Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần


Khôngaicầnphảidiễnkịchmàdiễnđếnmứcnày.

Thỉnh thoảng mẹ về nhà vài lần, nhưng ánh mắt nhìn Tô Phó Thần luôn bài xíchvà chán ghét.

Trongvòngmộtngày,dườngnhưmọingườiđềubiếtviệcnày,vôsốngườiđềuthảo luận và bàn tán sau lưng, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai người,giống như muốn nhìn ra được sợi dây liên hệ không thể giải thích gì đó ở trongđấyvậy.

Sau này cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ sống vô lo vô nghĩ suốt đời, vẫn làmộtcuộcđời khôngsợ trờicaođất dày,bản thânthỏa thíchlàmliều.

TôPhóThầnđãquenvớicảnhtượngnhưvậy.

Có rất nhiều thứ đáng để bạn vứt bỏ lí trí.

Mà luôn có vô số người vây quanh bên cạnh Thẩm Tử Sở.

Tô Phó Thần ít khi bất hiếu với Thiệu Quý Phương, đây có lẽ là một lần trongkhông nhiều lần đó.

Mấy người đó thấy anh ấy không có phản ứng gì mấy liền quay đầu lại nhìntheo bản năng.

Lâm Hiểu Như nghe thấy thì hơi sững người, sau đó phì cười. Bà ấy chống taylên bàn đứng lên, múc một bát canh xương hạt ngô từ trong nồi súp rồi nhẹ đặtlên bàn.

Tô Phó Thần trơ mắt nhìn thấy người phụ nữ từng cười dịu dàng ấm áp cho dùtrong hoàn cảnh nào đi chăng nữa bị những lời đồn bẩn thỉu giày vò đến mứccàngngàycànggầy,cuốicùngnhốtmìnhcảngàytrongphòngtranh,trởthànhmột người không giống người bình thường được nữa.

Tráitimcủaconngườicũngcóđộấm.

“Tôi nghe người ta nói, năm đó khi bà Tô sinh cậu chủ Tô là sinh mổ, trênngười để lại sẹo. Cậu cũng biết đó, phu nhân bà ấy yêu cái đẹp...”

Trừkhibắtbuộcphảilàmnhưvậy.

“Bốtôicũngkhôngcóởđây,làm ravẻnhưthếcũngkhôngcóýnghĩa gìđâu.”

Cho nên hôm đó, Tô Phó Thần luôn ở trong phòng cho đến khi đồng hồ điểmmới xuống lầu lần nữa.

Thiệu Quý Phương cầm lấy tay Tô Phó Thần, khóc lóc kể lể: “A Thần, vốn dĩđôi mẹ con đó có ý định xấu, bây giờ chỉ còn có bà ngoại là toàn tâm toàn ýgiúp cháu thôi.”

Ánh mắt của bà ấy giống như đại dương khi bình yên, cực kì dịu dàng mà lạiyên tĩnh, bạn không thể nhìn thấy bất kì sự ồn ào và hiểm ác trong mắt của bàấy,chỉ có thểđọc được ýtốt tràn đầy dịudàng.

Rốt cuộc đối với Tô Phó Thần, Thẩm Tử Sở là khái niệm như thế nào?

Nhưng mà chính vào lúc Tô Phó Thần đặt đồ của mình xuống, phòng ăn bỗngnhiênvanglênâmthanh quẹtdiêm,sauđó độtnhiênsánglên mộtchùmsáng.

Sau khi mẹ c·h·ế·t, bà ngoại lập tức trở nên căng thẳng, giống như sợ ngày nào đósaukhibốTôlấy vợmớithìôngấy sẽđưahếttấtcả tiềnchongườikhácvậy.

TôLinhtrướckialuônkhôngsợtrờicaođấtdày,nồngnhiệtmàlạichânthậtlần đầu trở nên suy sụp và không gượng dậy nổi.

