Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109: Chương 109

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Chương 109


Chương 109: Chương 109

“……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong căn phòng tĩnh lặng anh cứ thế nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng cuộn trào cảm xúc.

Người đàn ông đó hơi khuỵu gối, bước sang một bên chắn trước A, hai tay giơ lên trong tư thế ngăn cản, chậm rãi nói bằng tiếng Anh: “Mr. Nhan! Bình tĩnh! Hãy hạ s·ú·n·g xuống!”

Nhan Vọng Thư cảm thấy trái tim như co thắt lại, đau đớn khôn cùng.

Xin anh, ngàn vạn lần đừng tự trách.

Nước mắt cô lăn dài, từng giọt rơi xuống: “Đẹp lắm, rất đẹp. Anh xem, thật sự rất đẹp.”

Đột nhiên, một tiếng hét sắc bén xé toang mặt biển: “NO!!!”

Cô nâng tay anh lên, nhìn anh rất nghiêm túc: “Em muốn gả cho anh, vậy còn anh có muốn cưới em không?”

Nhưng nhịp tim anh cô nghe rõ.

Lảo đảo hai bước, cô lao về phía anh, nắm chặt cánh tay Nhan Vọng Thư, cố kéo xuống, giọng yếu ớt: “Nhan Vọng Thư! Nhan Vọng Thư!”

Vừa rồi anh cũng nói: “Không có chuyện con gái cầu hôn.”

Anh không nhúc nhích.

Anh th.ở dốc: “Nhiễm Nhiễm, trèo lên đi.”

Dưới sự dỗ dành của anh, cô nức nở khe khẽ, đôi vai nhỏ run lên từng nhịp.

Cô bị người đó xoay lại, dễ dàng ôm chặt vào lòng.

Ôn Nhiễm im lặng hai giây rồi không còn phản kháng nữa.

Cô buông tay, lao vào lòng anh, bật khóc nức nở: “Anh ôm em đi… ôm em một cái có được không? Dạ dày em… đau quá… đau lắm…”

Chợt cô sực tỉnh, liền mở bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt ra.

Khoảnh khắc lao ra khỏi mặt nước Ôn Nhiễm thở hổn hển rồi ho sặc sụa đến mức buồn nôn.

Lần tiếp theo tỉnh lại, cô nhìn thấy trần nhà trắng, ánh đèn dịu nhẹ.

Nhan Vọng Thư siết chặt vòng tay, đôi môi ướt át lướt qua vành tai cô, hơi thở nóng rẫy: “Đừng sợ, Nhiễm Nhiễm, là người đến cứu em, họ đi cùng anh.”

Cô cố ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ anh, cũng muốn anh nhìn cô.

Ôn Nhiễm ngước mắt, nhìn thấy một người đàn ông đang nhoài người từ mép tàu xuống.

Lúc này cô mới phát hiện bàn tay mình được anh nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, có chút mồ hôi.

Ôn Nhiễm mở mắt, nhìn thấy biển cả mênh mông vô tận, không xa còn có hai người đàn ông, dưới ánh nắng chói chang, gương mặt họ lấp loáng không rõ ràng.

“NO!” Người đàn ông tiếp tục khuyên nhủ. “Cảnh sát sắp đến rồi, Mr. Nhan, anh phải hạ s·ú·n·g ngay lập tức!”

Hàng mi Nhan Vọng Thư khẽ rung, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Viên đá ánh trăng trong suốt thuần khiết, chiếc nhẫn ‘Nguyệt’ đeo trên tay anh trông đẹp đẽ đúng như cô đã tưởng tượng.

Anh vẫn còn cảm giác không an toàn, khiến cô thấy đau lòng.

Cổ họng dễ chịu hơn một chút, cô lập tức nói: “Anh đến kịp lắm, anh cứu em rất kịp thời.”

Cô kéo tay anh lại, dù không còn chút sức lực nhưng vẫn cố chấp kéo được tay anh đến.

