Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Dưới Bóng Mây Hồ Đen

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Dưới Bóng Mây Hồ Đen


“Cậu thấy không? Có gì đó… chưa kết thúc.”

Hermione hít một hơi sâu, mắt cô lấp lánh, nhưng cô không khóc. Cô quay sang Harry và Ron, ánh mắt như muốn nói rằng họ phải làm gì đó, bất cứ điều gì, để cứu Buckbeak. Nhưng Hagrid, như đọc được suy nghĩ của cô, lắc đầu.

“Cậu ấy đang cố gắng. Tốt rồi. Nhưng… Buckbeak thì sao?”

Harry, đứng cạnh Hagrid, cảm thấy một cơn bối rối dâng lên. Cậu muốn làm gì đó, bất cứ điều gì, để cứu Buckbeak, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu. Lucius Malfoy, với nụ cười lạnh lùng và quyền lực đáng sợ, là một đối thủ mà cậu chưa từng đối mặt trực tiếp. Cậu lẩm bẩm, giọng đầy giận dữ:

“Cụ đã cố gắng rồi. Cụ không có quyền hành chi phối được cái Ủy ban đó…”

Mercury kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào má cậu, như đồng tình, nhưng ánh mắt nó vẫn lấp lánh một chút lo âu, như thể nó biết rằng hy vọng này còn quá mong manh. Tristan bước ra khỏi bụi cây, tiến về phía nhóm, ánh mắt cậu gặp Hermione. Cô nhìn cậu, và trong khoảnh khắc ấy, một sự thấu hiểu im lặng lan tỏa. Hermione, dù vẫn mang vẻ mệt mỏi, đã bình tĩnh hơn nhiều so với những ngày trước. Những quầng thâm dưới mắt cô nhạt dần, và ánh mắt cô không còn sự hoảng loạn như khi bị Tristan chất vấn về thời gian. Cô đã nghe theo lời khuyên của cậu, nghỉ ngơi nhiều hơn, giảm bớt áp lực từ những môn học chồng chéo. Khi Hagrid kể về phán quyết của Buckbeak, cô không phản ứng thái quá như trước, mà chỉ lặng lẽ gật đầu, chấp nhận sự thật với một sự kiên cường mới mẻ. Cô nhìn Tristan, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn, không nói gì, nhưng cậu hiểu rằng cô cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng của mình. Tristan mỉm cười nhẹ, cảm thấy một chút yên tâm. Cậu nghĩ:

“Không công bằng. Buckbeak không làm gì sai. Sao họ có thể…?”

Tristan, đứng lặng, nhìn Mercury và Hagrid, cảm thấy trái tim mình ấm lên, nhưng đồng thời nặng nề hơn. Pendulum trong tay cậu không cho câu trả lời rõ ràng, nhưng nó đã xác nhận một điều: Buckbeak vẫn còn cơ hội, dù nhỏ bé. Cậu nắm chặt viên đá thạch anh, thầm hứa với chính mình: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt hồ Đen lặng lẽ như một tấm gương mực, phản chiếu bầu trời xám xịt, nơi những đám mây nặng nề trôi chậm, như mang theo nỗi buồn của cả thế giới. Gió lạnh thổi qua, làm những ngọn cỏ khô ven hồ khẽ run, tạo nên một không gian tĩnh mịch, đượm một nỗi u sầu khó tả. Ánh sáng yếu ớt từ mặt trời bị che khuất, chỉ để lại những vệt xám mờ nhạt, như thể chính Hogwarts cũng đang thở dài trước những gì sắp xảy ra. Harry, Ron và Hermione đứng gần bờ hồ, áo choàng tung bay trong gió, ánh mắt họ hướng về Hagrid, người vừa bước ra từ một con đường nhỏ dẫn vào khu đất gần đó. Khuôn mặt ông, thường rạng rỡ với nụ cười ấm áp, giờ đây trĩu nặng nỗi buồn. Đôi mắt ông mờ đục, lấp lánh một chút nước, như thể ông đang cố kìm nén những giọt lệ không muốn rơi. Hagrid dừng lại, nhặt một viên đá nhỏ, và ném mạnh vào mặt hồ. Tiếng bõm vang lên, phá tan sự tĩnh lặng, rồi những vòng sóng lăn tăn lan ra, nhanh chóng hòa vào bóng tối của nước. Ông lẩm bẩm, giọng khàn, như nói với chính mình:

Nhóm bạn đứng đó, dưới bóng mây đen, bên mặt hồ lặng lẽ, mang trong lòng một nỗi lo lắng xen lẫn hy vọng mong manh. Họ không có câu trả lời ngay lập tức, nhưng sự hiện diện của nhau, của Mercury, và của Hagrid, là đủ để họ cảm thấy rằng họ không đơn độc. Hogwarts, với tất cả những bí ẩn và nỗi buồn của nó, vẫn là nơi những trái tim đồng cảm tìm thấy nhau, dù chỉ trong lặng im.

