Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Dưới Ánh Nắng Sân Quidditch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Dưới Ánh Nắng Sân Quidditch


“Cậu ấy không ổn. Nhưng cậu ấy sẽ chiến thắng.”

Chương 76: Dưới Ánh Nắng Sân Quidditch

Lee Jordan, với giọng nói vang dội, tiếp tục khuấy động khán đài:

“Tớ thề là con niffler đó còn làm nhiều người vui hơn cả Fred và George!”

Nhưng trong giọng cậu có một chút tự hào, như thể Mercury, với sự vô tư của nó, đang làm điều mà cả cậu cũng muốn: xua tan căng thẳng trước một ngày đầy thử thách. Cậu nghĩ:

Ngoài hành lang, trước khi tách ra, Hermione kéo Tristan lại, ánh mắt lo lắng nhưng dịu hơn so với những ngày trước. Cô hỏi, giọng nhỏ:

“Họ là những chiến binh. Họ sẽ làm chúng ta tự hào.”

Tristan, dù không phải fan cuồng Quidditch, vẫn xuất hiện giữa đám đông, áo choàng đen phất phơ, quan sát mọi thứ. Là hậu duệ nhà Prewett – dòng họ từng sản sinh ra những phù thủy can trường – cậu cảm thấy một trách nhiệm ngầm phải có mặt, dù chỉ để ủng hộ bạn bè. Mercury, chú niffler nhỏ, là tâm điểm chú ý khi đội một chiếc mũ cổ động viên tí hon, đỏ rực với tua vàng, lắc lư trên đầu nó. Con vật chạy loanh quanh hành lang, nhảy nhót, thỉnh thoảng giật dây tua từ các biểu ngữ, làm chúng rơi lả tả, gây ra những trận cười rộ vui nhộn. Một nhóm học sinh năm nhất reo lên khi Mercury ngậm một dải lụa đỏ, kéo lê trên sàn như chiến lợi phẩm. Ron, đứng cạnh Tristan, cười khúc khích, mắt sáng lên:

“Slytherin sẽ chơi bẩn, như mọi khi! Malfoy sẽ nhắm vào Harry, cố ý v·a c·hạm. Các cậu phải bảo vệ Tầm Thủ, giữ đội hình! Và thời tiết hôm nay… nắng chói, gió tây nhẹ, mặt sân cứng. Tốt cho chúng ta, nhưng đừng chủ quan!”

“Hắn sẽ làm gì đó. Nhưng không phải hôm nay.”

“Xin giới thiệu đội Gryffindor – những chiến binh đỏ, không sợ gió, không ngại bay cao! Dẫn đầu là Harry Potter, Tầm Thủ nhanh như chớp, trái tim sư tử!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Họ không chỉ chơi để thắng. Họ chơi để chứng minh rằng họ là ai.”

Mercury, như hiểu được, rúc vào áo Tristan, kêu “chít” nhỏ, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch. Cậu vuốt lông nó, nghĩ:

Tristan, nghiêng người, thì thầm với Ron và Hermione, giọng trầm nhưng chắc chắn:

“Không, đó không phải Snitch đâu! Là Niffler chơi khăm! Ai nuôi con này thế, cho nó một cúp Quidditch danh dự đi!”

“Cậu nghĩ Harry sẽ ổn chứ?”

Khán đài nổ tung tiếng cười, làm dịu đi không khí căng thẳng. Ron đỏ mặt, lườm Mercury, nhưng không nhịn được cười. Hermione che miệng, mắt lấp lánh vui vẻ. Tristan, đứng từ xa, cau mày, nhưng khóe môi cong lên:

“Ít nhất nó khiến mọi người bớt lo một chút.”

“Không chỉ là trận đấu. Đây là thời khắc định hình lòng tin.”

