Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Thể loại

Đô ThịHuyền HuyễnĐồng NhânTiên HiệpVõng DuKiếm HiệpHuyền NghiLight NovelCạnh KỹHuyền Huyễn Ngôn Tình
Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh Poster

Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Hội Đường
Đọc Từ Đầu
Đánh Dấu
Mục Lục
Đã hoàn thànhNgôn TìnhĐô ThịSủng

CHƯƠNG MỚI

Chương 57: Chị muốn trở thành người chính trực thiện lương
1 ngày trước
Chương 56: Cô cũng không vô tâm như thế
1 ngày trước
Chương 55: Em thích anh
1 ngày trước

GIỚI THIỆU

Hồi còn đi học, Minh Nguyệt là người tự ti trầm lặng, thành tích bình thường, cô rất ghét kiểu người nổi loạn ngông cuồng như Trần Chiêu. Cậu học hành chẳng ra sao, lại còn hay gây chuyện, tính tình tùy tiện cao ngạo, là tâm điểm chú ý của đám đông, còn thích quấy rầy cô. Ngày ấy, Trần Chiêu đứng trước mặt Minh Nguyệt, đỡ một viên đ·ạ·n cho cô, sau đó, Trần Chiêu không lẽo đẽo bám theo cô nữa. Sau khi Minh Nguyệt nhận được thư thông báo trúng tuyển của Thanh Đại, cô chuẩn bị rời khỏi Vân Thành. ***** Di vật của Trần Chiêu chỉ có một bức thư chưa kịp gửi. Đây là lần đầu tiên cô thấy chữ viết ngay ngắn của cậu. “Đáng lẽ tôi không nên ngăn cậu tiếp xúc với người tốt hơn tôi, nhưng nếu không có cậu thì tôi sẽ c·h·ế·t mất, nếu c·h·ế·t thì sẽ rơi xuống 18 tầng địa ngục, địa ngục lại không có cậu.” “Chúc cậu thi đỗ ngôi trường mà mình mong ước, tạm biệt, ánh trăng nhỏ của tôi.” — Ngày 6 tháng 6, 1 ngày trước khi thi đại học. 【Đoạn kịch nhỏ sau này】 Trong bệnh viện, người phụ nữ cầm dao bắt con tin, đội cảnh sát nhanh chóng đi tới. Lúc ấy, vị bác sĩ nọ đá vào tay cô ta, cướp con dao trong tay ả, vật cô ta ngã sõng soài dưới đất. Cô ta đau tới mức không đứng dậy được. Mấy anh cảnh sát nhìn người phụ nữ nằm dưới sàn rồi lại nhìn đội trưởng của mình vốn dĩ lạnh lùng xa cách, sống như hoà thượng không dính bụi trần lại ôm cô bác sĩ kia. Anh cúi đầu ôm người con gái vẫn còn sợ hãi vào lòng, khẽ dỗ cô: “Ánh trăng nhỏ của anh vẫn lợi hại quá.” Mắt Minh Nguyệt đỏ bừng, cô cắn cổ anh, nức nở đáp: “Trần Chiêu, anh là đồ tồi, anh thử nói không quen tôi xem, tôi sẽ cắn c·h·ế·t anh.” Trần Chiêu ôm cô chặt hơn, mặc kệ cô cắn mình đến mức chảy máu cũng không chịu buông ra. Từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, Minh Nguyệt biết Trần Chiêu là người tốt nhất thế gian, không ai sánh bằng.
0 bình luận