Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 25: Mâu Thuẫn !
Trạm dừng tiếp theo của nhóm Jack là một thị trấn nhỏ có tên Hollowrest. Tuy gọi là "thị trấn" nhưng nơi đây có đến vài nghìn hộ dân sinh sống, gồm cả Vampire lẫn con người. Trong thế giới hậu tận thế của Aetherion—kể từ sau Red Sky bùng nổ 70 năm trước—việc hai giống loài sống chung không còn xa lạ, nhất là sau hàng trăm bộ luật điều chỉnh từ Đế chế Vampire. Tuy vậy, đừng hiểu lầm. Con người ở đây không phải cư dân bình đẳng. Họ chỉ là những lao công, nô lệ, phục vụ, hay thậm chí là thú cưng của Vampire. Dù sống trong cùng một thành phố, họ vẫn bị ép phải cư trú ở khu vực riêng biệt, tách hẳn với khu vực sinh hoạt của Vampire. Miễn là nộp máu đầy đủ, giữ đúng vai trò và không vi phạm luật, thì họ được phép… tồn tại.
Từ đỉnh đồi nhìn xuống, Hollowrest hiện ra như một chiếc tổ chim chật kín. Thị trấn được bao quanh bởi những bức tường thành bằng thép và đá, cao đến hơn mười mét—một hệ thống phòng thủ để ngăn lũ Vampire thứ cấp hoang dã từ bên ngoài tràn vào. Dù nằm ở vùng xa của Ashengrave, nhưng nhịp sống nơi đây cực kỳ sôi động. Vampire và con người ra vào tấp nập qua các cổng chính. Không khí giao thương dày đặc mùi máu tươi, dầu máy, và bụi đường.
Hollowrest nằm ngay trên tuyến đường huyết mạch của Đế chế, tuyến giao thương nối liền từ Crimvale đến biên giới phía Nam. Chính vì lý do đó, nơi đây được bảo vệ kỹ càng bởi các trạm kiểm soát, đồn canh, và q·uân đ·ội của Vampire. Sự hiện diện quân sự đó mang lại một lớp vỏ "an toàn" cho cả Vampire lẫn con người—trên danh nghĩa.
Nhưng điều quan trọng nhất: Hollowrest chính là một trong những trung tâm chợ đen ngầm lớn nhất của vương quốc Ashengrave. Giao dịch ma thuật cấm, buôn máu người tươi, và cả… Silverium—thứ kim loại đặc biệt có thể ngăn chặn virus Vampire.
Với nhóm Jack, đây là nơi lý tưởng để bắt đầu tìm kiếm thứ cần thiết nhất cho Mira: Silverium dạng lỏng
Trở lại với nhóm Jack.
Cả ba đang băng qua một khu rừng thưa trên đồi, chỉ còn cách thị trấn Hollowrest vài cây số. Trời bắt đầu tối dần, ánh sáng đỏ từ bầu trời nhuốm lên thân cây, khiến mọi thứ trông như đang cháy âm ỉ trong bóng hoàng hôn máu.
Không khí nặng nề.
“Thật không thể tin nổi là cô và John đã làm vậy…” – Jack cau mày, giọng nặng bực dọc. Anh vừa bước đi vừa nói, ánh mắt không giấu được cơn giận vẫn âm ỉ trong lòng.
John đi bên cạnh, thở dài.
“Bình tĩnh đi Jack. Chúng chỉ là lũ Vampire thứ cấp thôi mà.”
Nhưng Mira thì không bình tĩnh chút nào. Khuôn mặt cô hiện rõ sự khó chịu, ánh mắt sắc như dao. Cô bước đi nhanh, giọng gắt lên:
“Haiz… tôi biết ngay mà. John, ông thấy không? Hắn vẫn cứ lải nhải mãi về chuyện đó… Hắn thương xót cho lũ Vampire đó chắc? Có lẽ vì… chúng là giống loài của hắn.”
Jack lập tức quay lại, quát lên:
“Cô vô lý quá rồi! Hai chuyện đó chẳng liên quan gì cả! Chúng là sinh mạng! Trước đây… chúng từng là con người! Cô không có quyền gì g·iết chúng!”
