Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 27: Kế Hoạch Cải Trang và Arcane Crystal
John không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng giơ tay… chỉ thẳng vào chiếc balo sau lưng Jack. Nếu bạn còn nhớ, đó chính là chiếc balo từng được John yểm phép thu nhỏ—nhỏ về kích cỡ, nhưng không hề nhẹ đi chút nào.
“Chíu!!”
Chiếc balo lập tức giãn nở trở lại, to bằng cả người Jack, nặng đến mức khiến anh bật ngửa ra sau.
“Oái!! Gì vậy John!! Phải báo trước chứ!” – Jack la lên, lăn tròn dưới đất như một cái bịch bột bị đè nén.
Anh vừa cởi quai balo ra vừa lầm bầm :
“Lần sau ít nhất cũng hô lên một tiếng chứ…”
John không buồn trả lời. Ông đã lao ngay vào lục tung balo, lôi hết thứ này đến thứ khác ra ngoài, vừa tìm vừa nói:
“Chúng ta sẽ cải trang. Không phải tự nhiên ta mang theo cả đống đồ của tụi Thợ Săn Vampire đâu. Hehe…”
Jack và Mira nhìn nhau, mắt tròn xoe.
“Cải trang ư? Bằng cách nào??” – Cả hai cùng thốt lên như song ca.
“Đây rồi!!!” John rút ra một chiếc vali da cỡ nửa người, bên ngoài là những họa tiết tinh xảo đặc trưng của tổ chức Solar Order—tổ chức thợ săn Vampire lâu đời nhất tại Aetherion.
“Bộ cải trang đặc biệt của Thợ Săn Vampire—hàng chính chủ từ Solar Order đấy!”
Mira há hốc miệng.
“Woa… ông mang được cả mấy thứ này đi luôn à?” – Giọng cô đầy ngạc nhiên, không giấu nổi sự thán phục.
Jack khoanh tay, chống cằm nhìn chiếc vali. Ánh mắt chậm rãi chuyển từ ngờ vực sang một cảm xúc lạ hơn.
“Bộ cải trang à… sao tôi thấy nó… quen quen.”
Một thoáng… ký ức lóe lên trong đầu anh. Hình ảnh trước mắt Jack bỗng mờ đi, rồi chuyển sang một căn phòng sáng đèn, mùi hương của nước hoa nhẹ nhàng thoảng qua. Một người con gái xinh đẹp xuất hiện trong đoạn ký ức. Khoảng 24 tuổi, mái tóc vàng mềm mại, làn da trắng hồng, gương mặt trái xoan với đôi mắt tràn đầy sức sống—cô ấy đẹp một cách cuốn hút kỳ lạ.
“Anh hóa trang thế này… đẹp trai lắm, Jack.” – Giọng cô nhẹ như gió, rồi khẽ hôn lên má anh.
Jack nhìn cô, cảm giác trong tim như thắt lại.
“Lyra… em có biết rằng em rất xinh đẹp không?” Chính là giọng nói của anh. Dịu dàng. Thân mật. Ấm áp.
Anh ôm lấy cô. Ký ức mờ dần, vỡ vụn như một tấm gương rạn. Mọi thứ bị nuốt chửng bởi màu đỏ của bầu trời thực tại.
Jack đứng c·hết lặng.
“…Lyra.” – Anh khẽ nói. “Đó là tên vợ tôi.”
Câu nói ấy khiến không khí xung quanh lặng đi.
John và Mira ngẩng lên gần như cùng lúc. Họ đang mải mê khám phá bộ cải trang… thì khựng lại, ánh mắt chuyển sang sững sờ.
Họ không biết phải nói gì. Trong vài giây ngắn ngủi đó… không ai thốt ra lời.Một cái tên. Một người vợ.
Và một phần quá khứ đã bị chôn sâu trong máu, tro, và bóng tối…
John và Mira đều ngớ người. Hai người đang chăm chú xem bộ cải trang đặc biệt của tổ chức Thợ Săn Vampire thì câu nói của Jack khiến cả hai khựng lại.
John đặt bộ đồ xuống, ánh mắt chuyển sang đăm chiêu. “Có vẻ trí nhớ của cậu đang có tiến triển đấy, Jack.”
Jack nhoẻn miệng cười, có chút gì đó ấm áp. “Cảm ơn ông. Thật sự, nếu không có ông... có lẽ tôi vẫn cứ là tên Jack Đồ Tể kia mất rồi.”
