Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 26: Mira và StormFury
Chỉ một chút nữa...
Kết nối tâm linh gần như đã hoàn tất. Jack cảm nhận được sự dao động trong đàn Vampire. Một vài con bắt đầu chùn bước. Anh có thể… ra lệnh.
Nhưng đúng lúc ấy—một con Vampire thứ cấp bất ngờ gào rít, lao thẳng vào anh từ bên trái. Quá nhanh, quá bất ngờ.
Vút!
Một mũi tên bạc xuyên thẳng qua đầu con Vampire, ngay trước khi móng vuốt của nó chạm vào ngực Jack.
Tiếng sấm nổ tung như xé rách bầu không khí. Một làn sét trắng tóe ra từ thân tên, đốt cháy hộp sọ của con thú như lò lửa t·hiêu s·ống.
Jack chấn động.
Kết nối tâm linh vốn mong manh bỗng truyền ngược lại nỗi đau tột cùng từ c·ái c·hết dữ dội của con Vampire vừa trúng tên. Hệ thống cảm xúc bị nhiễu loạn. Và rồi—toàn bộ liên kết sụp đổ.
Lũ Vampire còn lại gào rít điên loạn. Ánh mắt ngập sát khí. Chúng quay đầu… lao thẳng về phía Mira.
Trên ngọn đồi bên phải, Mira đứng đó, ánh mắt bình thản. Cô nở một nụ cười tinh quái.
“Xem nào… Nova. Để xem v·ũ k·hí của cô mạnh đến đâu nhé.”
Cô xoay người. Dương cung.
StormFury Bow—cây cung mang rune sấm sét—tỏa ra ánh sáng xanh trắng. Mira kéo căng dây, cơ thể được bao phủ bởi một luồng khí điện tĩnh mạnh mẽ. Rune Sấm Sét phát sáng, cường hóa mũi tên bạc đang nằm ngay ngắn trên dây.
Piu!
Một mũi tên bạc phóng đi như tia chớp. Đâm xuyên qua đầu một con Vampire đang lao tới. Sấm sét từ thân tên lan tỏa, kéo theo một luồng điện khủng kh·iếp nối tiếp giữa ba bốn con kế cận. Chúng gào thét. Rồi—cháy đen, khô đét, rơi rụng như cành cây bị sét đánh.
Không dừng lại.
Mira di chuyển. Cường hóa từ rune khiến tốc độ của cô tăng vọt, cơ thể nhẹ như lông, mắt phản xạ cực nhanh. Cô xoay người, nhảy lùi lại, kéo tiếp ba mũi tên liền mạch.
Piu! Piu! Piu!
Ba phát. Ba xác rơi. Những tia lửa điện đan xen nhau, tạo nên một trận bão nhỏ giữa khu rừng. Mùi khét lan ra, tro bụi cuộn trong gió. Cây cối xung quanh cũng bị đ·iện g·iật cháy xém.
Toàn bộ bầy Vampire… bị xóa sổ chỉ trong chưa đầy mười giây.
John đứng phía sau, há hốc. Jack… thì không thể thốt nên lời. Cả hai chỉ biết nhìn Mira trong im lặng.
Một pha hành động… c·háy n·ổ mãn nhãn.
“Tôi đã nói rồi. Cả gia đình tôi là những thợ săn thú khét tiếng mà.” – Mira cười lớn, búng nhẹ lên dây cung rồi khoác nó lên vai như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
John đứng sau gốc cây, mắt mở to tròn. Ông già vỗ tay một cách phấn khích.
“Tuyệt vời quá, Mira! Cô làm tôi bất ngờ đấy!”
Còn Jack... không hề cười.
Gương mặt anh trở nên giận dữ, ánh mắt tối sầm lại. Anh ném một cái nhìn xuyên qua nụ cười của Mira.
“Tại sao… tại sao cô lại g·iết chúng, Mira? Tôi đã làm được rồi mà! Tôi gần như đã kết nối xong!”
Giọng anh nặng nề, nghẹn lại ở cổ.
“Cô có biết… chúng cũng là những sinh mạng không?”
Mira sững lại. Cô nhướn mày, có vẻ bất ngờ.
“Ôi trời, gì vậy? Tôi mới cứu anh đấy! Lũ thứ cấp thôi mà! Anh không thấy rõ à?”
Jack nghiêm mặt, tiến lên một bước.
“Cô biết không… họ từng là người. Cũng từng có tên, có ký ức, có gia đình. Nếu tôi—một kẻ như tôi—đã được thanh tẩy, thì tôi tin họ cũng có cơ hội đó.”
Giọng anh đanh lại.
“Và cô… cô chính là người đã c·ướp đi cơ hội đó.”
Không chần chừ, Mira quay ngoắt lại, mắt mở lớn.
“Gì chứ?? Anh đùa à?”
Cô chỉ tay vào mặt Jack, giọng lớn tiếng không kém.
“Thanh tẩy ư? Anh nghĩ mình đã được thanh tẩy rồi sao? Thưa ngài Vampire cao quý… anh vẫn uống máu đó thôi. Anh vẫn là một trong số họ!”
Không khí chùng xuống trong một tích tắc.
John tiến tới, giang hai tay định ngăn hai người lại.
“Thôi nào, cả hai đứa—”
“Đừng xen vào, John!” – Jack gắt.
“Ông cứ để hắn nói đi!” – Mira phản pháo.
John lùi lại. Bất lực.
Cuộc cãi vã… không thể dừng lại.