Yết hầu người đàn ông cử động một cách khó khăn, sau đó im bặt không nóinữa.

Không hề giống cảm xúc cực kì yên bình dịu êm mà bản thân cảm nhận đượckhi anh ấy nhìn vào ánh mắt của Lâm Hiểu Như vào năm đó.

Tô Phó Thần không nói, vẻ mặt cũng không hề thay đổi gì.

Tô Phó Thần vẫn còn sự cố chấp tới cùng của mình, anh ấy ngẩng đầu nhìn vàomắt Lâm Hiểu Như, khóe môi hơi đụng, nhưng lại không hề phát ra bất kì âmthanh gì.

Tô Linh bị người ta lên án, nói xấu sau lưng trong tang lễ của bố mẹ. Mà về saumỗi ngày cô đều bị người khác gán cho tội danh không đáng có, cho dù cô giảithích thế nào cũng không có ai giải vây cho cô.

Giọng nói của Lâm Hiểu Như nhẹ nhàng, âm thanh đều là sự dịu dàng đến cùngcực: “Muốn uống canh xương không?”

Cuối cùng Thẩm Tử Sở cũng được người khác khuyên, cô ấy lười nhác để chaithủy tinh vỡ trong tay lên bàn, sau đó chiếc eo lười quay lại, biếng nhác trở vềlàm tổ trên sofa.

Bạn nhất định phải tin, trên đời này có người lựa chọn lương thiện.

Nhưng cho đến hôm sinh nhật Tô Phó Thần đó.

Cũng có những người bạn qua lại khá thân với Tô Phó Thần, giống như mọingười đàn ông bình thường, sẽ nói những câu chuyện liên quan đến Thẩm TửSởbằng những lờilẽ mờ ámđằng sau lưngcô ấy.

Cuộc sống giống như bỗng nhiên bị một đôi tay lớn quấy vào vũng bùn vẩnđục.

“Tiềncủabacậuđềuchuẩnbịđểlạichocặpmẹconhồlitinhđórồi.”“A Thần, cháu phải tin, chỉ có bà ngoại là đứng về phía cháu.”

Lâm Hiểu Như là một người mẹ tốt.

Tô Phó Thần vén mí mắt, cũng giống như lần trước, đi ngang qua cô ấy khôngchớp mắt như bình thường.

Sovớinhữngthứnày,côđơnchảhềlàgì.

Mà phần lớn thời gian mẹ đều ở bên ngoài đắm mình trong đủ các quán barcùng với bạn thân của mình, hoặc là tham gia các buổi tiệc sặc sỡ sắc màu.

Khi Thẩm Tử Sở đi về hướng anh ấy vẫn giống như những lần trước, bước nàobước nấy quyến rũ.

Trưởng thành sớm chẳng phải là việc gì đáng để vui mừng, dù sao thứ này chảcó bất kì tác dụng gì trừ việc khiến bạn có thể sớm cảm nhận được sự lạnh lùngvà tuyệt vọng hơn ra.

Nhưng Tô Phó Thần biết, chắc chắn anh ấy sẽ không làm một chuyện gì đó nếukhông có lí do và mục đích gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt lim dim của Lâm Hiểu Như nhìn Tô Phó Thần, một lúc sau vẻ mặt hơinhăn lại, lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng. Bà ấy ngồi thẳng người, chiếc áo rơixuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ trước đến nay Tô Phó Thần luôn chín chắn mà lại bình tĩnh đến đáng sợ, anhấy ngẩng mắt, ánh mắt không nhận ra bất kì cảm xúc nào nhẹ nhàng rơi vào trênmấy người phía trước.

Bởi vì sinh nhật của Tô Phó Thần gần mùa đông cho nên khi anh ấy về đến nhà,trời đã tối rồi.

Anh ấy sống trong khu nhà cao cấp nhiều người ngưỡng mộ, chi phí ăn uốngđềuxa xỉkhiến tráitim củangười bình thườngngứa ngáy.

