Chương 24: Suy Tính của William
“Dạ vâng… Đó là một chuyện rất hệ trọng mà tôi muốn trình báo trực tiếp với Bloods King ạ…”
Biz cúi đầu sâu thêm một chút, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán dù khí lạnh quanh đây như đang đông cứng từng đầu ngón tay hắn.
Đứng trước mặt một Vampire Cấp Tướng – Warlord Rank, cảm giác áp lực là điều không thể tránh khỏi. Dù Biz bản thân là một Elite Vampire – Cấp Thủ Lĩnh, nhưng hắn hiểu rõ…Khoảng cách giữa họ không chỉ là một bậc. Mà là cả một vực sâu không đáy.
William—người Con Quỷ Hút Máu quái dị với mái tóc bết phủ mặt và làn da đầy những con mắt—là một trong những cái tên khiến mọi Vampire khác phải dè chừng. Hắn không ổn định, khó đoán, và tàn nhẫn một cách quái đản.
Nhưng điều khiến Biz sợ nhất không phải là hình dạng dị dạng của William...
Mà là sức mạnh vượt quá logic mà hắn sở hữu. Một con Quỷ thật sự, ẩn dưới lớp vỏ bọc của một cơ thể tiều tụy.
William nghiêng đầu, nhìn Biz như một con chuột thí nghiệm vừa run vừa thở.
“Ngươi nói với ta cũng được mà, Biz? Hay là… ngươi coi thường ta?”
Hắn nở một nụ méo mó đến mức đáng sợ.
Biz nghe đến đó, sắc mặt tái đi, vội vàng cúi rạp xuống, giọng lắp bắp:
“Dạ… dạ thưa ngài! Tôi không dám! Ngài tất nhiên có quyền được biết đầu tiên! Tôi… tôi sẽ kể hết, kể ngay…”
William không nói gì thêm. Hắn chớp nhẹ một vài con mắt trên vai, rồi quay đầu chậm rãi.
“Tốt. Vậy hãy đến Phòng của ta.”
Giọng hắn không lớn, nhưng có sức nặng như một mệnh lệnh không thể từ chối.
“Những thông tin quan trọng như vậy… không nên nói ở đây. Đi nào.”
Hắn quay bước, cơ thể gầy guộc lướt qua hai cánh lính canh, đi vào trong cánh cổng phụ như một bóng ma. Trước khi khuất hẳn, hắn quay đầu, ra lệnh lạnh tanh:
“Lính! Đây là chuyện hệ trọng. Từ giờ trở đi, để ta tiếp quản. Mọi việc diễn ra ở đây... tuyệt đối bí mật.”
Hai tên Vampire canh cổng liếc nhìn nhau, biểu cảm lộ rõ sự lúng túng. Một tên định mở miệng hỏi lại nhưng chưa kịp thốt ra lời nào thì...
“Hiểu ý ta chứ?”
William ngừng bước, mắt ngước lên. Một trong những con mắt trên cổ hắn mở ra, ánh lên một tia đỏ máu như đang nhắm thẳng vào linh hồn bọn họ.
Hai tên lính lập tức cúi gập người, tay đặt lên ngực.
“Dạ vâng… Chúng tôi rõ, thưa ngài William.”
Không dám nhìn thêm. Biz liếc qua ánh mắt bọn chúng, rồi lặng lẽ theo chân William tiến vào trong. Cánh cổng phụ đóng lại, để lại đằng sau là lớp sương giá dày đặc phủ kín bầu không khí… và một phần máu trong tim Biz như vừa bị đông cứng lại.
Thế giới tận thế này… vẫn đang âm thầm xoay chuyển.
Khoảnh khắc John cắm nhát kiếm định mệnh ấy vào lồng ngực Jack…
Linh hồn anh trở lại.
Và ngay lúc đó… bánh răng của vận mệnh bắt đầu chuyển động.
=================================================================
Đôi lời giải thích về Dị năng trong thế giới của Last Light in the red sky
Trong thế giới Vampire của Aetherion, từ cấp Thủ Lĩnh (Elite Rank) trở lên, gần như mọi cá thể đều sở hữu dị năng.
Chúng là những năng lực siêu nhiên bộc phát trong quá trình tiến hóa giống loài, đa phần gắn liền với bản năng hoặc khả năng thao túng ma thuật. Có kẻ điều khiển được nguyên tố—lửa, băng, gió, kim loại. Có kẻ cường hóa cơ thể đến mức vượt qua ranh giới vật lý. Cũng có kẻ thao túng máu, bóng tối, linh hồn, hoặc tạo ra ảo ảnh và mê hoặc trí não con người.
Tuy nhiên…
Với đa số Vampire Cấp Thủ Lĩnh, dù sở hữu dị năng, thì mức độ chỉ dao động từ trung cấp đến cao cấp, tùy thuộc vào nền tảng bẩm sinh và quá trình rèn luyện riêng biệt.
Một kẻ tập trung tu luyện hàng trăm năm có thể đạt đến ngưỡng cao cấp… nhưng không vượt qua được giới hạn sinh học vốn có của cấp độ mình.
