‘Nhờ linh mục Cel·este, những thông điệp reo rắc thông qua tôn giáo của Hội Chân Lý Tối Cao thực hiện ở Utopia đã đơm hoa kết trái sau hàng trăm năm nỗ lực. Nhưng tại sao, từng ấy thời gian lại không thể thành công? Dù trong lịch sử Thánh chính Vương triều đã từng làm vô số lần như vậy để xâm lược! Tất cả đi đến kết luận rằng, mọi thứ ở Utopia chỉ có thể thực hiện khi có mặt của linh mục Cel·este và bây giờ mọi người đều đã dần tin - năng lực thật sự của bà đã bị Giáo hội đánh giá quá thấp.’
(Trang 124, Toàn sử Thánh chính cổ đại; năm 541 – 578 Lịch Vạn Niên)
Ea đi dọc theo ngọn đồi phía tây lâu đài, nơi đặt những di hài của mười một thế hệ gia tộc Halric.
Ở đấy cậu nhìn thấy bố mình đang quỳ xuống, phẩy đi những bụi bẩn trong ngôi mộ ông cậu. Ngoài ra, năm cận
vệ theo sau đứng gác đảm bảo an toàn cho bố.
Ngài bá tước có vóc dáng cao, màu da vàng, khuôn mặt có những góc cạnh thô ráp được tô điểm bằng đôi mắt trắng xám. Ông mặc bộ quân phục dành riêng cho những người đứng đầu gia tộc, trên cánh tay gắn phù hiệu huyết long.
Bá tước quay lại, thấy Ea đã bước gần tới mình thì nói lớn -"Tập luyện vất vả chứ, con?"
Ông đứng dậy, phẩy đi những chiếc lá rơi xuống người mình. Liếc mắt về phía Ea, ông cảm thấy bất lực trước vẻ cứng đầu như người vợ ông vậy. Trên đường đi đến Utopia, mọi người phải tận dụng mọi cơ hội để nghỉ ngơi, không thể đến lúc cần thì cơ thể không cử động được.
“Cũng bình thường thôi ạ, con cảm thấy ngay bây giờ, con đang rất tốt.”
"Thế là tốt, nhưng con chưa ăn đầy đủ bữa ăn phải không? Mai chúng ta sẽ lên đường, ta tin rằng vùng đất mới sẽ tốt hơn so với sự xáo trộn ở đây.”
Thở hơi dài, ông nhìn xuống thành phố được cai trị bởi mình suốt hai mươi mấy năm, từ khi còn bằng tuổi Ea. Nó đã cho ông nhiều thứ như quyền lực, sức mạnh, lòng thành của người dân nhưng những vấn đề xoay quanh cũng không ít.
Ea thấy vậy cũng gật đầu đồng ý, bất ngờ ký ức ngày Giáo hoàng đến gia tộc hiện lên trong đầu cậu –‘Bố ngươi không làm trong kế hoạch bọn ta….’
“Bố! Utopia có nguy hiểm như mọi người nói không?”
Bá tước nhìn lại Ea, khuôn mặt cậu đang tỏ ra những buồn phiền mà lâu rồi ông không thấy. Trong lúc ấy, ông liền nghĩ ra cách bắt chuyện phù hợp nhất vào thời điểm này – một kiểu nói hay dùng để cổ động lòng tin cho quân lính trước khi ra trận. Khi ông sắp nói ra thì đã dừng lại. ‘Đây là con trai ta’ liên tục hối thúc ông hãy nói thật, một điều nên nói hơn là lời dối trá.
"Đúng, nó có nguy hiểm."- ông thừa nhận - “Và đề tránh việc đó, Darius hẳn cũng đề cập chuyện ta muốn có một kế hoạch đặc biệt cho người Sylvarin rồi nhỉ!”
“Con có để ý rồi.”
Bá tước nhận ra nỗi buồn bực trong ánh mắt cậu con trai, liền nói.
“Ông ấy đã phục vụ hai thế hệ cho gia tộc Halric vĩ đại này nên mấy chuyện này hẳn không phải chuyện khó. Nhưng ta cần nhiều hơn thế… chúng ta cần vị trí lãnh đạo Hiệp hội Thương gia. Bằng cách đoạt Utopia, Hoàng đế sẽ phải để cho ta ít nhất một vị trí trong Hiệp hội.”
“Độc quyền trầm hương! Nó sẽ mở con đường, một mạch dẫn chúng ta thế chủ động.”- Ea nói.
