Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần
Thẩm Tử Sở ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt không có cảm xúc của TôPhó Thần.
Trongkhoảnhkhắc đó,trongđầu TôPhóThần dânglênvô vàncảmxúc.
Nhưngkhibạnthựcsựmuốncóđượcvậtnhưnày,córấtnhiềuchuyệnđãchảcòn quan trọng là có được hình dung bằng những từ ngữ tươi sáng đẹp đẽ haykhông.
Cô ấy chỉ cần lười biếng đứng ở một góc, chống cằm một cách chán chường,thỉnh thoảng đối phó với mấy người nói chuyện với mình, cũng sẽ khiến ngườikháckhông kìmđược hướngtoàn bộánh nhìn vềphía côấy.
Nhà họ Tô cũng có những trưởng bối đứng về phía Tô Phó Thần, khi tình hìnhcông ty có chuyểnbiến tốt, bọnhọ cũng từngkhuyên Tô PhóThần do lochosứckhỏecủaanhấy:“Cháukhôngcầnphảiépbảnthânnhưvậy,tìnhhìnhcũngxoay theo hướng tốt rồi, từ từ làm cũng không vội.”
Đối diện với cuộc nói chuyện v* v*n tán tỉnh còn phải chêm vào mấy câu vănhọcnhưnày,thậmchícònkhôngthoảimáibằngngâmmấylờithoạiđườngmậtcủa tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
Đó là em trai ruột của Thẩm Tử Sở, khoảng thời gian Thẩm Tử Kiêu gặp nạn,cảm xúc của Thẩm Tử Sở có dạo rơi vào sụp đổ.
Mà sau khoảnh khắc đó, Thẩm Tử Sở từ từ cuộn mình lại, cô ấy nói nhỏ: “Tôiđã đánh mất người thân của mình, hai lần rồi.”
TôPhóThầnnhấctay,nhènhẹchàđôimôimớibịThẩmTửSởhôncủamình,đôi mắt hơi tối lại.
Thẩm Tử Sở và Tô Phó Thần cùng nhau xuất hiện đi một vòng trong bữa tiệc,quảthựcngănchặn đượckhôngít ngườimuốnđi tớilàmmốihoặc làtựtiến cử.
“Anh Tô có phiền khi ngày mai đi ăn một bữa cơm với tôi không? Thực ra cũngkhông phải cứ là ngày mai ấy, chỉ là cảm thấy anh Tô cực giỏi cho nên muốnhọc hỏi anh chút, không biết anh có thời gian không nhỉ? A, đúng rồi...”
Tô Phó Thần cúi mắt, vươn tay cầm lấy ly sứ ở trên bàn, sau đó nhấc tay nhẹnhàng đỡ lấy gáy của Thẩm Tử Sở, ra hiệu cô ấy uống chút nước ấm trước.
Tô Phó Thần cười, nhấc tay nhẹ nhàng giữ vai Thẩm Tử Sở, sau đó cổ tay hơidùng sức, đưa Thẩm Tử Sở đến bên cạnh mình.
Dựa theo tình hình của nhà họ Tô, quả thực Tô Phó Thần có thể dành cho mìnhmột kì nghỉ, thư giãn thoải mái một khoảng thời gian, không cần thiết phải épbản thân như thế, đi vận hành duy trì trạng thái chuyển biến nhanh.
Nhưng mà dưới góc độ mà Thẩm Tử Sở khó mà phát hiện, anh ấy hơi híp mắt,con ngươi đen kịt như là xem xét hướng về phía người đàn ông, giống như mộtchúsư tửvừa mới tỉnhgiấc vậy, tấtcả đều làsự uy h**p.
Cho dù là đối với ai, hai người họ đều giống như là một đôi trời sinh, một ngườilạnh lùng một người quyến rũ, gia thế và danh tiếng, năng lực và tính cách đềuvô cùng hợp nhau.
Quả thực là cực kì xứng đôi.
Từ trước đến nay Thẩm Tử Sở đều đoán không được cảm xúc của Tô Phó Thần.
Tô Phó Thần nhẹ cười: “Cô muốn gì?”
Mỗi lần đối đầu giằng co với Tô Phó Thần, người thua cuộc trước vĩnh viễn làbảnthân cô ấy.
Có lẽ là khi đàm phán dự án mới, khi cô ấy thức đến đêm muộn với mình, mệtmỏi ngáp, sau đó khoác một chiếc áo mỏng nằm sấp ngủ sâu ở trên bàn.