Đối với mẹ ruột của mình, không có gì quan trọng hơn việc hôm nay công tythu được bao nhiêu lợi nhuận, ngày mai phải mua quần áo và trang sức kiểu gì,cùng với cảm giác khoe khoang thành tựu trong đám người.

Chỉ đáng tiếc là, một chút màu sắc cuối cùng năm đó lưu lại trong thế giới đentrắng ấy cuối cùng cũng phai hết hoàn toàn.

“Muốn gia thế có gia thế, muốn đẹp có đẹp, cậu xem ai mà không muốn mangđóa hoa hồng này về vườn hoa nhà mình chứ?”

TrướcbiếtbaonhiêuthứđángđểTôPhóThầntiêuhaosứclực,tìnhyêulàthứkhông đáng để nhắc đến nhất.

Lâm Hiểu Như nhìn động tác của Tô Phó Thần, nhẹ nhàng nói: “Nãy khôngmuốn làm phiền con cho nên vẫn không gõ cửa phòng con. Bây giờ nói tuymuộn rồi, nhưng...”

Hiển nhiên Thiệu Quý Phương đang ở trong mộng đẹp của mình, bà ta tiếp tụcdông dài: “Cháu nghe ta, thừa dịp này qua lại với Thẩm Tử Sở nhiều chút, chodù người ta không có ý đó nhưng mà cặp mắt của biết bao nhiêu người đều đangnhìnchằm, congái để ýnhất là thanhdanh, đếnlúc ấy...”

Tô Phó Thần khôi ngô tuấn tú. Mà sự khôi ngô này lại không phô trương cũngkhông quá mức, càng giống như là ánh sáng ẩn giấu trong đêm đen, vẽ mộtđườngtheođỉnhlôngmàycủaanhấy,chỉcầnnhìnmộtcáiliềnbịcướphếtánhnhìn.

“Cũng không hẳn vậy, tôi thấy cậu chủ Tô của chúng ta có cơ hội.” Có ngườivừa nói như vậy vừa cười hihi lấy tay đánh vào vai Tô Phó Thần, trêu chọc nói:“Đại thiếu gia Tô, hai người môn đăng hộ đối trai tài gái sắc như này, bao giờthì phát triển?”

“Haiz, không phải mẹ bà Tô nói à, thấy ông chủ mấy năm nay phát triển càngngàycàng tốtnên giụcphu nhânsinh contrai đểtrói ông ấy.”

Mọi người đều cảm thấy Tô Phó Thần sinh ra đã ngậm thìa vàng, nên cho dù cóở nhà không làm bất cứ việc gì thì vẫn có thể sống không lo cơm áo gạo tiềnđến hết đời, cuộc đời như thế này là khát vọng của vô số người.

Cô ấy cười nói: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra nhà tôi rất giàu, cho nên cũng khôngthiếu viện phí của anh.”

Anh ấy còn chưa đủ mạnh.

Trướcnhiềuviệc, nhữngthứđược gọilàthích đềunhỏnhặt khôngđángkể.

Nói xong, Tô Phó Thần đi lên lầu, thậm chí không nhìn lại biểu cảm trên khuônmặt của Lâm Hiểu Như.

Số lần Tô Phó Thần gặp mẹ trong vòng một năm đếm trên đầu ngón tay, màthờigiantrôiquatừngngàynhưvậy,sứckhỏecủamẹcàngngàycàngtệdorượu, cuối cùng bệnh không dậy nổi, không được bao lâu thì qua đời.

Lần gặp mặt đầu tiên của Tô Phó Thần và Thẩm Tử Sở sau vụ say rượu đó là tạimột hành lang dài trong một nhà hàng.