“Đúng vậy, nhưng có một điều ta khuyên con…”- Bá tước nhìn về hướng lâu đài, ánh mắt chỉ vào căn phòng, nơi Giáo hoàng đã thử thách sống còn với Ea -“…Đừng để những lời nói của Giáo hoàng lấn át tâm trí con, mẹ con sẽ rất đau lòng khi nàng ấy nhận ra con bị nỗi sợ cho khuất tầm nhìn đấy.”
Ea nhìn theo, lặng lẽ gật đầu nhưng trong lòng cậu vẫn muốn hỏi.
"Mẹ con biết về người Syvalrin không ạ?"
"…Có, rất nhiều là đằng khác."
"Dạ, rất nhiều…!!"
Sự thật có thể làm cậu choáng váng, nhưng có nguy hiểm thì giá trị mới xuất hiện, Ea đã được huấn luyện và chỉ bảo để đối phó với nó. Dù vậy ông vẫn phải làm chuyện này nhẹ nhõm đi đôi chút, Ea mới chỉ ở tuổi đôi mươi và chưa thật sự chín chắn trong quyết định của mình. Và ông biết con mình đang muốn đi đến Utopia để giúp gia tộc dành lợi thế.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, ông nói –“Bỏ qua chuyện đó, giờ bố con ta nên chú ý đến Hiệp hội Thương gia thì hơn.
Tóm tắt cho dễ hiểu, mọi thứ từ ngựa, bò, gỗ cây, cá voi, các mặt hàng ma thuật – đều bị Hiệp hội kiểm soát. Đến cả loại than chất lượng kém ở lãnh địa Halric chúng ta cũng không phải ngoại lệ. Nhưng tất cả đều bị trầm hương làm lu mờ đi. Chỉ cần một cân trầm hương, một phần sáu lãnh địa của ta sẽ nằm gọn trong tay Hiệp hội. Con hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?”
"Và bây giờ chúng ta kiểm soát nó?"
“Ở mức độ nào đó thì đúng, khi tất cả gia tộc đều đang chia nhau từng vụn bánh là Hiệp hội. Và phần lớn đến từ trầm hương. Chỉ cần cắt giảm trầm hương, thì ai đó sẽ hưởng lợi nhiều nhất, hả Ea?”
Ea ngập ngừng suy nghĩ một lúc rồi đáp -“Gia tộc Varath!”
Bá tước cũng mỉm cười đôi chút, vừa nhìn bia mộ bố mình vừa nghĩ –‘Cuối cùng ta cũng có người nối dõi đích thực rồi, thưa bố. Nó làm con liên tưởng đến việc thằng bé có kiếp trước khi tiếp thu nhanh ngay từ nhỏ, nhưng thế cũng là rất tốt rồi phải không? Dù thằng bé có là ai, nó vẫn sẽ là người kế tục Halric thật thụ.’
“Lũ Varath đó đã tích trữ trầm hương suốt hai trăm năm rồi, và chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc này.”
"... Mọi tổn thất, biển thủ hay t·rốn t·huế sẽ đều vứt sang cho chúng ta?"- Ea hỏi.
“Bọn chúng một đốn hạ cái tên Halric một cách triệt để. Hãy nghĩ tới các gia tộc vẫn còn yếu thế và non trẻ, họ cần ta với khả năng lãnh đạo – đứng ra bảo vệ họ bằng tư cách người phát ngôn trên thương trường ngoại giao. Và phản ứng họ thế nào khi ‘biết’ ta cắt giảm nguồn trầm hương?”- Bá tước Finnian cay đắng cười khổ -“Tất cả sẽ ngoảnh mặt đứng về phe Hoàng đế, bất chấp việc ta đã làm suốt từng ấy năm.”
Ea đứng lặng người khi đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến bố mình cười một cách bất lực vậy.
"Chúng ta… sẽ bị tất cả tổng lực t·ấn c·ông sao?"
“Không, hoặc ít nhất là vậy. Vì không ai công khai từ bỏ Hiệp định đã được kí, nhưng chỉ trong phạm vi đó thôi.
Đôi khi chúng ta sẽ c·hết mà không biết lí do.”
"Vậy chúng ta cứ đâm đầu vào cái bẫy c·hết người đấy ư?"