“Bác biết tụi con quan tâm. Nhưng bác sẽ ở bên Buckbeak, dù chuyện gì xảy ra. Bác không thể bỏ nó. Nó… nó như gia đình của bác.”

Hagrid thở dài, âm thanh nặng nề như tiếng gió rít qua khu rừng Cấm. Ông ngồi xuống một tảng đá lớn ven hồ, đôi tay to lớn đan vào nhau, như muốn giữ lấy chút hy vọng đang tan biến.

Lời nói của Hagrid như một nhát dao, khiến cả nhóm lặng đi. Harry cảm thấy một phần trách nhiệm, như thể cậu đã không làm đủ để bảo vệ Buckbeak. Hermione, dù bình tĩnh, vẫn siết chặt tay, như muốn giữ lấy chút hy vọng còn sót lại. Tristan, đứng lặng, cảm nhận được nỗi đau của Hagrid qua linh thị, như một luồng sóng lạnh buốt. Cậu nhìn pendulum trong tay, viên đá thạch anh vẫn lấp lánh, như đang thì thầm rằng mọi thứ chưa kết thúc, nhưng cậu biết rằng hy vọng này cần được biến thành hành động.

Ron, thường nhanh miệng, giờ chỉ đứng lặng, ánh mắt hướng ra mặt hồ Đen, như thể cậu đang tìm một giải pháp trong những vòng sóng lăn tăn. Cậu nghĩ về Scabbers, về những lần cậu cảm thấy bất lực khi con chuột của mình gặp nguy, và giờ đây, nỗi đau của Hagrid như một gánh nặng đè lên vai cậu. Cậu thì thào, gần như không ai nghe thấy:

Trong khoảnh khắc ấy, Tristan xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng trên con đường dẫn đến hồ. Cậu vừa rời khỏi một buổi học Độc Dược, áo choàng còn vương mùi thảo dược, và vô tình nghe thấy giọng Hagrid vang lên, đầy đau đớn. Cậu dừng lại, đứng khuất sau một bụi cây, ánh mắt tím lấp lánh, quan sát nhóm bạn và Hagrid. Mercury, chú niffler nhỏ trên vai cậu, khẽ dựng tai, đôi mắt đen bóng lấp lánh, như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Tristan lắng nghe, không lên tiếng, nhưng linh thị của cậu bắt đầu hoạt động, như một giác quan thứ sáu, cố gắng nắm bắt những mảnh ghép vô hình trong câu chuyện. Cậu lấy từ trong túi áo một chiếc pendulum nhỏ – một sợi dây bạc với viên đá thạch anh tím lấp lánh – và bắt đầu để nó dao động.

“Lucius Malfoy,” ông bắt đầu, giọng đầy cay đắng. “Hắn đã nhúng tay vào. Hắn dùng tiền, dùng quyền, dùng mọi thứ để ép Ủy ban. Bọn họ… bọn họ quyết định tử hình Buckbeak. Không có cơ hội nào nữa.”

Hagrid gật đầu chậm rãi, nhưng không nói gì thêm. Ông kể tiếp, giọng trầm thấp, như thể mỗi từ đều là một nhát dao:

“Nói tớ nghe, sự thật là gì? Buckbeak… nó sẽ ra sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hagrid, chuyện gì đang xảy ra? Buckbeak… nó sẽ thế nào?”

Ông dừng lại, ánh mắt hướng ra mặt hồ, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời trong bóng tối của nước. Harry cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, bàn tay cậu nắm chặt đũa phép trong túi áo.

“Tớ sẽ làm tất cả những gì có thể. Dù chỉ là đứng bên Hagrid, hay tìm cách thay đổi số phận của Buckbeak. Tớ sẽ không để mọi chuyện kết thúc thế này.”