Thế nhưng cho dù không cần đồ trang sức dư thừa, hay là đứng giữa trung tâmánh nhìn của mọi người, Thẩm Tử Sở cũng vĩnh viễn là người được mọi ngườiquan tâm nhất.
“Xin lỗi.” Giọng nói của Tô Phó Thần vẫn bình thản không hề nghe ra bất kìcảm xúc gì giống như trước, anh ấy nghiêng người, lịch sự như hơi ngẩng đầuvới người bên cạnh: “Thất lễ một chút.”
Tô Phó Thần còn chưa nói xong, đột nhiên Thẩm Tử Sở vươn tay ra, nhẹ nhàngkhoác lên vai Tô Phó thần, sau đó tiếp theo nhè nhẹ hôn lên môi Tô Phó Thần.
Từ trước đến nay Thẩm Tử Sở không phải là người chậm chạp, cô ấy biết, bảnthân đại tiểu thư kiêu ngạo, không đặt bất kì ai vào mắt như cô ấy sao có thểbuông bỏ tất cả những hào quang, thu liễm tất cả lòng hăng hái của mình vì mộtngười bạn bình thường.
Anh ấy đang giải vây giúp mình?
Bởi vì chưa từng trải nghiệm cảm giác có được, nên mới quyết tâm từ chối màcảm thấy không sao cả.
Thẩm Tử Sở: “Lấy tôi làm bia đỡ?”
Thứ mà Tô Phó Thần muốn có được, liều hết mình cũng sẽ nắm lấy được.Ví dụ như Thẩm Tử Sở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Phó Thần giơ tay ôm lấy lưng Thẩm Tử Sở, anh ấy cúi mắt, cảm xúc nơi đáymắt cuồn cuộn. Tay anh ấy hơi nắm chặt, một lát sau ngẩng đầu lên, nhìn vàosườn mặt đang ngủ say của Thẩm Tử Sở.
Thẩm Tử Sở cười, cơ thể thoải mái dựa vào bàn, ôm cánh tay: “Đại thiếu gia Tôcó phải nên giải thích chút, sao anh lại bỏ lại các chị đẹp ở đấy để đến phá hỏngduyên đào hoa của tôi thế?”
Xung quanh Tô Phó Thần vây quanh rất nhiều người, trong đó không thiếu đủcác giám đốc dẫn theo con gái của mình, lời nói đều có ý làm mối.
Tô Phó Thần nói thế, ngẩng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt nhìnqua giống như đều là vẻ lịch sự và sự phong độ.
Tô Phó Thần chẳng phải là người biết an ủi người khác, huống hồ anh ấy cũngkhông hề có tư cách gì, thể hiện sự an ủi bằng bất kì hành động nào vượt quamức bạn bè với Thẩm Tử Sở.
Thực lực của Tô Phó Thần mọi người đều biết rõ, thêm việc bây giờ nhà họ Tôphát triển cực kì hưng thịnh, càng ngày càng có nhiều công ty lớn vươn cành ôliu cho anh ấy, trong đó không thiếu người nhờ vả giới thiệu muốn móc nốiquan hệ với Tô Phó Thần.
Người đàn ông tóc vuốt ngược đó vẫn thao thao bất tuyệt: “Đại tiểu thư Thẩmkhông nhớ sao? Nửa năm trước khi từ Mỹ về tôi có tham gia một bữa tiệc, lúcđó tìm cô hỏi đường đi nhà vệ sinh, sau lần gặp đó tôi bỗng nhiên hiểu ra câunóinày, người ấysẽ giống như cầuvồng...”
Tô Phó Thần: “Đây gọi là lấy ơn báo ơn.”
“Cũng đúng, người có thể xứng với đại tiểu thư Thẩm thực sự không nhiều.”
Thân phận của Thẩm Tử Kiêu không hề công khai với bên ngoài.
Thẩm Tử Sở biết loại người như Tô Phó Thần chắc chắn sẽ không để người tachiếm lời một cách vô ích. Cô ấy thở dài, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi thừa biếtanh không có ý tốt, nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi.”
Có lẽ là vào buổi tiệc của ngành đại học, khi mà tất cả mọi người uống đến saykhướt lảo đảo, thế mà Thẩm Tử Sở lại duỗi chiếc eo mỏi của mình bằng vẻ mặtkhông hề thay đổi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Phó Thần, làm mặt quỷ với anhấy như khiêu khích.
