Một lúc lâu sau khi điềm tĩnh trở lại, Ea liền hỏi.
“Có gì trong những sợi dây thừng này?”
“Can đảm đấy, ta không phủ nhận điều đó.”- Giữ cây trượng ở nguyên vị trí, Giáo hoàng cúi sát người, thì thầm vào tai cậu -“Sự đau đớn.”
Cậu mím môi lại, cảm giác ngứa ngáy lúc đầu giờ chuyển thành nóng rát. Nhìn khuôn mặt đang tự hỏi thế này mà là thử thách sao.
“Hẳn là ngươi đã nghe kể câu chuyện một con vật bị rơi vào bẫy, nó sẽ cắn đứt chân mình để thoát thân. Ngươi sẽ làm gì?”
Ea nắm chặt hai tay thành nắm đấm ngay khi cảm giác bỏng rát đang dần thiêu cháy bàn tay cậu. Nó cứ từ từ tăng dần, đến mức cậu cảm nhận được bàn tay đang chảy máu vì móng tay đang cắm sâu vào. Cố gắng thả lỏng ngón tay ra để không chảy máu nhưng tay cậu không thể cử động được.
Khuôn mặt cậu bừng đỏ và nhăn nhó, như thể muốn hét lên nhưng… “Im lặng!”- Giáo hoàng đứng thẳng người nhìn xuống người cậu.
Cơ thể run lên bần bật khi cơn đau lan đến toàn bộ dây thần kinh. Từng đường gân trên cơ tay kêu gào, gồng hết sức để thu lại khỏi sợi dây thừng đang b·ốc c·háy… Còn quyền trượng trước mặt tính sao? Rút rồi thì thành người cụt tay chắc? Không có đường nào, cậu cố gắng thở thật đều nhưng chẳng thể làm được.
Đau, rất đau!
Thế giới quan của cậu trở nên trống rỗng ngoại trừ cổ tay đang bị cơn đau xâu xé đến từng miếng thịt, cái khuôn mặt chỉ cách cậu vài phân đang chằm chằm vào cậu. Hai môi cậu khô nứt chảy từng giọt máu.
'Khốn nạn! Đau kinh hồn! Lại là cái trải nghiệm c·hết tiệt này.'
Cái cảm giác này tương tự như vậy, không vết rách nhưng làn da đang cháy xém màu đen, quằn quại đau đớn. Lớp thịt tưởng chừng giòn tan, không… Nó phải cháy thành cho bụi cũng nên.
“Đủ rồi.”
Bỗng cơn đau dừng lại như thể đó được kích hoạt như công tắt.
Mồ hôi chảy đầm đìa khắp người, Ea cảm nhận rõ hai tay mình đang run rẩy như nào.
Ông ta rút lại cây quyền trượng, đứng quay lưng lại vị trí của cậu -“Chưa từng có ứng cử viên nào chịu được đến mức này và ta đã tin rằng ngươi sẽ thua cuộc chỉ sau vài giây. Giờ hãy rút tay ngươi ra.”
Ea giật tay ra khỏi sợi dây, nhìn đăm đăm vào cổ tay đầy kinh ngạc. Không một dấu vết hay sự đau đớn nào trên da thịt. Cầm vào cổ tay và liên tục gập ngón tay lại. Dù ký ức về nỗi đau vẫn còn đó, ngăn chặn mọi cử động.
Giơ bàn tay lên, Giáo hoàng thu hồi lại sợi dây thừng.
“Làm thương tật cho người tiềm năng làm Rhiannon là một điều khá khó chịu, đặc biệt đối với ta.”
“Dù là Giáo hoàng nhưng lại thực hiện những thử thách c·hết người này ư?”- Ea thấy vai trái đau nhức bèn duỗi thẳng ra rồi xoay tròn, một lúc thì vết lằn đỏ như máu phát sáng ở cổ tay.
Ông ta khịt mũi đáp: ”Đúng vậy, thế ngươi từng sàng cát trong giần bao giờ chưa?”
Câu hỏi đến đột ngột khiến đầu cậu chưa kịp phản ứng, chỉ kịp nghe được ‘sàng cát qua giần’ rồi gật đầu.
“Điều tương tự, bọn ta sàng lọc con người y hệt vậy. Nếu ngươi không thể kiểm soát bản năng như một con thú, bọn ta nhất định không để ngươi sống.”
Cậu đưa tay trái lên, hồi tưởng về cơn đau thấu trời -“Tất cả là vậy sao, thử thách lòng kiên định?”