Người phụ nữ trong ảnh được chụp từ đằng xa, nhưng mà cho dù khoảng cáchhơi xa thì vẫn có thể nhìn ra được diện mạo của cô ấy cực kì xinh đẹp. Điềuquan trọng nhất là khí chất của cô ấy, là sự hòa trộn giữa tao nhã và quyến rũ,chodùchỉ làngồiở đócũngnhịn khôngđượcthu hútánhnhìn củangườikhác.

Anh ấy nhất định phải đủ mạnh.

Bà ấy đối tốt với Tô Phó Thần, bà ấy không làm những món mà anh ấy thích ăn,nói những câu anh ấy thích nghe, hàng ngày lấy lòng nịnh hót làm anh ấy vui. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Hiểu Như ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bên tay là bánh gato có cắm nến sinhnhật được làm khéo léo.

Cho dù Thiệu Quý Phương lại xui khiến hay châm ngòi chia rẽ như thế nào thìTô Phó Thần vẫn thấy cực kì chính xác, rằng ánh mắt mà Lâm Hiểu Như nhìnmình là ánh mắt tràn đầy ý tốt.

Thích không hề là việc khó chấp nhận gì.Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.

Bạn anh ấy mở một quán rượu sake ở trung tâm thành phố, cho nên mỗi ngày cóđủkiểulàmphiềnTôPhóThầnkhácnhauởtrênwechat,muốnanhấynhớđicổ vũ trước ngày khai trương.

“Tiềncủabốcháuđềuphảilàcủacháu.”“ Bố cháu ép c·h·ế·t mẹ cháu.”

Trướcđâykhôngcần, bâygiờkhôngcần, saunàycũngkhông cần.

Tô Phó Thần không cần thứ như tình thân.

Thích cũng không phải là cảm xúc mà bản thân phủ nhận thế nào là có thể nắmchắc.

Giống như vốn dĩ nơi nào đó trong trái tim đã bị bỏng đến mức lồi lõm trànngập vết sẹo, bây giờ lại thêm một vết thương lên phía trên cũng chả sao.

Một người đàn ông uống hơi say đang quấn quít không buông lấy một cô gái ởđó, ban đầu hắn ta chỉ hỏi mấy chủ đề trắng trợn ở bên cạnh cô ấy, bây giờ đãhơikhông an phận đụngtay.

Nhưng trong thời gian nằm viện vì bị bệnh, cảm xúc của bà ta kích động bàixích sự thăm nom của Tô Phó Thần.

Cô sống tùy tiện bất cần, giống như màu đỏ đẹp nhất trên đời, cao quý diễm lệnhưng lại không hề tầm thường.

“SaobàTôlạikhôngthíchcậuchủPhónhưvậy,dùsaocũnglàmáumủcủabàta mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày hôm sau sau khi Tô Linh rời đi, Tô Phó Thần đã điều tra xong hướng đicủa cô.

Khi nhìn Thiệu Quý Phương, anh ấy có thể cảm nhận cực kì chính xác sự tứcgiận dâng lên nơi đáy lòng, giống như mỗi cơ quan trong cơ thể đều đang kêugào,muốnđixéxuốnggươngmặtgiảtạocủa ngườiđànbàtrướcmặtnày.

Mà sự xuất hiện của Tô Linh cũng không hề là ngoại lệ, khiến Tô Phó Thầncảm thấy biệt thự Tô Minh mà bản thân vốn chưa từng sẵn lòng trở về cuốicùng cũng có hơi nhà rồi.

Khi Lâm Hiểu Như nhìn người khác, cả người đều rất bình tĩnh.

Giốngnhưthếgiớiđentrắngbịngườikháchắtmộtthùngmàuvàovậy.Chính vào lúc dường như mọi chuyện phải phát triển theo hướng bình thường.Lâm Hiểu Như mắc bệnh trầm cảm.

Không có một chàng trai nào sẽ sẵn lòng vứt bỏ tất cả thời thơ ấu của mình đểtrở thành một người lớn không hề hợp với lứa tuổi của mình cả.

Tô Phó Thần quay đầu đi: “Tôi đã nói không...”