Anh hít nhẹ một hơi rồi nhìn xuống bộ hóa trang đang trải trên tảng đá trước mặt. “Thôi, quay lại chuyện chính đi. Bộ đồ này có tác dụng gì vậy?”
John nở một nụ cười tinh quái, điệu cười quen thuộc mỗi khi ông sắp sửa bày ra một kế hoạch nào đó không bình thường.
“Trước khi nói về công dụng của bộ hóa trang, ta sẽ kể cho hai đứa về kế hoạch của ta. Nghe kỹ đây.” – Ông liếc mắt qua Jack và Mira. “Cậu, Jack, sẽ cải trang thành một Vampire quý tộc đang trên đường trở về thủ đô NoxValen, và cần ghé Hollowrest để mua nhu yếu phẩm.”
Jack đơ mặt vài giây. “Tôi á? Vampire quý tộc?”
Mira chen vào nhanh hơn cả suy nghĩ. “Còn tôi thì sao? Còn tôi??”
John quay sang nhìn Mira, mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc. “Ta và cô sẽ cải trang làm nô lệ cho cậu ta.”
Mira há hốc mồm, mặt tối sầm lại. “Ná ní?! Làm nô lệ cho cái tên này á? Không đời nào. Còn lâu nhé!”
John thở ra, tay chống vào hông. “Không, Mira. Ta nghiêm túc. Chúng ta sẽ đóng giả là người hầu, là nô lệ của Jack – một Vampire quý tộc. Đám quý tộc lúc nào cũng có con người đi kèm, phục vụ, mang đồ, hoặc chỉ đơn giản là để khoe quyền lực. Đây là cách duy nhất giúp ta bảo toàn thân phận, và đồng thời vào thành để tìm Silverium cho cô.”
Mira xoay người quay lưng lại, mặt bĩu ra. “Hức... hức... còn lâu tôi mới làm nô lệ cho một tên Vampire… huhuhuhuhu…”
Jack khẽ nhún vai, giọng lại trở nên nghiêm túc. “Thật ra… cách này khá ổn đấy John. Nếu tôi đóng vai Vampire quý tộc, chúng ta có thể né được luật kiểm tra Huyết Ấn. Nô lệ và thú cưng đi cùng Vampire cấp cao thì không bắt buộc phải có Huyết Ấn, cũng không cần nộp máu theo định kỳ.”
John cười, ánh mắt ánh lên vẻ tự mãn đặc trưng của một kẻ vừa hoàn thiện kế hoạch hoàn hảo.
“Haha, tất nhiên rồi. Ta đã suy tính cả. Được rồi, bắt đầu thôi. Nhớ kỹ – chúng ta chỉ còn đúng một ống Silverium, nên hãy tranh thủ thời gian.”
Nói rồi ông cúi xuống chiếc vali da cũ kỹ, mở thêm một ngăn ẩn bên trong. Từ đó, ông cẩn thận lôi ra một vật… vừa nhìn thôi cũng khiến Jack cau mày ngay lập tức.
Một… chiếc áo trong suốt. Nó gần như nhìn xuyên thấu qua được. Chất liệu ướt át, bóng lưỡng, bề mặt lấp lánh như được phủ gel, trông chẳng giống quần áo một chút nào mà… giống như một con sứa đang thoi thóp hơn là thứ gì có thể mặc vào người.
“Đây, cầm lấy. Mặc nó vào đi, Jack.” – John chìa chiếc áo ra với vẻ mặt tỉnh bơ.
Jack đón lấy, mặt nhăn nhó, tay cầm mà cảm giác rùng mình.
“Cái gì đây… sao nó trong suốt vậy? Mà… ướt át thế này?” – Anh đưa lên nhìn kỹ, ánh mắt hoài nghi như đang cầm một món đồ chơi của quái vật chứ không phải áo.
“Cảm giác như… như đang bóp một con sứa vậy, nhớp nhớp…”
Mira đứng từ xa cũng cau mày theo, nhăn mặt lè lưỡi.
“Eo ôi… cái quái gì vậy? Thứ này mà gọi là áo à? Tởm thật đấy.”
John cười khà khà, như thể đã quá quen với phản ứng này.
“Các cậu không biết đâu. Thứ đó kỳ diệu lắm đấy! Bộ hóa trang này là hàng hiếm của Solar Order. Không đùa đâu.”
Jack nhìn John rồi lại nhìn xuống “cái áo sống” đang nằm trên tay mình.