“Ta quan sát ngươi trong cơn đau, nó đơn thuần chỉ là bài kiểm tra về cuộc khủng hoảng và khả năng quan sát. Chẳng liên quan gì tới lòng kiên định ở đây. Và một điều nữa, ngươi thừa hưởng quá nhiều sức mạnh.”
Cậu thấy sự xác quyết trong giọng ông ta, liền nói: “Đó là vì tôi là con trai bá tước à?”
Giáo hoàng nhìn chằm chằm cậu và đáp.
“Vì ngươi là con trai của Cel·este. Ngươi nắm trong tay hơn một sự thừa kế. Cel·este!”
Cánh cửa sảnh nghi lễ mở ra, Cel·este đứng đó nhìn trừng mắt vào sảnh. Khuôn mặt lạnh tanh dần tan chảy ngay khi thấy Ea. Bà gượng cười bước vào, đóng cửa lại.
Con trai ta… con trai ta còn sống và không bị sao cả. Giờ mọi chuyện yên ổn rồi.
Mọi thứ trong sảnh từng gần gũi nhưng hiện tại lại rất xa lạ và chèn ép từng giác quan của bà.
Ea đánh mắt nhìn mẹ, những lời cảnh cáo không phải giả dối. Cậu muốn về phòng một mình và suy nghĩ về trải
nghiệm ‘đau đớn’ này. Dẫu vậy, cái người đang quay lưng nhìn thánh giá sẽ không cho cậu đi nếu chưa giải quyết xong.
Ông ta đã sử dụng loại ma thuật gì đó bắt cậu phải làm theo ý mình. Chắc mẹ cậu đã phải trải qua thử thách khốn nạn này. Có mục đích kinh khủng phía sau nó… cái cảm giác khủng kh·iếp. Cái mục đích đấy là bất khả thi.
Cậu ngẫm thế nào cũng không nghĩ ra được thứ đằng sau là gì dù cảm thấy não mình đã bị tiêm nhiễm đến mức cậu không nhớ được chuyện gì khác.
“Ta cá là ngươi đã dạy con mình theo Phương pháp, ngoài những bài học do đích thân gia tộc nó chỉ.”
Về mặt lý thuyết, cậu đã là ba tư tuổi và có kiến thức cả hai thế giới nhưng những từ ngũ phát ra từ giọng Giáo hoàng đều khiến cậu cảm nhận rằng mọi câu trả lời dù không thâm sâu bí hiểm hay ẩn ý đối chữ như thơ Trung Quốc.
Nó tưởng chừng có khả năng đưa cậu vượt ngoài hiểu biết thông thường vậy. Một thứ vĩ đại và thần thánh.
“Vì sao ông lại muốn tìm kiếm người bằng thử thách này?”
“Để con người tự do.”
“…”
“Có lẽ chưa ai nói cho ngươi biết nên ta sẽ giải thích ngắn gọn. Thánh chiến hơn nghìn năm trước xuất phát từ việc con người đã quá dựa dẫm vào ma pháp, các pháp sư cố gắng tạo nên một thực thể phục vụ cho chính bản thân mình bằng kiến thức trong đầu toàn bộ nhân loại bấy giờ. Nhưng thực thể đó khi có ý thức thì đã làm phản, c·ướp đi sự tự do của con người vào biến họ thành nô lệ.”
Ea nhớ lại quyển lịch sử trong kệ sách rồi trích dẫn: “Ngươi không được phép tạo thực thể ma thuật mang trí tuệ của một con người.”
Ngoảnh mặt về phía cậu, ông nói.
“Chính cái điều đó buộc trí tuệ con người phát triển. Học viện được mở ra để dạy học và đào tạo năng lực. Trong thời kỳ hậu Thánh chiến, các pháp sư bị truy diệt gắt gao, và để tồn tại tàn dư cuối cùng đã cầu xin Hoàng đế với những cam kết tương lai cao cả.”
“Giáo hội các người?”
Ông ta xoa cằm gật đầu -“Chính xác, chúng ta là nơi duy nhất đào tạo những con người mang sức mạnh ma thuật với hai trọng điểm: Giáo hội và Hiệp hội thương gia. Bên thương gia chú trọng vào giả kim thuật, còn chúng ta là mục đích khác.”
“Quyền lực chính trị!”- Ea nói.
Giáo hoàng nghiêm túc nhìn Cel·este.
“Ta đã nghĩ nó bảo là ma thuật nhưng….”
