Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Cơn Ác Mộng Đầu Tiên
Pumpkin Johnny không trả lời. Nó tan biến vào làn khói đen đặc như máu đông, không hoàn toàn biến mất, mà như rút lui vào một tầng sâu hơn của thực tại, chờ đợi thời điểm để trỗi dậy lần nữa. Nhưng trước khi nó đi, một mảnh tri thức cổ xưa lóe lên trong tâm trí Tristan — không phải lời nói, không phải hình ảnh, mà là một cảm giác, một sự thật không thể diễn giải, như thể cậu vừa chạm vào lõi của vũ trụ và bị thiêu đốt bởi sự rộng lớn của nó.
Chương 31: Cơn Ác Mộng Đầu Tiên
Đêm hôm ấy, khi bóng tối phủ xuống Hogwarts, Tristan không thể xác định chính xác khoảnh khắc ý thức của mình tan rã. Giấc ngủ không đến như một làn gió dịu dàng, mà như một cơn lũ đen ngòm, hung bạo và không thể kháng cự, cuốn phăng cậu vào một vực sâu không đáy. Nó không phải là sự nghỉ ngơi, mà là một hành trình cưỡng bức, nơi linh hồn bị lôi kéo qua những tầng thực tại mà trí óc phàm nhân không được phép chạm tới. Bóng tối ở đây không chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng, mà là một thực thể sống động, dày đặc, như một đại dương mực đen biết thở, biết rít lên những âm thanh không thuộc về ngôn ngữ loài người. Nó quấn lấy cậu, từng sợi, từng luồng, như muốn bóp nghẹt mọi ký ức, mọi ý niệm về thời gian và không gian, để lại chỉ một khoảng trống rỗng vang vọng nỗi kinh hoàng nguyên thủy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tấm rèm giường lay nhẹ, dù không có gió. Không có tiếng động, nhưng có một ánh nhìn — từ rất xa, từ phía Rừng Cấm, xuyên qua kết giới cổ xưa của Hogwarts, băng qua những bức tường thấm đẫm phép thuật, hướng thẳng về phía cậu. Nó không phải ánh mắt của một con người, mà là sự chú ý của một thứ gì đó cổ xưa, không hình dạng, và không thể hiểu nổi. Rồi nó biến mất, như chưa từng tồn tại, để lại chỉ tiếng thở đều đặn của những bạn cùng phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan rùng mình, nhưng cậu không lùi bước. Thay vào đó, cậu ngồi xuống, không phải vì đầu hàng, mà để lắng nghe. Trong tâm trí cậu, một biểu tượng hiện lên — một con rắn bạc, thân thể lấp lánh như kim loại lỏng, uốn lượn giữa những ký tự Rune rực sáng. Nó không nói, nhưng mỗi nơi nó đi qua, màn sương tan rã, để lộ ra những lớp thực tại đan xen, tựa như những lớp da của vũ trụ bị lột trần từng lớp một. Con rắn là ánh sáng, là chìa khóa, là hiện thân của một chân lý mà cậu chưa thể gọi tên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay giây phút ấy, Tristan thấu hiểu. Đây không phải là một giấc mơ. Đây là một nghi lễ, một cánh cửa mở ra từ vô thức, một dấu hiệu đầu tiên của con đường đã được định sẵn. Là lời kêu gọi từ những tầng sâu của vũ trụ, nơi những thực thể cổ xưa vẫn đang dõi theo, chờ đợi, và thì thầm.
Cánh đồng này không thuộc về thế giới mà Tristan biết. Những thân cây bí ngô khổng lồ mọc lên từ lòng đất, không theo bất kỳ quy luật tự nhiên nào. Chúng méo mó, dị dạng, như thể bị một bàn tay vô hình từ những chiều không gian khác xé toạc khỏi đất mẹ, mỗi gốc cây là một khối u sưng phồng, phủ đầy những đường gân xanh xám như mạch máu của một sinh vật đang hấp hối. Rễ của chúng không nằm yên, mà trườn bò, co giật, như những con giun khổng lồ khao khát sự sống, cố quấn lấy bất cứ thứ gì trong tầm với. Trên bầu trời, không có sao, không có mây, chỉ có một khối cầu đỏ rực, to lớn đến mức che khuất cả chân trời. Đó không phải là mặt trăng, mà là một khối máu vĩ đại, rỉ ra thứ ánh sáng như sắt gỉ bị mài mòn qua hàng thiên niên kỷ. Ánh sáng ấy không chiếu sáng, mà nhuộm mọi thứ trong sắc đỏ kinh hoàng, biến cảnh vật thành một bức tranh cắt ra từ những cơn ác mộng cổ xưa nhất của loài người.