Thẩm Tử Sở khi đó khoa trương mà lại kiêu căng, không hề che giấu hào quangkhắp người mình, cho dù giữa đám đông nhưng lại vẫn chói lòa.
Màchínhvàolúcnày,bỗngnhiênmộtgiọngnamquenthuộcchenvào,giánđoạn sự sến sẩm không dứt của chàng trai có mái tóc vuốt ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rốt cuộc là kể từ giây phút nào, dần dần cảm tình của Tô Phó Thần với ThẩmTử Sở có thể thay thế bằng từ "ngoan cố" này chứ?
Âm cuối của Tô Phó Thần hơi cao lên, mang chút ý cười: “Sao, không giớithiệu chút à?”
Chương 83: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần
Tô Phó Thần không thích những người xung quanh nhìn chăm chú Thẩm Tử Sởbằng ánh mắt giống thế.
Điều này luôn khiến Thẩm Tử Sở có một loại ảo giác, giống như chỉ cần tiếnthêm một bước thôi liền có thể được như ý nguyện.
Cô ấy luôn cảm thấy nếu như bản thân lúc đó không mặc kệ em trai ở lại BắcThành, nếu như có thể kiên quyết đưa em trở lại, vậy thì rất có khả năng tất cảmọi chuyện sau này sẽ không xảy ra.
Thẩm Tử Sở đau đầu đối phó với kiểu bắt chuyện này, giống như bắt bạn đi nóichuyệnmộtcáchlãngmạnvớithầygiáodạytoánvậy,khôngchỉkhôngbiếtđáptrả như thế nào, lại còn cảm thấy vô cùng cứng nhắc và xấu hổ đến mức khiếnngười khác khó thở.
Cho nên Tô Phó Thần cũng có thể đoán được nguyên nhân Thẩm Tử Sở hiệnnay suy sụp chán chường như này một cách cực kì dễ dàng.
Người đàn ông có mái tóc kiểu vuốt ngược làm vẻ mặt đau lòng hơi khoatrương, sau đó nhún vai, nói bằng giọng cực kì lố: “Haiz, thật khiến người tađau lòng, tôi cho rằng đại tiểu thư Thẩm nhớ tôi chứ.”
Mà ở bữa tiệc tối đó, cho dù ở bên cạnh Tô Phó Thần luôn liên tiếp có người, đitới bên mình bằng các nụ cười khác nhau, ra vẻ thân thuộc trêu đùa và xã giaovới nhau.
Côấyluôncóthểlàmmỗimộtđộngtácđềuhấpdẫnnhưvậy.
Thẩm Tử Sở không biết giữa nam nữ có tình bạn thuần khiết nhất hay không.NhưngdùsaothìbảnthânvớiTôPhóThầnkhôngphảimốiquanhệnhưvậy.
Sự hỗn loạn của nhà họ Tô một năm trước mọi người đều quá rõ ràng, cũng cóvô số người trong lòng sáng tỏ, biết những thủ đoạn mà Thiệu Quý Phươngdùng, nhưng vốn con người đều h*m m**n lợi ích cho nên đa số mọi người đềutới tấp giao lưu thân mật với nhà họ Thiệu, đều muốn chiếm hời nhân dịp nhàhọ Tô đang tổn thất nặng nề.
Khuôn mặt khi ngủ lúc đó của Thẩm Tử Sở ngoan ngoãn mà lại yên tĩnh, dườngnhưkhông hềcó bất kìphòng bị nàovới bản thânanh ấy.
Thẩm Tử Sở sững sờ, nhưng cô ấy nhanh chóng hối hận. Cô ấy nhấc tay lêntheo kiểu nghe lời, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Tô Phó Thần sau đó đứng ở bêncạnhanh ấy.
Nhưngmàmộtkhicôấychânthựcnhưvậy,xuấthiệntrongcuộcsốngcủabạn,bạn mới phát hiện, có những thứ dù bạn vứt bỏ mọi thứ, cũng không thể nào cắtbỏ được.
Ánh mắt của Tô Phó Thần luôn cố tình vô ý di chuyển đến chỗ của Thẩm TửSở.
Một cô nàng trước mặt Tô Phó Thần nói không ngừng:
Giống như bỗng nhiên tìm thấy một ngọn đèn sáng le lói trong đêm đen tối tămkhông hề có ánh sáng mặt trời, sau đó sẽ lập tức không nhịn nổi mà lại dũngcảm quên mình chạy về phía ngọn đèn đó, cuối cùng lại ôm chặt lấy nhau.