Điều mà Ôn Nhiễm nghĩ đến chính là hối tiếc.

Anh siết chặt vòng tay, cơ thể mềm mại của cô lại rúc vào anh hơn.

Khi anh cầm ly nước trở lại, nghiêng giường cho cô ngồi dậy một chút rồi đưa ống hút cho cô, cô suýt nữa rơi nước mắt.

Anh không trả lời, chỉ thở ra một hơi thật nặng nề.

“…”

Những đợt sóng nhẹ vỗ đến, nước ngập đến tận cằm, nỗi sợ hãi bị biển sâu nuốt chửng lại ập đến.

Nhưng cô không ăn gì nên chỉ có nước biển bị trào ra.

Là ở quán bar xa hoa, cô tựa vào lòng Nhan Vọng Thư nói: “Sau này sẽ cùng anh đón sinh nhật.”

Tim anh cuối cùng cũng yên ổn.

!!!

Đôi mắt cô cong lên, khuôn mặt nhợt nhạt vì nụ cười mà dần có chút sức sống.

Nước biển theo lớp vải mỏng trượt xuống đầu ngón tay anh. Anh nhẹ nhàng kéo mảnh vải rách trên vai cô lên.

“Nhiễm Nhiễm, ôm chặt anh.”

Nhưng anh không cúi xuống, hoàn toàn chìm đắm trong cơn giận dữ.

Cô nghĩ mình đang mơ, vì trước mắt là mẹ và em trai.

Anh cúi xuống, đặt tay lên trán cô để chắc chắn cô không bị sốt nữa, rồi vén nhẹ mái tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Cô lấy lại tinh thần, cố nín thở, gắng gượng bò dậy khỏi mặt sàn.

Là ảo giác sao?

Cô đưa tay ra muốn được ôm: “Đã rất lâu… rất lâu rồi chúng ta chưa ôm nhau.”

Anh móc nhẹ ngón tay vào tay cô: “Vậy là, em sẽ thiết kế nhẫn cho hàng ngàn hàng vạn người, còn anh… cũng chỉ là một trong số đó thôi sao? Không có ý nghĩa đặc biệt nào khác à?”

Cô yếu ớt giãy giụa, giọng nói bị sóng biển cuốn tan: “Buông… buông tôi ra…”

Nhan Vọng Thư nắm lấy thang bằng một tay, cánh tay run lên, cơ bắp căng cứng.

Cô mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy Nhan Vọng Thư.

Ôm thật chặt.

Ôn Nhiễm giơ chiếc nhẫn ‘Nguyệt’ lên: “Nhan Vọng Thư, anh nhìn này, nhẫn của anh tặng em, và… và cả nhẫn của em tặng anh, em đã làm xong rồi, anh nhìn đi.”

Bên tai anh vẫn còn văng vẳng giọng nói tuyệt vọng nghẹn ngào của cô trong cuộc gọi, vẫn là tiếng r.ên rỉ yếu ớt khi cô ôm lấy anh giữa biển khơi: “Không… không cần…”

Khi đến gần con tàu, có người từ trên thuyền ném xuống một chiếc thang dây.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trần tr.ụi kia…

Rồi cô cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của anh hơi động đậy. Anh chậm rãi nâng tay vòng lấy cô, siết chặt dần.

Vậy thì cô sẽ đợi anh cầu hôn.

Nhìn thấy hắn Ôn Nhiễm liền cảm thấy buồn nôn, suýt chút nữa lại muốn ói.

Nhìn theo bóng anh, cô nhớ lại dáng vẻ của anh trước khi cô ngất đi, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.

Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa trên gáy cô, mày hơi nhíu lại, nói: “Không có chuyện để con gái cầu hôn.”

Cả người Ôn Nhiễm run lên, lập tức mở to mắt, cố gắng chống người ngồi dậy.

Nhan Vọng Thư nâng tay lên, nhưng ngay cả ngón tay anh cũng đang run.

