0
Đã gần một tuần kể từ khi nhiệm vụ liên minh với người Sylvanrin được bá tước Finnian giao cho. Theo đó, Lehab cùng năm người khác làm sứ giả bí mật đến Utopia và tìm kiếm nơi trú ẩn của người Sylvanrin.
Tuy vậy, kết quả từ đó đến giờ vẫn chưa bắt gặp bất kì sinh vật sống nào ngoài những thú hoang hung dữ mang sức mạnh không thể tưởng tượng được. Vừa đi Lehab vừa cân nhắc có nên bám víu vào khu rừng phía tây bắc của pháo đài Amazon khi ông đã đi qua đi lại vài lần và không phát hiện được gì.
“Lehab, chúng ta có nên di chuyển đến phía bắc không? Ta ở đây cũng đã lâu rồi nhưng chẳng có thông tin gì giá trị cả.”- Một người mặc áo choàng trắng đi bên phải hỏi trong khi liên tục nhìn vào bản đồ trên tay để xác định vị trí.
Một người nữa cởi bỏ mũ ra, để lộ mái tóc vàng óng cùng hơi thở không đồng đều. Sau đó người này lấy ra thanh kiếm bên hông, nó đã bị gãy khi giao đấu với bầy chó sói cỡ một cơn ngựa khi chúng cố gắng t·ấn c·ông họ lúc nửa đêm.
“Đúng vậy, ta nên đi ra nơi khác, nơi này không thể có người sống được. Có quá nhiều thú dữ… không, là quái vật. Một người lính bình thường mà bị ném vào khu rừng này cũng chỉ sống tối đa một buổi sáng. Có nhiều nơi khác có thể tìm được, không nhất thiết phải ở đây.”
Họ nói không sai, còn nhiều nơi khác trên quốc đảo này có thể gặp được người Sylvanrin, chứ không phải khu rừng c·hết tiệt này. Lehab rút thanh kiếm của mình ra và sờ vào lưỡi kiếm, nó đã sứt mẻ rất nhiều từ sau khi đến đây.
“Vài ngày nữa, Chúa công sẽ đến, giờ có di chuyển đến nơi khác thì cũng muộn, khó quay về được. Nên ít nhất ta hãy cố gắng tìm, nếu không được thì tôi sẽ báo cáo, mọi trách nhiệm đều do tôi đảm nhận, mọi người cứ tiếp tục.”
Năm người nghe vậy, mặt trùng xuống. Họ nghĩ mình thật bất tài, nhiệm vụ liên minh với người Sylvanrin của bá tước đã chưa hoàn thành, đến cả sống sót trong khu rừng cũng phải có Lehab gánh.
Leb thấy vậy liền nói -“Đừng buồn như thế, cứ tìm đi, đời đâu ai chứ chữ ngờ phải không?”
“Dạ vâng!”- Năm người đồng thanh đáp.
Ông thở dài, dù mới chỉ gần một tuần mà đủ thứ chuyện quái lạ đã ập vào đầu, nhiệm vụ bá tước còn phải giải quyết nhanh nhất có thể. Ông không có thời gian đâu suy nghĩ chuyện khác.
"..."
Bước chân của Lehab chậm dần rồi dừng hẳn. Suy nghĩ một hồi ngắn ngủi, ông nhận ra muộn màng rằng con đường đang đi đã trở nên đã trở nên khác lạ, sương mù giăng lối khắp nơi, tầm nhìn rơi xuống vài bước chân dài.
"Ma thuật kết giới sương mù? Mọi người cẩn thận!"
Ông lầm bầm tự nói rồi cảnh báo những người còn lại, nhưng chân ông liền đá phải người đàn ông mặc áo choàng trắng. Xem tình hình thì có vẻ đã bước vào bẫy của ai đó rồi.
Một kết giới làm mất phương hướng kẻ thù… Rõ ràng ông nhớ, không ai bám theo suốt chặng đường.
“Đây không phải kết giới thì phải?”
Khua tay mình theo ma trận đồ từ Giáo hội, nếu đây là ma thuật thì một vòng tròn vàng sẽ xuất hiện. Còn không thì…
Phập!
Như để chứng thực suy nghĩ của Lehab, một tiếng v·út xé gió xuyên qua làn sương, cắm phập một mũi tên xuống đất, để lại trên má ông một vết sẹo. Có bóng người thấp thoáng bước ra khỏi lớp sương mù dày đặc.
