Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Vị quản gia này cho đến bây giờ, hầu như không ai biết được tên thật và thânphận, so sánh với một nhân vật như chú hề nhảy nhót là Tưởng Hách, rõ ràngkhông phải là một nhân vật ngang hàng.

Huống hồ, dựa theo di ngôn* của Hạ Chí Thịnh mà xem. Người quản gia nàyrất có thể là thủ lĩnh thực sự đã trốn thoát khi đội sói săn thực hiện nhiệm vụ.

*Di ngôn: Lời nói để lại lúc lâm chung.

Trong ngần ấy năm, ông ta kìm nén và giữ im lặng, chỉ để lặng lẽ khôi phụcdanhbạvàsạclạipin.Lúcnày,ôngtalạiđánhcắpthôngtinwebđentừTưởngHách, và địa vị của ông ta càng không thể lay chuyển.

Nghiêm Trạch Sinh đã rời đi rất lâu trước khi xuống núi và không xuất hiệntrong tầm mắt của cảnh sát. Vì thân phận đặc biệt của anh ta, cảnh sát tuyệt đốikhôngthể để anhta tham gia hoạtđộng này.

Nhưng nếu không thể chính tay sát hại hung thủ g·i·ế·t Tằng Khả Vân, NghiêmTrạchSinh không thể an tâm.

Cảnh sát nhanh chóng xác định vị trí con tàu nơi người quản gia đang ở.Ngoài ra, có một đám côn đồ số lượng không xác định.

Cảnh sát đã nhanh chóng điều động lực lượng hải quân đến chốt chặn.

Một màn mưa bom bão đ·ạ·n, cùng với tiếng gầm rú rực rỡ của ánh lửa. Vô sốviên đ·ạ·n mang theo khí lưu sắc bén cắt qua không khí, trong không khí tựa hồđều tràn ngập mùi máu tươi.

Ngọn lửa xé toang màn đêm.

“Cứtiếptụcnhưvậy,cănbảnkhôngcóbiệnpháptiếpcậncontàunày.Nhưngnếu như tập trung hỏa lực, ngược lại có thể tạo ra một bước đột phá, nếu nhưnắm lấy cơ hội, hẳn là có thể lên thuyền.”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Tôi đi.”Chỉ huy sửng sốt.

Anh ta có hiểu biết chung về kinh nghiệm cá nhân, một nhân vật được huấnluyệnđặc biệtnhư vậy, nănglực mạnhmẽ toàn diện.

Ai cũng biết lần này là một nhiệm vụ thập tử nhất sinh.Nhưng nếu anh ta lên tàu, khả năng sống sót sẽ rất lớn.Nhưng anh ta không thể đưa ra quyết định đó.

Cảnh sát Lý ở một bên đột nhiên mở miệng: “Bảo anh ta đi đi. Tổ Săn Sói trướcđây của ThẩmTử Kiêutừng có giaochiến trựcdiện vớiđám người này.Đốiphóvớinhững ngườinày,kinh nghiệmcủaanh ấysẽ phongphúhơn.”

Thẩm Tử Kiêu nhìn về phía cảnh sát Lý, hắn hơi rũ mắt, cúi đầu cảm tạ, sau đóxoay người đi về phía điểm đột phá đã chuẩn bị sẵn.

Tiếngsúngxẹtquabêntai,ngaycảkhílưucũngmangtheosắcbén.Càngđếngần thân thuyền, tiếng gầm rú cùng tiếng lửa càng thêm cường tráng.

Thẩm Tử Kiêu đã gặp phải tình huống này vô số lần, đối với anh ấy, việc trảiqua sinh tử trước cánh cổng địa ngục dường như là chuyện bình thường đối vớianh.

Thói quen, luôn có thể làm cho người ta quên mình cũng không phải mình đồngda sắt. Cho dù có kỹ xảo cao đến đâu, đ·ạ·n lạc cũng có thể dễ dàng lấy mạnganh.