Nhan Vọng Thư ôm chặt lấy eo cô, ngẩng đầu lên nói bằng tiếng Anh: “Đỡ cô ấy.”

Ôn Nhiễm theo ánh mắt nhìn sang.

Là chiếc nhẫn mà cô đã tỉ mỉ chế tác từng công đoạn còn chưa kịp đeo vào tay anh…

Anh nói: “Yêu em.”

Là ở sân bay lúc nửa đêm, Nhan Vọng Thư ôm cô vào lòng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau già đi

Vì khóc, toàn thân cô run rẩy dữ dội.

Trên gương mặt anh vẫn còn đọng nước biển, anh lại nói: “Ôm chặt anh.”

Anh dịu dàng dặn dò: “Bác sĩ bảo chỉ uống một chút để làm dịu cổ họng thôi.”

Cô cảm thấy lòng bàn tay trái đau nhói, ngón tay cũng cứng đờ.

Đó là một khuôn mặt ngoại quốc xa lạ.

An toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chợt cô có cảm giác không chân thực.

Cô nói: “Mỗi ngày em đều rất nhớ anh.”

Là thật.

Xương hàm anh khẽ giật, ngón tay lướt nhẹ lên má Ôn Nhiễm, lặp đi lặp lại: “Không sao rồi… không sao rồi…”

Giờ đây anh đã nằm xuống ôm lấy cô.

Cổ họng cô khô rát như sa mạc bị mặt trời thiêu đốt.

Cô cảm nhận được sự kìm nén của anh, khuôn mặt nhợt nhạt khẽ cử động: “Em muốn anh ôm em.”

Giây tiếp theo eo cô bị siết chặt, một lực mạnh kéo cô lên.

Bất chợt cổ tay cô bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt. Cô không còn nhận thức được gì nữa, bản năng chỉ biết níu lấy.

Ôn Nhiễm khó khăn nuốt nước bọt.

Do cử động quá nhanh, cô cảm thấy đầu óc thiếu oxy, trước mắt tối sầm lại. Cô lắc lắc đầu, tầm nhìn mới dần dần rõ ràng hơn.

Ôn Nhiễm toàn thân run rẩy.

Cuối cùng cô hỏi anh: “Anh có thích không?”

Hàng mi Ôn Nhiễm khẽ run, cô yếu ớt mở mắt.

Đêm đó cô cuộn trong lòng anh, nâng tay anh lên, kể cho anh nghe về chiếc nhẫn ‘Nguyệt’.

Cô nhìn Nhan Vọng Thư, hốc mắt lập tức ngập nước, đôi môi run run cắn chặt, nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống gò má.

Bàn tay anh khẽ run lên, lại siết chặt vòng tay hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giây phút anh hơi thả lỏng tay, những người bên cạnh lập tức lao đến giật lấy s·ú·n·g.

Cơn đau kéo cô tỉnh dậy, hàng mi nặng trĩu khẽ mở ra.

Gần như ngay lập tức, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ trượt dài trên gò má Ôn Nhiễm nhỏ xuống biển rồi biến mất.

Cô hiểu: “Ồ” một tiếng, vành tai hơi đỏ, rồi nhanh chóng dụi mặt vào lồng ngực anh trốn đi.

Một chiếc là anh tặng cô.

Nhan Vọng Thư toàn thân mặc đồ đen, giờ đây đã bị thấm nước, lớp vải bám sát vào cơ thể lộ rõ từng đường nét cơ bắp rắn chắc và cả dáng vẻ của chiếc áo chống đ·ạ·n bên trong.

Thứ mà dù có rơi xuống đáy biển cô cũng không buông tay.

Cũng chính lúc này Nhan Vọng Thư mới thấy quần áo cô đã bị xé rách.

Giường bệnh đủ rộng để anh có thể nằm cùng cô.

Ôn Nhiễm cảm thấy ghê tởm, nhắm chặt mắt, ngửa đầu ra xa để tránh người đàn ông.