Da cậu bắt đầu râm ran, như bị hàng ngàn mũi kim vô hình chích vào. Từ bên trong cơ thể, những ký tự Rune cổ đại trồi lên, khắc sâu vào da thịt như những linh hồn bị cầm tù. Chúng phát sáng yếu ớt, ánh sáng không đủ để xua tan bóng tối, nhưng đủ để soi chiếu vào chính cậu. Mỗi ký tự rung động, như đang hát một bài ca không lời, bóc tách từng lớp ký ức, từng sợi dây vô hình ràng buộc linh hồn cậu với các tầng thực tại. Chúng không phải là phép thuật, không phải là bùa chú, mà là một ngôn ngữ của vũ trụ, một bản giao hưởng của sự tồn tại, được viết bởi những thực thể mà ngay cả các vị thần cũng phải cúi đầu.
Trong khoảnh khắc đó, một thứ gì đó sâu thẳm trong Tristan thức tỉnh. Không phải là bản năng sinh tồn của một con người, mà là linh giác của một Thần Bí Giả — một kẻ đã đặt chân lên con đường Quái Vật, nơi ranh giới giữa nhân tính và sự điên loạn bị xóa nhòa. Linh hồn cậu không bị bóng tối nuốt chửng, mà bừng cháy, dù chỉ âm ỉ, như một ngọn lửa xanh lam mờ ảo giữa biển sương cuộn xoáy. Một tầng nhận thức mới mở ra, vượt xa ngũ quan thông thường, như thể cậu không chỉ nhìn bằng mắt, mà bằng cả bản thể, cảm nhận được những dòng chảy vô hình của thực tại, những vết nứt trong không gian, và những tiếng thì thầm từ những tầng sâu chưa từng được đặt tên.
"Tại sao...?"
Thực thể bí ngô — thứ mà cậu tạm gọi là Pumpkin Johnny — dừng lại. Nó nghiêng đầu, ánh sáng trong nó dao động như ngọn lửa sắp tắt. "Ồ... ngươi không giống bọn chúng," nó thì thầm, giọng nói như tiếng cào xé của móng vuốt trên đá. "Ngươi... cũng như ta. Ngươi đã bắt đầu thấy."
"Tristan..."
Tristan choàng tỉnh. Cậu bật dậy trên giường trong ký túc xá Gryffindor, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, hơi thở nặng nề như vừa bị kéo ra khỏi một đại dương bóng tối. Không gian quanh cậu im lặng tuyệt đối, nhưng sự tĩnh lặng ấy không yên bình. Nó nặng nề, như thể không khí đang chờ đợi điều gì đó.
Và giấc mơ ấy — không bao giờ chỉ là một giấc mộng.
"Ngươi là gì?" Tristan hỏi, giọng bình thản, không một chút hoảng loạn. "Ngươi là truyền thuyết bị chối bỏ? Là tiếng vọng của các thần đã lặng câm? Hay là tàn tích của một nghi lễ thất bại, bị c·hôn v·ùi qua hàng thiên niên kỷ?"
Từ một nơi rất xa — như từ tận cùng cốt lõi của vũ trụ — một hồi âm vọng về. Một mảnh tri thức cổ xưa trỗi dậy, mơ hồ, không thể gọi tên, không thể quên lãng. Ngay cả Hogwarts, với tất cả sức mạnh của nó, cũng không thể che chắn hoàn toàn khỏi tiếng gọi ấy.