Thẩm Tử Kiêu trước kia chưa bao giờ là người tiếc mạng sống.Nhưngbây giờkhông phảinhư trướcđây.

Anh phải giải cứu Tô Linh.

***

Tô Linh gian nan chống người lên, toàn thân mình nhấc người xuống giường.

Quản gia đã rời đi.

Cô có thể nghe thấy tiếng đ·ạ·n bên ngoài và tiếng nổ rất rõ.

Tô Linh từng chút từng chút di chuyển đến cửa phòng, vươn tay ấn tay nắmcửa.

Cánh cửa đã bị khóa.

Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng *phốc phốc* đứt quãng, tiếng này cóchútquen thuộc, làmcho Tô Linhnhíu mày.

Dưới bàn, Tô Linh tìm thấy một vật hình vuông được bọc bằng vải lụa. Trongđầu cô lập tức có đáp án, nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vén tấm vải che thứ đólên.

Quả nhiên, là một quả bom.

Tô Linh hít sâu một hơi, rũ mi mắt xuống.

Nếu như cô đoán không lầm, quản gia cũng không định rời đi trên con thuyềnnày.

Trêncontàukhổnglồnày,rấtcóthểvẫncònẩncáctàudựphòngkhác.

Mục đích ban đầu của ông ta là sử dụng con tàu này để thu hút hỏa lực và tạo rasự hỗn loạn.

Rất có thể không chỉ phòng của mình, mỗi phòng trên tàu đều giấu bom.

Tô Linh cuối cùng cũng biết ý của quản gia khi ông ta nói: “Không có đườngquay lại.”

Lúcnày,tiếngsúngtronghànhlangdườngnhưcànglúccànggầncô.

Tô Linh thậm chí có thể nghe thấy tiếng la hét và cầu xin sự tha thứ khi ai đó bịbắn, sau đó là một loạt các bước chân, như thể ai đó đang đi về phía phòng củamình.

Tô Linh giương mắt, vươn tay chống người lên, nhưng miệng vết thương trênngười bởi vì xử lý không đúng cách mà đã bắt đầu mưng mủ phát viêm, hơnnữa hình như cả ngày bị vây trong trạng thái áp lực cao mà không ăn uống, lúcnày thân thể Tô Linh đã suy yếu đến cực điểm.

Hầu như ngay cả đứng dậy cũng không thể làm được.

Lúcnày,cửatruyềnđếnhaitiếngsúngrõràng,dứtkhoátlưuloátđánhvàotrêncửa.

Taynắmcửabịlỏng.

Tô Linh ngẩn người, nâng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía cửa.Làm thế nào để miêu tả nó.

Như thể tất cả những viên đ·ạ·n lạc và ngọn lửa đã dừng lại vào lúc này. Xungquanh âm thanh lúc này trở nên im lặng, hết thảy cảnh vật bắt đầu dần dần mơhồ.

Chỉ có chính mình cùng anh là cực kỳ rõ ràng.

TrêncánhtayvàvaicủaThẩmTửKiêucónhữngvếtthươngsâuvànông,máunhỏxuốngcánhtay,trượtxuốngđầungóntay,bắntungtóetrênmặtđất.

Nhưng ánh mắt của anh, vẫn như trước, bình tĩnh mà kiên định.

Nó giống như một tấm khiên có thể chặn mọi lưỡi kiếm sắc bén đang lao tới.

Anh từ trong ánh sáng đẫm máu, hướng về phía mình vô cùng kiên định, từngbước từng bước đi tới.

Chóp mũi Tô Linh nhất thời chua xót, cô mím môi cố gắng nở nụ cười, nhưngnước mắt lại không khỏi chảy xuống gò má.

Thẩm Tử Kiêu khom lưng xuống, cánh tay xuyên qua thắt lưng Tô Linh, ôm lấycô. Anh rũ mắt xuống, thanh âm vẫn trầm ổn như trước: “Anh dẫn em rời đi.”