“Thế tôi có cần cởi bộ đồ cũ ra không? Hay mặc luôn vào thế này?” – Anh nhíu mày, tay vẫn xoay xoay cái thứ kỳ quặc như sắp cắn vào tay mình.
John gật đầu, khoanh tay, nụ cười bí hiểm.
“Không cần đâu, nhóc. Cứ mặc vào luôn với đồ hiện tại đi… rồi đợi chờ điều kỳ diệu xảy ra.”
Jack lắc đầu, lầm bầm gì đó không rõ, rồi bắt đầu luồn tay vào chiếc áo. Cảm giác đầu tiên là lạnh, rồi… ẩm ướt. Áo trượt lên người như một lớp da sống, bá·m s·át, mềm nhũn và mát lạnh. Phải mất vài phút vật lộn, cuối cùng, bộ đồ trong suốt ấy cũng vừa vặn ôm trọn lấy cơ thể anh.
Không chật. Không rộng. Mà vừa khít như thể… nó được may ra chỉ dành riêng cho Jack.
Sau khi vật lộn mặc xong lớp áo trong suốt đầy nhớp nháp, Jack thở phào. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt anh bị hút vào một chi tiết nhỏ… nằm ngay giữa ngực áo. Một viên đá màu lam, ánh lên nhẹ trong ánh hoàng hôn đỏ của bầu trời.
“Cậu để ý rồi chứ, Jack?” – John gật đầu, khoanh tay. “Ngay giữa ngực cậu là một viên Arcane Crystal. Đó là đá phép, một trong những vật liệu nền tảng cho toàn bộ hệ thống ma pháp tại Aetherion.”
Ông bước lại gần, chỉ về đầu chiếc quyền trượng của mình—nơi cũng có một viên đá lam, nhưng to và sắc hơn. “Không chỉ áo. Cả cây quyền trượng của ta cũng dùng đá này để truyền dẫn phép thuật. Rune, ma pháp cổ, hay thậm chí công nghệ của Solar Order… đều bắt nguồn từ Arcane Crystal.”
Mira cũng xoay nhẹ người, đưa tay chạm vào thân StormFury Bow đang đeo sau lưng. Từ khối rune sấm sét, một vết sáng màu lam hiện lên—chính là viên đá đã khảm sâu vào thân cung.
“Giờ thì…” – John nói chậm lại. “Hãy đặt tay lên viên đá. Ấn nhẹ vào đó.”
Jack nghe theo. Ngón tay anh chạm vào viên đá—mát lạnh, như pha lê ngâm trong tuyết. Anh ấn nhẹ.
Click.
Viên đá lập tức phát sáng, ánh lam dịu lan ra. Trong khoảnh khắc, viên đá… bay lên, tách ra khỏi ngực áo và lơ lửng trước mặt Jack. Chiếc áo ướt át bắt đầu phân rã thành những hạt bóng nước li ti, xoay quanh cơ thể anh như một làn sương sống động. Các hạt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ Arcane Crystal tạo thành một luồng xoáy nhẹ—ma pháp đã bắt đầu kích hoạt.
Cả Jack và Mira đều trố mắt ngạc nhiên.
John mỉm cười nhẹ, giọng nghiêm lại: “Aetherion không chỉ là vùng đất của phép thuật. Nó là nơi mà khoa học và ma pháp giao thoa. Và khi điều đó xảy ra… những điều tưởng chừng không thể sẽ trở thành hiện thực.”
Ông bước chậm lại gần Jack. “Giờ thì… nhắm mắt lại. Nghĩ đến một bộ quần áo quý tộc, một kiểu tóc, một khuôn mặt, một hình ảnh cụ thể mà cậu muốn trở thành. Hãy khóa nó lại trong trí óc. Tin tưởng tuyệt đối vào hình ảnh đó.”
Jack nhắm mắt. Anh hít sâu, đưa bản thân trượt vào dòng tiềm thức. Nhưng càng lặn sâu… anh càng nhận ra mình không có gì để bám vào. Ký ức quá mơ hồ. Ký ức về bản thân trước khi là Jack Đồ Tể… gần như trống rỗng.
Mảnh vỡ ký ức chỉ là tiếng hét, máu, sự sợ hãi… và bóng tối.
Nhưng rồi—một hình ảnh chợt lóe lên giữa biển hỗn loạn ấy.
Một Vampire tóc vàng, dáng người cao, khoác lên mình bộ vest quý tộc màu đen ánh tím, từng hoa văn thêu tay tinh xảo như được dát bạc. Cổ áo đứng cao, tay đeo găng đen. Khuôn mặt hắn đẹp trai, lạnh lùng, ánh mắt sắc như băng tuyết phương Bắc.