Vốn dĩ Tô Phó Thần không định đi, cho đến buổi chiều hôm đó, bạn bè bỗngnhiên đăng một tấm ảnh trong vòng bạn bè:

TayThẩmTửSởgiơlên,khôngkịpđểhắntaphílời,chỗnhọncủabìnhrượulập tức hướng về phía cổ của người đàn ông.

Baonămnayđềutrôiquanhưvậy,cũngchẳngquantâmmộtngàynhưnàycótrở nên đặc biệt hơn hay không.

Hân hoan, đắc ý, sự vẩn đục.

Nhưng mà vào một ngày nào sau đó, Tô Linh bỗng nhiên nhượng lại tất cả cổphầncủamình,sau đóxáchtheo hànhlý,từ đóvềsau biếnmấtở NamThành.

Cho đến ngày hôm đó.

Đối với bà ta, con trai chả qua là một việc ngoài ý muốn trong đời.

Vốn bản thân đã là một vũng bùn sâu, không cần lại phải kéo Thẩm Tử Sở vàolàm gì cả.

“Đại tiểu thư Thẩm vừa bước ra, phỏng chừng có không ít trái tim thiếu gia đềubị cuỗm đi mất rồi.”

Lâm Hiểu Như nghiêng đầu, ý cười nơi đáy mắt dịu dàng, bà ấy mím môi sauđó nói bằng giọng nói ấm áp: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”

Lúc Tô Phó Thần đến vừa đúng lúc kịp "chuyện vui".

Sau đó Tô Phó Thần giơ tay ra.

Âm thanh cực to lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Từ bé cô đã tự do, vốn dĩ không nên ở lại biệt thự Tô Minh không có bất kì hơingườinày.

Người nhà đối với anh ấy cũng chả hề là thứ đáng để nương tựa.

KhiTôPhóThầnnghethấynhữnglờinày,anhấyvôcùngbìnhtĩnh.

NhưngthứmàTôPhóThầnkhôngthấy,làánhmắtbỗngnhiêntốiđicủaThẩmTử Sở sau khi Tô Phó Thần quay người đi.

Tô Phó Thần ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thiệu Quý Phương.Anh ấy đã nhìn thấy gì?

Tô Phó Thần có thể tìm thấy vô số các câu trả lời cực kì bình tĩnh mà lại lí trí,giải vây cho mình trong một khoảng thời gian ngắn.

Trongbiệtthựtốiđen.

Tô Phó Thần lặng lẽ kéo ghế ra, ngồi vào vị trí, cầm lấy thìa.“Phải rồi.”

Tình cảm không phải là thứ có thể khống chế bằng việc tính toán tỉ mỉ.

Nhưng Tô Phó Thần không sai người ngăn lại.

VẻmặtcủaThiệuQuýPhươngthayđổi,sauđórútlạinụcườithiếtthabannãy,châm chọc ngồi xuống một bên, cảm thán bản thân số khổ trước, sau đó lại bắtđầu chơi chiêu tình cảm, nói bản thân một lòng nghĩ cho Tô Phó Thần.

“Tôi không muốn quản chuyện giữa bà và bố tôi, nhưng tôi vĩnh viễn không baogiờ thừa nhận bà là mẹ tôi.”

Vô số lần, Thẩm Tử Sở đều lười nhác làm tổ ở chỗ mình, ngẩng đầu quan sátnhìn mọi người xung quanh, mái tóc gợn sóng của cô ấy được vén qua sau tai,lộ ra lỗ tai đẹp đẽ. Gương mặt của cô ấy xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏhơi nhếch lên giống như yêu tinh.

Tô Phó Thần từng nghe thấy cái tên Thẩm Tử Sở vô số lần.

“Tỉnh rượu chưa?” Giọng nói của Thẩm Tử Sở chứa ý cười, mắt híp lại, nhưnglạicóthểcảmnhậnđượcchútlạnhlùngtronggiọngđiệucủacôấy,“Việcquấyrầy cô gái nhỏ là việc không có đạo đức đó, thế giờ cần nghe tôi nói lý với cậukhông?”