Bá tước nhìn cậu với vẻ nghiêm nghị -“Dù có ngàn cái bẫy ở đây, một khi ta biết rõ vị trí chúng rồi thì nó cũng vô dụng. Nó giống một cuộc chiến tay đôi, chỉ là quy mô hơn lớn một chút. Chiến tranh sẽ không kết thúc. Và bây giờ ta cần phải biết, ai là người tích trữ ngoài lũ Varath. Sẽ là một danh sách dài nếu ta cẩn thận điều tra.”
Ea cố nuốt nước bọt với đôi môi khô khốc.
“Sao chúng ta không tập hợp những gia tộc đang ủng hộ gia tộc Halric, củng cố lực lượng đề phòng một cuộc chiến lớn xảy ra?”
“Điều đó là không thể, chúng ta đang che giấu ý định của nhau để bên ngoài không phát giác việc ta là đồng minh. Giờ mà lộ ra thì át chủ bài sẽ vô dụng. Ngay cả ta làm điều gì đó trước khi bị lộ thì Hoàng đế đã phủ nhận mọi thứ rồi. Ai có thể phản đối ‘ý chí thiêng liêng’ của ngài chứ? Thế nên ta cần chuẩn bị mọi thứ, thời điểm đến mới là lúc ta ra tay.”
“Hoàng đế! Chẳng lẽ quân đoàn Thánh chính cũng tham gia?!”
“Ta không chắc điều đó, nhưng dự cảm thì ta hiếm khi sai. Nên là cứ chuẩn bị từ trước.”- Nói đến đây, bá tước thở dài một hơi.
“Còn người Syvalrin, ta phải có kế sách gì để biến họ thành đồng minh của mình chứ?”
“Darius có kể cho con về pháo đài trên biển Kafka Ripate chưa?”
Ea nghĩ một hồi lâu, mắt cậu đảo về phía bắc ngọn đồi rồi trả lời.
“Nơi giam giữ những tù nhân khét tiếng, phải có lệnh của Hoàng đế thì bọn họ mới có thể chuyển đến nơi đó để
bị giam giữ và… nằm ở phía bắc lục địa. Con nói đúng chứ?”
Bá tước nhìn theo –“Không sai! Nhưng con có biết ngoài giam giữ ra thì pháo đài đó còn có tác dụng gì không?”
Ông đánh mắt sang cậu con trai, người vẫn còn đang tìm kiếm đáp án mà không thể trả lời ngay lập tức được.
“Vậy để cho con hiểu rõ hơn nhé. Những người mặc quân phục trắng đi hai bên bảo vệ đoàn xe cho quý tộc, Giáo hoàng hai ngày trước là ai?”
“Họ là quân đoàn Thánh chính…”- Ea chợt nhận ra điều bất thường liền hốt hoảng hỏi rõ bố mình -“Chẳng phải họ là những chiến binh tinh nhuệ do Hoàng gia đào tạo hay sao? Sao có chuyện xuất thân là những tên ngục tù được?”
“Đáng lẽ là vậy, hoặc ít nhất đó những gì là những gì ta tin rằng quân đoàn đó được huấn luyện ngay từ khi sinh ra. Nó đã truyền qua tai người này đến hết người khác nhưng… con biết rồi đó. Tất cả chỉ là màn sân khấu, che đi sự thật đằng sau.”
“Bố có nhầm gì không? Kafka Ripate về cơ bản được bao quanh bởi biển, không có bất kì ma thuật hay loại công trình gì để thực hiện điều đó. Ngoài pháo đài là hòn đảo nhỏ quanh năm chịu những cơn bão khủng kh·iếp. Một địa ngục trần gian!”
Trong đầu cậu, nó không khác gì nhà tù Côn Đảo những năm kháng chiến dành độc lập tự do dân tộc cả. Nó quá kinh dị, thậm chí cậu không thể tưởng tượng nổi những tù nhân trong đó sống như thế nào mà có thể biến thành một chiến binh được.
"Nhất định rồi. Nhưng nếu con muốn đào tạo những người mình đồng da sát, mạnh mẽ và hung bạo, thì con sẽ buộc họ phải ở trong điều kiện môi trường nào đây?"
“Một… môi trường khắc nghiệt.”
“Đúng vậy, chúng ta cần một môi trường như vậy để tạo ra một chiến binh có thể một đối hàng chục, hàng trăm
kẻ địch. Và thứ đó, ta thấy trong người Sylvarin!”
"Vậy làm sao bố có thể chiếm được lòng trung thành của những người như thế?"
"Lợi dụng sự hiểu biết nhất định về sức mạnh vượt trội của họ, tinh thần đồng cam cộng khổ, lòng căm phẫn. Có thể chiếm được chứ. Người ta đã làm được thế ở nhiều nơi, trong nhiều thời đại rồi."