Jack nhìn thấy hắn. Một phần nào đó… anh biết đây không phải ký ức của mình, nhưng lại rất gần, rất thật.
Anh siết lấy hình ảnh ấy. Khóa nó lại trong tâm trí. Và thì thầm trong đầu:
“Tôi sẽ trở thành hắn.”
Bên ngoài, những tinh thể bóng nước li ti tiếp tục xoay quanh cơ thể Jack. Nhưng lúc này, chúng bắt đầu thay đổi cấu trúc. Viên Arcane Crystal trên ngực sáng rực hơn bao giờ hết, ánh sáng xanh lam tỏa ra như lửa cháy ngược vào trong.
Các tinh thể bắt đầu kết dính lại, từng lớp, từng sợi, từng kết cấu bám dính lấy cơ thể Jack như mô sinh học đang tái tổ hợp. Gương mặt anh dần thay đổi—sống mũi, đôi môi, làn da, mái tóc, bộ vest... tất cả hiện ra từng chút một, phủ lên cơ thể cũ như một bộ giáp thứ hai. Cơ thể Jack đang được tái tạo, một cách siêu việt, một dạng hóa trang công nghệ – ma pháp mà không ai có thể ngờ được.
Vài phút sau, viên Arcane Crystal phát sáng đến cực điểm, rồi...
Bốp!
Nó vỡ vụn, p·hát n·ổ thành hàng triệu đốm sáng xanh li ti, bay tỏa ra như một cơn mưa phù phép rồi biến mất giữa không khí.
Và trước mắt họ...
Jack mới đã xuất hiện.
Một Vampire quý tộc—tóc vàng hơi xoăn, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai và lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh sau một cặp kính thanh mảnh. Bộ vest màu đen được cắt may hoàn hảo, điểm bằng những nút cài có hoa văn quý tộc ánh bạc. Từ khí chất, ánh mắt, đến bước đứng—đây là một Vampire quý tộc đích thực.
Mira há hốc mồm, không tin vào mắt mình.
“Thật… thật không thể tin được…”
John vuốt bộ râu bạc, cười khoái chí.
“Thấy chưa! Ta đã nói rồi mà. Đây là một trong những pháp minh huyền thoại của Solar Order đó!”
Jack lúc này đang soi mặt mình trong chiếc gương mini từ vali hóa trang, nét mặt ban đầu hài lòng… cho đến khi khựng lại.
“Khoan đã, hai người… hình như có gì đó không ổn. Đôi mắt tôi vẫn màu cam.”
Anh nhíu mày, đưa gương lại gần. Quả thật—đôi mắt cam rực đặc trưng vẫn còn nguyên. Màu của sự thanh tẩy, màu của hoàng hôn, thứ không hề tồn tại ở bất kỳ Vampire nào trong Aetherion. Mira liếc sang, gật đầu xác nhận.
“Anh nói đúng… màu cam thật mà. Rõ ràng là màu mắt đó khác biệt quá mức. Một Vampire mang mắt cam—nghe đã thấy vô lý.”
Jack thở dài. John lúc này vẫn vuốt râu, cười như biết trước mọi chuyện.
“Khà khà… tất cả đã nằm trong dự đoán của ta.”
Ông cúi xuống vali, rút ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được khắc rune bạc, mở nắp, và giơ cao lên.
“Bộ Make-up của tổ chức Solar Orderrrrrrrrr!”
Mira há hốc miệng, trừng mắt.
“Gì vậy trời?? Săn Vampire mà còn sản xuất cả đồ make-up á?”
John gật đầu không chút ngần ngại.
“Chính xác! Trong vali này có tất cả mọi thứ để biến bất kỳ ai thành một người hoàn toàn khác. Đặc biệt hữu dụng khi cần xâm nhập hoặc trà trộn giữa nội bộ Đế chế.”
Nói rồi ông rút ra một cặp kính áp tròng màu đỏ, đưa về phía Jack. Jack cầm lấy, đeo vào—trong tích tắc, đôi mắt cam biến mất, thay bằng nhãn cầu đỏ rực chuẩn Vampire thứ thiệt.
Giờ đây…
Jack thực sự đã trở thành một Vampire quý tộc hoàn hảo. Cả ba người nhìn nhau. Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu—bộ hóa trang đã hoàn tất. Giờ họ chỉ còn thiếu một thứ cuối cùng...
“Chúng ta cần một cái tên.”