“Con chưa từng tiết lộ với nó, thưa Ông.” Tay ôm bụng, bà cúi sâu xuống.
Nhìn thấy bà đang nói sự thật, Giáo hoàng chuyển sự chú ý sang Ea.
“Tài lẻ này của ngươi giỏi đấy. Đúng, ngay từ khi thành lập, những người dẫn dắt vốn đã để ý rằng cần một thứ xâu chuỗi những vấn đề con người. Và bằng vài thử nghiệm đơn giản, họ khẳng định điều đó là không thể nếu không tách con người với loài vật ra. Mục đích di truyền giống nòi bắt đầu.”
Lời nói của ông ta đột nhiên mất đi sự sắc sảo khi dừng lại rồi nhìn cậu. Ea cảm thấy đây như một sự xúc phạm đối với cái mà cậu cho là nhận thức đạo đức của chính cậu.
Nhìn vào cử chỉ và giọng nói, hiển nhiên ông ta không nói dối – tin vào những gì mình nói. Hẳn là một cái gì đó sâu xa, ràng buộc với thứ kinh khủng.
“Mục đích di truyền? Mẹ tôi bảo đa phần người trong Giáo hội không biết về bố mẹ mình, thường là được nhặt về.”
“Tất cả đều trong hồ sơ của bọn ta, dù có gọi là ‘nhặt’ thì bọn ta nhất định phải xác định danh tính thật sự.”- Giáo hoàng quay lại, chỉ cây quyền trượng về phía Cel·este -“Mẹ ngươi biết cô ta thuộc Giáo hội và bọn ta chấp nhận dòng máu đó là được. Đương nhiên bọn ta muốn Cel·este phải quan hệ với một người chú của mình để có dòng máu thuần chủng và vượt trội chẳng hạn. Rất nhiều lí do.”
“Và ông đã thực hiện vô số lần.”
Ông ta tiến lên phía trước, nhìn cậu chằm chằm tự hỏi có phải ông nghe nhầm là lời chỉ trích hay không.
“Một gánh nặng lớn cần sự hi sinh cao cả, người phải hiểu điều đó ngay từ đầu chứ!”
Cậu dần vượt qua cú sốc ban đầu mà kinh tởm những thứ Giáo hội thế giới này làm ra, không cho biết thân phận rồi buộc quan hệ với người trong gia đình mình để đạt mục đích cao cả là tự do ấy ư? Giáo hội cậu đọc ngay cả truyện tranh lẫn đời thực cùng lắm là ăn hối lộ, giờ trở quá sức tưởng tượng.
“Ông có đề cập tôi là Rhiannon, Phasma Nihil dạng người sao?”
Cel·est nắm lấy tay cậu nói -“Ea này, con hãy lui xuống để ta nói…”
“Không cần, nếu tổng giám mục không hỗ trợ được gì thì ta sẽ xử lý vụ này.”- Giáo hoàng dừng lại, giơ tay mình ngăn sự can thiệp đến từ Cel·este.
“Ngươi có muốn biết ma dược trầm hương không?”
“Hội Chân Lý các người uống nó để nâng cao tinh thần, ít nhất đó là những gì tôi được biết.”
“Đó là loại ma dược nguy hiểm kể cả đối với ta nhưng nó giúp ta thực hiện những loại ma thuật cấm mà không chịu thương tổn. Có thể nói đến Phasma Nihil hay đọc tâm trí người khác và xem họ có phải người được chọn không. Một cái giá xứng đáng.”
Giọng ông ta đượm xuống khi nhớ lại những thử nghiệm trước đó -“Tuy vậy, suốt hàng chục năm ta phục vụ cho Hội Chân Lý, ta chưa tìm thấy bất kỳ con đường nào – toàn bộ là con đường cụt. Bỗng một ngày, bọn ta phát hiện văn hóa của dân tộc Sylvanrin và nhờ các quy trình ghi trên bức tường. Người đó sẽ xuất hiện, dành được sự tự do mà bọn ta hướng tới.”
“Rhiannon của ông đúng không?”
“Chính xác, Người có thể ở nhiều nơi, ở nhiều khu vực khác nhau trên lục địa: Rhiannon. Vô số người đã thực hiện quy trình này và… chưa từng ai có thể tỉnh lại.”
“Tất cả… bọn họ?”
“Đúng vậy! Ta đã nói hết những gì có thể nói cho ngươi, giờ ngươi sẽ phải kể về giấc mơ của mình cho ta.”