Ôn Nhiễm nghẹn ngào mở miệng nhưng chỉ có nước biển mặn chát tràn vào khoang miệng, kích t.hích khiến cô theo phản xạ bắt đầu giãy giụa.

Nhiệt độ cơ thể anh ấm áp đến vậy.

Ôn Nhiễm chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào tay Nhan Vọng Thư.

Còn anh đâu?

Nhan Vọng Thư bước một chân qua lan can tàu, nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh cô, thân tàu khẽ lắc lư.

Anh cúi đầu, cằm cọ nhẹ lên đ.ỉnh đầu cô đầy thân mật.

Cô ngoan ngoãn uống từng ngụm nhỏ, ba ngụm.

“Em không sao, hắn chưa làm gì em cả, bởi vì anh đã đến, anh đến kịp thời rồi, chính anh đã cứu em.”

Ôn Nhiễm chớp mắt, nắm lấy vạt áo anh lắc lắc: “Nhan Vọng Thư, em không sao, em không sao.”

Cô lắc đầu, cố gắng cất giọng: “Nước…”

Ôn Nhiễm không còn chút sức lực nào, vừa được nhấc lên liền trượt xuống biển.

Cô gần như đứng không vững nhưng Nhan Vọng Thư không đỡ lấy cô, cũng không ôm cô, thậm chí không hề nhúc nhích.

Nhưng cô quá yếu, đôi tay lập tức bị chế trụ, cơ thể bị lật một vòng trong nước rồi được ai đó ôm chặt từ phía sau kéo lên trên.

Cô đưa tay yếu ớt đặt lên vai anh, đó đã là toàn bộ sức lực của cô lúc này.

Rồi cô nhìn sang một hướng khác, lần này cô thấy anh.

Là Nhan Vọng Thư của cô.

Trong lòng bàn tay cô có hai chiếc nhẫn.

Những người xung quanh thấy vậy liền tiến lên nhưng anh vẫn không hạ s·ú·n·g.

Gần như theo bản năng, hai cánh tay cô vô lực siết lấy cổ Nhan Vọng Thư, giọng nói xen lẫn tiếng khóc yếu ớt: “Không… không cần…”

Thế nhưng thay vì hạ s·ú·n·g Nhan Vọng Thư lại nhẹ nhàng động ngón tay: “cạch” một tiếng, đ·ạ·n đã lên nòng.

Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim dạ oanh hót vang.

Trông anh vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, trong mắt đầy tơ máu.

Vừa dứt lời, gáy cô bị anh giữ lại, môi bị anh hôn một cái thật sâu.

Giọng cô nghẹn lại, mang theo tiếng khóc: “Đừng bỏ em lại.”

A nằm lăn lóc trên boong tàu không một mảnh vải che thân.

Cô lại nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Bên cạnh A còn có mấy người đàn ông mặc đồng phục giống nhau, chắc hẳn đều là những người đã đi cùng Nhan Vọng Thư đến cứu cô.

Ôn Nhiễm lập tức hiểu anh muốn làm gì, cả người run lên bần bật.

Ngay khi cảm giác cánh tay đang ôm chặt mình dần nới lỏng, cả cơ thể cô lại chìm xuống.

Mái tóc ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống khi anh hất toàn bộ ra sau, để lộ gương mặt sắc bén, lạnh lùng.

“……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng cô khàn đặc, kể về nỗi nhớ của mình.

Cô mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng.

Cô khép mắt lại, mơ màng nhớ về lần đầu tiên gặp anh.

Cô chậm rãi di chuyển ánh nhìn, không thấy chim đâu, chỉ thấy vầng trăng lơ lửng ngoài kia bị những tán cây rậm rạp che khuất một nửa.

Hai bàn tay vô lực đấm vào ngực anh ta, rồi bật khóc trong tuyệt vọng: “Buông ra— Hức— Buông ra—”

Cô ngừng lại một chút, nắm lấy áo anh, nhẹ kéo: “Em chưa từng sợ anh.”