Ngay cả các Vampire Trung Cấp ( Regular Rank)—dù hiếm hơn, vẫn có thể sở hữu ma pháp hoặc dị năng ở tầm trung nhờ vào quá trình học hỏi hoặc tiếp xúc với vật thể huyền thuật. Như tên Vampire trong hội săn kho báu mà bạn từng gặp đầu truyện. Hắn chỉ là Vampire cấp trung, nhưng có thể sử dụng vài loại phép thuật Sấm Sét rất mạnh mẽ đó là nhờ vào khả năng học hỏi và rèn luyện của hắn.
Dù vậy, sức mạnh của hắn—không bao giờ vượt qua ngưỡng “trung cấp”. Đòn Shock Điện đó tuy rất mạnh nhưng khiến hắn cạn sạch ma lực trong cơ thể.
Nhưng đến Warlord Rank – Vampire Cấp Tướng, thì mọi chuyện… hoàn toàn khác.
Đây là những cá thể đặc biệt. Sinh ra từ những điều kiện đặc biệt. Được cắn hoặc uống máu của những Vampire được cho là có gần dòng máu nhất với các Vampire huyền thoại, thậm chí là gần với Vua vạn vật Dracula .
Dị năng của Warlord thường không thể học, không thể sao chép, cũng không thể luyện tập để có được.
Chúng đơn giản là… thiên phú tuyệt đối.
Từ cấp độ cao cấp trở lên, nhiều dị năng của bọn chúng đã chạm đến ngưỡng Tối Thượng (Supreme Rank)—tức những khả năng có thể ảnh hưởng quy mô khu vực lớn, thậm chí thay đổi cục diện chiến trường chỉ bằng một lần thi triển.
Đó là lý do vì sao Warlord Vampire vô cùng hiếm. Trong hàng triệu Vampire hiện diện trên toàn Aetherion, số lượng Warlord chưa chắc đến ba chữ số. Bởi để chạm đến cấp này, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần “chọn lọc” – gần như là sự ban phước đẫm máu của Red Sky.
Còn về Vampire Huyền Thoại (Legendary Rank)...
Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Một tầng lớp biệt lập, không chỉ mạnh… mà còn mang tính thần thoại.
Họ không còn sống như sinh vật.
Họ là những biểu tượng. Những linh hồn sống.
Và Vua Máu Max Draventhal, kẻ trị vì toàn bộ Ashengrave, chính là một trong số đó.
Người ta gọi hắn là “Thần Băng Giá của đại lục địa Aetherion”.
Nhưng danh xưng đó... chỉ là bề nổi.
Sự thật đằng sau Max Draventhal – sẽ được hé lộ vào một chương khác.
===============================================================================================
Trở lại với William và Biz.
Biz đang đứng trong phòng riêng của William, nằm sâu bên trong pháo đài của Vua Máu Max Draventhal. Lẽ ra, nơi ở của một Vampire Cấp Tướng – Warlord Rank phải là một không gian sang trọng, lạnh lẽo và quyền uy như chính danh vị của hắn. Nhưng không. Thứ đập vào mắt Biz lúc này là một cảnh tượng khiến bao tử hắn muốn nôn ra ngay lập tức. Căn phòng… là một cơn ác mộng sống. Trên trần nhà và các bức tường, những sợi dây máu đỏ sẫm bám vào như tơ nhện. Chúng không bất động—chúng rung nhẹ, nhầy nhụa, như đang thở.
Mặt đất lầy lội, trơn trượt bởi một hỗn hợp máu tươi, dịch thể, và vô số vết tích của xác người. Có cả những mảnh thịt còn tươi, nổi đầy gân máu, như vẫn đang giật giật dù chẳng còn sự sống.
Khắp nơi là đồ vật ngổn ngang, vỡ nát. Những bình máu đã uống cạn nằm lăn lóc dưới sàn, vài cái vẫn còn dính môi son, một số thì chứa cả… răng người. Duy chỉ có một góc—chiếc bàn và chiếc ghế gỗ đen—là trông còn nguyên vẹn. Đó cũng là nơi William đang ngồi.
Biz cố nép vào sát tường, tránh xa những khối thịt đang rỉ máu bên cạnh. Hắn nuốt khan rồi bắt đầu nói.
“Jack Đồ Tể… thật sự đ·ã c·hết đi… rồi sống lại. Và hiện đang đi cùng lão già đó.”
William vẫn ngồi, chân gác lên bàn. Một vài mẩu thịt nhầy dính vào gót giày hắn, rơi xuống sàn nhưng chẳng ai buồn để ý.
Hắn nhướn mày, đôi mắt chính giữa hé ra. Những con mắt khác trên cơ thể thì liên tục đảo quanh căn phòng, như một đàn rắn lúc nhúc sống bám vào da thịt.
“Vâng thưa ngài…” – Biz tiếp tục, giọng nghiêm túc. “Lũ con người trong căn hầm đã kể lại toàn bộ như vậy. Nhất là việc… thanh kiếm trong tay lão già đó… khi chém vào Vampire, đồng loại của chúng ta bị t·hiêu r·ụi như dưới ánh mặt trời.”