Bầu trời trên hồ Đen càng lúc càng tối, những đám mây đen kịt trôi qua, phản chiếu lên mặt nước, tạo nên một không gian u ám, như thể chính thiên nhiên cũng đang than khóc cho Buckbeak. Đột nhiên, Mercury, chú niffler nhỏ của Tristan, nhảy xuống khỏi vai cậu, chạy đến gần Hagrid. Nó dừng lại, ngước đôi mắt đen bóng lên nhìn ông, rồi lặng lẽ cuộn tròn bên chân ông, như muốn an ủi. Hagrid, ngạc nhiên, cúi xuống, vuốt nhẹ lông Mercury, và trong khoảnh khắc ấy, một sự đồng cảm im lặng lan tỏa. Mercury, dù chỉ là một con vật nhỏ bé, dường như cảm nhận được nỗi đau của Hagrid, và hành động của nó như một tia sáng nhỏ trong bóng tối. Harry, Ron và Hermione nhìn Mercury, và một nụ cười buồn thoáng qua trên môi họ. Hermione thì thào:

Viên đá thạch anh dao động, lúc đầu nhẹ nhàng, rồi đột nhiên ngừng lại, như thể thời gian đang giữ hơi thở. Rồi, nó bắt đầu dao động mạnh hơn, nhanh hơn, theo một hướng bất ngờ, như thể đang xác nhận điều gì đó. Tristan nheo mắt, linh thị của cậu cảm nhận được một luồng năng lượng mơ hồ – lời Hagrid là thật, nhưng có một tia hy vọng nhỏ, một điềm báo không rõ ràng rằng Buckbeak có thể không gặp kết cục như Ủy ban đã định. Chuyển động của pendulum làm trái tim Tristan nhẹ đi, dù chỉ một chút. Cậu thì thầm với Mercury: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tụi mình phải làm gì đó, Harry. Tụi mình không thể để Hagrid mất Buckbeak.”

“Mình không thể để Hagrid chịu đựng thế này. Nhưng… mình phải làm gì đây?”

Harry, đứng gần nhất, cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu chưa từng thấy Hagrid như thế này – người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, luôn che chở cho họ, giờ trông như một ngọn núi đang sụp đổ. Ron, tay đút túi áo, đá nhẹ một viên sỏi dưới chân, ánh mắt lảng tránh, như không muốn đối diện với nỗi đau của Hagrid. Hermione, dù bình tĩnh hơn những ngày trước, vẫn siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, như cố kìm nén cảm xúc. Cô hỏi, giọng nhỏ nhưng kiên định:

“Nó biết… nó hiểu Hagrid đang buồn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Pendulum chuyển động chậm rãi, nhịp điệu đều đặn, như một nhịp tim trầm ổn. Tristan thì thầm, giọng thấp đến mức chỉ Mercury nghe thấy:

Hagrid, nghe thấy lời Ron, ngẩng lên, ánh mắt ông dịu lại, nhưng vẫn đầy đau đớn. Ông đặt tay lên vai Ron, giọng trầm nhưng kiên định:

“Lucius Malfoy? Hắn làm thế vì Draco b·ị t·hương? Nhưng đó là lỗi của Draco!”

“Đừng, Hermione. Đừng làm gì ngu ngốc. Bác biết tụi con muốn giúp, nhưng… không thể đâu. Lucius Malfoy không phải người tụi con có thể đối đầu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Macnair sẽ là người làm chuyện đó. Một tay đao phủ. Hắn… hắn làm nhanh và gọn, nhưng bác sẽ ở bên cạnh Buckbeak. Bác không thể để nó đi một mình.”

Sự bất lực trong giọng Hagrid như một tảng đá đè lên ngực cả ba. Harry nhìn ra mặt hồ, cảm thấy một cơn giận dữ vô hình, nhưng đồng thời là một nỗi buồn sâu sắc. Ron, thường bông đùa để xua tan căng thẳng, giờ chỉ đứng lặng, ánh mắt trầm tư, như đang cố tìm một giải pháp trong bóng tối của mặt hồ. Hermione, dù đã bình tĩnh hơn nhờ những ngày nghỉ ngơi theo lời khuyên của Tristan, vẫn cảm thấy trái tim mình nhói đau. Cô nghĩ:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Dưới Bóng Mây Hồ Đen