Nhưng tham vọng của Tô Phó Thần lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mọingười xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Sở vén mi mắt, vực dậy tinh thần, cười giống như khách sáo, sau đóhỏi: “Anh là?”
Thẩm Tử Sở ngẩng mắt, tóc rơi trên hõm vai Tô Phó Thần, sau đó ngủ say mất.
Nhưng không ngờ hời còn chưa chiếm được, ngược lại lại có sự chuyển mìnhlớn khi chưa đầy một năm.
tình với bất cứ việc liên quan đến lợi ích của bản thân mình bằng sự phân tíchcựckì bìnhtĩnh, nhưngThẩm TửSở vẫnmuốn đếngần anhấy.
“Không giới thiệu bạn của em với anh à?”
Thẩm Tử Sở khi mặc váy dài rất đẹp.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nghĩ cách ăn mặc lộng lẫy, phối trên mìnhcác loại trang sức tinh xảo và trang điểm, hao tâm tổn trí muốn bản thân hơnngườikhácmộtbậc, chonênhọluôn bắttaychuẩnbị trướchàngtiếngđồng hồ.
Sau đó Tô Phó Thần quay người, xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, điđến trước mặt Thẩm Tử Sở.
Nhưng Thẩm Tử Sở lại nghiêng đầu tránh đi.
Thẩm Tử Sở cúi mắt, nhẹ nhàng nhấp ly rượu vang.
Khi Thẩm Tử Sở cười rất đẹp, đôi mắt giống như nàng hồ ly giảo hoạt sáng rựcrỡ, luôn khiến ánh mắt của người khác không kìm được dời đến trên người côấy.
Đối tác thương mại vô cùng ăn ý, tri kỉ cực kì tán thưởng nhau, bạn thân khônghề trộn lẫn bất kì tình cảm nam nữ nào?
Thẩm Tử Sở khẽ cười, cô ấy nghiêng đầu, nhìn vào đáy mắt tràn ngập sự gianxảo của Tô Phó Thần: “Tôi đi cùng anh một vòng như vậy, thế nhưng có thểngănđượckhôngítcácchịgáixinhđẹpđấy,nhưngmànãyanhvừađuổigiúptôi một người như thế đi, đối với tôi đây chính là vụ buôn bán lỗ.”
Vốn dĩ thích một người chính là việc không công bằng.
ThẩmTửSở:“Hợpđồngmớikíấy,nhườngtôichút?”Tô Phó Thần thu lại ý cười: “Một chút cũng không được.”Thẩm Tử Sở: “Chủ nghĩa tư bản ích kỷ!”
“Cũng đúng, tuổi của Thẩm Tử Sở cũng không nhỏ nữa.”
Tô Phó Thần cúi mắt, anh ấy yên lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên cười, nhấctay vỗ cánh tay trái của mình.
Quan hệ của hai người họ là gì nhỉ?
Âm lượng không to không nhỏ, mang theo giọng điệu hơi lạnh lùng.
Quả thực, cho dù có nhìn từ góc độ nào thì Tô Phó Thần cũng là một người conrể cực kì ưu tú. Đẹp trai dáng đẹp có năng lực, hơn nữa tính cách trưởng thànhchững chạc có chừng mực.
Cô ấy có lúc sẽ ngẩn người, có lúc sẽ cười tiếp lời với người bên cạnh, cũng cólúc sẽ có đủ loại đàn ông vây quanh thì thầm rỉ tai nhau ở chỗ cách cô ấy khôngxa.
Cũng có người tìm quan hệ, cố ý sắp xếp gặp mặt con gái nhà họ cho Tô PhóThần, tuy không nói rõ nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được ý muốn kếtthông gia của nhà bọn họ.
Khi Tô Phó Thần gõ cửa nhà của Thẩm Tử Sở thì đã là buổi tối.
Đối với Thẩm Tử Sở, vẫn có một việc bí mật không muốn cho ai biết.
Khoảng thời gian như thế, Tô Phó Thần nhìn thấy được rất nhiều dáng vẻ củaThẩmTửSở,côấyvẫnsốngđộngnhưtrướcđây,cũngcósứchấpdẫnkhôngaicó thể chối từ, mạnh mẽ xông vào cuộc sống của Tô Phó Thần.
