‘Mở đầu của câu chuyện phải cực kì cẩn thận, chính xác và không cho cán cân mất đi vị trí cân bằng giữa các bên. Đó là điều mỗi linh mục tại Hội Chân Lý Tối Cao đều phải biết. Vì đó, khi bắt đầu việc nghiên cứu văn hóa của người Sylvarin trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, đặc biệt là sự xuất hiện của Rhiannon. Một nhân vật không xuất thân ở vùng đất người Sylvarin mà nằm trong Thánh chính Vương triều Randiant chúng ta. Nhưng dù thế nào, nhân vật này vẫn là của người Sylvarin.’
(Lời rao giảng của giám mục tại một góc Thánh đường, trung tâm Thánh chính Vương triều Randiant)
Dưới ánh đuốc mập mờ của ngọn đèn treo móc trên trần nhà, nơi cư ngụ của mười ba thế hệ gia tộc Halric được xây dựng bằng những khối đá ma thuật cổ xưa từ thời kỳ cuộc Thánh chiến.
Nó mang cảm giác nguy nga, tráng lệ và đầy thần bí.
Tổng giám mục được dẫn vào bên trong, đi dọc theo hành lang có tòa tháp kế bên phòng Ea và được phép theo dõi cậu một lúc trong khi cậu đang nằm ngủ, trước hai tuần gia tộc Halric phải khởi hành đến Utopia.
Bóng người đàn ông đứng trước cửa phòng, và mẹ cậu đang đứng sau cách đó vài bước chân. Hào quang tỏa ra phần nào đó khiến ánh đèn phía sau tổng giám mục đã yếu thì càng yếu hơn, cặp mắt diều hâu như viên kim cương mạ vàng lấp lánh.
Nhìn vào Ea, ông nói với chất giọng trầm lắng giống hệt chiếc thùng gỗ lâu năm –“Thằng bé có vẻ n·hạy c·ảm đối mọi thứ xung quanh nhỉ, Cel·este?”
Đáp lại lời của tổng giám mục, mẹ Ea trả lời với tư thế cúi đầu tôn trọng.
“Là người của gia tộc Halric, thằng bé vốn thưởng hưởng khả năng của bá tước Finnian Halric, thưa thầy.”
“Ta có nghe rồi, một khả năng thú vị.”- Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt ông rồi nhìn về Cel·este –“Nó đang nghe chúng ta nói chuyện! Mới mười sáu tuổi đã quỷ quyệt thế này nhưng… Nó lại là điều cần thiết nếu lời tiên tri là đúng.”
Nằm góc giường với tủ đồ che phía trước, Ea khẽ ti hí mắt nhìn ra ngoài. Đôi mắt ông dường như đang bừng sáng khi nhìn vào cậu.
“Ngủ ngon nhé, thằng ranh. Mai ngươi sẽ phải gặp Giáo hoàng bằng tất cả khả năng của ngươi đấy.”
Rồi tổng giam mục quay lưng trở về thánh đường, mẹ cậu cũng đóng sập cửa lại đi theo. Ea choàng tỉnh dậy trong căn phòng yên tĩnh giữa những ánh sáng len lỏi qua khe rèm cửa, cậu ngồi một lúc để tâm trí mình lắng xuống. Đã mười sáu năm trôi qua từ khi cậu đến thế giới này với tư cách là người thừa kế hợp pháp của bá tước Finnian Halric vùng biên giới, những ký ức về người em gái vẫn rõ mồn một như ban ngày.
Hình ảnh cô em gái bé bỏng với đôi mắt trong sáng đang run rẩy nắm lấy tay cậu tựa ánh sáng duy nhất trong bóng tối kiếp trước, rất khó phai dù cho cậu có cố quên quá khứ thế nào đi chăng nữa. Ngoài ra còn có cả cuộc gặp gỡ với ông lão nơi cánh đồng lúa vàng, với áo trùm đầu rách rưới đã đưa cậu đến đây.