Cô khịt khịt mũi, trả lời bằng một tiếng “Ừm” thật nặng nề.

Sự thay đổi ánh sáng đột ngột khiến Ôn Nhiễm khó chịu, cô nhắm chặt mắt.

Anh quỳ xuống, sau đó cúi người xuống bên cạnh cô, những giọt nước trên mái tóc anh nhỏ xuống rơi trên trán cô.

Mặt nước lại rút xuống, trở về vị trí an toàn.

Vừa rồi hắn đã muốn làm nhục cô, chính tay hắn tự c.ởi sạch quần áo.

Ngay sau đó cô cảm nhận được nước biển lạnh buốt, những con sóng liên tục xô vào, và cả hơi ấm từ ánh mặt trời rọi xuống.

Anh lại ngồi xuống cầm tay cô lên đưa lên môi hôn nhẹ.

Anh ngủ không sâu, chỉ một cử động nhỏ anh lập tức tỉnh dậy.

Cẩn thận từng chút một, cô tách từng ngón tay anh ra, gỡ khỏi cò s·ú·n·g.

Cô khó khăn phát âm, giọng nói tràn đầy tủi thân và sợ hãi: “Nhan Vọng Thư~”

Một chiếc là chiếc nhẫn ‘Nguyệt’ cô làm riêng cho anh.

Ôn Nhiễm nhận ra một trong số họ chính là người đã kéo cô lên tàu khi nãy.

Cô nép sát vào lòng anh: “Anh ôm em, em sẽ có cảm giác an toàn.”

Trong vườn nhài, trời mưa, cô che dù cho anh, anh giật lấy cán dù nói: “Không có chuyện để con gái che dù.”

Ngón tay anh siết chặt cò s·ú·n·g, viên đ·ạ·n đã lên nòng, chỉ cần một sơ suất nhỏ có thể lập tức khai hỏa. Không ai dám mạnh tay giành s·ú·n·g của anh.

Nghĩ đến đây môi cô khẽ mím lại, khóe miệng bất giác cong lên.

Trên vai phải cô chỉ còn vương lại một mảnh vải, không đủ để che đi dây áo lót, phần ngực cũng lộ ra một khoảng lớn.

Anh ngồi bên mép giường gục đầu xuống thành giường trông như đã ngủ quên.

Bóng tối trước mắt Ôn Nhiễm biến mất, thay vào đó là ánh sáng chói lóa.

Đôi mắt anh dưới ánh nắng càng trở nên lạnh lẽo, sâu thẳm hơn cả đại dương. Giọng anh trầm thấp, chậm rãi nói bằng tiếng Trung – thứ ngôn ngữ mà bọn họ không hiểu: “Cút ngay!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh tay và bắp chân hắn có lỗ đ·ạ·n xuyên qua, máu tươi chảy dọc theo da thịt loang trên mặt sàn.

Anh đứng nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống A – kẻ đã trúng đ·ạ·n, nằm bẹp dưới sàn. Họng s·ú·n·g trong tay anh vẫn nhắm thẳng vào hắn.

Khi cận kề cái c·h·ế·t, não bộ sẽ nghĩ gì?

Là những ký ức chạy qua như đèn kéo quân, hay là liệt kê từng người mà ta yêu thương?

Anh nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên má cô, tay kia đặt l*n đ*nh đầu, khẽ gọi: “Nhiễm Nhiễm?”

Cô cố gắng mở lời nhưng chưa kịp nói gì ngón tay lại khẽ động đậy.

Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô sau đó mới buông ra đứng dậy lấy nước.

Ôm đến mức cô không còn chút sức lực nào rồi dần dần chìm vào bóng tối.

Cô được kéo lên tàu, gần như nằm sấp trên sàn, thở hổn hển. Ánh mắt cô dừng lại nơi mép tàu, nhìn thấy Nhan Vọng Thư lên thuyền mới thả lỏng toàn bộ cơ thể, ngã ra.

Nhan Vọng Thư đứng dậy rời đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Chương 109