Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53
Sau khi Thẩm Tử Kiêu rời đi, cô đã làm như thế thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Linh cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, dường như đang cố gắng hoàn thànhcông việc của mình một cách nghiêm túc. Cô nói với giọng điệu đều đều: “Nhưvậy không phải rất tốt sao?”
Tô Linh ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Không, tớ sẽ trang trí lại nhàcửa.
Tô Linh ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn Chu, sau đó hỏi bâng quơ: “Ngườinày là ai thế?”
Đúnglúcnày,phíacửađạisảnhđộtnhiêntrởnênồnàonáonhiệt,mộtngườiđàn ông trông vô cùng lịch sự từ bên ngoài đi vào.
TôLinhhơikhựnglạikhinghethấycâunày.Côcụpmắt,mímmôi,cốhếtsứcđể khóe môi cong lên nhưng kết quả cười vẫn chẳng ra cười.
Tô Linh: “...” Nhức cái đầu quá đi.
TôLinhmỉmcười nhìnTrầnKhải, hỏi:“Nhưngsao anhlạiởđây?”
Trần Khải: “Được rồi, để tôi kể cho em nghe, đó là nữ bốn trong bộ phim này,tên Lộ Vãn Thanh thì phải. Em có thấy cô ấy rất ngây thơ và đáng yêu, lúc cườilên trông chẳng khác nào đóa sen không nhiễm mùi bùn không?”
TôLinhcườicười,nhànnhạtnói:“Trừcáihọnàyrathìngườinàycũngchẳngcó điểm gì khác đáng để tôi phải bận tâm cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
TrầnKhảidùrấtđaulòng,nhưngđốiphươnglạilànhàhọThẩmmàcậutakhông thể động đến được.
Tô Linh có chút mệt mỏi: “Anh học từ quyển sách nào thế?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, suy nghĩ đầu tiên của Tô Linh chính là:Anh ấy là ứng cử viên thích hợp nhất cho vai nam chính trong cuốn truyện tranhtiếp theo của mình!
Cố Như Hạ tí thì bị Tô Linh làm cho tức c·h·ế·t.
Điều này khác hoàn toàn so với phong cách viết truyện tranh thiếu nữ của côtrướcđây,mànógiốngnhưkiểuvănphongđiểnhìnhđượcdậpkhuônthườngthấy trong các bộ phim hơn.
Tô Linh ngước mắt lên, lười biếng hỏi:
Sau khi đùa giỡn một trận xong, Cố Như Hạ hỏi một cách bâng quơ: “Dù sao thìcậu cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi chứ, kiếm được nhiều tiền như vậy thìcậu tính sau này dùng vào việc gì? Đi du lịch à?”
CốNhưHạômlấyTôLinhtrongvòngtaymình.Côấysiếtchặtcánhtay,khẽnói vào tai Tô Linh: “Tô Linh à, cậu phải khóc ra thì mới đỡ được.”
Cố Như Hạ ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy căn phòngngủ mà Thẩm Tử Kiêu từng ở, đồ đạc trong phòng vẫn không có gì thay đổi.
Cố Như Hạ có thể cảm nhận được bàn tay của Tô Linh đang đặt trên lưng mìnhlúc này một cách rõ ràng. Ngay sau đó, cô ấy còn có thể nghe thấy Tô Linh khẽc*n m** d***, nhưng dù là như vậy cũng chẳng thể ngăn nổi tiếng nức nở củamình.
TrầnKhải:“...”Tôikhôngcóchúttựtrọng nàoà?
TrầnKhảivồhụt.
“Ngày nào cũng nghĩ thế, cảm giác thời gian trôi qua thật mau.”
TrầnKhảivừavuisướngnhảynhótvừabổnhàongườivềphíatrước.Tô Linh ngước mắt lên nhìn một cái rồi né người qua một bên.
Sau khi biết tác phẩm của Tô Linh sắp được chuyển thể thành phim, Trần Khảiđã vô cùng nhiệt tình ủng hộ chuẩn bị dốc sức vào đầu tư. Cậu ta còn tâm sựđàm đạo với đạo diễn về lý tưởng sống và cả chuyện tình yêu trai gái rồi, nhưngđến lúc chuẩn bị ký hợp đồng rồi thì đột nhiên lại bị hủy giữa chừng.
Trần Khải dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Tô Linh, sau đó hạ giọng nói:“Tôi đã đọc qua một số sách rồi, đối với kiểu con gái thuần khiết thoát tục đơnthuần giản dị tao nhã như vậy thì không thể sử dụng bạo lực cưỡng ép dùng tiềnđể mua được, nếu không thì cô ấy nhất định dùng tiền để ném thẳng vào mặt đểlàm tôi nhục mặt.”
Lúccậutalạilầnnữađứngthẳngngườidậy,trênkhuônmặtlộrõvẻtủithân:“Em nỡ lòng nào mà né tôi vậy?”
TrầnKhảinhìnxungquanhmộtlượt,sauđóhạgiọngthìthầmvàotaiTôLinh:“Nếu em tình nguyện làm trợ lý cho tôi và giúp tôi theo đuổi Lộ Vãn Thanh thìtôi sẽ tặng em son và nước hoa bản giới hạn mới nhất của nhãn hàng Zero.”
“Nói đi, anh nhìn trúng nữ minh tinh kia rồi đúng không?”TrầnKhải: “...” Ồ, bị lộrồi.
Cố Như Hạ giơ ngón trỏ lên chọc vào trán Tô Linh, sau đó bất đắc dĩ nói: “Thôitớ kệ cậu đấy. Nhưng dù thế nào thì hôm nay cậu cũng phải sửa soạn một tí đi,tối nay còn phải tham dự tiệc mừng nữa, đừng có mà quên đấy nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)
TôLinh:“...”Anhđúnglàrấtbiếtcáchmiêutảđấy.
Tô Linh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy ngàynay tớ đã sống như thế nào nhỉ? Dường như mỗi lần trước khi đi ngủ, tớ đềucảm nhận rất rõ ràng rằng chỉ cần mỗi sáng khi thức giấc liền đi đến phòngkhách, như vậy thì tớ có thể nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha,khẽvuốtve bộlôngcủa conmèo hayquấnngười củatớvới vẻmặt đầycaucó.”
Nửa năm, một quãng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng nó quả thựccó thể thay đổi rất nhiều thứ.
*Người có quyền sở hữu trí tuệ đối với những sản phẩm sáng tạo trí tuệ nào đó.
Cố Như Hạ nói: “Tô Linh à, nếu cậu cứ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nhưvậy thìsớm muộngì cậucũng sẽnhịn đếncó bệnhluôn đấy.Nếu ThẩmTửKiêuởđâythìanhấynhấtđịnhlàmuốnnhìnthấycậusốngmộtcuộcsốngđược là chính mình, chứ không phải một cuộc sống vì anh ấy mà cậu tự biếnmình trở thành cái dáng vẻ như bây giờ.”
Nhà họ Thẩm vẫn luôn có vị thế trong lĩnh vực điện tử. Nhất là những năm gầnđây ngày càng phát triển nhanh chóng, gần như là không có công ty nào có thểso bì được.
Tô Phó Thần đã dần dần có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiệu Quý Phương.Dựa vào sức mạnh của chính mình, anh cuối cùng đã có thể tạm thời kìm hãmđược Thiệu Quý Phương, mặc dù vẫn không thể đối đầu một cách trực diện vớibà ta, nhưng ít nhất thì cũng không còn bị kiểm soát triệt để như trước nữa.
Lầnnàocũngvậy,suốt6thángqua,TôLinhvẫnchẳngnhậnđượcbấtkỳhồiâm nào.
Chương 53
NhưngkhôngngờtácphẩmnàylạinổitiếngtrênWeibovớitốcđộnhanhchóngđếnvậy.Dựavàophongcáchvẽtinhtếvàtìnhtiếtcốttruyệnđặcsắccủamình, Tô Linh bỗng nhiên trở thành một IP lớn*, đủ để cô ăn cả đời không phảilo nghĩ gì nữa.
Tô Linh suýt nữa thì bị cái tên cứ nói được ba câu là lại có một câu nhắc đếnLụcVãn Thanh - TrầnKhải đây chọc chotức c·h·ế·t: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Như Hạ sững người lại.
Tô Linh khịt mũi: “Nhìn tôi có giống người thiếu son với nước hoa không?”TrầnKhảinóithêm:“Giờngườitakhôngcònsảnxuấtnữađâuđấy.”
Tô Linh đặt cây bút trong tay xuống, hai đầu lông mày không còn chau lại nữa,tựanhưđang khẽthở dài,nhưng cũngdường nhưchẳng phảivậy.
TrầnKhảingheđượcTôLinhhỏimìnhnhưvậythìhaitaitứcthìđỏlên,cốhếtsức biện minh: “Không, không có! Tôi, tôi còn lâu mới thích cô ấy!”
Sau đó đến cửa hàng thú cưng mua thêm một con mèo nữa về để làm bạn đồnghànhchoNhịMaTửnhàtớ.Tớsẽchomèoănhàngngày,đặtđồăn,chơigame,và đợi anh ấy trở về.”
TronglúcCốNhưHạđangnóichuyệnthìTôLinhvẽmộtbứctranhminhhọathương mại.
Tô Linh uể oải vươn vai, trả lời cho có: “Tớ biết rồi.”