Kí ức của Tô Phó Thần về mẹ vô cùng mơ hồ, nhớ được vụn vặt vài điều thìđều là ánh mắt mẹ nhìn mình xa cách mà lại xa lạ.

“Hơn nữa bà Tô luôn cho rằng bản thân sinh con xong thì cơ thể bà ta mới trởnênxấuđi.Mộtđạitiểuthưnhưbàtaphảichịuấmứcnhưnày,bàtacảmthấykhông đáng.”

Sau khi Thiệu Quý Phương biết chuyện đó, cố tình kéo Tô Phó Thần: “Gia cảnhnhà họ Thẩm không phải tầm thường, hơn nữa ta thấy việc bọn họ nói mình còncó một người con trai chắc chắn là giả. Nếu cháu muốn dây dưa với Thẩm TửSở, thế chả phải sau này thuận buồm xuôi gió à? Không chừng đến lúc đó nhàhọ Thẩm đều là của cháu.”

Tô Phó Thần là một người cực kì thông minh, anh ấy mau chóng hiểu được đốivới bà ngoại, bản thân mình chả qua là một quân cờ thay bà ta thu tiền mà thôi.

Tô Phó Thần ra tay đánh người, đồng thời đưa Thẩm Tử Sở đi trước mặt mọingười.

Nhưng Tô Phó Thần lại có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng trái tim đang đập củamình,cùngvới nhiệtđộluôn lanrađốt cháytớitrái timtừlòng bàntay.

Nhưng Tô Phó Thần nhanh chóng lấy lại được lí trí, nói bằng giọng lạnh lùngnhư thường ngày: “Không cần, tôi không thích đón sinh nhật.”

Tô Phó Thần cúi mắt, ngón tay gõ vào vô lăng, sau đó không biết nghĩ gì, quayđầu xe đi tới quán rượu đó.

“Mẹ cháu rõ ràng là bị ép c·h·ế·t, cha cháu không muốn tiền của mình rơi vào tayngười ngoài.”

Còn chưa nói xong, Thẩm Tử Sở đã dễ dàng dán chặt chỗ nhọn vào cổ ngườiđàn ông, cô ấy cười híp mắt, “Tốt nhất làm sao?”

Đối với một đứa trẻ, từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm sinh nhật mìnhbỗngnhiênlạicómộtsựkhácbiệttrongngàynày.Nếunóikhônghềxúcđộng,vậy thì chắc chắn là giả.

Khác phái tồn tại sức hút là một việc rất bình thường, cho nên Tô Phó Thầncũngchưatừng cảmthấycó bấtkì ýthíchgiữa namvànữ nàovớiThẩm TửSở.

“Cầu được một chị cực đỉnh đến ủng hộ [ảnh]”

Nhưng vừa mới xuống lầu, Tô Phó Thần lại phát hiện trong phòng ăn vẫn sángđèn. Anh ấy hơi sững người, sau đó đi về phía phòng ăn.

Nhưng anh ấy chỉ cúi mắt một cách cực kì yên lặng, nghe lời oán hận của ThiệuQuý Phương, nét mặt không có bất kì thay đổi gì nhưng lại có thể khiến ngườikháchiểu vô cùngrõ sự kiên quyếtcủa anh ấy.

Tô Phó Thần cúi mắt, không tiếp lời.

Người đàn ông ngẩn ra, nuốt nước bọt.

Tuylòngngườiđànôngthấpthỏmnhưnglạicảmthấydùsaongườiphíatrướccũng là phụ nữ, có lẽ cũng chỉ dọa người chứ không xuống tay thật, cho nêngiọng điệu của hắn ta có thêm chút dũng khí, “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô...”

Trờicaobiểnrộng,đềulàcủacôấy.