Lượng công việc của anh ấy còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọingười xung quanh, thời gian ngủ mỗi ngày chia ra cũng chỉ khoảng sáu tiếngđồng hồ.
.... Hoàn toàn không có bất kì ấn tượng gì.
Bỗng nhiên trong lòng Tô Phó Thần nổi lên sự tức giận, giống như một ngọnlửavậy, thiêuđốt khôngngừng trongtrái tim,dần dầnlan ra.
Sau khi dọn dẹp qua loa xong, Tô Phó Thần ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Sở,không nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi với cô như thế.
Không cần cố tình làm, mỗi một động tác của Thẩm Tử Sở đều quyến rũ.
Có thể vụ tai nạn của Thẩm Tử Kiêu không hề có bất kì liên quan gì tới ThẩmTử Sở.
Hiển nhiên người đàn ông tóc vuốt ngược ngây ra một lúc, sau đó nuốt nước bọtrồi mớirunrẩychìa tayranắmlấy taycủaTôPhóThần. Sauđósaukhi nóimấy câu khách sáo không đầu không đuôi thì liền hốt hoảng rời đi.
Đôi mắt hẹp dài của Tô Phó Thân hơi híp lại, ánh mắt hơi chếch, sau đó nhẹnhàng dừng lại trên người đàn ông đang nói không ngớt đó ở bên cạnh.
Anh ấy không muốn cho Thẩm Tử Sở tự do nữa.Anh ấy muốn giữ Thẩm Tử Sở ở bên cạnh mình.Luôn ở bên cạnh mình.
Sau đó, Tô Phó Thần nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc vuốt ngược điđến trước mặt Thẩm Tử Sở, chuyện trò với cô ấy như kiểu vô cùng quen.
Thẩm Tử Sở cảm thấy da đầu tê rần.
Quảthựcvậy.
Đáy mắt của người xưa nay có tửu lượng kinh người như Thẩm Tử Sở có chứavẻ ngà say, cô ấy làm tổ yên tĩnh trên sofa, đôi mắt mơ hồ tối lại nhìn Tô PhóThần khom eo xử lí chai rượu rỗng trên đất.
Bởi vì khoảng thời gian này nhà họ Thẩm qua lại thân thiết với nhà họ Tô, nêncũng có không ít người vòng vo nghe ngóng mối quan hệ giữa Thẩm Tử Sở vớiTô Phó Thần.
Đây là một chuyện không hề dễ dàng.
Bỏđinhữngthứnày,ThẩmTửSởliềnchẳngphảilàgìcả.
Nhưng rốt cuộc những khác biệt đó là vì sao, là vì bản thân giang đôi tay ra khinhà họ Tô khó khăn nhất, là vì bản thân là con gái trưởng của tập đoàn ĐằngDật, hay là vì bản thân là Thẩm Tử Sở chứ?
Thẩm Tử Sở cười híp mắt, để ly rượu ở trong tay lên bàn.
“Đại tiểu thư Thẩm, khoảng thời gian này lâu lắm mới gặp cô.” Bỗng nhiênvang lên một giọng nam.
Cho dù biết người đàn ông trước mặt này còn lý trí một cách đáng sợ hơn trongtưởng tượng của mình, cho dù tận mắt nhìn thấy anh ấy cư xử không chút lưu
Nhưng con người không thể nào đi phân tích một cách lí trí sự đúng sai của mộtchuyện trong khi đang đau khổ, bất kì một mũi dùi nào cũng sẽ khơi ra sự tựtrách vĩnh viễn.
“Tôi nghe nói, gần đây ông Thẩm đang tìm kiếm đối tượng kết hôn cho ThẩmTử Sở?”
Tô Phó Thần thở dài, hơi bất lực vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ đầu Thẩm Tử Sở,khiến cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình: “Nghe lời, trước hết...”
Luôn có thể khiến Thẩm Tử Sở hiểu cực kì rõ, rằng tất cả những đặc biệt mà TôPhó Thần đối với cô ấy, là đều được xây dựng trên cây cầu lợi ích cực kì hữunghị giữa đôi bên.
“Ầy,ngườimuốncógìđóvớiđạitiểuthưThẩmcầmsốđếnlượtđềucóthểxếpmột hàng dài đến nước ngoài, đâu đến lượt chúng ta ở đây nghĩ chứ.”
“Đây là bạn của cô?”