Tóc ánh nâu, mắt đỏ, nổi bật với thân hình mảnh khảnh của một thiếu nữ mới đôi mươi cùng cây cung ngắn trên tay. Bộ đồ người đó đang mặc tỏa ra những hạt gì đó tạo ra làn sương này.
Khi diện mạo người đó dần lộ ra, vô số bóng người khác cũng xuất hiện theo. Lehab ngay lập tức lau đi vết mau, chào với tông giọng lớn.
"Xin chào tất cả các vị, tôi là Lehab K.Halric. Một sứ giả do bá tước Finnian cử đến để đàm phán, hẳn các vị đã theo dõi chúng tôi suốt thời gian qua. Sao chúng ta không loại bỏ màn sương này rồi từ từ nói chuyện."
Họ là người Sylvanrin, người dân bản địa sống ở vùng đất Utopia này. Không giống như những nơi khác, đã được điều tra và làm rõ nguồn gốc, họ được phát hiện khá muộn và ghi vào sổ sách là một trong hơn một trăm dân tộc của Thánh chính Vương triều.
Để ý tới làn sương, nó có độc và làm b·ất t·ỉnh năm người trong đoàn sứ giả, chỉ có mình ông không bị sao. Dù không dám tin đây chỉ là màn sương đơn thuần nhưng Lehab đã thử Phương pháp và nó không có phản ứng gì.
Nhìn vào đám người trước mặt, ông lên tiếng lần nữa, mong sẽ có hồi đáp.
“Tôi không biết mình chưa ngất xuống là ý đồ các vị không. Nhưng mong các vị hãy bỏ qua cho năm người này, chúng tôi muốn có một mối quan hệ tốt đẹp.”
"Tốt đẹp sao?"
Một người con gái xuất hiện trước mặt giượng cung chỉ vào ông, theo sau là giọng người đàn ông trung niên cười lớn, chế giễu lại những lời đó.
"Những kẻ ngoại lai như các ngươi đến đây chỉ để c·ướp b·óc, khai thác triệt để mọi thứ để có được trầm hương, rồi rút về bên trong những tòa thành kiên cố ăn chơi hưởng lạc. Giờ các ngươi nói thiết lập mối quan hệ tốt đẹp. Không thấy tự nhục à!"
“Đúng đấy, các ngươi chỉ đến và đi, không để lại bất cứ thứ gì ngoài mảnh đất hoang tàn.”
“Chưa từng thấy cảnh người mình yêu bị xâu xé ngay trước mặt mà không thể làm gì, nên các ngươi tự cho quyền thích làm gì thì làm à?”
….
Xung quanh là tiếng la ói giữa tán lá cây, mọi cảm xúc như kìm nén đã lâu liền bộc lộ hết ra tất thảy.
“Biết ngay thế nào cũng vậy mà.”- Lehab nắm chặt tay vào thanh kiếm.
Sự tương tác giữa người Syvalrin và Thánh chính toàn là sự thù địch, xuất phát từ việc đàn áp, truy cùng g·iết tận của gia tộc Varath. Vì lẽ đó mà họ đã quy hết tất cả lại với nhau và coi là kẻ thù không đội trời chung. Đó có thể giải thích cho việc họ giăng sẵn bẫy để gặp riêng ông.
‘Làm gì có chuyện gặp riêng đó, đây là định bắt về tập thể nhưng bất ngờ vì mình vẫn còn tỉnh ấy chứ!’- Lehab nghe giọng từng người, trong đó pha giữa tức giận cùng sự ngạc nhiên.
Thật ra điều này cũng dễ hiểu, ngay cả những ông kiểm chứng bằng mắt của mình cũng cảm thấy lạ, có lẽ do ông được huấn luyện đặc biệt theo Phương pháp cùng vô số thử thách để bước vào vị trí cận vệ bá tước.
Dẫu vậy, làn sương này chẳng rõ có gây hại gì, nó khiến ông bối rối. Đây là cơ hội để tiếp cận người bản địa nhưng đảm an toàn người trong đoàn vẫn phải ưu tiên hàng đầu.
Và… có vẻ họ tính dùng vũ lực ngay lúc đầu thay vì nói chuyện trong hòa bình.