Cuối cùng, một trận tai nạn xe bất ngờ xảy ra đã kết thúc tất cả mọi thứ.

Lâm Hiểu Như nói: “Ăn đi.”

“Chỉ có bà ngoại cháu đứng về phía cháu, cho nên cháu sau này nhất định phảinghe lời bà ngoại.”

Lập tức liền có người cười haha kết thúc câu chuyện: “Cũng đúng, đại thiếu giaTô của chúng ta là người một lòng một dạ với công việc, mặc kệ sự đời mà.”

Xinh đẹp, biết giao tiếp, gia thế cũng tốt đến mức khiến người khác hâm mộ. Côgái như này cho dù ở đâu đều giống như là một ngọn đèn, không ngừng thu hútngười khác, khiến họ dừng bước vì cô.

Vì thế dường như mỗi ngày Thiệu Quý Phương đều đưa Tô Phó Thần về nhàmình ở, mỗi ngày lại đổi một cách truyền dạy khác nhau:

Tô Phó Thần nghe vậy chỉ hời hợt ngẩng mắt lên, nhìn qua đáy mắt vẫn yênbình, không có bất kì gợn sóng nào.

Chương 82: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần

Mấy người đó mím môi trong vô thức, im bặt.

Cuối cùng bắt đầu quanh co lòng vòng mắng nhiếc Tô Phó Thần không có lòngcảm kích.

Bởi vì vừa về nhà liền vào phòng mình nên anh ấy vẫn chưa ăn tối, lúc này cơnđói truyền tới ở bụng dưới làm anh ấy chuẩn bị vào bếp úp mì ăn.

“Không thích trẻ con như thế, sao ban đầu còn muốn sinh?”

Người sôi động như vậy ở bên cạnh bản thân mình, quá không đáng rồi.

Thế rốt cuộc tại sao anh ấy lại cứu Thẩm Tử Sở chứ?

Tô Phó Thần từng gặp thoáng qua Thẩm Tử Sở vô số lần.

Cho nên mỗi sinh nhật của Tô Phó Thần, anh ấy đều trải qua một mình.Chuyện này không hề là chuyện gì lớn đối với Tô Phó Thần.

Dường như Tô Phó Thần cười nhẹ, sau đó nói: “Không thân lắm.”

“A, cậu nhắc như thế ngược lại khiến tôi nhớ ra.” Thẩm Tử Sở nghiêng đầu, hípmắt suy nghĩ một lát, sau đó cười nhẹ gật đầu, phần nhọn càng dán chặt hơn vàocổ của người đó.

Sau đó ngẩng mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Phó Thần.

Bà ta ngâm mình cả ngày trong thẩm mỹ viện hoặc ở đủ loại chỗ ăn chơi, bay đikhắpnơi du lịch, thamgia party.

Không ai biết rốt cuộc lòng Tô Phó Thần nghĩ gì khi anh ấy ôm Thẩm Tử Sở.

Người cảm thấy bản thân không cần được yêu thích, không cần bất kì sự quantâm nào luôn chưa từng được nếm trải mùi vị được người khác coi trọng.

Từ trước đến nay Thẩm Tử Sở là một nàng ngựa hoang không hề bị dây cươngkiềm chân.

Thẩm Tử Sở ngồi ở phía xa chống tay lên cằm hóng hớt trước, nhìn thấy bêncạnh không có ai tiến lên cho nên cô ấy thở dài, đứng lên, đi tới tiện tay cầmmột ly rượu không. Cô ấy nhấc tay lên, đập vỡ bình rượu ở trên bàn.

Không ai sẽ nhọc lòng vì một việc ngoài ý muốn.

Giốngnhưbảnthânsẽchúýđếnđóahoađẹpnhấtởtrongvườnvậy,đókhônghề là thứ gì đáng để người khác ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nháy mắt Tô Phó Thần liền có thể nhận ra đó là ai.Thẩm Tử Sở.