Sauđó,TôPhóThầnvươntay,ômlấybờvaiThẩmTửSở,nhẹnhàngkéocôấy đến bên người mình.
Nhưng mỗi lần khi Thẩm Tử Sở nhìn vào đáy mắt Tô Phó Thần, cô ấy đềukhông nhìn thấy được chút tình cảm nào.
“Ồ.”
Quả thực.
Thẩm Tử Sở biết chung quy bản thân có sự khác biệt so với người khác ở trongmắt Tô Phó Thần.
Thẩm Tử Sở vén mí mắt, sau đó cười, nhẹ nhàng nói: “Hình như là một ngườibạnquentừ nửanămtrước, chắclà muốntìmtôi ônchuyện cũđấy.”
TôPhóThầnbỗngnhiêndựasátvàocôấy,khiếnThẩmTửSởcắnmôitheovôthức, sau đó vội nghiêng đầu đi.
Tô Phó Thần dùng chưa đến một năm để từ tứ cố vô thân phát triển thẳng đếntrìnhđộđủđểchống lạiThiệuQuýPhương thậmchícóthể ápchếbàấy.
Ồ, một khuôn mặt không có gì đặc biệt, giọng nói không có gì đặc biệt, thêm cảcâu mở lời không có gì đặc biệt.
Cho nên cũng chả trách khi bữa tiệc bắt đầu liền có liên tiếp các cô gái đẹp đếntrước mặt tiếp chuyện.
Cho dù Tô Phó Thần khom lưng cúi đầu nhưng vẫn cao hơn người đàn ôngtrước mặt một cái đầu, cảm giác áp bách trong giọng nói có thể ép người khácđổ mồ hôi lạnh.
Tô Phó Thần nghe vậy khẽ lên tiếng, sau đó người hơi cúi xuống, chìa tay vềphía người đàn ông tóc vuốt ngược đó, giọng điệu hơi mang theo ý cười: “Mongđược chiếu cố.”
Tô Phó Thần vang lên tiếng cười khẽ nơi cổ họng, anh ấy đứng thẳng người, sauđó quay người đối diện với Thẩm Tử Sở, hơi khom lưng cúi đầu nhìn vào mắtThẩm Tử Sở, nói chậm: “Xem ra là do tôi không đúng, bằng không, tôi gọi anhta lại cho cô?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thêm việc hợp tác trong khoảng thời gian này của nhà họ Thẩm với nhà họ Tôđãbàyratrướcmặt,đâykhônghẳnlàvừavặnkhôngmay,ngượclạilàbảnthânphí công vô ích.
Tô Phó Thần vươn tay ôm chặt lấy sau lưng Thẩm Tử Sở.
Thẩm Tử Sở đỡ cằm, ngồi ở một góc trong bữa tiệc, một bên lắc nhẹ ly rượuvangởtrongtay,nởmộtnụcườilườibiếng,ánhmắtdừngtrênngườiTôPhóThần ở trong đám người cách đó không xa.
Nhưng kể từ ánh mắt đầu tiên khi Tô Phó Thần thấy Thẩm Tử Kiêu ở chỗ TôLinh, anh ấy đã xác định được thân phận của Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Sở luôn thong dong kéo dài đến cuối mới làm.
Ngoan cố và chiếm hữu từ trước đến nay đều là những từ tràn ngập cảm giácb*nh h**n đối với Tô Phó Thần.
Anhấyvĩnhviễnlítrímàlạitrấntĩnhnhưvậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một thoáng dừng lại, Thẩm Tử Sở cười đáp lại.
Sau khi thấy người đó đi rồi, cả người Tô Phó Thần thả lỏng, lười nhác đút tayvào túi quần, rồi lại quay trở lại dáng vẻ chuyện gì cũng lạnh lùng không đểbụng: “Đáng tiếc, quá nhát gan.”
***
Thẩm Tử Sở ngẩng mắt, híp mắt phân biệt người đàn ông trước mặt.
Tô Phó Thần thực hiện được những thay đổi gần như không thể nào hoàn thànhđược trong vòng chưa đầy một năm.
Cơ thể Thẩm Tử Sở bỗng dựa vào gần Tô Phó Thần, cô ấy hơi sững người,dường như chớp mắt đều có thể nghe thấy cực kì rõ ràng tiếng tim đang đậpthình thịch của bản thân.
Dườngnhưtrongđầucóthứgìđóbỗngbịnắmchặtlấy,thứmuốncócũngdầntrở nên rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.