Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54
Hai người một trước một sau, đột nhiên rơi vào trầm mặc rất lâu.
Tô Linh dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Vãn Thanh, cười nói: “Đi thôi, ngây rađólàm gì? Tôilười phí sứclực dạy dỗ loạinày.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Linh còn thật sự không phải là cô gái nhỏ yểu điệu cần chăm sóc.
Lục Vãn Thanh liền vội vàng kéo lại dường như muốn tránh thoát nhưng lạikhôngchịuđượcsứclựclớnnhưvậy,cảngười đềubịtúmvềphíatrước.
Cấp dưới lập tức kiêu ngạo mà ưỡn ngực: “Tôi không vất vả! Mệnh lệnh củaThẩm thiếu chính là phương hướng của tôi! Phục vụ cho Thẩm thiếu là vinhquang của tôi! Ngoại trừ những cái này! Tôi còn biên soạn ghi chép trưởngthành của Tô Linh! Lịch sử yêu đương của Tô Linh! Bộ sưu tập những chuyệntấu hài của Tô Linh! Xin hỏi Thẩm thiếu còn cần cái nào!”
TrầnKhảinuốtnuốtnướcmiếng,sauđónóivớiTôLinh:“Tôiđoánnhấtđịnhlà nói chuyện làm ăn với tôi, qua trước nhìn xem.”
Ngay sau đó có tiếng vải vóc cọ xát vang lên cùng với giọng nữ mang theo oángiận mà trách mắng cùng giãy giụa.
Nhưng Lý tổng chưa đi được mấy bước, phát hiện Tô Linh vừa vặn đứng chặnđườngcủamình.HắntanhấctaychỉvàomũiTôLinh,khíthếhungdữ:“Tránhra cho tao.”
Cấp dưới vui vẻ hớn hở ưỡn ngực ngẩng đầu như tranh công gửi cho trợ lý bacái tệp, sau đó vô cùng đắc chí mà rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
TrầnKhảiđivềhướngđạodiễnChunhưngchưađượcmấybướcđộtnhiênquay lại: “Đúng rồi, buổi tối em rảnh không?”
Tô Linh tùy tiện không để trong lòng, cô lười biếng ngáp một cái, nói có lệ:“Anh đi đi.”
Hắntalậptứcxuatay,bởivìsayrượumàcònnóingọng:“Cútra,đừng,đừngởchỗnày ngánđường, khôngthấy, thấytao đanglàm chínhsự à?”
Quả nhiên, tại một góc cách đó không xa, một bóng dáng có chút quen mắt bịmột người đàn ông cao lớn bao phủ, hai người tựa hồ đang lôi kéo không rõ.
Cũng bao gồm Lý tổng không rõ lai lịch lắm trước mặt.
Song Lý tổng dùng tám phần sức lực, nhưng lúc bàn tay chạm vào bả vai TôLinh lại phát hiện bản thân căn bản không đẩy nổi.
Nhưng lại làm cho người đàn ông trước mặt cảm thấy một chút sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý tổng không khỏi sửng sốt nhưng không đợi hắn ta phản ứng lại, Tô Linh đãgiơ tay chế trụ cánh tay hắn ta.
***
TrầnKhảiquayđầuthấytrợlýcủaThẩmthiếugiatrênmặtmangtheonụcườikhéo léo và lễ độ đứng cạnh đạo diễn Chu, ánh mắt nhìn về phía mình cònkhông nóng không lạnh gật gật đầu.
Trợ lý tiễn tên bọ chét này đi, sau đó bất đắc dĩ xoay người vào phòng. Anh tavừathởdàivừanói vớingườingồitrong phòng:“Ngàiđềunghethấy hếtrồi?”
Nhưngđimộtđường,tronglòngTrầnKhảiluôncảmthấykhôngđúnglắm.Hình ảnh vừa rồi sao lại…quen quen thế này?
Trợlýcóchútbấtđắcdĩxoaxoaxươngmày,sauđóphấtphấttaynói:“Tôibiếtrồi, vất vả cho cậu rồi!”
Lục Vãn Thanh khung xương nhỏ thuộc loại dáng vẻ thoạt nhìn liền làm ngườithương tiếc, hiện tại vừa c*n m** d*** vừa ra sức giãy giụa nhưng hình như vẫnkhông thay đổi được gì.
(*)MộthiệntượngngônngữởbênTrung.
Khí chất của anh so với người thường có thể dễ dàng nhận ra chênh lệch lớn.
Tô Linh thấy sao cũng được, cảm thấy chả sao cả, nhìn đám hào môn nhà giàunày đốt tiền để g·i·ế·t thời gian cũng không thành vấn đề.
“Lúc cô bảy tuổi đánh cháu ngoại Vương Thị đối diện đến ôm đầu khóc đòichuyển nhà vì đứa nhỏ đó ở sau lưng chế nhạc thiếu nhi đi nhục mạ với chếnhạo mẹ cô.”
Có người đang cãi nhau?
Tô Linh không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu cười tươi rói nhìn ông ta.
Chương 54
Mặc dù thời gian Thẩm Tử Kiêu với cậu ta quen biết chỉ mới một năm. TuyrằnglúchaingườiởchungTrầnKhảiluônđỏmặttíataikêugàocómộtngày
Trợlý:“...”Quảlàmột cuộcsốngsónggiótriền miên.
Lục Vãn Thanh hơi ngớ ra, sau đó dùng sức gật gật đầu, bước nhanh theo sauTô Linh.
Tô Linh nhấc chân, một cước đá vào đầu gối Lý tổng, sau đó nhân lúc hắn ta bịđau cong chân theo bản năng, kéo tay hắn ta, động tác đẹp đẽ mà bẻ vai quậtngã hắn ta.
Tiếngđộngcáchbảnthânngàycànggần.“Lý tổng, xin ngài buông tha tôi!”
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu hơi híp lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nghe thấyrồi.”
Khoảng cách có hơi xa, không nghe rõ hai người đang nói cái gì nhưng vẫn cóthể mơ hồ phân biệt được là một nam một nữ đang tranh chấp.
Mà ngay lúc này Tô Linh nghe thấy phía trước truyền đến tiếng người.
TrầnKhải:“..Tôisẽgiếtem.”
Hơn nữa đây nào là tiểu sử.
Lý tổng vươn tay túm chặt cánh tay Lục Vãn Thanh, sau đó kéo cô ấy ra bênngoài.
Người ngồi trong phòng đó ngũ quan tuấn lãng. Anh nhếch nhẹ môi mỏng, góccạnh nơi cằm rõ ràng, cho dù chỉ nhẹ nhàng liếc mắt liền làm cho người ta cảmthấy áp lực vô cớ.
Bữa tiệc lần này nói là tiệc chúc mừng nhưng tin tức thiếu gia nhà họ Thẩmcũng tới vừa truyền đi, các nhà hào môn đều muốn chen vào xem thử, nếu nhưcó cơ hội hợp tác thành công, chính là nhặt được món hời lớn.
TôLinhtrựctiếpxemnhẹánhmắtcóhơioánhậncủaTrầnKhải,cònnghiêmtúc xem xét lại: “Thật ra tiền mặt cũng được, nhưng tôi không đề cử lắm. Dùsao đã là thời đại này rồi, đem tiền mặt ra ngoài không thuận tiện lắm.”
“Lúc mười bốn tuổi giáo huấn tên côn đồ tìm người khác đòi tiền ở cổng trườngđến vừa khóc vừa tè ra quần chạy tới đồn công an cầu cứu chú cảnh sát bảo vệmình.”
Lý tổng thấy Tô Linh không để mình vào trong mắt, trong cơn giận dữ vươn tayđẩy vai Tô Linh, muốn đẩy cô ra.
TrầnKhải:“Chuyểnkhoảnchuyểnkhoảnchuyểnkhoản!Đồkeokiệt!”
Vì vậy Tô Linh thả nhẹ bước chân, quay đầu nhìn về phía giọng nói.
NóixongcâunàyTrầnKhảithởphìphòxoayngườibướcbướcnhỏđivềphíađạo diễn Chu.