Mira khựng lại. Cô quay người, ánh mắt tức giận như muốn đâm xuyên qua ngực Jack. Bàn tay giơ thẳng, chỉ vào anh, không chút nể nang:
“Tỉnh lại đi đồ đần! Chẳng còn hy vọng gì cho lũ đó nữa đâu! Anh tưởng anh là thần thánh chắc? Tưởng anh có thể tái sinh lại họ à?”
Cô gằn từng chữ, tiến sát hơn.
“Họ c·hết rồi, Jack! Chỉ còn là xác sống biết đi! Và nếu tôi không g·iết chúng… chúng sẽ g·iết tôi. Hút máu tôi.”
Mira đập mạnh ngón tay lên ngực Jack.
“Chúng như anh vậy đấy. Anh cũng đã từng cố g·iết tôi.”
Câu nói như lưỡi dao, sắc lạnh, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tâm trí Jack. Mira quay người, tiếp tục bước đi, bóng lưng toát ra vẻ lạnh lùng, bất cần và kiệt quệ.
Jack đứng c·hết lặng. Anh không đáp trả. Chỉ cúi đầu.
Lời cô vừa nói… quá đúng. Quá thật.
Anh từng là một con quái vật. Từng suýt c·ướp đi mạng sống của chính Mira. Và giờ, anh đang mắng cô vì đã làm điều tương tự… với những cái xác.
John im lặng. Ông nhìn hai người trẻ đi trước, ánh mắt nặng trĩu lo toan. Họ chỉ mới đồng hành cùng nhau ba ngày… nhưng những vết nứt đã bắt đầu xuất hiện.
Ông thở dài.
Và rồi… ông nhớ lại chuyện đã xảy ra chỉ hai tiếng trước, khi sự việc khiến Jack và Mira cãi nhau bắt đầu…
Sau khi tỉnh dậy, cả ba bắt đầu hành trình mới. Theo tấm bản đồ cũ của Jack, muốn tới được Hollowrest từ hướng đồi này, họ buộc phải băng qua một khu rừng rậm cách xa tuyến đường chính của Đế chế. Điều này đồng nghĩa với việc: không có trạm kiểm soát, không quân lính, không lớp phòng vệ nào của Vampire cấp cao.
Và đúng như dự đoán.
Chỉ chưa đến một giờ sau khi tiến sâu vào rừng, Jack khựng lại. Ánh mắt anh sắc lại như dã thú. Tai hơi giật giật. Mùi máu và hơi thở lạnh lẽo bắt đầu lan trong gió.
“Phía trước có khoảng mười con… Thứ cấp. Cả đàn. Đang trú ngụ trong một căn nhà bỏ hoang. Có cả kén máu bám đầy trên tường. Chúng đang nghỉ đông...” – Jack nói nhỏ, ánh mắt cảnh giác. Anh giơ tay ra hiệu cho hai người còn lại nấp vào lùm cây bên phải.
“Thứ cấp ư? Tuyệt vời! Giờ thử v·ũ k·hí mới rồi!” – Mira cười đầy hứng thú, tay đã đặt lên cây cung. Giọng cô vang lên như thể đây là một cuộc săn thú, không phải một lần cận kề c·ái c·hết.
Jack và John cùng lúc quay sang nhìn Mira, mặt thoáng chút ngớ người. Cô gái hôm đó, run rẩy trong hầm trú ẩn, giờ lại hăng máu đến thế sao?
“Khoan! Bình tĩnh đã.” – Jack thì thào. “Tôi có thể kết nối tâm linh với chúng. Dùng ảnh hưởng của cấp bậc để ra lệnh cho bọn chúng rút lui. Dù sao, tôi cũng từng là Vampire cấp Thủ Lĩnh.”
Anh vỗ vào ngực, tỏ vẻ tự tin.
John gãi đầu nhìn anh.
“Ổn chứ đấy? Ta nhớ hôm ở pháo đài cậu cũng ‘ra oai’ kiểu này, xong suýt kéo cả nhóm toi mạng đấy.”
Mira không buồn để tâm. Cô giương cung ra trước mặt, mũi tên lấp lánh dưới ánh trời đỏ.
“Piu piu piu~ Nova, xem nào. Hôm nay ta sẽ bắn oanh tạc mấy cái đầu thối hoắc ấy!” – cô lẩm bẩm với cây cung như đang nói chuyện với thú cưng.
Jack hít một hơi.
