Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Xin phép không thành
Đã gần một tháng kể từ khi giáo sư Lupin dạy về Boggart, giáo sư Snape đã trở nên du di với học sinh hơn. Tuy nhiên, Neville vẫn bị áp lực và Tristan nghe nói rằng Snape vẫn thường trừng phạt cậu trong lớp.
Ron cũng ủng hộ, “Black không đủ dại để làm loạn ở Hogsmeade. Harry, cậu hãy đi xin phép cô McGonagall xem cậu có thể đi lần này không, đừng để lỡ hay cậu sẽ mãi không được đi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng Hermione cũng run run:
Trisan đã đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nói: "Mình đi ngủ trước, mình đã xong bài tập rồi. Năm thứ hai thật thoải mái!"
Trong khi đó, Harry ngày càng sợ hãi trong những buổi học tiên tri với giáo sư Trelawney, người luôn nhìn anh ta bằng cặp mắt lớn ngập tràn nước mắt. Các tiên đoán về c·ái c·hết của giáo sư đã trở thành tin đồn truyền khắp trường. Khi đề cập đến Harry, mọi người đều nói nhẹ nhàng và cẩn thận như thể thằng bé có thể ngỏm củ tỏi bất cứ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thèm nhìn những người bạn của mình một cái, thằng bé tóc đỏ hầm hầm bước ngang qua phòng sinh hoạt chung, trèo lên cầu thang dẫn về phòng ngủ nam sinh.
Ron nhăn mặt ghê tởm: “Nó có phải biểu diễn bữa ăn của nó trước mặt chúng ta không?”
Hermione không nhịn được, “Ồ, điều đó thật vớ vẩn. Crookshanks có thể ngửi thấy mùi chuột, Ron, sao cậu có thể nghĩ được…”
"Ron, đừng làm hại nó!"Hermione hét lên.
Crookshanks chậm rãi nhai con nhền nhện, đôi mắt to vàng khè của con mèo nhìn trừng trừng Ron một cách xấc láo.
Hermione lại cảm thấy đầy tự hào về con mèo cưng của mình,"Crookshanks giỏi quá, tự một mình em bắt được con đó hả?"
Mặc dù yên bình, thế nhưng cuộc sống học đường của một số người lại bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ.
Buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống và tia nắng vàng ươm lan tỏa khắp khuôn viên Hogwarts, Tristan mang theo sách vở trở về phòng ở tháp Gryffindor. Đứng trên ban công, cậu có thể ngắm nhìn toàn cảnh trường Hogwarts bước sang mùa thu. Màu xanh cây mọng nước của đầu tháng 9 được thay thế bởi màu vàng ấm áp, khi các tán cây rụng lá chuyển sang gam màu rực rỡ. Cảnh này hòa quyện với sự lạnh lẽo của tuyết trắng khi mùa đông tới, làm cho khuôn viên trường trở nên tuyệt vời và hấp dẫn.
"Nhìn nó đi! Chỉ còn da bọc xương thôi! Tốt nhất là con mèo nên tránh xa nó ra."
Lúc đó, con mèo Crookshanks tiến đến nhóm, với con nhện c·hết lủng lẳng trong miệng.
“Con mèo này cũng buồn cười lắm. Nó ấy hiểu những gì mình nói. Scrabbers đang ngủ trong túi của mình đó!”
Harry quyết định: “Ừ, tôi nghĩ tôi nên thử.”
Ron quay lại với bản đồ các vì sao của nó, tức tối bảo: "Cứ để nó ở đó đi, hết chuyện nói rồi. Tôi đã cho con Scrabbers ngủ trong cặp rồi."
Tuy rằng mùa giải Quidditch đang đến gần, làm cho Harry vui vẻ hơn một chút. Dù cho anh ta luôn run rẩy và lạnh cóng, nhưng cũng có chút hạnh phúc. Nhưng khi Ron nhắc tới chuyến đi làng Hogsmeade vào ngày lễ Halloween, niềm vui của Harry tan biến nhanh chóng, và thằng bé rũ xuống ghế bành mềm mại giữa Tristan và Ron.