Ngay sau đó, người đàn ông kia nhảy xuống từ ngọn cây, trên người khoác áo len mỏng cùng một mảnh vải che đi khuôn mặt, trên tay phải cầm chắc đoản kiếm ngắn.
"Ta là Cyrus Valiant, thủ lĩnh của nhóm quân giải phóng này. Còn cô gái kia gọi là Emma Ragan. Ta đã khá bất
ngờ trước việc ngươi không nằm ngủ ra đấy, nhưng những gì ngươi nói hẳn cũng có ý tốt nhỉ? Ta muốn có một bằng chứng cho việc này."
Tưởng chừng như cuộc nói chuyện đã có tiến triển tốt, Lehab đi đến muốn đưa một tờ giấy đích thân bá tước Finnian viết, thì một mũi tên nữa bắn ngay sát đầu ngón chân của ông như một lời cảnh báo. Kèm theo đó là giọng cảm thán.
"Ông vẫn như vậy à, Cyrus? Ông nghĩ những lời truyền thuyết rằng sẽ có người giải phóng chúng ta ngay tại thời điểm hiện tại sao?"- Người con gái đang giương cung, tên Emma tiếp tục tỏ thái độ ngán ngẩm -“Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện c·hết tiệt đến mức đầu óc ông không tỉnh táo nổi!?”
Cyrus lên tiếng đáp trả.
“Đó là điều chúng ta cần, Emma. Đã hai trăm năm rồi và Rhiannon chắc chắn sẽ đến, chúng ta phải tin tưởng điều đó. Vì lẽ đó, ta nhất định phải xác thực Ngài ấy đã đến chưa. Người miền nam của cô có thể không hiểu nhưng đó là một phần trong từng người bắc chúng tôi rồi.”
“Suốt ngày Rhiannon này, đấng cứu thế nọ. Ông không cảm thấy mệt à?”
Người ta thường nói, đôi khi nhìn lại những gì đã qua, bạn sẽ muốn quay lại vào đấm mình thật mạnh để tỉnh ngộ. Emma cũng vậy, cô từng rất tin tưởng rằng Rhiannon sẽ giải thoát dân tộc khỏi đau khổ, nhưng mười bảy năm… đúng hơn là hai trăm năm, không có ai xuất hiện đả cứu cả.
Khi còn trong hang hốc ẩm ướt, cô đã dành nhiều thời gian để nghe kể về truyền thuyết về cứu tinh, và mơ ước mình tìm được vĩ nhân ấy. Lẽ ra cô phải dành thời gian cho cái gì đó có ích hơn, chứ không phải mê tín dị đoan bây giờ.
"Tôi chẳng hiểu sao mình lại đi ra tận đây chỉ để nghe mấy câu lảm nhảm nữa?"
“Emma… Cô định làm gì?”
Bàn tay cầm cung của cô siết lại chặt hơn, dây cung cũng kéo căng hơn chỉ về hướng Lehab.
“Tôi không cần biết các người đến đây làm gì, nhưng muốn đàm phán phải bước qua xác tôi.”
Lehab không biết nói gì, nãy giờ nghe nhóm người cãi lộn rồi đột nhiên cô gái quay về phía mình đòi sống má tới c·hết, thì cuộc đàm phán mới bắt đầu.
"Nếu vậy thì tôi xin phép rời khỏi đây, khi nào các vị đủ tin tưởng vào chúng tôi, ta sẽ bắt đầu đàm phán."
Ông quay người kéo năm bạn đồng hành chuẩn bị rời đi. Màn sương mù có chút phiền, nhưng nếu Lehab muốn đi thì bấy nhiêu đó cũng chỉ mất một thời gian ngắn.
Phập! Phập!
Hai mũi tên nữa cắm xuống ngay dưới chân hắn.
“Sao vậy? Thấy không lợi dụng được chúng ta thì giả vờ bỏ về như mua bán rau ấy hả! Đừng nghĩ vậy, tôi sẽ ép các người phải trả giá gấp đôi đấy.”
Cánh cung của Emma vẫn giữ về hướng ông.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, mong các vị đừng cố gắng vượt qua ranh giới. Còn nếu đánh nhau là phép lịch sự tối thiểu ở đây thì…”- Lehab từ từ rút kiếm ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ u tối.