Ea nằm quay lưng lại, băn khoăn nhìn sợi dây chuyền được người bố tặng lúc lên năm -“Nó là gì?”
Sợi dây chuyền này được lão già đó nói là thể hiện thân phận của cậu nhưng chẳng điều gì xảy ra cả, nó chỉ giống như một món quà bình thường vào ngày sinh nhật thôi. Liệu nó có phải thứ gì đó ở Utopia mà cậu cần chuẩn bị trước không? Cậu thầm nói nhỏ những gì còn nhớ để không quên...
“Sợi dây chuyền… Sylvarin… Rhiannon…”
Bởi không chỉ những thứ đó, đầu cậu còn quay cuồng vì quá nhiều kiến thức cậu cần phải học. Trong đó có cả Utopia, một quốc đảo nằm giữa đại dương.
Darius Shadowbane, Đội trưởng đội cận vệ của bố cậu từng kể rằng: Utopia không phải một nơi dành cho những kẻ yếu đuối, kẻ hay mất cảnh giác mà không phòng bị gì. Câu nói ‘rừng thiêng nước độc’ có lẽ là quá phù hợp để diễn tả về nơi đó.
Nhưng nơi đó lại sở hữu trầm hương, một loại dược độc nhất khi nâng cao tinh thần cho các pháp sư và tăng cường thể chất. Đối với giả kim thuật, chúng là một phần không thể thiếu cho la bàn hiện tại. Vì thế mà gia tộc Varath đã chớp lấy cơ hội thống trị nó trong suốt một ba trăm năm.
Bây giờ Varath đã rời đi, nhường lại việc quản lí Utopia cho gia tộc Halric – đấy được cho là chiến thắng dành cho bá tước Finnian Halric. Dẫu vậy, gia tộc vẫn phải cẩn thận khi những thế lực thù địch luôn nhăm nhe hủy diệt họ, đặc biệt là lúc bố cậu đang có sự ủng hộ của rất nhiều gia tộc và có cơ hội trở thành công tước mới.
Utopia – quốc đảo – miền đất hứa.
Nhìn lên trần nhà, cậu liên tục ném dây chuyền lên rồi bắt lại với tâm trạng chán nản. Ở lâu đài Halric này, cậu không có thứ gì gọi là trò chơi hay những đám bạn đồng trang lứa như kiếp trước, nên có lẽ tạm biệt nó cũng chẳng có gì đáng buồn để nhớ như kiếp trước.
Mẹ cậu ở đây từng nói bóng gió rằng những người sống hoang dã trong các cánh rừng là người Sylvarin, họ thường không có ai cai quản và tầng lớp giai cấp không được kiểm tra nghiêm ngặt dẫn đến việc điều tra dân số là bất khả thi.
Ea cảm thấy mình đã quá căng thẳng, bèn quyết định ngồi dậy rồi khoanh chân vào, thực hiện bài huấn luyện mà cậu được dạy. Hít thật sâu và thả lỏng cơ thể mở đầu cho buổi luyện.
Cậu thả trôi mình theo một dòng sông chảy liên tục… tựa như dòng thời gian của cuộc đời. Cảm nhận sự nhẹ nhàng của nước chảy, không ngừng nghỉ, nối tiếp và chuyển động qua những khúc quanh…. mỗi khúc quanh là một giai đoạn… dòng sông không bao giờ dừng lại, nó tiếp tục chảy bất kể những biến động.
Người ta không chỉ dựa vào bản năng để sống mà còn tìm điểm để tìm được sự tự do vĩnh cửu -sự kết thúc không phải là một điểm dừng hoàn toàn, mà là một sự chuyển tiếp vào một hình thức mới, vào cái gọi là sự vĩnh cửu… dòng sông không thực sự biến mất; nó hòa nhập vào một cái gì đó lớn hơn, rộng hơn và sâu hơn. Tương tự sự kết thúc trong cuộc đời không phải là sự chấm dứt hoàn toàn, mà là một phần của một chu kỳ vô tận.