Hermione nói giọng nghiêm khắc: “Ron! Harry phải ở lại trường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người trong phòng quay đầu nhìn tình huống hài hước đang diễn ra giữa con mèo, con chuột và hai người bọn họ. Hermione nắm lấy Crookshanks và đưa nó ra xa. Ron thì lăn xuống sàn nhà và khó khăn lấy được đuôi của con Scrabbers để kéo ra. Nó ôm con chuột tội nghiệp trước mặt những đứa trẻ khác và nói với giọng giận dữ:
Ngày hôm sau, Ron vẫn còn giận Hermione. Cả buổi sáng thằng bé hầu như không nói chuyện với Hermione, điều này khiến bầu không khí giữa họ trở nên rất khó chịu. Cho đến buổi trưa, tin tức rằng Giáo sư McGonagall đã từ chối cho phép Harry đặc biệt đến thăm làng Hogsmeade mà không cần giấy xin phép khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn khiến cho bữa ăn của Tristan chả còn hương vị gì đáng nói. Chán thiệt chứ!
“Crookshanks không hiểu rằng việc mình làm là sai! Tất cả mèo đều bắt chuột, Ron!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 28: Xin phép không thành
"XÊ RA, ĐỒ S·Ú·C· ·V·Ậ·T ĐẦN ĐỘN!"
Hermione như thể hiểu được suy nghĩ của anh ta và nói, “Harry, tớ tin là lần sau bồ sẽ được đi thôi. Họ sẽ sớm bắt được Black mà, hắn ta đã bị nhìn thấy một lần rồi.”
Tiến độ tiêu hóa của nó khá là chậm chạp, do việc đóng vai Robot quá khó khăn đi. Tristan vẫn còn khá chật vật để điều chỉnh cách tự duy sao cho trở nên lạnh lùng và logic như một con robot được. Là một người bình thường, từng được dạy dỗ dưới ánh sáng chói chang của Đảng với tình yêu Tổ Quốc, yêu Đồng Bào cháy bỏng trong tim thì bắt nó trở nên lạnh lùng và tính toán như một kẻ thái nhân cách thì đúng là khó khăn không nhỏ.
Sau những ngày đầu rối ren tại năm học mới, cuộc sống của Tristan tại Hogwarts đã trở nên êm đềm hơn rất nhiều. Các tuần tiếp theo trôi qua êm thấm trong không khí tươi mát của buổi sáng. Cậu chỉ cần mang theo sách vở và đến lớp học sáng sủa. Ánh nắng ấm áp từ những tia mặt trời len lỏi qua cửa sổ tạo nên một bầu không khí ấm cúng và dễ chịu trong căn phòng học.
Tristan ngước mắt lên từ quyển sách phép thuật lớp hai, lắc đầu nhẹ nhàng khi nói: “Mình không muốn làm tan vỡ ước mơ của các cậu, nhưng mình nghĩ khả năng thành công là rất thấp. Các bạn đều biết Cô McGonagall thế nào mà…”
Hagrid cũng không có được sự tự tin như trước. Mặc dù Tristan không học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của Hagrid, anh ta vẫn nghe đồn rằng các bạn Harry than vãn rằng môn học này trở nên chán ngắt. Hagrid dành thời gian dạy các học viên cách chăm sóc Flobberworm, một loại sâu màu nâu mập mạp không đi lại nhiều ngoài việc ăn. Đối với học sinh năm thứ ba thì chúng hoàn toàn vô hại.
Ron cố gắng hết sức để trấn an Scabbers đang vùng vẫy trong cơn hoảng loạn và dụ con chuột trở lại vào túi.
Ron hét lên, “Con mèo này đến đây để bắt Scrabbers! Và Scrabbers đã đến đây trước, nó lại không được khỏe nữa chứ!”
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là thằng bé rảnh rỗi. Trái lại thằng bé lại bận túi bụi. Không chỉ là phải đầu tư chất xám vào việc học tập, thằng bé còn phải gắng sức tiêu hóa ma dược Robot mà nó đã uống vào cuối năm ngoái.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, thằng nhỏ nhìn thấy Ron đang nổi giận và kéo chặt cặp của mình, trong khi Crookshanks đang cắm sâu bốn vuốt vào cặp rồi bắt đầu xé rách cặp với cách hung hãn.
Vì lý do nào đó, Hermione ngày càng trở nên thần kinh và khó chịu hơn. Cô luôn khiến Tristan cảm thấy thể xác và tinh thần kiệt quệ, tưởng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, tựa như một dây đàn căng quá mức có thể bị đứt bất cứ khi nào vậy. Ngoài ra, Tristan đôi khi đủ n·hạy c·ảm để nhận thấy những dao động ma thuật kỳ lạ ở cô gái khiến anh không biết phải làm gì.
Ron vẫn thúc giục Harry: “Harry không thể là học sinh năm ba duy nhất bị bỏ lại. Đi đi, Harry. Cứ đi hỏi Cô McGonagall, xem cô ấy nói gì…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.