Bất ngờ, một sự náo loạn nhỏ bùng lên ở khán đài. Mercury, không biết từ lúc nào, đã chui vào túi áo Ron, lôi ra một đồng Sickle sáng bóng và ném lên trời. Ánh bạc lóe lên dưới nắng, khiến một nhóm cổ động viên hét toáng, tưởng Snitch xuất hiện sớm. Lee Jordan, trên loa phóng thanh, cười phá lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở phía đối diện, Draco Malfoy, trong bộ áo chùng xanh Slytherin, mặt tái mét khi thấy lượng cổ vũ nghiêng hẳn về Gryffindor. Hắn thì thầm gì đó với Crabbe, ánh mắt lóe lên sự giận dữ và ghen tị. Tristan, từ khán đài, quan sát Malfoy, linh thị của cậu bắt lấy một tia năng lượng tiêu cực, như một đám mây đen nhỏ quanh hắn. Cậu lẩm bẩm:

Harry, ngồi trên băng ghế, cố nhét vài miếng bánh mì vào miệng, nhưng dạ dày cậu quặn lại vì căng thẳng. Áp lực từ Oliver, từ trận chung kết, và từ ánh mắt của cả trường đổ dồn vào cậu khiến tay cậu khẽ run khi cầm ly nước bí ngô. Khi Oliver gào lên: “Phòng thay đồ, ngay!” Harry thở dài, đứng dậy, cảm thấy cây chổi trong tay nặng hơn bình thường. Cậu nghĩ:

“Cậu ấy đang tìm lại chính mình. Tốt rồi. Giờ là lúc Harry cần tụi mình.”

“Ít ra có một sinh vật biết quan tâm đúng lúc.”

Oliver Wood, trên sân, ra dấu tay cuối cùng, chiến thuật đã sẵn sàng. Harry nắm chặt chổi, tim đập mạnh, nhưng ánh mắt cậu sáng lên quyết tâm. Cả khán đài nín thở, ánh nắng chói chang chiếu xuống, làm sân Quidditch lấp lánh như một đấu trường huyền thoại. Tiếng còi khai cuộc sắp vang lên, và cảm xúc chực trào, như một ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy. Đây không chỉ là một trận đấu – đây là thời khắc sẽ làm nên lịch sử cho Gryffindor.

Hermione gật đầu, như thể câu trả lời của Tristan là đủ để cô yên tâm. Mercury, cảm nhận được sự lo lắng của cô, nhảy xuống từ vai Tristan, dụi đầu vào chân Hermione, đôi mắt đen bóng lấp lánh như muốn an ủi. Hermione cúi xuống, xoa đầu nó, mỉm cười buồn:

“Chỉ cần bắt được Snitch. Chỉ cần thế thôi. Nhưng… sao tui cứ thấy không ổn?”

“Và… đội Slytherin – những người tin rằng b·ạo l·ực là cách nói chuyện tử tế!”

Tristan quay lại, nhìn về phía sân Quidditch, nơi ánh nắng chiếu rực rỡ, nhưng cậu cảm nhận được một luồng năng lượng bất an qua linh thị. Cậu đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn:

Tristan không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt ánh tím dịu dàng, như thể cậu đang cảm nhận được sự thay đổi trong cô – một Hermione bình tĩnh hơn, kiên cường hơn, nhờ những ngày nghỉ ngơi theo lời khuyên của cậu. Cậu nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở khu VIP, Giáo sư Snape xuất hiện, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng quét xuống sân, không che giấu sự thiên vị cho Slytherin. Đứng cạnh ông, Giáo sư McGonagall, trong bộ áo chùng xanh thẫm, gật đầu với đội Gryffindor, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy niềm tin. Cô thì thào với một đồng nghiệp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan, ngồi giữa Ron và Hermione, im lặng quan sát, ánh mắt không theo Snitch hay Quaffle, mà dõi theo từng biểu cảm của bạn bè. Cậu thấy sự căng thẳng trong vai Harry, sự lo lắng trong mắt Ron, và sự kiên cường trong ánh nhìn của Hermione. Mercury, rúc vào áo cậu, bất ngờ lặng lẽ, như thể nó cũng cảm nhận được rằng đây không chỉ là một trận đấu, mà là một thử thách của lòng can đảm, đoàn kết và niềm tin. Cậu nghĩ:

Khi đội Gryffindor, trong bộ áo chùng đỏ rực, bước ra sân giữa tiếng hò reo vang dội, cả khán đài như nổ tung. Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, và tiếng hô “Gryffindor!” vang vọng, át cả tiếng gió. Harry, dẫn đầu đội, nắm chặt cây chổi, ánh mắt quét qua đám đông, tìm kiếm những gương mặt quen thuộc. Tristan, Ron và Hermione chen qua đám cổ động viên, trèo lên khán đài, ngồi ở vị trí có thể thấy rõ toàn sân. Ron, tay cầm một lá cờ nhỏ, vung vẩy, nhưng ánh mắt cậu đầy lo lắng, như thể cậu đang cầu nguyện cho Harry. Hermione siết chặt tay, ánh mắt không rời Harry, như muốn truyền cho cậu sức mạnh.

Khán giả reo hò, cờ đỏ vung vẩy như sóng biển. Lee tiếp tục, giọng đầy mỉa mai:

Ron gật đầu, tay siết chặt cờ. Hermione mỉm cười nhẹ, ánh mắt hướng về Harry, như muốn nói: “Cậu làm được mà.” Mercury kêu “chít” nhỏ, như đồng tình, và trong khoảnh khắc ấy, cả nhóm cảm thấy một sợi dây vô hình nối họ lại, mạnh mẽ hơn bất kỳ phép thuật nào.

McGonagall, từ khu VIP, lườm Lee, quát: “Jordan!” Nhưng chính cô cũng phải che miệng để giấu nụ cười. Khán đài nổ tung khi hai đội bay vào sân, chổi lướt trên không, để lại những vệt sáng dưới nắng. Harry, ở trung tâm đội Gryffindor, bay cao, ánh mắt sắc bén, như một con đại bàng sẵn sàng săn mồi. Malfoy, dẫn đầu Slytherin, nheo mắt, ánh nhìn đầy thách thức.

“Cậu là chất giảm đau tinh thần, nhóc ạ.”

“Nó chẳng biết cổ vũ là gì. Nó chỉ thích đồ lấp lánh thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan nhún vai, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt vẫn dán vào Mercury, đang nhảy qua một vũng nước nhỏ, mũ lệch sang một bên.

Trong phòng thay đồ Gryffindor, không khí hoàn toàn trái ngược với sự sôi động ngoài kia. Oliver Wood, đội trưởng, gần như mất kiểm soát vì lo lắng. Ông bỏ bữa sáng, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, miệng lẩm bẩm không ngừng về chiến thuật của Slytherin. Ông đi qua đi lại, tay vung vẩy, giọng khàn đặc:

Hogwarts sáng sớm rực rỡ trong sắc đỏ rực của Gryffindor, như thể cả lâu đài đã khoác lên mình ngọn lửa nhiệt huyết. Các hành lang đá vang vọng tiếng cười, tiếng hô hào, và tiếng bước chân dồn dập của học sinh, tay cầm cờ, biểu ngữ giăng đầy hình sư tử vàng trên nền đỏ thắm. Những dải lụa đỏ bay phấp phới, được phù phép để lơ lửng, tạo thành những làn sóng rực rỡ giữa không trung. Không chỉ Gryffindor, mà cả Ravenclaw và Hufflepuff cũng góp mặt, chen chúc trên hành lang, đội mũ cổ vũ, vẽ mặt với màu đỏ và vàng. Sự phản cảm với chiến thuật bẩn thỉu của Slytherin, cộng với lòng yêu mến dành cho Harry Potter – cậu bé sống sót giờ là Tầm Thủ xuất sắc – khiến họ đổ về khán đài, sẵn sàng cổ vũ hết mình. Không khí sục sôi như một ngày hội, nhưng dưới bề mặt hào hứng, một nỗi lo lắng mơ hồ vẫn len lỏi, như bóng mây thoáng qua trên bầu trời nắng chói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Dưới Ánh Nắng Sân Quidditch