Cơ thể cứ chuyển vần, chuyển vần mãi trong tâm trí được thả trôi của Ea.
*
Khi đoàn sứ giả của Hoàng đế Vương triều, vua Thalorin đệ nhị bước vào đại sảnh rộng lớn ở bên ngoài lâu đài Halric, ánh sáng từ bầu trời phản chiếu những họa tiết thần bí trên bức tường cổ xưa của gia tộc. Âm thanh của những tiếng bước chân vang vọng trong không gian yên tĩnh, làm nổi bật sự trang nghiêm sự kiện.
Người dẫn đầu sứ đoàn, một đại sứ có xuất thân quý tộc với đôi mắt sắc sảo và vẻ mặt nghiêm nghị, cất bước tiến về phía bá tước trước mặt hàng dài quân đoàn hai bên đang cầm huyết long kỳ.
Gia tộc Halric đứng sẵn tại vị trí của họ, với bá tước Finnian Halric dẫn đầu, mặc bộ quần áo trang trọng, biểu thị cho quyền lực và uy nghiêm. Hai bên là gia đình cùng các hầu cận. Điều chỉnh tư thế mình trước khi tiếp nhận thánh chỉ, ông quay sang Darius hỏi với vẻ mặt đôi chút nặng nề.
“Họ đã tiêu tốn những gì khi đến tận đây với nghi lễ này?”
“Bảy đoàn xe với mười bốn người lái của Hiệp hội thương gia, tổng cộng gần ba triệu rưỡi vàng cả đi cả về.”- Darius nhìn vào đoàn người trước mắt bằng thái độ cẩn trọng lướt qua từng người của sứ đoàn rồi cúi xuống.
Ngay khi đại sứ còn cách bá tước mười bước, ông ta nói bằng một giọng trầm, từng từ được phát ra rõ ràng, dứt khoát, không hề vội vàng.
“Nhờ ân điển của Thalorin đệ nhị của gia tộc Solaris, hậu duệ ngai vàng Thánh chính của Đấng sáng tạo, ta đứng trước các vị với tư cách là Người phát ngôn. Dưới sự chứng kiến của thành viên Triều đình, các gia tộc, đại diện cho Hiệp hội thương gia và Giáo hoàng Aelion Magnus Theron. Hoàng đế đã ra lệnh.”
Đại sứ tháo gỡ sợi dây đang buộc chặt thánh chỉ, lướt nhẹ ngón tay trên bề mặt cuộn giấy cổ kính rồi mở ra. Ông bắt đầu nói to.
“Gia tộc Halric ngay lập tức tiếp quản Utopia và nhận nhiệm vụ quản lí nơi đó. Tuân thủ mọi quy định liên quan đến khai thác trầm hương và đảm bảo, tôn trọng mọi đối tác. Các vị có chấp nhận không?”- Đại sứ dừng lại, thánh chỉ được cuộn vào một cách cẩn thận, sau đó nhìn về phía bá tước với ánh mắt sắc sảo của mình, chờ đợi
câu trả lời.
Khi bá tước Finnian Halric tiếp nhận thánh chỉ, Ea không thể không cảm thấy sự áp lực nặng nề. Mọi ánh mắt đều tập trung vào gia tộc Halric và chính cậu, tạo nên một cảm giác trách nhiệm to lớn và không thể tránh khỏi, nó giống như cậu khi đang có bảo vệ tài sản cuối cùng của mẹ hồi trước vậy. Sự nghiêm trọng của tình huống và tầm quan trọng của thánh chỉ khiến cậu cảm thấy lạc lõng và nhỏ bé.
Thấy con trai mình như vậy, bá tước hít một hơi thật sâu tiến lên ba bước, tay ra hiệu cho Ea phải bình tĩnh rồi đáp lại lời sứ giả bằng tông giọng hùng hồn.