Biz cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc xung quanh căn phòng kinh tởm. Cảm giác như bất kỳ góc nào cũng có thể mọc ra một cái gì đó… không nên tồn tại. William không đáp ngay. Hắn ngả người ra sau, ánh mắt bắt đầu trầm xuống.
Hắn đang suy nghĩ.
"Vampire cấp Thủ Lĩnh c·hết... rồi sống lại?
Sau đó cư xử như một con người?
Hắn muốn bảo vệ lũ người yếu đuối đó… và cuối cùng lại đi theo một lão già vô danh?"
“Jack… chuyện gì đang xảy ra với ngươi vậy…” – William thầm nghĩ. “Ngươi là một tên ta rất thích đấy. Cực kỳ thích.”
“Còn về thanh kiếm đó…”
Một tia sáng lạnh vụt qua đôi mắt.
“Nếu Hội Đồng Tối Cao biết rằng có thứ như vậy tồn tại ở Ashengrave, quyền lực của Max sẽ… bị lung lay.”
William thở dài một tiếng rất nhỏ, không phải vì sợ… mà vì cảm thấy phiền.
“Hừm… có lẽ…”
Một khoảng lặng.
“Có lẽ ta nên tự mình giải quyết chuyện này…”
“Ngài William… ngài có đó không…?”
Giọng gọi của Biz vang lên, phá tan dòng suy nghĩ nặng nề đang cuộn xoáy trong đầu William.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt chính giữa dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của Biz. Vài con mắt khác trên vai và cổ cũng dõi theo, đồng loạt như một đàn sinh vật sống.
Giọng William khẽ, nhưng đều và sâu:
“Còn ai biết về việc này ngoài hai ta không?”
Biz nuốt nước bọt, vội đáp:
“À… không, thưa ngài. Chỉ có đội của tôi, khoảng bốn người. Họ đều là lính thân cận. À mà… thưa ngài… tôi có được thưởng không ạ?”
Hắn cố cười, hơi gượng gạo.
“Tôi nghĩ… năm viên Bloodcore là phần thưởng xứng đáng với công lao lần này, thưa ngài.”
William chậm rãi nở một nụ cười méo mó. Đôi môi nứt nẻ kéo dài, để lộ hàm răng lởm chởm ẩm ướt.
“À… tất nhiên rồi, Biz.”
Giọng hắn trầm như lời ru tử thần.
“Tin tức của ngươi… rất đáng giá. Thậm chí… còn hơn cả cái mạng của ngươi nữa cơ.”
Biz giật mình. Bản năng cảnh báo vang lên trong đầu. Hắn lùi nhẹ một bước, tay khẽ siết vào cán quyền trượng.
Nhưng…
Đã quá muộn. Từ lưng William, một xúc tu dài phủ đầy mắt phóng ra với tốc độ cao. Nó cuốn chặt lấy cổ họng của Biz chỉ trong tích tắc.
Biz vùng vẫy, bàn tay chạm vào quyền trượng… nhưng không kịp kích hoạt gì cả. Xúc tu siết chặt lấy khí quản hắn.
Và rồi—nó chui thẳng vào cổ họng.
Một âm thanh ướt át, nghèn nghẹt vang lên trong căn phòng, như thể một con rắn đang chui vào dạ dày ai đó. Cảnh tượng kinh hãi diễn ra trong tiếng cười quái dị của William.
Hắn thì thầm, đầy mỉa mai:
“Tiếc thật, Biz.”
“Thông tin ngươi cung cấp… quá lớn so với cái mạng bé nhỏ của ngươi. Để ngươi sống… thì nguy hiểm quá rồi. Ta… xin lỗi nhé.”
Xúc tu tiếp tục lún sâu vào cổ họng, và đôi mắt của Biz—vốn đỏ như máu—bắt đầu chuyển đen. Không phải màu đen bình thường. Mà là một màu đen sống, động, trong đó… hàng chục con mắt li ti hiện lên, xoay tròn liên tục như thứ gì đó đang… nhìn từ bên trong ra.
Một lúc sau. Cánh cổng phụ của pháo đài mở ra. Biz bước ra. Vẫn là bộ áo choàng đó. Vẫn là gương mặt đó. Nhưng ánh mắt… trống rỗng như một kẻ vừa bị hút hết linh hồn.
Hai tên lính hoàng gia trông thấy hắn, lập tức bước tới.
“Biz! Sao rồi? Ngài William nói sao?”
Biz không đáp.
Hắn chỉ… nhìn chằm chằm về phía họ.
Đôi mắt trống rỗng. Vô hồn.
Nếu nhìn kỹ, người ta sẽ thấy những đường gân đen nổi lên chạy dọc theo cổ hắn, chằng chịt như những con rễ cây ký sinh.
Không nói thêm lời nào, hắn nhảy phắt lên lưng Blood Horse, giật cương và phi đi trong tích tắc, để lại sau lưng là cơn gió lạnh buốt quét qua hành lang.
Hai tên lính vẫn đứng đó, bối rối nhìn nhau.
.........................