NhưngtronglúcTrầnKhảinhắcđếncáingườitênLộVãnThanhnày,TôLinhchợtnhớ ra mộtvài ấn tượng vềcô gái này.
***
Cảm xúc bị đè nén đã lâu, giống như suối nước bị tảng đá chặn lại. Vào ngaycái khoảnh khắc tảng đã ấy bị dời đi, nước cũng theo đó ồ ạt chảy đi không gìngăn nổi.
TrầnKhảinóiđếnđâythìtặclưỡi,cóchútáynáy:“HàoquangcủatôiđãbịThẩm thiếu gia đó cướp đi mất rồi, em có cho rằng sau này Lục Vãn Thanhcũng sẽ thích tên Thẩm thiếu gia kia không?”
TrầnKhảisuynghĩmộtchút:“HìnhnhưlàquyểnMèohoangnhỏcủatổngtài?”
Tô Linh đáp một cách hết sức bình tĩnh: “Chỉ cần ngày nào tớ chưa nhìn thấyxác của anh ấy thì chứng tỏ anh ấy vẫn còn sống.”
Cố Như Hạ cũng trêu chọc cô: “Với địa vị trong giới của cậu bây giờ, cả đờinày cậu cũng chẳng cần lo c·h·ế·t đói rồi.”
ThếnêndùTrầnKhảicókhôngvừalòngchỗnàothìcũngchỉđànhnhẫnnhịnmà thôi.
Tô Linh quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm vào Cố Như Hạ.
[Hạ Hạ và em đã trở về sau chuyến đi du lịch ở Gia Hải - một nơi có phongcảnh mĩ lệ với rất nhiều hòn đảo tư nhân. Có một cặp vợ chồng già sống trênmột hòn đảo nọ, trông họ có vẻ rất hạnh phúc, như thể họ chỉ cần có nhau thì dùcho cảnhvậttrênđảosuốtbao nămnayvẫnchẳnghềđổithay thìhọcũngchẳngthấy có gì vô vị cả】
Trongmộtđốngnhữngcuộctròchuyệnởđoạnchat,chỉcóthểthấytinnhắngửi đi từ phía Tô Linh mà thôi.
Trần Khải cũng dần dần không còn cái suy nghĩ suốt ngày dành thời gian tụ tậpvới đám bạn không ra gì kia rượu chè vui chơi nữa, ngoan ngoãn nghe lời đếncông ty nhà mình làm Phó tổng. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng nhìncũng ra gì phết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vẻ phòng ngủ ngày nào cũng được quét dọn sạch sẽ, người nào mà khôngbiết rõ chuyện có khi còn tưởng rằng đây là phòng trống cũng nên.
Cô đã vẽ một câu chuyện, anh hùng trong đó phải có tới 70% giống với ThẩmTử Kiêu.
Tô Linh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ nghiêng đầu, rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìnvềphía Trần Khải.
lần này và mời tác giả nguyên tác là Tô Linh đến tham dự.
Tô Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, tớ cũng chẳng ăn được baonhiêu. Mà dạo gần đây tớ cũng chẳng ăn khuya nữa, à mà nhắc đến ăn khuyamới nhớ, dạo này cậu tăng cân rồi à?”
Trần Khải giải thích cho Tô Linh lí do tại sao cậu ta lại ở đây, thậm chí cònkhoe khoang: “Tôi đúng là một người trọng tình trọng nghĩa mà. Ôi chao! Cóthể tìm đâu ra một người bạn tốt như tôi đây nữa!”
Tô Linh trước giờ nhìn người rất chuẩn, nhưng Lộ Vãn Thanh quả thật trông rấtgiống kiểu người ngây thơ thuần khiết.
“Sauđó,tớbướctớichỗcủaanhấy,rồisauđóanhấysẽđưatayvềphíatớvànói ‘Em dậy rồi à’.”
Cố Như Hạ cụp mắt xuống, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ nghe người tanói tình trạng của cậu bây giờ rất tốt. Cậu không còn hay bị kích động nữa, cũngkhông còn ngày nào cũng định tự tử nữa. Kể cả khi có người nhắc đến Thẩm TửKiêu thì cậu vẫn giữ được bình tĩnh.”
Cái kiểu giọng điệu do dự ngượng ngùng này chẳng khác nào đang nói với TôLinh:“Đúngvậy,tôichínhlà thíchnữminhtinhđó đấy.”
Đó là một cô gái rất hay cười, trên phim trường cũng rất hoạt ngôn đáng yêu,thoạt nhìn có vẻ là một người tốt. Nhưng có vẻ như cô ấy được gia đình dạy dỗbao bọc rất tốt, ngay cả khi chẳng may đụng phải người khác thì cũng phải vộivội vàng vàng xin lỗi trước.