“Chúng tôi là gia tộc Halric. Chúng tôi đáp lại mọi lời hiệu triệu của Hoàng đế. Không bao giờ phản bội đức tin. Ngài đã yêu cầu chúng tôi mang hòa bình đến cho Utopia. Gia tộc Halric tuân mệnh.”
Ông không mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Bá tước tiến đến chỗ bàn được đặt sẵn, nhìn thánh chỉ với cách chăm chú rồi cầm bút lên ký tên lên giấy. Động tác của ông thể hiện sự chắc chắn và trách nhiệm, cam kết lòng trung thành của mình với Hoàng đế Thalorin đệ nhị cùng các điều khoản trong thánh chỉ.
Sự trang nghiêm ở đại sảnh ngay lập tức bị phá vỡ bởi tiếng hô vang dội từ quân đoàn hai bên. Các chiến binh, pháp sư và hầu cận bá tước đứng nghiêm chỉnh và đồng nhất, liên tục hô to thể hiện sự đồng ý của cả gia tộc.
“Halric! Halric! Halric!”
*
Cuộc đàm phân kết thúc vào giữa trưa, ánh sáng mặt trời đã chiếu l·ên đ·ỉnh đầu qua mái lâu đài, vào ngưỡng của sổ phòng Ea. Cậu có thể cảm nhận được nó thông qua mí mắt đang khép của mình. Mở mắt ra, cậu nghe thấy tiếng ồn ào hối hả đã trở lại khi gia tộc tiếp đón đoan sứ giả của Hoàng đế.
Cửa phòng mở ra và mẹ cậu ngó vào trong. Mái tóc đen nhanh được buộc bằng một sợi ruy băng đen theo kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt chữ điền vô cảm và y phục trắng tinh xảo, tao nhã.
“Con đây rồi! Con có mệt không?”
“Có đôi chút ạ.”
Bật dậy khỏi chiếc giường mình đang nằm, cậu quan sát từng cử chỉ của mẹ và nhận ra sự căng thẳng tỏa ra từ hai cánh tay khi mẹ chọn quần áo quần áo cho cậu từ tủ đồ. Có lẽ người khác sẽ chẳng để ý đến chuyện này, nhưng cậu đã được rèn luyện ngay từ khi đến thế giới này bằng những phương pháp đặc biệt của cả mẹ và bố - chú ý những chi tiết nhỏ nhặt nhất của đối phương.
Mẹ cậu quay lại, mang cho một bộ lễ phục dùng trong thánh đường, có gắn phù hiệu của rồng Halric màu đỏ ở ngục trái.
“Hãy mặc quần áo vào rồi đi theo mẹ, Giáo hoàng đang chờ ở sảnh nghi lễ.”
“Sao Giáo hoàng lại tới tận đây để gặp con ạ? Có phải vì quốc đảo kia không?”
Cel·este khẽ phủi bụi trên chiếc áo vest, treo nó lên giá cạnh giường cùng chiếc quần -“Không phải, mà là về giấc mơ của con… Đừng để Giáo hoàng phải chờ lâu.”- Bà tiến về phía cửa ban công, kéo tấm rèm ra, đăm chiêu ngắm nhìn sự nhộn nhịp của lãnh địa.
Bằng trực giác của mình, Ea nhanh chóng nhận thấy sự ngắc ngứ rõ ràng trong lời nói của bà, một nỗi sợ hãi hơn là sự lo lắng hay căng thẳng bình thường mà cậu nghĩ và tự hỏi tại sao.
…
Giáo hoàng Aelion Magnus Theron đứng trên bậc thềm được tranh trí bằng thảm cao cấp nhìn hai mẹ con đi đến, của sổ hai bên trái phải nhìn xuống là phố thị nhộn nhịp và vùng đất canh tác màu mỡ do gia tộc Halric sở hữu. Nhưng ông chẳng quan tâm gì đến khung cảnh cuộc sống yên bình này cả.