Tô Linh có rất nhiều chuyện muốn nói với Thẩm Tử Kiêu, nhưng hiện tại hiểnnhiên không phải là thời điểm thích hợp, cô nhíu mày, mở miệng nói: “Cóngười của cảnh sát khác ở trên thuyền không? Em muốn bọn họ mau chóngxuống thuyền, trên thuyền giấu bom, quản gia của Tưởng Hách chuẩn bị dùngcon tàu này tạo ra hỗn loạn.”

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống: “Ừ, anh biết.”

Hải quân chạy tới trợ giúp càng ngày càng nhiều, giờ phút này thế cục nhìn nhưđã bị khống chế.

Thẩm Tử Kiêu che chở Tô Linh, trở về thuyền cứu viện. Anh cúi người xuống,nhẹ nhàng đặt Tô Linh trên mặt đất, sau đó đỡ thân thể cô, để cô có thể dựa vàovách thuyền.

Tô Linh ngước mắt lên, nhìn về phía đáy mắt Thẩm Tử Kiêu.

Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu trầm mặc, vừa rồi anh hầu như không nói lời nào.

TôLinhbỗngdưngvươntay,giữchặtcổtayThẩmTửKiêu.Ánhmắtcôlóelên, hít sâu một hơi, chỉ lẳng lặng nhìn anh, không nói gì.

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, nhìn cảnh sát chạy tới kiểm tra tình trạng của TôLinh, sau đó mở miệng nói: “Cô ấy giao cho hai người, giúp tôi chăm sóc tốtchocô ấy.”

Tô Linh trong nháy mắt này đột nhiên hiểu được dụng ý của Thẩm Tử Kiêu.

Cô nắm chặt tay Thẩm Tử Kiêu không buông ra, mười ngón tay không ngừngrunrẩy. Hốc mắtTô Linh ướtát, ánh mắtlóe lên.

Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, cười, sau đó mở miệng: “Một năm trước, anhkhônglàmđượcchuyệngì, hômnay,nhấtđịnhphải làmrachuyện.”

“Nếu như để cho ông ta chạy trốn, nhiều người như vậy hy sinh không thể nghingờ là vô ích.”

Theo thông tin hiện tại, không có tàu đáng ngờ nào được tìm thấy. Chứng tỏquảngiacũngkhôngrờikhỏicontàunày,nhưngnếukhôngkịpthờitìmđượchắn, rất có thể sẽ để cho ông ta có cơ hội trốn thoát.

Cho nên Thẩm Tử Kiêu muốn trở về.

Giọng Tô Linh mang theo chút run rẩy và nức nở: “Nếu như em cầu xin anh ởlại, anh có thể không đi không?”

Thẩm Tử Kiêu chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Tô Linh, mặc dù anh ấy không nói mộtlờinào, nhưngdường nhưcó hàngngàn từđược viếttrên giấy.

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên mỉm cười nhẹ nhàng.

ThẩmTửKiêuvươntay,giữchặtgáyTôLinh,đưacôvềphíatrướcngườimình, sau đó hơi ngẩng đầu, đặt nụ hôn lên trán Tô Linh.

Tronglànmưađạn,dườngnhưcómộtsựdịudàngtràodâng.Thẩm Tử Kiêu nói: “Anh yêu em.”

Tô Linh siết chặt mu bàn tay của Thẩm Tử Kiêu và thả lỏng ra từng chút một, từcánhtay đến cổ tay.

Lạitừcổtaychođếnbàntay,cuốicùngchỉcóthểnắmchặtmộtđầungóntaycủa anh.

ThẩmTửKiêuquayđầunhìnTôLinh,cườivànói:“TôLinh,anhđiđây.”

Tô Linh nắm chặt ngón tay Thẩm Tử Kiêu không nhúc nhích, một lát sau nhẹnhàng buông ra. Cô cố nén thống khổ, ngước mắt lên nhìn Thẩm Tử Kiêu, sauđó nhẹ giọng nói: “Ừ, chờ gặp lại anh.”

Cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu một lần nữa lên chiếc thuyền kia, sau đóbóng dáng của anh biến mất từng chút một trong tầm mắt.

Tô Linh rốt cuộc ngăn chặn không được, cô rũ mắt xuống, mười ngón tay véovàolòng bàn tay,cứng rắn rạchda thịt, chảymáu.

Tô Linh đang cố gắng ngăn chặn tiếng khóc của mình.

Hôm nay cô gặp phải rất nhiều chuyện, trên người có vô số vết thương. Nhưngkhông có nỗi đau nhất thời nào có thể so sánh với nỗi đau khi cô buông tayThẩm Tử Kiêu.

Tô Linh chưa bao giờ hối hận vì mọi quyết định mình đã làm.

Điều duy nhất cảm thấy tiếc nuối chính là cô và Thẩm Tử Kiêu, lúc gặp nhauquá ngắn.

***

Nghiêm Trạch Sinh chống đỡ thân thể, gian nan dựa vào vách tường. Anh ấygiương mắt, nhìn Thẩm Tử Kiêu bên cạnh, sau đó khẽ cười, nói: “Tôi còn tưởngrằngsau khianh cứuTô Linh ra,sẽ tốtđẹp ở bêncạnh côấy.”

Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh thay viên đ·ạ·n, nói: “Tô Linh có thể tự chăm sóc tốt chomình.”

NghiêmTrạchSinhngướcmắtlên,hỏi:“Vìsaoanhlạimuốnđilêntàu?”Thẩm Tử Kiêu đứng lên, nhìn về phía cách đó không xa.

Lúc mình cứu Tô Linh, nhìn thời gian quả bom sắp kích nổ, là đếm ngược haimươi phút.

MàmìnhtìmđượcNghiêmTrạchSinh,sauđóxácđịnhphươnghướngvàvịtrícủa quản gia, hơn nữa song phương hỗn chiến đến bây giờ, đã qua mười lămphút.

NghiêmTrạchSinhgiờphútnàytrạngtháikhôngtốtlắm,bụnganhấytrúngmột phát, giờ phút này đang chảy máu ra ngoài, môi và cả người cũng trắngbệch.

NghiêmTrạchSinh:“Xemra,bọnhọđãchuẩnbịrútlui,chờquảngialênthuyền dự phòng, mọi chuyện liền trở nên phiền toái.”

Thẩm Tử Kiêu: “Tôi biết.”

Thẩm Tử Kiêu quay đầu lại và lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền cá voi.Khi anh ấy hạ mắt xuống và nhìn vào sợi dây chuyền đang cầm, đôi mắt anh ấyđầy dịu dàng.

Anh nhắm mắt lại, đặt dây chuyền cá voi lên môi và hôn nhẹ nhàng.NghiêmTrạchSinhnói:“Cònnămphútnữa,tôikhôngthểđiđược.”

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, anh giơ tay lên, vô cùng chuẩn xác nhắm vào mộttêncôn đồ nổsúng về phíanày, một kíchmất mạng.

Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh thay viên đ·ạ·n: “Nhưng ít nhất, tôi có thể giữ ông talại.”

NghiêmTrạchSinhnhìnThẩmTửKiêu,anhấygiơtayvàđặtcánhtaylênđầugối, trên mặt mang một nụ cười yếu ớt.

Anh ấy ngước mắt lên, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Tôi không cha không mẹ,không vướng bận, nhưng anh và tôi không giống nhau.”

“Nếu anh c·h·ế·t, Tô Linh làm sao bây giờ.”

Thẩm Tử Kiêu nghe được những lời này, động tác hơi dừng lại. Anh rũ mắtxuống, nhìn nòng s·ú·n·g đen nhánh trong tay mình, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹnhàng nở nụ cười.

Anhđứngdậy,nhìnvềphíaquảngia,vàsauđómởmiệngvànói:“Tôiđiđây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51