Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Câu chuyện của Pumpkin Johnny (2)
Draco nở một nụ cười mỉa mai đáng ghét. "Chẳng sao đâu nếu mày sợ bí ngô. Chẳng ai sẽ trêu chọc mày cả... trừ tao!"
"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Ron nạt.
Nhưng ngay cả khi quay về với nhóm bạn, Tristan vẫn cảm thấy cái nhìn đó – âm thầm, dai dẳng – đang dõi theo sau lưng. Và khi cả bọn rời khỏi vườn bí ngô, không ai để ý rằng một trong những quả bí lớn nhất gần mép rừng vừa khẽ xoay nhẹ – như thể ai đó từ bên trong vừa dịch chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 30: Câu chuyện của Pumpkin Johnny (2)
Neville không biết vì sao bị vạ lây, nhưng cậu vẫn giận dữ đáp trả. "Tao không còn như xưa nữa, Malfoy! Tao bây giờ đã có đủ dũng khí rồi!"
Tụi trẻ nhìn nhau, ánh mắt đầy sợ hãi. Chúng biết rằng Hagrid không nói đùa.
Tụi trẻ kề vai sát cánh, chăm chú lắng nghe Hagrid kể chuyện. Hagrid ngồi xuống một cái thùng gỗ, và đám học sinh quây quần xung quanh ông. Lão ta lấy một hơi thật sâu và bắt đầu kể:
Hagrid cười khúc khích, âm thanh như đá lăn trong một trận lở đất. Ông đứng khoanh tay, tự hào ngắm nhìn thành quả lao động của mình. "Bác đã trồng những quả này đặc biệt, con ạ. Bác chắc chắn chúng sẽ rất ngon. Chúng sẽ là ngôi sao của bữa tiệc bí ngô, chắc chắn là như vậy!"
Tiếng gọi của Harry kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Tristan gật đầu, lặng lẽ nhặt lấy chiếc xẻng và bắt đầu xúc đất quanh gốc một cây bí to, cố gắng hòa vào nhịp điệu làm việc cùng nhóm. Hermione đang ghi chú điều gì đó vào cuốn sổ nhỏ, Ron lăng xăng kéo một giỏ rơm lại gần.
Tristan và các bạn mỉm cười đáp lại, khuôn mặt rạng ngời sức sống tuổi trẻ. "Chào Hagrid!" họ đồng thanh đáp, giọng nói vang vọng trong không khí se lạnh của mùa thu. "Bí ngô của bác trông tuyệt vời!"
Malfoy bật cười ngạo mạn, vỗ vỗ bụi đất bám trên vạt áo, rồi quay lưng bỏ đi, đầu ngẩng cao như thể vừa chứng minh được điều gì đó to tát. Crabbe và Goyle lẽo đẽo theo sau, cười hô hố như hai con vượn con.
Tristan nuốt khan. Cậu cố làm nhanh tay hơn, như thể công việc có thể xua tan cái cảm giác bị dòm ngó. Nhưng sâu trong tâm trí cậu, một âm thanh trầm đục đang vang lên – không thành tiếng, mà như một nhịp trống dưới lòng đất, đập đều, đập chậm, như một thứ gì đó đang thức giấc.
Draco nhún vai một cách hờ hững. "Tất nhiên rồi. Giáo sư Snape hứa sẽ cho nhà Slytherin thêm năm điểm nếu tao đến đây. Thế nên tao phải đến thôi."
Lão Hagrid mỉm cười, đôi mắt xanh biếc của ông lấp lánh dưới ánh mặt trời. "Bí ngô? Thật ra bác biết vài điều về bí ngô," ông trầm ngâm như cố nhớ lại những câu chuyện mà ông đã được người ta kể lại. "Cũng khá là đáng sợ đấy. Các cháu đã từng nghe đến câu chuyện về Pumpkin Johnny chưa?"
"Pumpkin Johnny! Pumpkin Johnny! Pumpkin Johnny! Gọi tên thằng ngốc đó ba lần trong khi gõ lên bí ngô như thế này à?"
"Potter, tao đã biết là mày sẽ ở đây mà. Chẳng bao giờ mày chịu rời xa những người lớn cả, phải không?" Draco cợt nhả.
"Ừ, đúng vậy," Hagrid nói. "Vì vậy, hãy cẩn thận khi bạn ở trong vườn bí ngô vào đêm Halloween. Bạn có thể không bao giờ biết được Pumpkin Johnny có đang ẩn nấp đâu đó không."
Tristan đứng đó thêm vài giây, lặng người. Gió nhẹ thổi qua hàng cây ở mép Rừng Cấm, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm và lá mục. Những tiếng xào xạc dường như mang nhịp điệu, như một hơi thở dài và sâu đang phả ra từ một thực thể khổng lồ, vô hình.
"Chuyện đó thật đáng sợ," một đứa trẻ nói.
"Thế thì hãy tụm lại đây, và bác sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện. Nhưng hãy cẩn thận, một khi đã kể ra, thì một số câu chuyện không thể kể lại được đâu."
Draco quay sang Harry, ánh mắt đầy sỉ nhục. "Mày là cái thá gì mà bảo tao ao câm miệng? Tao là Draco Malfoy, con trai của Lucius Malfoy, thành viên của hội đồng quản trị của Hogwarts. Với lại mày cũng đồng ý với tao là Longbottom sợ bí ngô vãi cả ra, tao có nói sai đâu."
"Này, Tristan! Bắt đầu làm đi chứ!"
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Không có cơn gió lạ, không có ánh sáng kỳ lạ, không có tiếng gào thét vọng về từ rừng sâu. Chỉ có tiếng xào xạc của lá thu và tiếng ếch kêu văng vẳng từ ao gần đó.