Ông ta đã cảm thấy rất khó chịu khi tuổi già đang dần ăn mòn mình. Ông quy hết trách nhiệm cho sứ đoàn vì tiêu tốn nhiều thời gian và việc hợp tác với Hiệp hội thương gia, cái kiểu làm ăn lén lén đút đút để kiếm thêm lợi nhuận.
Tuy vậy, đây là vấn đề quan trọng đòi hỏi đích thân ông phải đến. Ngay cả khi không phải thì trách nhiệm lớn lao của nghĩa vụ buộc ông phải tới theo lệnh Hoàng đế.
Đứng hồi lâu dưới thánh giá thập tự, ông nghĩ.
‘Tổng giám mục à! Ngươi dạy học trò mình kiểu gì mà để nó khi mang bầu lại đi uống trầm hương vậy? Nếu không thì cũng đâu đến nỗi nào.’
Đứng ở bậc cửa thì Cel·este dừng lại, tay cầm nhẹ mép váy, khẽ nhún gối xuống cúi chào. Ea bên cạnh cũng cúi người theo đúng những gì cậu được học – cách chao hỏi đầy sự tôn trọng đối với người hơn mình.
Những sắc thái trong cách chào hỏi đó đều được để ý đến từng mi li mét trong mắt Giáo hoàng, cầm cây quyền trượng lên, ông nói.
“Một đứa trẻ thận trọng đấy, Cel·este.”
Ông ta quan sát Ea bằng cái nhìn thâu tóm tất cả trong khoảnh khắc: Ngoài khuôn mặt chữ điền Cel·este ra, tất cả đặc điểm như cách đứng, cử chỉ đều y hệt như lão bá tước hồi sáng nay khi ông nhìn. Đặc biệt nhất là sự thách thức trong con mắt đấy, không thể nhầm lẫn đi đâu được.
“Hãy để chúng ta ở riêng.”
Cel·este vươn thẳng người đáp -“Vâng thưa Ông.”
Ea nhìn Giáo hoàng rồi lại nhìn mẹ, thái độ lễ phép và nỗi kính sợ hiện rõ trên khuôn mặt nhắc nhở cậu rằng phải cẩn thận trong mọi tình huống. Thế nhưng, cậu vẫn cảm thấy lo lắng nhưng cũng rất giận dữ khi nỗi sợ mẹ cậu tỏa ra chỉ vì một lời nói của Giáo hoàng.
“Này Ea… Hãy làm theo mọi mệnh lệnh của Giáo hoàng.”
Bà hít thật sâu rồi xoay người, sải bước ra khỏi phòng trong tiếng váy sột soạt dướt nền thảm. Cánh cửa đóng chặt lại.
Ea quay lại, kiềm chế sự giận dữ trong mình đối mặt ông ta.
“Dù ông có là ai thì sao ông dám đuổi mẹ tôi đi trong chính nhà của bà?”
Một cái cười khẩy nơi khoe miệng, ông gật đầu -“Đúng là có quy tắc, Giáo hội hay Hội Chân Lý Tối Cao bọn ta phải tôn trọng quý tộc nhưng ngươi nên biết điều này. Lại đây, quỳ xuống!”
Mệnh lệnh được đưa ra nhanh chóng và bất ngờ như một cỗ nam châm khổng lồ đột ngột hút cậu về phía Giáo hoàng. Vừa mới bình thần một lúc, Ea nhận mình đã tuân thủ mọi lời của nó. Cậu dừng lại khi ông ta giơ lòng bàn tay mình lên, quỳ cách chỉ ba bốn bước.
“Mẹ ngươi là người của ta nên ta được phép thi hành mọi mệnh lệnh mà không cần thông qua ai cả, ngươi hiểu rồi chứ? Nếu đã hiểu thì hãy nhìn hai bên.”