Gió thổi qua khu rừng, mang theo mùi khét của xác cháy và lửa tàn. Nhưng trong mắt cả ba, lúc này, thứ đang c·háy d·ữ d·ội nhất… là niềm tin vừa mới hình thành chưa được bao lâu.
…Và đó là cách chuyện xảy ra.
=========================================================
Trở lại Thực tại
Sau lời nói như một nhát cứa thẳng vào tim, Jack bỗng khựng lại.
Không biết từ khi nào… anh đã bắt đầu muốn cứu tất cả. Không chỉ Mira. Không chỉ những người dân yếu ớt trong căn hầm ngày đó. Mà là… mọi sinh mạng. Kể cả những kẻ từng là Vampire, kể cả những thứ không còn được xem là "người".
Có lẽ, từ khoảnh khắc linh hồn anh trở lại… bản chất thật của Jack mới thực sự tỉnh dậy. Không phải một con quái vật đội lốt người. Mà là một con người từng bị tước đoạt linh hồn, và nay đang cố gắng níu lại nhân tính đã mất.
…Có thể lắm chứ. Trước khi trở thành Vampire, anh vốn đã là một người lương thiện.
Jack siết chặt nắm tay, rồi bất ngờ gọi lớn.
“Mira!”
Cô ngoảnh lại, ánh mắt vẫn còn vương lửa giận.
“Tôi xin lỗi.” – Jack nói, giọng không lớn nhưng chắc nịch. “Tôi biết cô làm vậy… chỉ vì lo cho tôi.”
Mira thoáng bất ngờ. Nhưng Jack chưa để cô kịp lên tiếng.
“Nhưng việc tôi muốn cứu cô… và cả lũ Vampire thứ cấp đó… là sự thật.” – Anh bước lên một bước, ánh mắt cam rực ấm, như bừng lên thứ ánh sáng kỳ lạ giữa rừng hoang lạnh lẽo.
“Cô không cần phải nói gì cả. Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy… Hãy cho tôi thời gian.”
Đôi mắt Jack lúc này kiên định đến kỳ lạ. Chúng không chỉ truyền một niềm tin… mà còn mang theo cả lời hứa, lặng lẽ mà mạnh mẽ.
Mira đứng lặng. Cô không nói gì. Nhưng trong tim… như có điều gì đó rung lên. Cái ánh mắt đó, cô đã thấy… trong hầm trú ẩn, khi anh dùng thân mình che chắn cho tất cả. Cái cảm giác ấm áp, xa lạ mà quen thuộc.
…Jack đang dần trở nên giống một con người. Thật sự.
Cô hơi mấp máy môi. Như thể muốn xin lỗi. Nhưng rồi, lại quay đi, không nói. Không khí đang im lặng thì John từ phía sau lên tiếng, phá tan bầu căng thẳng.
“Được rồi, được rồi! Hai người chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng ta đến nơi rồi.”
Ông giơ tay chỉ về phía chân đồi. Dưới đó, qua một rặng cây, trạm gác Hollowrest hiện ra. Những bức tường đá dày cùng vài cây giáo bạc phản chiếu ánh đỏ mờ từ bầu trời báo hiệu đã gần tới nơi.
“Chỉ cần qua trạm đó, chúng ta sẽ vào được thị trấn.”
Jack và Mira quay sang nhìn nhau. Không ai nói thêm lời nào. Nhưng trong ánh mắt… họ đã tha thứ cho nhau.
“Bộ ông tưởng cứ đi ngang qua đó là được à, ông già?” – Mira khoanh tay, ánh mắt nheo lại đầy nghi hoặc khi nhìn về phía John.
Trước mặt họ, Trạm gác Hollowrest sừng sững với những tòa tháp đá đen dựng thẳng, cổng thép có khắc phù văn kiểm soát. Vài tên Vampire lính gác đang tuần tra, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp khu vực xung quanh.
John cau mày, giọng nghiêm hẳn lại.
“Hiện giờ ta vẫn chưa biết tình hình cụ thể. Vụ Jack ‘m·ất t·ích’ có thể đã bị bại lộ, hoặc cũng có thể… chúng đang giăng bẫy. Ta không rõ lũ Vampire đang toan tính điều gì. Nhưng không thể cứ thế mà lao vào được, hiểu chứ?”
Jack chen vào, miệng hơi cong lên cười nhẹ:
“John nói đúng đấy. Còn nữa… hai người không nhận ra gì à? Cả hai theo tôi thấy đều không có Huyết Ấn (Blood Sigil) đâu nha.”
Anh giơ hai tay làm dấu ‘bắt giữ’ rồi giả giọng trêu:
“Vào trong đó mà không có dấu, lũ Vampire sẽ gô cổ hai người lại ngay lập tức. Tôi cá luôn! Hì hì.”
Mira nheo mắt lại, bật lại ngay:
“Còn anh thì sao? Bộ Vampire nào có mắt cam như vậy được chắc?”
Jack ngẩn người. Tay vô thức đưa lên che mắt—rồi sực nhớ ra.
Đúng vậy.
Đôi mắt của anh… màu cam. Màu của hoàng hôn, màu của sự thanh tẩy. Không có bất kỳ Vampire nào trên toàn cõi Aetherion mang màu mắt như vậy. Nó là dấu hiệu quá rõ ràng cho sự khác biệt—một sự thật không thể giấu nếu để lộ.
Jack cười trừ, đưa tay ôm đầu.
“Ừm… cũng có lý.”
Không khí có phần bối rối thì John đột ngột lên tiếng, giọng thấp và lặng lẽ hơn thường lệ. Gương mặt ông nở một nụ cười… có phần tinh quái:
“Ta có… một ý này.”