LâmHiểuNhưvẫnởđấy,trênngườibàấykhoácmộtchiếcáokhoácmỏng,nằmsấp lênbàn, nhìn dángthì hình nhưđã ngủ say.

Sau đó Tô Phó Thần cười, cúi mắt, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn bàngoại.”

Nhưng Tô Phó Thần lại hiểu cực kì rõ, không biết kể từ khi nào, thế giới mà bảnthân có thể thấy giống như bị bịt một tấm lồng, chỉ có thể nhìn thấy làn khói mịtmù từ đó, cùng với màu đen trắng đơn điệu.

Bố phải đối phó với đủ thể loại xã giao suốt ngày đêm, đa phần thời gian đều sẽởlại công ty,hoặc là đi côngtác ở nơi khác.

“Bọn họ cũng xứng, một đám cóc mà muốn ăn thịt thiên nga.”

Lâm Hiểu Như nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó híp mắt cười: “Chúc consinh nhật vui vẻ.”

Không nhìn thấy cảm xúc gì nơi đáy mắt Tô Phó Thần, anh ấy bình tĩnh rời mắt,sau đó quay người, đi về hướng một người bạn khác.

Lâm Hiểu Như sẽ giống như một người mẹ thật sự, quan tâm việc ăn uống ngủnghỉcủaTôPhóThần,sẽkhenvàthưởngthànhtíchcủaanhấy,cũngsẽnghiêmtúc khi anh ấy làm sai, dạy dỗ và cảnh báo cực kì nghiêm khắc.

NhưngThẩmTửSởlạikhônghềkiêngdè,tráilạimỉmcườivớianhấy,đáymắt có chút ý quyến rũ người khác.

Dường như tiếng Tô Phó Thần xuống lầu đã quấy rầy Lâm Hiểu Như, mày bàấy hơi nhăn lại, lông mi hơi run, sau đó đôi mắt nhẹ nhàng mở ra.

Tô Phó Thần còn chưa nói xong, bụng của anh ấy đã vang lên tiếng “ọc ọc” gâygián đoạn.

Nếunhưngcómộtngày,khibạncảmnhậnđượclàngióxuânđongđầyấyvâylấy mình, bạn sẽ không còn muốn vứt bỏ sự ấm áp như vậy nữa.

“Bà ngoại.” Tô Phó Thần ngẩng mắt, ánh mắt nhìn Thiệu Quý Phương lạnhlùng: “Sau này đừng nhắc chuyện này nữa.”

Cô nhốt mình trong phòng rất lâu, giống như Lâm Hiểu Như nhốt mình cả ngàytrongphòng tranh năm đóvậy.

Một năm sau, Lâm Hiểu Như chuyển vào biệt thự Tô Minh, trở thành mẹ kế củaanhấy.

Tô Phó Thần cũng chống đối như bao đứa trẻ khác khi Lâm Hiểu Như trở thànhmẹ kế của mình, anh ấy sẽ biểu đạt sự căm ghét và bài xích của mình bằng tháiđộ lạnh lùng mà lại phản nghịch.

Vào lúc Tô Phó Thần nhìn thấy Thẩm Tử Sở không hề phòng bị bị người khácbày mưu, mềm yếu không xương dựa vào trong lòng người khác, bỗng nhiên TôPhó Thần phát hiện, Thẩm Tử Sở có sức hút với bản thân, sức hút đó mãnh liệthơn nhiều so với sự tính toán ở trong lòng mình.

Người bên cạnh nhìn thấy Thẩm Tử Sở vội vàng đứng ra khuyên: “Ôi chao, đạitiểu thư Thẩm của tôi, người có giá trị như cậu cần gì phải hạ mình tức giận vớiloại người này chứ?”

Một người tràn ngập hơi thở c·h·ế·t chóc rất dễ bị thu hút bởi những cuộc đời sốngđộng.

Có người lắm mồm nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần