi mắt đen nhánh không nhìn ra chút cảmxúc gì.

Sau khi đã lấy được thứ bản thân muốn, lại vẽ ra kế hoạch vạch trần mình trongtầm mắt của cảnh sát, hơn nữa cố ý bán đứng mình.

Nếu như không đoán sai, quản gia bên cạnh mình nhìn qua không chút cảm giáctồn tại, chính là thủ lĩnh thao túng toàn bộ tổ chức nhện độc.

Nóiđếnđây,ôngtahơidừnglại,sauđócườibổsungthêm:“Nhưngtôithìsẽ…”

Cảnh sát Lý sau khi giải thích đơn giản tình huống với cấp trên xong, bộ chỉhuy đã đưa ra biện pháp giải quyết.

Quản gia cúi đầu cười, đem chén trà dời đi, dường như chuẩn bị đặt lên tủ đầugiường.

Tô Linh muốn xoay người đứng lên xuống giường, nhưng cảm thấy tay chânmềm nhũn. Chỉ là hơi cử động một chút, miệng vết thương khiến toàn thân đaunhức.

Đêm nay?

Sau lưng vang lên tiếng nổ ầm ầm của trang viên Minh Yến, ánh lửa b*n r* bốnphía còn có thể nghe thấy tiếng nổ tách tách của ngọn lửa, khí độc cùng tro bụimù mịt, bao trùm cả trang viên.

Một lát sau, Nghiêm Trạch Sinh nghe thấy Thẩm Tử Kiêu cười nhẹ, giọng điệuvô cùng bình thản: “Không cần, có gì muốn nói, trở về tôi sẽ tự mình nói với côấy.”

Thẩm Tử Kiêu: “Cậu hỏi đi.”

Sau lưng Tô Linh cứng đờ, quay đầu, tầm mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Thì ra mấy năm qua, bản thân đều bị người mà mình tự cho là thuộc hạ khốngchế.

Quản gia nghe thấy câu này, lại khó chịu cười, ngón tay ông ta hơi dùng sức,dùng mảnh vỡ cứa vào da thịt của Tô Linh, sau đó thấp giọng nói: “Ừ, cô nói rấtđúng.”

Tô Linh ngước mắt lên, nhìn quản gia, cố gắng ổn định hô hấp, giọng nói bìnhtĩnh:

TrangviênmàTưởngHáchhaotổntâmsứcđểkinhdoanh,đãbịpháhuỷchỉtrong chốc lát.

Ngoài dự đoán của mình, Thẩm Tử Kiêu cũng im lặng, anh rất lâu không trả lời.

CảnhsátLýnóiđếnđây,cúiđầunhìnTôLinhđanghônmêtrongngựcanh,cóchút lo lắng nhíu mày, lập tức thở dài: “Chuyện này, chúng ta trở về cục cảnhsát lại bàn bạc. Tưởng Hách đã bị bắt, xem ra cuối cùng cũng có thể yên tâmrồi…”

Quản gia bị vạch trần thân phận, cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại cườikhẽ.

Mí mắt đang nhắm chặt của Tưởng Hách giật giật, sau đó từ từ mở mắt ra. Mắtanh ta khẽ chuyển động, quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó lại vô cùngbình tĩnh nhắm lại.

Nóiđếnđây,cảnhsátLýrũmắtxuống,lấyđiệnthoạitừtrongtúiáora.

“Chả ra sao.”

Quảngiavươntay,ấnmảnhvỡsắcnhọnvàocổTôLinh,thongthảmởmiệng:“Con gái của tôi, là tự tay Thẩm Tử Kiêu g**t ch*t.”

CảnhsátLýcóchútcứngđờnói:“Vừamớiđọcđượctinnhắn,TiểuTrầnhômnayđộtnhiênsốtcao,xinchúnghỉ,cũngkhôngthamgianhiệmvụlầnnày.”

*Việclàmvôcùngnguyhiểmtạođiềukiệnchokẻxấucólợithếhoànhhành.

Thẩm Tử Kiêu cười: “Tôi không đủ vĩ đại, tôi rất ích kỷ.”

Thì ra giờ cô đang trên thuyền?

ThẩmTửKiêubìnhtĩnhmởmiệng:“Trênđườngsẽgiảithíchvớichú,bâygiờlập tức chạy đến bến tàu.”

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu híp lại, nghiêm túc nói: “Không, TưởngHách chẳng qua chỉ là lá chắn, kẻ chủ mưu đằng sau là người khác, hơn nữa cònđang bỏ trốn.”

Thẩm Tử Kiêu xuống xe, bế Tô Linh đang bất tỉnh do bị thương nặng xuống.

Nóixongcâunày,anhấyliềnđibáocáotìnhhìnhvớicấptrên,hơnnữasắpxếpđội cảnh sát đi trước đến bến tàu.