TôLinhgiơtay,nhẹnhàngxoaxoaLụcVãnThanhsauđónhẹnhàngbângquơnói: “Tôi không sợ nhất chính là người khác tìm phiền toái với tôi.”
Mà ngay khi Trần Khải chuẩn bị nói tiếp gì đó, đạo diễn Chu cách đó không xađộtnhiêncấtcaogiọng,vẫyvẫytayvớicậuta:“Trầnthiếu,cótiệnđếnđâymộtlát không?”
Ánh mắt Tô Linh bình tĩnh không một gợn sóng, cô chỉ nhấc mi mắt, nhẹ nhàngliếc nhìn Lý tổng, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa.
Tô Linh tại thời điểm người nọ sắp ngã xuống đất, nhẹ nhàng buông cánh taymình đang nắm tay hắn ta ra.
Lục Vãn Thanh suy tư trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Chị Tô Linh, em nghe nóiLý tổng này hình như rất lợi hại! Lỡ như sau khi ông ta tỉnh rượu muốn đối phóchị, có thể hay không…”
Nhưng bắt đầu từ lần đầu gặp anh nửa năm trước liền biết anh không phải vậttrong ao.
MàngườiphụnữbịhắntadâydưalàLụcVãnThanhlúcnãyTrầnKhảivừamới nhắc đến.
Hơnnữalúcnày,trợlýcủaThẩmthiếugiađứngởmộtbênđộtnhiênlêntiếng,rấtlàbấtđắcdĩxoaxoagiữamày,mởmiệngngắtlời:“Đượcrồiđừngnóinữa,cậu nói những việc xảy ra gần đây nhất, không cần tiếp tục đọc tiểu sử của TôLinhở đây.”
HơnnữaTrầnKhảiđốixửvớimìnhquảthậtkhôngtệ,yêucầucủacậutacũngkhông quá phận, vì thế Tô Linh nói: “Phí lên sân khấu là quẹt thẻ hay chuyểnkhoản?”
Tô Linh nhíu nhíu mày.Giọngnữnàycóhơiquentai.
TôLinhnângmímắt,khôngđộngđậy.
TrầnKhảicườikhàkhà:“Tốinaycómộtbuổiđấugiákhíthếrấtlớn,bạnđồnghành nữ lúc trước của tôi trong nhà xảy ra chút chuyện nên cho tôi leo cây, emđi với tôi giúp tôi giữ thể diện nhé?”
SaukhibiếtThẩmTửKiêubịgiết,TrầnKhảikhôngthểnghingờcũngrấtđaubuồn.
Tô Linh nghĩ nghĩ, bản thảo gần đây không sai biệt lắm đều xong rồi, cho nêncũng rất nhàn, vì thế cô nói: “Rảnh, sao vậy?”
nhất định đánh Thẩm Tử Kiêu tới mức quỳ xuống dập đầu với mình nhưng thậtlòng xem anh là bạn.
TrầnKhảingheTôLinhnóicâunày,ánhsángtrongmắtnhạtđi,cậutarũmắtkhông nói chuyện.
Rõ ràng là lịch sử phạm tội của một tên thổ phỉ.
“Lúc mười bảy tuổi…”
Trợ lý thật sự muốn cho tên cấp dưới tận dụng mọi thứ và rắm cầu vồng trướcmặt một cái tát, đang muốn đuổi cậu ta đi, lại nghe thấy trong phòng truyền ratiếng bật lửa vô cùng rõ ràng.
Cho dù đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô, cô vẫn như cũ là người cứng đầu đếnkhông bình thường, nữ chiến sĩ ngày ngày đấu đá lung tung.
Nếu không phải tên cấp dưới trước mặt này tin tức chuẩn xác có tiếng, trợ lýthậm chí đều nghi ngờ anh ta đang đọc tiểu thuyết.
Cấp dưới nghe trợ lý nói vậy liên tục gật đầu, vừa tra ghi chép vừa vỗ đầu nói:“Oh! Gần nhất! Mười lăm phút trước Tô Linh ở cửa nhà vệ sinh đè Lý tổng củaxí nghiệp Lực Hằng đánh một trận! Hình như là vì vừa lúc bắt gặp hắn ta đangquấy rối một minh tinh!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái nhỏ thoạt nhìn ngoan dễ thương làm sao có thể mạnh mẽ tàn bạo nhưvậy?
