Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 6: Xâm nhập sơn mạch
Rất nhanh.
Đảo mắt đã qua một ngày, Tiêu Dực cùng mấy vị trưởng lão đi ra ngoài thành, bọn họ muốn cáo tri toàn bộ đệ tử tiến vào Âm Phong sơn mạch, lại cẩn thận nhắc nhở một chút tình huống cụ thể.
Đệ tử đánh g·iết yêu thú, trưởng lão bọn hắn cũng vậy.
Khác nhau ở chỗ, phân biệt lựa chọn thực lực yêu thú mà thôi.
Mệnh lệnh vừa dứt, vô số đạo khí thế bốc lên cuồn cuộn, hơn ngàn đệ tử nhìn về phương hướng, cách đó cả chục dặm, phảng phất thấy được cây cối rậm rạp xanh ngát, phía sau chờ đợi chính là một mảng khu vực tăm tối, nguy hiểm tiềm tàng.
Nhưng ở trong mắt đám người chỉ có hừng hực chiến ý.
Từng cái tổ đội đi sát cạnh nhau, trong phút chốc từng cái lại từng cái tiến nhập Âm Phong sơn mạch, thanh âm ồn ào phá vỡ không gian yên tĩnh.
Cỏ cây bị dẫm đạp lộ ra đất bùn, trạng thái ngày thường đã biến mất hoàn toàn.
Hai ngày kế tiếp, xuất hiện nhóm đầu tiên đi ra, trên mặt người nào cũng khó dấu nụ cười, chuyến đi lần này bọn họ có thu hoạch không nhỏ, tất nhiên hối đoái được nhiều điểm cống hiến.
Cũng có lúc đầu mười mấy người thành đoàn, cuối cùng chỉ còn lại lẻ loi vài cá nhân đi ra, thần sắc hoảng loạn, toàn thân bẩn thỉu rách nát, hiển nhiên chịu phải đả kích lớn.
Ở trong nhà trọ, Lâm Vũ tạm dừng chú quyết, nguyên lực trong đan điền đã ổn định, chạm gần tới ngưỡng bình cảnh.
Vỏn vẹn dùng hai ngày, hắn liên tục đột phá nhị trọng, bước vào ngưng nguyên cảnh cửu trọng, kém một chút có thể viên mãn.
Sở dĩ có thể tăng nhanh như vậy, ngoại trừ đan dược công pháp tiến giai, nguyên nhân rất lớn thuộc về thân thể biến hoá.
Lâm Vũ đã loại bỏ hết tạp chất trong thể nội, mang ý nghĩ hắn đã sở hữu gần như là tiên thiên đạo thể, tuy rằng một số phương diện không phải, nhưng ở mặt công dụng nào đó lại rất giống nhau.
Ngưng luyện nguyên lực cực kì thuận lợi, tốc độ viễn siêu tầm thường thiên kiêu, sắp bắt kịp một số đại thiên tài yêu nghiệt.
Nhưng mà cho dù tu luyện thần tốc như vậy, Lâm Vũ càng rõ ràng bản thân thiếu hụt căn cơ võ học, hắn không dám kiêu căng nửa phần.
Hai ngày hắn đem Phá Thiên kiếm pháp đẩy lên tiểu thành, Chấn Sơn quyền tiếp cận nhập môn cực hạn, thậm chí đổi mới số lần loại bỏ tạp chất bị hắn dùng cho y phục của mình, đơn giản là đồ tốt quá ít, không có thứ gì thích hợp lựa chọn.
Ngưng nguyên cảnh cửu trọng, tu vi này đã đủ ngang dọc đại bộ phận Âm Phong sơn mạch.
Thân thể khẽ động, tức thì luồng nguyên lực bàng bạc đánh ra khí lưu, cuốn trôi sạch sẽ bụi bẩn trên người.
Chỉ trong nháy mắt thân ảnh Lâm Vũ biến mất, xuất hiện đã tại ngoài thành Vũ Hoang.
Hắn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt tập trung một điểm, nhãn lực vượt xa bình thường, đã nhìn được cách đấy cả trăm dặm, bên trong Âm Phong sơn mạch hiện rõ mồn một.
Đạt tới ngưng nguyên cảnh có thể sử dụng pháp khí phi hành, đáng tiếc Lâm Vũ chỉ có một thân tu vi cường hãn, ngược lại nội tình kém đến đáng thương, nào có cái gì pháp khí.
Bất đắc dĩ hắn dùng thuần lực lượng hai chân, một đường chạy tới Âm Phong sơn mạch, chẳng mấy chốc cũng đã đi tới phụ cận.
Không nghĩ ngợi nhiều, lập tức vọt vào bên trong, cảnh quan nhanh chóng biến đổi, cây cối rậm rạp um tùm, cách vài bước chân lại thấy được vách núi dốc đứng trăm trượng chắn ngang, càng xâm nhập vào sâu bên trong, đã có thể mơ hồ nghe được tiếng thú dữ gầm gừ, hoặc là nước chảy róc rách văng vẳng.
Đối với địa hình xa lạ, Lâm Vũ càng thêm đề cao cảnh giác.
Đột ngột bên tai ầm vang gió cắt, Lâm Vũ phản xạ nhanh chóng, kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu thiên ngoại lưu tinh tỏa ra kiếm quang chói mắt.
Phốc xử...
