Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Lòng người và Điềm gở

Chương 21: Lòng người và Điềm gở


Cùng lúc đó, tại tòa thành phía trên căn cứ bí mật của tổ chức Solar order

Cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.

Đám Vampire đã hoàn toàn chiếm lĩnh tòa thành. Mùi máu, tro tàn và thịt cháy lẫn trong không khí đặc quánh. Bóng dáng con người giờ chỉ còn là những kẻ bị trói gô, ngồi co cụm giữa quảng trường, ánh mắt hoảng loạn không còn một chút sức sống.

Bọn chúng đang phân loại tù nhân, lục soát tàn tích, tìm người sống sót để bổ sung vào “nguồn cung cấp máu” cho các trại. Một số tên thì đang thu gom chiến lợi phẩm – những tấm giáp bạc rách nát, v·ũ k·hí nhuốm máu, cả những bức thánh tích đã bị bẻ đôi, như minh chứng cho việc ánh sáng ở nơi đây đã bị dập tắt.

Ở trung tâm quảng trường, một bóng hình nổi bật giữa đám đông đẫm máu.

Hắn đứng đó, lưng đeo một cây trượng uốn lượn như rễ cây cổ đại, đỉnh gắn một viên đá đỏ tím nhấp nháy kỳ dị. Khuôn mặt hắn nhăn nheo, già cỗi như một lão nhân sắp c·hết, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh như đá tảng. Một vết sẹo dài cắt ngang mặt khiến biểu cảm của hắn càng trở nên méo mó, khó đoán.

Chiếc áo choàng đen bạc theo hoa văn pháp trận phủ gần đến gót chân, lay động nhẹ trong gió lạnh. Đó là Biz — một Vampire cấp Thủ Lĩnh, với dị năng chưa xác định rõ.

Hắn đang đứng cùng một vài tên Vampire trung cấp, có vẻ như chúng đang tranh luận về điều gì đó. Không khí trở nên căng thẳng bất thường.

Bất ngờ, Biz quát lớn, giọng khàn khàn vang vọng cả quảng trường:

“Không thể nào! Jack... không thể c·hết ở một cái tòa thành hẻo lánh như thế này được!”

Hắn bước lên, mặt cau lại, mắt ánh lên sự tức giận.

“Hãy tìm xác hắn! Một kẻ như Jack nếu có c·hết... chắc chắn phải để lại xác!”

Một tên lính Vampire tiến lên vài bước, mặt tái mét, cúi đầu khúm núm:

“Thưa ngài... thật sự là... chúng tôi đã lục soát toàn bộ... không t·ìm t·hấy t·hi t·hể của ngài Jack. Ngài ấy... dường như đã biến mất.”

Biz không nói gì. Hắn chỉ bước tới, chậm rãi, rồi bất ngờ vung tay bóp chặt cổ tên lính, nhấc bổng hắn lên như cầm một miếng giẻ rách.

Không khí nổ tung trong khoảnh khắc đó. Cả đám Vampire xung quanh đồng loạt quỳ rạp xuống, không ai dám thở mạnh.

Hắn nghiến răng ken két, giọng trầm xuống như tiếng đá ma sát:

“Nghe cho kỹ đây… Một Vampire cấp Thủ Lĩnh như Jack Đồ Tể không thể c·hết dễ dàng như vậy… Trinh sát của ta đã xác minh kỹ – tòa thành này không có thợ săn cấp A trở lên. Chỉ toàn lũ hạng B, C... Vậy thì... ai đủ sức g·iết hắn?”

Hắn buông tay. Tên lính rơi bịch xuống đất, gào lên khò khè như sắp tắt thở.

Một tên lính khác lắp bắp tiến tới, tay run lẩy bẩy:

“Thưa ngài... mặc dù không tìm thấy ngài Jack... nhưng chúng tôi phát hiện vài cái xác... rất lạ...”

Biz quay ngoắt đầu lại. Ánh mắt như khoan thẳng vào đầu kẻ vừa nói.

“Lạ… là sao?”

Tên lính nuốt nước bọt. “Họ... c·hết c·háy... nhưng chỉ còn lại xương trắng. Không dấu hiệu của phép thuật thông thường, cũng không b·ị c·hém... giống như là...”

“Như là… gì?” – Biz tiến thêm một bước, ánh mắt sắc lẻm.

Tên lính ngước lên, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:

“...giống như bị thiêu... bởi mặt trời...”

Một làn sóng xôn xao lan ra. Đám Vampire trung cấp bên cạnh đồng loạt cúi đầu thấp hơn nữa, miệng lẩm bẩm như sợ chính lời vừa nghe:

“...là ánh sáng sao...”