Cyrus thở dài, người thủ lĩnh này không hiểu sao cô gái lại cứng đầu cứng cổ như vậy, chẳng phải đây là một lãnh chúa mới, một cơ hội để khai thác thông tin về Ngài sao! Ông ôm mặt, vẫy vẫy tay.
“Tùy các người thích làm nào thì làm, một khi thách đấu thì người thua sẽ phải tuân theo mọi thứ của người thắng, không có ngoại lệ. Ngươi thắng thì chúng ta sẽ tiến hành đàm phán, còn không thì đừng mong sẽ có một cuộc nói chuyện bình thường.”
Dứt lời, mặt đấu nổ tung kéo theo làn sương mù mịt, Lehab lao đến Emma như mũi tên được bắn ra từ nỏ thủ thành.
Tốc độ mà Lehab đột ngột bộc phát khiến mắt Emma mở to vẻ kinh ngạc, đây là một sứ giả của lũ khốn đó sao?
Bất ngờ là vậy, cô đẩy giới hạn bản thân lên để theo kịp tốc độ đó.
Mọi thứ xung quanh tưởng chừng như đang chậm lại, những chiếc lá cũng dừng lại trong một khoảnh khắc. Cô nhảy lùi về phía sau đồng thời bắn ra ba mũi tên liên tiếp, nhắm vào vai, chân và tay cầm kiếm của ông. Emma tin chắc với tốc độ đó, Lehab không lên bàn thờ khi rơi xuống đất thì cũng tạo ra v·ết t·hương đủ sâu để kìm hãm lại.
Ông ta lao đến đúng với dự tính của cô, nhưng cây kiếm trên Lehab léo lên, để lại những vết cắt vào cây cối cạnh đó. Ba mũi tên liền bị chẻ làm đôi, còn tốc độ ông không hề chậm lại.
Vẻ kinh ngạc biến mất, Emma nhíu mày lại. Giờ Lehab đã ở ngay trước mặt chuẩn bị vung thanh kiếm vào người cô, tình trạng chân vẫn chưa chạm vào đất đã trở thành bất lợi cho cô.
“Làm gì có chuyện mình bị ép cơ chứ!”
Emma ngay lập tức cắm cây cung xuống mặt đất, tay trái lấy con dao ngắn ở thắt lưng đặt về phía trước phòng
thủ trước thế công không thể né tránh của Lehab.
Lực cánh tay khủng bố chém xuống một đường thẳng khó có thể coi đó là một sứ giả, trừ khi ông ta đang giả dạng. Chỉ trong chốc lát, mũi kiếm đã ở chạm đến chóp mũi của cô, Emma buộc phải ngã người ra sau. Sau đó cơ thể duỗi thẳng đột ngột lao lên, hông xoay với tốc độ nhanh cùng tay cầm dao ngược giật mạnh về trước.
Thời gian tác dụng lực của cú đấm càng ngắn, lực chứa bên trong càng nhiều và mạnh, nên cô cũng tăng tốc nhanh nhất có thể.
Nhìn thấy những động tác khó hiểu của cô, Lehab dựng thanh kiếm mình lên đỡ cú đấm, rồi nắm chặt tay phải đấm trả lại. Emma lúc đó đã dồn sức vào hai chân đẩy mạnh vào thanh kiếm, tạo lực mạnh đẩy ông ra xa, trước khi nắm đấm đó kịp chạm đến người mình.
Động năng sinh ra đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người, những vết trượt dài trên mặt đất cùng một hố nứt cỡ lòng bàn tay lưu lại. Cả hai đều nhanh chóng ổn định cơ thể, quan sát lẫn nhau.
“Kỹ thuật vừa nãy của quý cô đây là gì vậy?”- Lehab lên tiếng trước, trong khi nhìn xuống thanh kiếm đang rạn nứt của mình.
Emma tỏ vẻ khó chịu, đòn đó của cô ngay từ đầu là để lấy mạng đối thủ hoặc ít nhất là phá hủy cơ quan nội tạng. Nó thật sự đủ mạnh để nghiền nát một hiệp sĩ bình thường nếu tận dụng đúng cách. Mở ra nắm lại bàn tay đang nhói lên, cô đáp lại.