Hắn ta chuyển hướng t·ấn c·ông sang Neville, kẻ yếu thế hơn. "Longbottom, mày có đủ dũng khí để đến vườn bí ngô không?"
Tiếng cười giòn giã của Hagrid vang vọng khắp khu vườn bí ngô, thu hút sự chú ý của những vị khách không mời mà đến. Draco Malfoy và hai tên bạn thân hắn ta như những con linh cẩu háu đói, sục sôi trong mong muốn được bắt nạt đám bạn nhà Gryffindor. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan cảm thấy cơn ớn lạnh lan từ gan bàn chân lên đến gáy, như thể mặt đất dưới chân không còn là đất nữa, mà là một bề mặt có thể bất chợt hé miệng, nuốt chửng bất kỳ kẻ nào lỡ bước sai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí bỗng trở nên đặc quánh, như thể một màn hơi nước vô hình đang chầm chậm trườn ra từ những thân cây rêu phủ, len lỏi qua kẽ lá và trườn dọc theo bìa rừng. Dưới ánh sáng lờ nhờ của mặt trời mùa thu, những bóng cây trở nên dài ra, đổ lên những luống đất như móng vuốt thò ra từ một thực thể đang ẩn mình trong lớp bụi thời gian.
Thế nhưng Tristan không thể hoàn toàn tập trung. Mỗi khi cúi xuống, cậu lại cảm thấy một cặp mắt – không phải của người, mà như của thứ gì đó cổ xưa, bị lãng quên và mọc rễ trong lòng rừng tối – đang dõi theo từng động tác của cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau, tất cả những quả bí ngô trong lâu đài đều bị đập tan. Tất cả các học sinh đã cười nhạo Johnny bắt đầu gặp những cơn ác mộng kinh hoàng. Chúng mơ thấy Johnny đang lẩn trốn ngay phía sau họ, vẫn còn đầu bí ngô. Nếu chúng quay lại, Johnny sẽ t·ấn c·ông chúng bằng bùa chú Pumpkin-Head, nhốt đầu chúng trong bí ngô mãi mãi.
Nhưng khi tiếng cười nhạt dần sau lưng, Tristan vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cậu không nói gì, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía Rừng Cấm. Có điều gì đó không ổn. Không tiếng động, không ánh mắt, không hơi thở, nhưng một cảm giác gai lạnh len lỏi chạy dọc sống lưng cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu giật mình, xoay người lại, đôi mắt xám bạc hơi lơ đãng. "Không… không sao. Chắc là tớ chỉ bị tưởng tượng."
Hagrid ngừng kể chuyện, và đám học sinh ngồi im lặng trong giây lát.
Một lần nữa, cậu liếc nhìn Rừng Cấm. Gió thổi qua, cây lay động, và giữa những khe trống, dường như có một dáng hình lờ mờ đứng bất động – hoặc có thể đó chỉ là một thân cây gãy.
"Hình như tụi cháu chưa nghe đến cái tên đó bao giờ," một đứa trong bọn trẻ nói.
"Tristan?" Hermione khẽ gọi, giọng cô hơi lo lắng. "Cậu không sao chứ?"
Pumpkin Johnny không bao giờ thực sự biến mất. Nếu bất cứ ai gõ vào một quả bí ngô và nói tên cậu ba lần, Pumpkin Johnny sẽ trở lại và cậu sẽ gây ra nỗi kinh hoàng cho trường học cho đến khi những người triệu hồi cậu đã học được bài học của mình."
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nói tên cậu ấy ba lần?" một đứa trẻ hỏi.
Cậu lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi rìa rừng. Những bóng cây tối om đang lay động trong gió, và trong thoáng chốc, cậu tưởng như có ai đó – hay cái gì đó – vừa lướt qua giữa những thân cây. Không tiếng bước chân, không tiếng vỡ cành khô, chỉ là sự hiện diện nặng trĩu, lạnh lẽo như bàn tay ai đó đặt lên gáy cậu.
Harry tức giận nạt lại. "Câm miệng đi, Malfoy!"
Tuy nhiên không phải ai cũng biết điều như vậy, tỉ như thằng Malfoy chẳng hạn.
"Ngày xưa, có một học sinh tên Johnny học ở Hogwarts. Johnny rất thích bí ngô. Cậu ấy dành hàng giờ trong vườn bí ngô để chăm sóc những quả bí ngô của trường. Tuy nhiên, cậu ấy thường bị các học sinh khác bắt nạt vì điều đó.
Một ngày nọ, vào dịp Halloween, một trong những bạn cùng lớp của Johnny đã dùng bùa chú Pumpkin-Head để nhốt đầu Johnny trong một quả bí ngô. Chúng bắt đầu chế giễu cậu ấy, gọi cậu là Pumpkin Johnny. Johnny rất buồn bã, cậu chạy vào Rừng cấm và không ai nhìn thấy cậu kể từ đó.
Hagrid lắc đầu. "Bác không biết," ông nói. "Nhưng bác cũng không muốn biết. Một số truyện tốt nhất là chúng ta không nên tò mò quá làm gì."
Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Hagrid khi ông lạch bạch bước ra từ vườn bí ngô của mình. Bùn đất vương đầy trên người ông như một minh chứng cho công việc đồng áng vất vả. Giọng ông ầm vang, lăn tăn khắp cánh đồng như tiếng sấm xa xôi, "Xin chào các con! Cám ơn các con đã đến!"
Harry không hề tỏ ra yếu thế trước kẻ thù không đội trời chung của mình. "Thế còn mày thì sao, Malfoy? Mày cũng ở đây đấy thôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.