“Không thể nào...”

“Mặt trời thì...”

Biz im lặng một lúc. Rồi ném thẳng tên lính vừa nói xuống đất. Hắn gục mặt, ho khan sặc sụa.

“Dẫn ta tới nơi đó.” – Biz nói gọn, giọng trầm như lệnh tử.

Một lúc sau, bước chân hắn dừng lại nơi cửa hầm vừa bị phá nát. Cánh cửa gỗ chỉ còn là đống mảnh vụn. Mùi máu, tro, và khói bạc vẫn lơ lửng trong không khí.

Phía trong, đám người tị nạn đang co cụm lại thành từng cụm nhỏ, mắt cụp xuống, quỳ rạp trong im lặng tuyệt đối. Không ai dám thốt ra lời nào, như thể chỉ cần một âm thanh cũng sẽ khiến c·ái c·hết lại ùa tới.

Biz không quan tâm đến đám người. Mắt hắn đảo qua khắp nơi, rồi dừng lại.

Ngay giữa căn hầm, ba cái xác của Vampire nằm trơ trọi. Không còn thịt, không còn máu, chỉ còn xương trắng xóa, vài khớp còn b·ốc k·hói âm ỉ. Vết tích rõ ràng của thiêu đốt từ bên trong, không thể nhầm lẫn.

Gương mặt Biz biến sắc. Đôi mắt vốn lạnh tanh bắt đầu co giật nhẹ. Tay siết chặt cán trượng đến mức run lên.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là dấu vết của ánh sáng. Của mặt trời.

C·hết tiệt… thứ đó lẽ ra đã tuyệt chủng từ bảy mươi năm trước.

Hắn lập tức quay đầu, không còn ở lại thêm một giây nào nữa.

“Nhanh!” – giọng hắn gắt lên, lạnh tanh. “Chuẩn bị! Ta phải trở về gặp Bloods King ngay lập tức.”

Một tên lính giật mình, hấp tấp cúi đầu: “Vâng, thưa ngài!”

“Giữ nguyên hiện trường. Không ai—không một kẻ nào được chạm vào những cái xác này. Nếu ta phát hiện bất cứ thứ gì bị xê dịch…”

Hắn không nói hết câu, nhưng những tên Vampire lính run rẩy đã hiểu rõ điều đó đồng nghĩa với gì.

Biz xoay người bước đi, áo choàng kéo lê trên nền đá lổn nhổn tro xương.

Nhưng chỉ sau vài bước, hắn sững lại. Đôi mắt lóe lên một tia suy tính. Hắn khẽ liếc về phía đám người tị nạn đang co rúm ở một góc. Nét mặt hắn biến đổi—không còn chỉ là sợ hãi, mà là nghi ngờ.

“Khoan đã…”

Giọng hắn trầm xuống, vừa lẩm bẩm vừa quay lại.

“Có thể... lũ con người này biết điều gì đó.”

Hắn gật đầu một cái như tự khẳng định.

“Bắt đầu khai thác. Vắt hết thông tin từ chúng. Từng đứa một.”

Rồi không nói thêm lời nào, hắn quay người rời khỏi hầm. Cái bóng già cỗi khuất dần trong hành lang tối om, để lại phía sau là những ánh mắt run rẩy không biết chuyện gì kinh khủng hơn đang chờ phía trước.

Những con người khốn khổ co cụm vào nhau trong góc hầm lạnh lẽo. Gương mặt ai cũng thất thần, không ai dám nhìn thẳng. Họ là những người được ông John bảo vệ, từng chứng kiến phép màu mà thanh kiếm ánh sáng đã tạo ra... nhưng giờ đây, không ai dám chắc điều gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo.

Điều tồi tệ nhất là họ... đã chọn ở lại. Không theo Jack. Không theo ông lão.

Và lúc này, họ chỉ còn lại một thứ để đối mặt—nỗi sợ và lũ Vampire.

Tiếng bước chân lạch cạch vang lên. Những tên lính canh Vampire bắt đầu tràn vào căn hầm. Mùi máu tanh dính trên móng vuốt của chúng khiến không khí như đặc lại.

Một tên bước lên trước, ánh mắt dạo quanh, rồi cười khinh miệt:

“Nào, lũ người rác rưởi...”

Hắn giẫm thẳng lên đầu một kẻ đang quỳ, rồi gằn giọng:

“Đứa nào kể hết chuyện xảy ra ở đây sẽ được tha. Không phải vào trại máu. Thậm chí... được làm công dân phục vụ Đế chế.”