“Đó là nhất thốn, tận dụng và phát triển lực đánh thì các phần cơ thể nhỏ như cổ tay, hay ngón tay. Dựa vào sức lực bản thân mà biến sức mạnh đòn đó ngấm vào trong cơ thể. Còn muốn hỏi gì nữa không để bắt đầu tiếp?”
Emma duỗi thẳng người, cô chuyển tư thế thủ với cây cung trên tay.
"Tôi sẽ đánh bại ông ngay tại đây."
“…”
Lehab đã không mong đợi chuyện này, có lẽ là không nghĩ tới việc đó. Việc một cung thủ như Emma Ranga có thể phản ứng kịp trước đòn t·ấn c·ông của ông đã gây ra một chút bất ngờ nhưng vẫn trong tầm dự đoán, dù sao người Sylvanrin cũng đã sống chung với quái thú đầy rẫy tại vùng đất này, không lí nào lại chẳng có khả năng phản xạ nhạy bén.
Vậy nên, xét đến xuất thân thì kỹ năng chiến đấu ở mức độ này hẳn là bình thường.
Nhìn về phía nhóm quân giải phóng, họ đang bàn tán xôn xao về cuộc chiến đấu của hai người nhưng đôi mắt thì
luôn chăm chú theo từng động tác nhỏ nhất, đặc biệt là thủ lĩnh Cyrus, người đó không nói lời nào mà tay luôn đặt ở thắt lưng như thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào nếu ông đe dọa tính mạng của Emma,
Ngoài ra, còn kỹ thuật mà cô đã sử dụng, nó gợi lên ký ức trong đầu ông. Đó giống y hệt những gì sư phụ ông đã dạy, ngoại trừ một vài người có thể học thì sư phụ là người biết rõ cách thức của đòn t·ấn c·ông đó. Nhất Kình. Nói là vậy, ông vẫn không học được tí gì từ sư phụ cả, vì thuở đó ông chỉ chăm chăm tập kiếm pháp.
Nhìn vào tư thế đứng, cách cầm v·ũ k·hí đến ánh mắt của cô gái, Lehab nuốt nước bọt.
"Không lẽ sư phụ từng đến Utopia…"
Nghĩ tới một khả năng đáng sợ, khoé môi ông co giật.
"..."
Emma không biết Lehab đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy khuôn mặt ông bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, miệng lẩm bẩm thứ gì đó. Cho tay lên che miệng mình lại như thể nói đến điều cấm kỵ. Mặc cho không biết Lehab đang nghĩ gì, cô liền bắn năm mũi tên liên tiếp rồi nhanh chóng tiếp cận bằng những chuyển động dứt khoát, để lại tàn dư ảnh che đi sự hiện diện bản thân.
Dù có khả năng, ông ta đã đặt sẵn bẫy để cô bước vào, nhưng cô không quan tâm. Cô lấy đà thân cây gần đó, dồn lực phi đến, chĩa con dao vào cổ Lehab ngay sau năm mũi tên phủ đầu.
Ngay khi tưởng chừng tất cả đều trúng đích, những mũi tên bị xé toạt, đòn tất công của Emma đánh vào không khí. Cánh tay từ lúc nào đã bị giữ chặt, không rút ra được.
Lehab không để cho cô kịp phản ứng, vận sức vào cơ bắp quẳng mạnh Emma vào gốc cây, tạo nên một t·iếng n·ổ lớn.
"Cái...?"- Tiếng thốt kinh ngạc của mọi người xung quanh, những người đang trợn tròn mắt không thể tin được.
Cùng lúc đó, vài người kịp tỉnh táo lại, vội chạy đến kiểm tra tình trạng của cô. Cánh tay bị trật khớp, một vùng tổn thương lớn ở lưng, còn đâu không có gì đáng ngại. Emma cũng được điều trị tại chỗ để sớm bình phục.
“Vậy các vị có giữ lời hứa của mình không?”
Lehab vẫn đứng đó, tay thả lỏng thanh kiếm trong khi một con dao đã kề sát cổ của ông khi ông vừa làm Emma b·ất t·ỉnh. Cyrus ra hiệu cho nhóm người giải phóng giải độc cho năm sứ giả, rồi trả lời.
“Như đã hứa, ta sẽ thay mặt cho dân tộc Sylvanrin đàm phán với các người.”