TôLinhgửitinnhắnnàyđếntàikhoảnWeChatcủaThẩmTửKiêu.Côcụpmắtxuống,đợimộtlúcrồiđónggiaodiệnWechatlại.
Tô Linh vừa mới bước vào cửa đại sảnh đã thấy có một ai đó nhìn chẳng rõ mặtmũi vừa đi về phía mình vừa vẫy tay, hô to với vẻ đầy hăng hái: “Tô Linh! Lâurồi không gặp! Em có nhớ tôi không? Tôi nhớ em c·h·ế·t mất! Lát nữa hết tiệc cómuốn đi uống rượu với tôi không?”
Tô Linh luôn thích những kết thúc có hậu.
Tô Linh: “Được, tôi giúp anh.”
Chỉ khác so với thực tế ở chỗ, phần kết của bộ truyện là một kết thúc có hậu chocả gia đình.
ThấyTôLinhkhôngtrảlờimình,TrầnKhảicàngthêmủrũ:“Toirồi,khôngphải là em cũng có hứng thú với tên Thẩm thiếu gia kia đấy chứ?”
Tô Linh nói đến đây, cụp mắt xuống rồi tự cười: “Không có ngày nào là tớkhông nghĩ như vậy cả. Sau đó thì tớ bắt đầu muốn được ngủ sớm một chút,dường như sau mỗi lần nhắm mắt rồi lại mở mắt như vậy thì tớ lại có nhiềuthêm một cơ hội.”
Cố Như Hạ không những không cắt ngang lời cô, hơn nữa còn rất nghiêm túclắng nghe Tô Linh kể lại.
Cố Như Hạ khẽ thở dài: “Tớ biết cậu sẽ không bỏ cuộc, nhưng thật đáng tiếclàm sao, tớ đây đã chuẩn bị giới thiệu cho cậu một anh chàng siêu đẹp trai nhàgiàu cao 1m8 giọng hay trầm ấm rồi.”
Cố Như Hạ đặt tay mình lên tay Tô Linh, rất nghiêm túc nhìn cô rồi nói: “TôLinh, khóc đi.”
[Em muốn tiết kiệm tiền để mua một hòn đảo, nếu anh cũng muốn đi thì cầu xinem đi, chưa biết chừng em sẽ đồng ý cho anh đến đó cũng nên. 】
TôLinhnói:“TiểuHạ,tớrấtmuốngặpanhấy.”
Bộ phim chuyển thể từ câu chuyện do Tô Linh viết ra đã chính thức đóng máyvào ngày hôm qua, vậy nên để ăn mừng, đạo diễn đã đặc biệt tổ chức bữa tiệc
“Xem ra hôm nay không chỉ có đoàn làm phim mà còn có cả các tiểu thư hàomôn đều tới tham dự tiệc mừng này, mục đích bọn họ tới đây là vì nghe đồnthiếu gia nhà họ Thẩm thần bí kia tối nay cũng sẽ tới.”
“Đúng, tất cả mọi người đều nói cậu không sao.” Dứt lời, Cố Như Hạ hít sâumột hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Linh, gằn từng chữ nói: “Nhưng tớ cảm thấycậu không hề ổn tí nào cả.”
Đương nhiên cô ấy biết “anh ấy” mà Tô Linh đang nói đến là ai.Cố Như Hạ bất đắc dĩ: “Cậu vẫn chờ anh ấy đến giờ ư?”
Nhưng được cái cậu ta lại thiết lập được một mối quan hệ khá thân thiết với vịđạo diễn trẻ kia, vậy nên trong bữa tiệc mừng lần này, cậu ta liền có thể tậndụng mối quan hệ mà tới tham dự góp vui.
Tô Linh cúi đầu, khẽ chọc chú mèo nằm bên cạnh mình rồi cười nói: “Không aiso được với anh ấy cả.”
Trần Khải nói nhỏ: “Đây chắc chắn là người của nhà họ Thẩm. Nghe nói thiếugia bị mất tích của nhà họ Thẩm cuối cùng đã tìm được rồi, nhưng tới giờ vẫnchưa hề xuất đầu lộ diện. Theo những gì tôi nghe ngóng được, người đầu tư vàobộ phim chuyển thể từ tác phẩm của em lần này chính là cái người gọi là Thẩmthiếu gia đó.”
TôLinhcúixuốngkhẽmỉmcười,đưatayravỗnhẹvàođầucủaTrầnKhảirồinói với giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Xin lỗi, thế lần sau tôi sẽ trực tiếp đá đítanh đi nhá?”
Người đàn ông mỉm cười đi tới trước mặt đạo diễn, xin lỗi nói: “Giám đốc Chu,chuyến bay của tiên sinh nhà tôi bị hoãn, có thể anh ấy sẽ phải đến trễ một lúc,vậy nên để tôi tới đây xin lỗi ông trước.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.