“Hai người… lần này tin tôi đi. Tôi không muốn đổ máu. Không cần thiết phải g·iết chúng. Hãy tin tôi.”
Câu nói đơn giản, nhưng chân thành và trầm. Mira và John cùng khựng lại. Dù họ chưa biết nên tin anh đến đâu, nhưng ánh mắt Jack lúc này… không phải ánh mắt của kẻ mơ mộng. Mà là của một người đang cố gắng chuộc lại điều gì đó.
Cả hai gật đầu.
Ra hiệu cho Jack tiến lên.
Nhưng trước khi anh bước đi, Mira vẫn không quên thở dài:
“Ôi Nova à… Hẹn có lần sau vậy. Chán c·hết đi được…
Jack từ từ bước ra khỏi lùm cây. Từng bước chân anh lún nhẹ trên lớp lá khô rụng dày. Trước mặt là đ·ống đ·ổ n·át của một căn nhà hoang, rêu phong phủ kín, tường vỡ và mái đã sập gần hết. Trên những cột gỗ nát, những kén máu đang đung đưa theo gió, phát ra âm thanh nhầy nhụa khó chịu.
Khoảng mười con Vampire thứ cấp lảng vảng quanh khu vực. Chúng không giống như những sinh vật có ý thức. Bước đi bằng tứ chi, mắt đỏ lừ, miệng há hốc lộ nanh, da dẻ chằng chịt v·ết m·áu khô. Một vài con phát hiện ra Jack. Đầu chúng ngẩng lên.
Chúng… ngửi thấy mùi đồng loại.
Một vài con tiến lại gần, ánh mắt hoài nghi. Chúng ngửi. Hít hít quanh người Jack như một đàn thú hoang ngửi thấy kẻ lạ trong bầy. Nhưng rồi… chúng rít lên khẽ khàng. Ánh mắt dao động.
Mùi Vampire quen thuộc. Nhưng đôi mắt… màu cam kỳ lạ. Không có Vampire nào có màu mắt đó.
Chúng do dự.
Rồi dần dần… quay đi. Một vài con bỏ qua Jack, bò trở lại những kén máu và bắt đầu liếm láp, như thể anh chưa từng xuất hiện.
John và Mira đang nấp sau một thân cây lớn, mắt không rời Jack nửa giây. Mọi chuyển động của đàn thú quái dị kia đều lọt vào tầm quan sát của họ. Mira tay vẫn giữ lấy cung, mũi tên chưa rời dây.
Jack đứng giữa bầy thú, chậm rãi giơ tay lên trán, nhắm mắt.
Hít một hơi.
Rồi—kết nối.
Một bản năng kỳ lạ được đánh thức. Dòng máu trong người anh—mặc dù đã được thanh tẩy—vẫn mang đặc tính sinh học của Vampire. Và với tư cách một kẻ từng là Thủ Lĩnh, anh có thể tạo ra liên kết tâm linh với đám Vampire thứ cấp, một dạng tín hiệu điều khiển bản năng bầy đàn.
Tâm trí Jack như trượt qua những lớp không gian vô hình. Anh cảm nhận được từng luồng năng lượng ma quái từ những tế bào quanh mình. Các neuron, tàn tích của bản ngã Vampire, đang cố tìm cách “nói chuyện” với chúng.
Và rồi—anh chạm được.
Cảm giác thật gần gũi. Như thể... mình vẫn thuộc về chúng.
Chỉ một chút nữa thôi...
“Chỉ một chút nữa…” – Jack lẩm bẩm, tay giơ nhẹ lên ra hiệu với Mira và John: “Đừng làm gì cả.”
Nhưng...
Có gì đó… lạ.
Sự biến đổi trong cơ thể anh—sự thanh tẩy, sự tái sinh—khiến mối liên kết chậm lại. Tín hiệu không còn rõ ràng. Dường như... hệ thần kinh của Jack không còn là thứ Vampire có thể hiểu được.
Lũ Vampire thứ cấp bắt đầu khựng lại.
Đôi mắt vốn lờ đờ của chúng giờ rực lên sát khí.
Gáy chúng dựng đứng.
Rồi—
RÍT!!!
Một tiếng thét chói tai vang lên. Một con vồ thẳng về phía trước, răng nhe ra, móng vuốt vung cao.
Cả bầy vào tư thế t·ấn c·ông.
Chúng chuẩn bị lao vào Jack.