Ea gật đầu, tập trung sự chú ý vào khuôn mặt người bố trước mặt. Cậu cảm thấy đã hiểu ông được mức độ nào đó, một bí mật dần được tiết lộ.
“Con xem qua sách lịch sử có nói về Utopia rồi.”- Bá tước nói -“Chỉ cần đi ra khỏi pháo đài, thành phố hay làng mạc nào có quân đồn trú thì nơi đấy sẽ khủng kh·iếp chẳng kém gì Kafka Ripate cả.”
Ea mở to mắt trong khi bá tước tiếp tục nói.
“Ở đó, chúng ta sẽ xây dựng được một trong những đội quân dũng mãnh, đáng sợ và không thể ngăn cản mạnh mẽ bậc nhất trong lịch sử toàn nhân loại. Vượt xa q·uân đ·ội Thánh chính. Thế cho nên ta cần kiên nhẫn tận dụng họ trong bí mật, rót tiền vào một cách từ từ. Người Syvalrin đã ở đó, tiền tài cũng có sẵn khi ta bán trầm hương. Giờ con đã hiểu ta phải nhảy vào bẫy dẫu cái giá bỏ ra là rất lớn chưa, Ea?”
Cậu nghe xong, thì một câu hỏi đột nhiên nhảy ra trong đầu.
"Nếu vậy, sao gia tộc Varath không tận dụng họ trong suốt hai trăm năm thống trị Utopia của mình?"
“Ha ha… Bọn chúng thì sao mà biết cái chữ tận dụng nó như nào chứ! Chúng chỉ coi người Syvalrin như một đồ chơi để giải trí, ngay cả số dân trên quốc đảo là bao nhiêu, chúng còn chẳng thèm đếm. Với cái lối tư duy đấy thì sao mà khiến người ở đó phục vụ cho mình được.”- Bá tước cười lớn như thể nghe thấy một câu chuyện hài.
"Hẳn chúng ta đang đàm phá với người Sylvarin rồi nhỉ!?"- Ea thắc mắc.
Bá tước đáp với giọng nghiêm túc trở lại.
“Đúng vậy, ta đã cử Lehab dẫn đầu cùng năm người khác làm đoàn sứ giả. Ta nghĩ người Syvalrin sẽ rất thích cậu ta vì tính cách yêu lẽ phải của mình, dù đôi chút tự tôn và tàn nhẫn. Nếu họ đánh giá sơ qua về Lehab và yêu thích cậu ta, đó sẽ là cơ hội vàng để ta nắm bắt.”
“Nếu Lehab có tích yêu lẽ phải, thì hẳn Zacion là một người vô cùng dũng cảm ấy.”- Ea nói.
"Vậy à, Zacion hôm nay báo cáo với ta rằng con rất chăm chỉ học với luyện v·ũ k·hí tốt nữa.”
"Ông ấy không nói với con như vậy!"
Bá tước mỉm cười rồi đáp.
"Ta cho rằng Zacion là người khá kiệm lời khen, ông ấy bảo con có một nhận thức sâu rộng."
"Nhận thức sâu rộng sao? Với cái cơ thể lực lưỡng cùng vô số vết sẹo, đến trẻ em dưới phố còn sợ thì từ ngữ miêu tả ông ấy nên thay đổi."
Nhìn theo ánh mắt của bố khi người nhìn về một hướng, Ea nghĩ đến bầu trời ướt át ban sáng – một nguồn nước dù có cũng khó mà dùng ở Utopia, thực tế nếu những công cụ lọc nước hiện đại ở kiếp trước thì vấn đề đó có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng ai biết được… ý nghĩ về nguồn nước dẫn tâm trí cậu đến một không gian mới xa lạ.
“Tàu của Hiệp hội có lớn không bố?”
Bá tước nhìn cậu -“Tàu nó lớn lắm! Do chúng ta là một gia tộc có tiếng nên sẽ đi trên một chiếc đại thương thuyền cùng đường xa nữa. Và chiếc đại thương thuyền ấy đủ to để coi những t·àu c·hiến to nhất mà ta sở hữu như một gã hề.”
"Và chúng ta sẽ không thể rời khỏi chiếc đại thương thuyền của mình sao?"