TôLinhkhôngthíchdínhvàonhữngchuyệnnày,chuẩnbịnhắmmắtlàmngơđi qua.
Tô Linh căn bản không đi xem người đàn ông đau đến lăn lộn đầy đất mà làquay đầu giống như người không có việc ra đi ra bên ngoài.
Trợlýhiểu ý:“Đượcrồi, cậugửimấy bảnbiênsoạn đóchotôi.”
Mọi người đều tụ họp ở tiền sảnh, trên con đường dẫn đến nhà vệ sinh dòngngười rõ ràng ít hẳn đi, rẽ một khúc cua tiếp tục đi thẳng, bốn phía đã trốngrỗng không có người.
TrầnKhảicảmthấybảnthânlàanhemtốtcủaThẩmTửKiêu.AnhđãkhôngrõtungtíchvậybảnthânnhấtđịnhphảichămsóctốtchoTôLinh,côgáiThẩmTử Kiêu xem trọng.
Cho nên lúc này Lý tổng híp đôi mắt say khướt nhìn Tô Linh chỉ cảm thấyngười phụ nữ xinh đẹp trước mặt đầu óc không thông minh lắm, lại có thểkhôngphânbiệt trườnghợp dámkhiêu khíchmình nhưvậy.
Thăngchứctănglương!Yay! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả người Lục Vãn Thanh hơi hơi sững sờ, cô ngẩng đầu, co rúm bả ra sau, rụtrè gọi: “Chị Tô Linh…”
TrợlýChuởThẩmThịnhiềunămvẫnluônchưatừngthấyThẩmthiếugiatrong lời đồn.
Lý tổng thuận theo quán tính, ngã rất xa ra phía trước.
ChonênnửanămnàyTrầnKhảimớicàngngàycàngthâncậnvớiTôLinh,sauđó trở thành cái gọi là bạn thân của cô.
Tuy rằng Tô Linh quen nói lời cợt nhã nhưng loại trường hợp cần phải kháchsáo này cô lại ứng phó không nổi. Sau vài ly rượu xuống bụng liền quyết địnhtìmcơhội chuồnđi,sau đóvềphía nhàvệsinh bênkiatránh đầusóngngọn gió.
“Côchorằngcáivòngnàydễlănlộnnhưvậy,lầnnàylấyđượctàinguyêntốtkhông đại biểu cô có thể một bước lên trời, ở chỗ này giả vờ thanh cao cái gì.Điều kiện tôi đưa ra tuyệt đối không thua kém người khác, đợi sau này cô hốihậnmuốn cầu xintôi liềnkhông thể làcái giá này.”
Mặc dù Tô Linh thời gian gần đây tiếng tăm rất lớn nhưng còn chưa đến trìnhđộ nhà nhà đều biết. Càng nhiều người biết chỉ là tác phẩm của cô, hơn nữa TôLinhcũngkhôngthườngxuyên lộdiện,ítngười cóthểghéptên côvớimặtcô.
***
“..Lúc cô năm tuổi quăng rớt một cái răng cửa của con trai chủ tịch Chu cáchvách, bởi vì con trai ông ta lúc đi mẫu giáo luôn dùng sức kéo bím tóc bé gáicòn còn chế vè đọc nhanh (*)ức h**p các cô bé.”
Tô Linh rũ mắt thở dài một hơi đi về phía hai người, sau đó nhẹ nhàng nói:“Động vào người của đoàn làm phim tại bữa tiệc của đạo diễn Chu, như thế nàocũng không thích đáng lắm đâu ngài Lý.”
TrầnKhảisaukhibịđạodiễnChudẫnđicũngkhôngcóquaylại,bữatiệcđãdiễn ra hơn một tiếng đồng hồ, có người lui tới kính rượu, Tô Linh cũng đónuốnghai ly.
Người đàn ông kêuLý tổng đó hình như uống chút rượu, thuộc trạng thái nửatỉnhnửasay,đỏmặtnhếchmépcười,mặtdàymàydạndâydưakhôngngừng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.