Một âm thanh vang lên, không đến từ bất kỳ hướng nào. Nó không vang vọng trong không khí, không phát ra từ mặt đất. Nó như thể nảy sinh từ chính tâm trí cậu, từ một ký ức bị vặn xoắn, từ một vực thẳm mà nhân loại không bao giờ nên chạm tới. Âm thanh ấy không có chất giọng, không mang hình dạng, mà là một hỗn hợp của tiếng rít, tiếng cười, và tiếng gào thét, như thể hàng ngàn linh hồn bị cầm tù đang đồng thanh cất lời.
Khi Tristan mở mắt — hay đúng hơn, khi ý thức cậu bị ép buộc phải chứng kiến — cậu thấy mình đứng giữa một cánh đồng c·hết chóc, nơi không một dấu hiệu sự sống nào dám tồn tại. Sương mù bao phủ mọi thứ, nhưng đây không phải thứ sương lành lạnh của những buổi sớm yên bình. Nó là một màn khói đen kịt, đặc quánh như nhựa cây bị nguyền rủa, cuộn xoáy như những xúc tu vô hình, sống động và đầy ý chí. Mỗi bước chân của Tristan khiến màn sương rít lên, như thể nó đang tức giận vì bị quấy rầy, hay tệ hơn, như thể nó đang đói khát, khao khát nuốt chửng sự hiện diện của cậu. Không khí nặng nề, ngột ngạt, mang theo mùi cỏ mục nát, thịt thối rữa, và một vị ngọt bệnh hoạn, thiêu đốt cổ họng cậu như thể mỗi hơi thở là một ngụm độc dược.
Đó là một lời triệu hồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu mở mắt — vẫn trong giấc mộng. Linh thị của cậu khởi động, bất chấp thân xác vẫn đang say ngủ. Đôi mắt cậu biến đổi, đồng tử kéo dài như mắt rắn, ánh bạc mờ ảo hiện lên như một màn sương cổ tích. Thế giới quanh cậu vỡ ra, để lộ những đường nét thật sự của nó — không phải cánh đồng, không phải bầu trời, mà là một không gian không hình dạng, nơi các chiều không gian giao thoa, nơi thời gian bị bẻ cong, và các thực thể vô hình lướt qua như những bóng ma.
Đó là đêm đầu tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và cơn ác mộng thật sự — chỉ mới vừa bắt đầu.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân Tristan rung chuyển. Lớp đất cứng vỡ vụn, hóa thành một thứ bùn lầy dính nhớp, như thịt sống đang phân hủy, tỏa ra thứ mùi h·ôi t·hối khiến dạ dày cậu quặn thắt. Từ sâu trong lòng đất, một chuyển động chậm rãi, nặng nề bắt đầu trỗi dậy. Nó không phải là rễ cây, không phải là đá, mà là một sinh thể. Một thực thể có nhịp đập, có hơi thở, có ý chí. Hàng trăm xúc tu trườn lên từ bóng tối, lạnh lẽo như băng giá, mềm nhũn như xác c·hết, quấn lấy mắt cá chân cậu. Mỗi bước chân phát ra âm thanh ghê rợn — như thịt bị xé toạc, như xương bị nghiền nát. Cảm giác ấy vừa xa lạ, vừa thân thuộc, như thể cơ thể cậu không còn thuộc về chính mình, mà là một phần của thứ gì đó lớn hơn, cổ xưa hơn, và kinh hoàng hơn.
Tristan quay đầu, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Giữa những thân bí ngô gớm ghiếc, một hình thể cao lớn, gầy gò trồi lên từ lòng đất, như thể chính đất mẹ đang sinh ra nó trong đau đớn. Đầu nó là một quả bí ngô khổng lồ, nứt toác ở giữa, để lộ một thứ ánh sáng nhấp nháy như đèn lồng ma quái trong đêm Samhain. Đôi mắt của nó — hay đúng hơn, hai hốc trống rỗng sâu thẳm — nhìn xoáy vào linh hồn Tristan, như thể đang đọc từng dòng bản thể, từng vết nứt trong tâm linh. Cái miệng của nó không mở ra bằng cơ bắp, mà bằng những vết nứt ghê rợn, nơi dây leo, lưỡi dao, và tiếng cười hòa quyện thành một thứ âm thanh không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào của loài người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.