Giáo hoàng vẫy trượng mình lên không, những tấm vải được thả xuống rồi gấp lại với nhau, hai sợi dây thừng rộng chừng mười năm phân. Không có gì đang để chú ý ngoài việc có màu vàng sáng chói ra.
“Đút tay vào đó.”- Ông ta ra lệnh.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc người Ea, cậu đứng dậy nhưng ông ta nói -“Hóa ra đây là cách ngươi thể hiện mình là con ngoan của mẹ ngươi!?”
Cậu lắc đầu khó chịu dưới sự ép buộc không thể tả được khi nhìn vào mắt sắng quắc ở Giáo hoàng, Ea xỏ tay mình qua hai sợi dây thừng. Đầu tiên cậu cảm thấy sợi dây rất ấm rồi thứ ánh sáng bao phủ quanh tay cậu, cảm giác như ai đó đang mát xa cho vậy.
Nhìn vào ánh mắt thách thức trước mặt mình, khuôn mặt ông toát lên vẻ nghiêm nghị. Ông ta giơ cây quyền trượng lần nữa và dí sát nó vào trán cậu
“Ta đang giữ một loại ma thuật ở ngay trước mặt ngươi, Phasma Nihil. Một tia bắn, một c·ái c·hết tức khắc. Hủy diệt đến tận linh hồn mà không có cơ hội cứu chữa.”
Ea cố nuốt nuốt bọt trong cổ họng khô khốc. Cậu không thể rời mắt khuôn mặt già nua, đôi mắt lấp lánh những ánh sáng vào bộ quần áo thánh thần khi ông ta nói.
“Thử thách rất đơn giản. Rút ra ra khỏi sợi dây thì ngươi sẽ c·hết. Có lẽ ta đã già đôi phần nên còn cẩn thận đặt một số ma thuật lên sợi dây, phòng trường hợp ngươi không chịu nổi nhiệt mà rút ra rồi thoát. Lúc đấy ta không dám chắc bàn tay ngươi vẫn còn hay không đâu.”
Ea hít một hơi thật sâu định gọi lính gác vào bắt Giáo hoàng ra ngoài vì xúc phạm đến quý tộc. Ông ta ngay lập tức lên tiếng.
“Không cần phải gọi lính gác, bọn chúng sẽ không vượt qua được mẹ ngươi đang đứng người cửa. Ngươi nên áp dụng quyền đó khi ở những thời điểm khác, không phải bây giờ.”
Tính hiếu kỳ kèm thêm sự giận dữ làm nỗi sợ hãi trong cậu giảm xuống tới mức có thể kiểm soát được. Cậu chú ý đến giọng nói của ông ta, những gì được nói là không thể phủ nhận. Nếu đây mẹ đã đứng bên ngoài… Nó là một thử thách… Dù là gì thì cậu biết rằng mình đã vướng vào mà không thể thoát ra. Nhìn lên cây quyền trượng ngay mắt, cậu nhớ lại những gì đã được dạy.
Ta không được để sợ hãi chiếm lĩnh. Sợ hãi làm mờ trí tuệ, và khi nó chiếm lấy tâm trí, nó sẽ phá vỡ sự yên bình và sức mạnh bên trong. Sợ hãi là kẻ thù lặng lẽ, âm thầm xâm nhập và tiêu diệt niềm tin của ta. Ta phải chấp nhận nó và để nó bao trùm khắp cơ thể ta.
Ta sẽ không kháng cự mà chỉ đơn giản quan sát khi nó chạy qua, để nó len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn ta. Khi nỗi sợ đã đi qua, ta sẽ quay lại nhìn và nhận ra rằng những nơi nó từng đụng chạm giờ đây chỉ còn là khoảng không trống rỗng. Chỉ còn lại một bản thể không bị khuất phục bởi sợ hãi, một bản thể được tái sinh qua thử thách.