Giọng hắn kéo dài như mồi dụ, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khinh bỉ.

Chỉ vài giây sau, bầu không khí vỡ òa.

“Tôi! Tôi biết chuyện!”

“Tôi cũng vậy! Chính tôi thấy hắn sống lại!”

“Tôi thấy ông già cầm thanh kiếm! Chém một nhát là Vampire cháy như giấy!”

Cả căn hầm như bùng lên bởi tiếng tranh giành khai báo. Mỗi người đều hét lớn, mong được thoát khỏi số phận nô lệ máu. Họ xô đẩy nhau, chen lên phía trước, gào khóc, van xin... chỉ mong được "công nhận".

Chỉ có một góc nhỏ trong căn hầm còn giữ được chút yên lặng. Những đứa trẻ từng được ông John ôm chặt khi xưa giờ co mình lại với nhau, mắt đỏ hoe. Một vài người lớn tuổi chỉ biết quỳ lạy, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện điều gì đó đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Đúng là con người, khi bị dồn vào đường cùng, sẽ sẵn sàng bán rẻ mọi thứ… kể cả ân nhân của mình.

Chẳng mất nhiều thời gian, thông tin về Jack sống lại, về ông lão với thanh kiếm ánh sáng chém cháy Vampire, đã được truyền đầy đủ đến tai lũ Vampire.

Một gã trai chen lấn hét to, giọng run lên vì hi vọng:

“Tôi là người nói đầu tiên! Tôi không phải đến trại máu đúng không? Tôi... sẽ được làm công dân phục vụ các ngài chứ?”

Ba tên Vampire đứng gần đó nhìn nhau, nhếch mép cười cợt.

“Cảm ơn lời khai... rất có giá trị.” – Một tên khịt mũi, rồi liếc gã từ đầu đến chân.

“Chỉ tiếc là hôm nay... bọn tao đói bụng.”

“Hi hi hi hi hi…” – tiếng cười rít lên như loài linh cẩu.

Gã thanh niên quỳ rạp xuống, mặt tái nhợt, nước tiểu rịn ra trên nền đá lạnh. Một tên Vampire lao tới, túm tóc hắn, kéo lê khỏi đám đông.

“Đi nào. Mày sẽ là bữa tối của bọn tao. Lũ lính thắng trận cũng cần ăn chứ… hí ha ha ha ha ha!”

Một tên khác hét lớn: “Lấy thêm vài đứa nữa!”

Tiếng hú hét vang vọng cả căn hầm. Những con Vampire gào lên như thú dữ vừa được thả khỏi lồng. Chúng cười, nhảy nhót, vung móng vuốt như đang chuẩn bị tiệc mừng chiến thắng. Một cuộc săn người.

Tất cả… chỉ vì chúng coi con người là thức ăn. Biết nói, biết nghĩ, biết cầu xin – nhưng vẫn là thức ăn.

Chọn ở lại đây, trong tòa thành mục ruỗng và tưởng chừng an toàn, chính là quyết định sai lầm lớn nhất đời họ.

Phía bên ngoài tường thành, vài tên Vampire khác đang thì thầm với Biz. Khuôn mặt hắn căng thẳng rõ rệt. Có vẻ như chúng vừa báo lại tin tức liên quan đến... Jack.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ leo lên lưng một sinh vật kì dị.

Đó là một con ngựa cao lớn, mắt đỏ ngầu như máu, các đường gân đen nổi rõ chạy dọc từ cổ xuống bắp đùi. Mỗi bước di chuyển đều nặng trịch, mạnh mẽ như chiến xa. Trên sống lưng nó, những lớp giáp vảy cứng như thép bao phủ từng khớp cơ.

Đây không phải ngựa thường.

Blood Horse – loài ngựa chiến được lai tạo bằng máu Vampire. Chúng là phương tiện di chuyển chính của các Vampire cấp Thủ Lĩnh, được huấn luyện để di chuyển không cần nghỉ hàng trăm kilomet chỉ trong một đêm.

Biz không nói một lời, kéo nhẹ dây cương. Con Blood Horse gầm nhẹ, rồi phóng v·út đi trong màn sương đỏ của Red Sky.

Một điềm gở đang đến gần.

Nhưng…

Còn một kẻ nữa vẫn chưa lộ diện.

Một tên Vampire Pháp sư trong hội săn kho báu, kẻ đang nắm giữ bí mật còn lớn hơn thế nữa, bí mật về Jack cầm Last Light chống loại chính giống loài của mình...

Hắn đang ở đâu?

Liệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo..............

Chương 21: Lòng người và Điềm gở