Huyết dịch tung tóe, bóng đen thình lình chia hai nửa, hiện rõ là một đầu hắc xà, còn chưa hoàn toàn thuế biến yêu thú, thực lực chỉ ngang chuẩn võ giả.
Lâm Vũ lười nhìn lại, tiếp tục tiến sâu.
Hắn tới chậm hai ngày, cơ hồ tầm thường yêu thú đã bị dọn dẹp gần như sạch sẽ, khắp nơi trên mặt đất đều có dấu vết chiến đấu lưu lại.
Càng đi vào trung tâm, mùi huyết tinh càng thêm nồng đậm, thi thoảng bắt gặp t·hi t·hể yêu thú chia năm xẻ bảy, hoặc là đồng môn đệ tử c·hết thảm lưu lại tứ chi không trọn vẹn.
Mười mấy phút trôi qua.
Cước bộ Lâm Vũ đột ngột dừng lại, đột phá tới ngưng nguyên cảnh cửu trọng, hắn đã sản sinh một cái gọi là thần thức, phạm vi bao trùm bán kinh năm trăm mét, bất luận cái gì ở bên trong đều bị hắn nhất thanh nhị sở.
Liền khoảng cách trăm mét phía trước, hắn cảm nhận được sự sống sinh vật, lại không giống con người, sinh mệnh thể phi thường cường đại.
Rất có thể là một đầu yêu thú.
Hô hấp đột nhiên thả chậm, Lâm Vũ cẩn thận từng tí một tiếp cận mục tiêu, hình ảnh trong đại nào ngày càng hiện rõ, ước chừng khoảng cách còn mười bước chân, thông qua kẽ hở tán lá, Lâm Vũ nhìn được chân diện mục đối phương.
Yêu thú dài hơn mười mét, toàn thân bọc lấy một lớp da tử sắc bóng loáng, trông như khoác lên một bộ lân giáp, hình thể to lớn kỳ dị, lúc nào cũng tỏa ra một cỗ hoang dã nồng nặc.
Trông thấy yêu thú, Lâm Vũ dựa vào ký ức đoán ra được, đây là huyền giáp tử sắc cự ngạc, hơn nữa yêu thú còn đang nhấm nháp cái gì.
Đôi mắt tinh tường, Lâm Vũ khẽ nhíu mày, y phục ngoại môn tiêu chí, vải vóc rách nát, khắp nơi thấy được huyết dịch mảnh vụn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, cỏ cây cháy đen, liền mặt đất cũng bị xới tung lên.
Hiển nhiên trước đó đã xảy ra hỗn chiến, tựa hồ ngoại môn đệ tử thua trận, trở thành bữa ăn của yêu thú.
Mà huyền giáp hắc sắc cự ngạc là loài sống dưới nước, nói như vậy phụ cận phải có một tòa đầm lầy cỡ lớn, chưa biết chừng còn có vô số đầu cự ngạc khác.
Tạm thời ổn định tâm tình.
Lâm Vũ cẩn thận đánh giá yêu thú trước mắt, thông qua khí thế tùy thời tản mát bên ngoài, hắn có thể phán đoán, đầu yêu thú này ít nhất có thực lực ngưng nguyên cảnh trở lên, thậm chí tiếp cận hậu kì.
Đám ngoại môn đệ tử hầu hết đều là luyện khí kì, đối mặt ngưng nguyên cảnh yêu thú, tràng cảnh tan tác đại bại, thân thể nằm trong miệng yêu thú cũng là dễ hiểu.
Ngay tại còn đang suy tư vấn đề, toàn thân lông tóc dựng đứng, Lâm Vũ cảm nhận nguy cơ trước nay chưa từng có, thuộc về sinh tử nguy cơ, phảng phất diễn ra chỉ trong một sát na ngắn ngủi mà thôi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn được miệng máu đỏ lòm đang hướng về, xung quang là lít nha lít nhít hơn năm mươi khỏa răng bạch sắc, khí thế hùng hổ dọa người.
Gần đến như vậy, mùi vị tanh hôi phả vào mặt nóng rực.
Lâm Vũ lấy tay che mũi, cấp tốc lùi ra sau, nguyên lực gia trì hai chân, lấy một tốc độ nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành đạo vòng cung, lưỡi kiếm ánh quang v·a c·hạm tới lớp vẩy tử sắc, tựa hồ lực đạo quá lớn, trùng kích Lâm Vũ bay ngược ra sau đoạn dài, ước chừng va đổ mấy cái cây mới tạm thời dừng lại.
Toàn thân đau nhức, lại cảm giác huyết khí ập tới, Lâm Vũ miễn cưỡng nắm chặt cán kiếm, tụ lực vào chân nhảy lên, thành công tránh thoát yêu thú công kích.
Thiên ngoại lưu tinh.
Mũi kiếm bắn ra tốc độ kinh khủng, xung quanh mơ hồ có kiếm khí phụ thể, nhưng mà chém vào hắc sắc lân giáp, chỉ nghe thấy thanh âm đinh tai nhức óc, lưỡi kiếm bị cỗ lực lượng trùng kích, trực tiếp phát ra rạn nứt, không tới mấy hơi thở liền vỡ vụn tan tành, trái lại yêu thú mình không tổn hao lông tóc.
Lực phòng ngự đáng sợ, liền di chuyển cũng nhanh đến biến thái, nếu mà trúng một đòn cắn kia, đơn giản là thân thể chia đôi, c·hết không thể c·hết thêm.