“Đúng vậy, đó là một cái giá phải trả trước cho lực lượng đảm bảo an toàn của Hiệp hội. Có lẽ tàu của lũ Varath sẽ ngay sát bên cạnh trên đường trở về lãnh địa nhưng chúng ta không phải e ngại làm gì. Lũ đó sẽ không ngu ngốc đến mức làm ra mấy thứ gây tổn hại đến quyền ưu tiên của chúng ta đâu.”
"Vậy con cứ ở đấy thôi ạ, hay đi quan sát những người nào là của Hiệp hội?"
Bá tước lắc đầu đáp -"Con không biết được đâu. Đến cả những người lái tàu cũng chưa chắc gặp họ được một lần. Hiệp hội ra sức bảo vệ quyền riêng tư của mình đến cùng và giữ chặt thứ độc quyền về họ.”
"Bố có nghĩ con nên đi cùng Lehab, làm nhiệm vụ giao hảo với người Syvalrin không? Con đã học được ngôn ngữ của họ, chẳng phải sẽ rất có ích sao!”
Bá tước Finnian khựng người một lúc, ông tự hỏi sao thằng bé lại đột nhiên hỏi như vậy, cậu chưa biết tình hình hiện tại dù đã nói chuyện với nhau suốt nãy giờ hay sao.
“Không thể được.”- Bá tước nhún vai đi thẳng về phía cậu -“Con sẽ phải đi cùng với ta đến Utopia sau vài ngày.”
"Con đã được huấn luyện cả đời, những kế hoạch bố đã có ý định và kể ra, không phải sẽ dễ dàng hơn khi con đến đó thực hiện cùng Lehab sao? Mẹ cũng bảo đó là điều sẽ giúp ích ta trong tương lai mà.”
“Con biết lý do mà, Ea. Ta biết con muốn chứng minh bản thân xứng đáng với gia tộc Halric nhưng ta không có
người con thứ hai và Utopia không dành cho kẻ thiếu cẩn trọng. Có thể nãy giờ con nghe ta chỉ để tìm một lí do phù hợp giúp con có cơ hội.”
“Vậy là bố có để ý đến chuyện đấy?”- Ea cúi xuống, trong lòng mang cảm giác đầy tội lỗi.
Bá tước cũng không trách móc gì, đặt tay lên vai cậu rồi nói.
“Từ lúc con dẫn dắt câu chuyện đến việc khai thác trầm hương là ta đã để ý rồi, con muốn biết những lí do đằng sau mọi việc để chuẩn bị. Khá tiếc là ý đồ con lộ ra từ sớm.”
“Vậy sao bố vẫn nói mọi chuyện cho con biết?”
“Ta muốn con có mặt trong hội đồng sắp sửa tổ chức. Hoàng đế đã tạo tiền đề làm suy yếu chúng ta, có lẽ cả Varath và ta cần con học hỏi công việc của ta. Đồng thời, mẹ con cũng muốn năng lực của con bộc lộ rõ ràng hơn.”
“Nếu con không có thì sao?”- Ea hỏi cùng tâm trạng đôi chút đượm buồn.
“Không có gì?”
“Con không có năng lực như lời mẹ nói thì sao!”
Bá tước nhìn khuôn mặt cậu con trai, ông thở dài và giật phù hiệu huyết long trên cánh tay xuống, giơ ra cho cậu nhìn.
“Ta từng nói với ông con rằng ta không muốn cái thứ này… ta muốn là một thương nhân.”
Ea nhìn theo, ngạc nhiên mỉm cười -“Bố chưa từng nói cho con chuyện này!”
“Ông con nói rằng ‘Một người vĩ đại không tìm kiếm sự lãnh đạo. Họ kêu gọi, và mọi người sẽ đáp lại’. Nếu câu trả lời của con là không. Con vẫn là điều duy nhất ta có, con trai.” – Vỗ nhẹ vài mặt Ea, ông hướng tay mình về phần mộ của gia tộc Halric -“Ta tìm được con đường riêng, có lẽ con cũng sẽ vậy. Để tưởng nhớ tổ tiên… con cứ thử xem.”
Rồi cả hai nhìn theo trước ánh nắng chói rạng đầu chiều.
(Ý nghĩa của câu trong dấu ngoặc đơn ở cuối: Lãnh đạo thực thụ là về việc phục vụ người khác, chứ không phải chỉ là nắm giữ quyền lực. Những vĩ nhân nhận thức rõ rằng họ có trách nhiệm với những người xung quanh và đặt lợi ích của cộng đồng lên trước lợi ích cá nhân. Tạo sự kết nối với mọi người xung quanh)