Hô hấp của Tưởng Hách đột nhiên trở nên nặng nề.Anhtaquayđầu,nhìnkhóilửangậptrờibênngoài.

CảnhsátLýgậtđầu,xoayngườidặndò:“ĐưaTôLinhlênxecủaTiểuTrần,đểcậu ấy nhanh chóng chạy đến bệnh viện.”

Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt, thấp giọng nói: “Thầy Hạ là người của bọn họ.”

Ông ta vừa nói, vừa vươn tay cầm ấm trà trên tủ đầu giường lên, chậm rãi rót raly, sau đó bưng lên khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Cô có biết, con bé c·h·ế·t như thếnào không?”

Nóiđếnđây,ôngtahạgiọng,sauđónhẹnhànghỏi:“Côđoánxem,ThẩmTửKiêu có vì cô mà đuổi lên tận trên thuyền hay không?”

Người này lại tiếp tục mở miệng: “Nếu con gái tôi còn sống, hẳn là tầm tuổicô.”

“Chờ nhiệm vụ hôm nay kết thúc, cậu có dự định quay về không?”

Cảnh sát Lý cau mày: “Xem ra, quản gia đã biết chúng ta phát hiện ra thân phậncủa ông ta rồi. Ông ta chắc là muốn bắt Tô Linh làm con tin.”

Dưới núi, đèn của xe cảnh sát đang nhấp nháy khắp nơi, cảnh sát Lý đứng đầunhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh sát Lý do dự một lát, sau đó thở dài, thong thả nói: “Mấy ngày này, tôicũng biết rõ chuyện xảy ra bên cạnh cậu năm đó, cũng biết cậu không còn lựachọn nào ngoài việc xuất ngũ.”

Cảnh sát Lý nhìn về hướng Thẩm Tử Kiêu nghiêng mình, liếc mắt một cái liềnnhìn thấy trong xe không có Hạ Chí Thịnh, ông ấy liền ngớ người: “Này…”

Cảnh sát Lý ngồi ghế sau, vẻ mặt nghiêm túc, môi mỏng của ông ấy nhếch lên,saumộtlúcmởmiệngnói:“TửKiêu,thậtraquenbiếtanhlâunhưvậy,tôivẫnluôn muốn hỏi anh một câu.”

Chương 50

***

TrínhớcủaTôLinhkhátốt,côcaumày,cốgắngnhớlạimộtchút,trongđầulập tức hiện lên một người.

ThẩmTửKiêungheđếnđây,bỗngnhiênthẳngngười,trongmắtđềulàlạnhlẽo.

Cảnh sát nhìn thấy Tưởng Hách trong xe, ngay lập tức động tác lưu loát còng cổtay anh ta lại, sau đó áp giải đi.

Ôngtaluôntrợgiúphơnnữaxúigiụcmìnhđihoànthànhnhữngchuyệnnày,hơn nữa âm thầm di dời tài sản của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những lời này của Thẩm Tử Kiêu, không khác gì một lưỡi dao sắc bén, hunghăng đâm vào ngực Tưởng Hách.

Cảnh sát Lý mở tin nhắn ra, nhìn lướt qua, sau đó bỗng dưng sững sờ.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, rất có thể, ca-nô mà quản gia ngồi đã xuất phát, chonên là một giây cũng không thể chậm trễ.

Ngườinguyhiểmgiốngnhưvậy,nếumộtkhitrốnranướcngoài,khôngthểnghi ngờ là thả hổ về rừng.

Quản gia chậm chạp xoay người, đi đến chỗ Tô Linh, trong mắt mang theo ýcười,nhưnglạigằntừngchữ:“Trướckialàvậy,nhưngtừhômnaytrởđi,tôikhông phải quản gia của cậu ta nữa rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ngay lúc sắp để xuống, cổ tay ông ta đột nhiên dùng sức, hung hăng đậpvỡ chén trà.

“Cô tỉnh rồi?”

Tô Linh trầm giọng: “Tôi không biết.”

Cảnh sát Lý nghe đến đây liền sững sờ.

Một tiếng sắc nhọn vang lên, chén trà vỡ nát bên tai Tô Linh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôngấycaumày,lầnravịtríxecảnhsát,lạipháthiệnxecảnhsáttừmườiphúttrước sớm đã đứng yên một chỗ, nhìn qua là đổi xe giữa chừng.

Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt, giọng nói rõ ràng: “Hơn nữa tôi không phải đangbẫy anh, mà là thẩm vấn. Anh cũng có thể không trả lời. chẳng qua là…”

MóngtaycủaTưởngHáchcấumạnhvàolòngbàntay,chảyravàivệtmáu.Lúclâu sau, anh ta nhắm mắt, mở miệng nói: “Tối nay ông ta sẽ chạy trốn ra nướcngoài, tôi chỉ biết ông ta sẽ di chuyển bằng thuyền.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50