Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Chương 110

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110


Trạch Trình Kính không đến, đó chỉ là Ôn Nhiễm nói để dọa Trạch Tâm Di.

Nó không có nghĩa là chỉ sống được năm năm, mà ý là nếu bệnh nhân ung thư sống qua được năm năm sau khi phẫu thuật triệt để thì sẽ có hy vọng sống lâu dài.

Ôn Nhiễm không biết những lời này có an ủi được Bạch Vĩ Lương không.

Ôn Nhiễm bỗng thấy buồn cười.

Nhan Vọng Thư không hiểu, nhíu mày: “Hả?”

Đôi mắt mơ màng vì men rượu của cô ấy nhìn Ôn Nhiễm, buông tóc của Tạ Trình ra rồi nhào vào lòng cô khóc lớn: “Cậu không được c·h·ế·t! Không được c·h·ế·t! Không được c·h·ế·t!”

Nói thế nào với gia đình đây?

Khi Ôn Nhiễm tỉnh lại lần nữa trời đã sáng hẳn, bên tai cô vang lên tiếng nói chuyện.

Nhưng Ôn Nhiễm rất hiểu chuyện, người lớn cũng không phải vạn năng, họ cũng có rất nhiều khó khăn, nhiều lúc bất đắc dĩ phải đưa ra những lựa chọn.

Cô quay sang Nhan Vọng Thư, nở nụ cười nịnh nọt: “Để tôi xem Nhiễm Nhiễm một chút.”

Không thể trách cô gái này được.

Những ngày đó Ôn Nhiễm học được một thuật ngữ chuyên ngành: “Tỷ lệ sống sau năm năm”.

Cô nói rằng mình không hề có ý đó, không biết tại sao lại nói như vậy. Nhưng Trạch Tâm Di vẫn tức giận, chẳng thèm nhìn cô, lườm một cái rồi xách túi bỏ đi.

Nhưng giọng điệu của cô rất lạnh nhạt, khiến anh chỉ có thể thở dài bất lực ở đầu dây bên kia.

Nhưng cô chưa xuống lầu, khi đi ngang qua phòng làm việc của Bạch Vĩ Lương, thấy bên trong còn sáng đèn, cô lén đến gần nhìn vào.

Tiếng khóc giả vờ của Trạch Tâm Di lập tức im bặt.

Điều đáng sợ là sau khi thuốc mê tan, có người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tạo ra vô số tình huống xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Cô đáng lẽ phải biết.

Ôn Nhiễm tích cực phối hợp với tất cả các xét nghiệm và thảo luận phương án điều trị của bệnh viện, nhìn qua thì tâm lý rất vững.

Trước khi Thi Trạch về nước, anh ta đến thăm Ôn Nhiễm.

Sau đó Bạch Vĩ Lương không cho cô nghe nữa.

Ôn Nhiễm bị giật mình tỉnh giấc, buồn ngủ cũng bay sạch, vội hỏi: “Sao thế?”

Giờ cô chỉ chờ Nhan Vọng Thư đến đón mình.

Nhan Vọng Thư kéo dài giọng “À-” một tiếng, mang theo ý xấu rõ ràng.

Ôn Nhiễm chạy đến kéo tay Trạch Tâm Di: “Tâm Di! Tỉnh táo lại đi! Sư huynh sắp đến rồi!”

Anh bóp cò, g·i·ế·t người, cảnh sát lao đến, viên đ·ạ·n xuyên qua ngực anh, máu nhuộm đỏ áo anh, cô hoảng hốt tỉnh dậy.

Ồ, cô còn quên mất, trong phòng vẫn còn một chú Đại Kim Mao nữa.

Cô mơ thấy ngày hôm đó trên thuyền, Nhan Vọng Thư giơ s·ú·n·g…

Giây tiếp theo cô ấy túm lấy má Ôn Nhiễm: “Cậu vừa nói gì? Bác Mỹ? Tiểu Bác Mỹ?”

Vậy nên cô cũng không biết làm sao để nói với Nhan Vọng Thư.

Sau khi Ôn Nhiễm hồi phục đôi chút, cảnh sát đến bệnh viện để lấy lời khai riêng của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khi đi Nhan Vọng Thư thấp giọng, đầy ẩn ý: “Bảo bối.”

Ra đến cửa cô ấy quay lại, nghiến răng: “Hừ!”

Ôn Nhiễm lắc đầu, yếu ớt nhắc nhở: “Đại Kim Mao rất ngoan, không cắn người đâu.”

Giờ phút này anh ta cũng nghĩ thông suốt rồi, vốn không phải vấn đề Ôn Nhiễm có buông tha cho Nhan Vọng Thư hay không, mà là Nhan Vọng Thư không chịu buông tha cho chính mình.

Ôn Nhiễm khẽ co vai lại, chột dạ nói: “Em thật sự không nghĩ như vậy đâu, không biết tại sao lại nói ra như thế…”

Sau khi Thi Trạch đi mẹ Ôn cũng rời đi.

Không phải mọi người đều nói sẽ không sao sao?

Nghĩ đến đây Thi Trạch có chút ngượng ngùng, liền đùa cợt: “Tôi sợ em xảy ra chuyện, anh Nhan của tôi sẽ vì tình mà c·h·ế·t theo.”

Chương 110: Chương 110

!!!

Nhan Vọng Thư không phải không nhận ra cảm xúc không vui của cô nên dỗ dành qua điện thoại.

Vậy mà tất cả đều đang trốn tránh sự thật rằng cô đang đối diện với cái c·h·ế·t.

Nói xong cô ấy giả vờ vén tóc Ôn Nhiễm, hỏi bằng giọng quan tâm: “Nhiễm Nhiễm, cậu thấy thế nào rồi?”

Trong màn đêm, Ôn Nhiễm chợt nhớ đến lời nói đùa của Thi Trạch.

Dạ tiệc ‘Carllyle’ năm nay được tổ chức tại Hoài Ngọ, lấy chủ đề “Bản tình ca thiên nhiên”.

Tất cả đá chủ trong bộ trang sức đều sử dụng loại tourmaline cấp độ sưu tầm, là phiên bản mở rộng của ‘Mộng Quy’ – tác phẩm giành quán quân tại cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo” năm ngoái của Ôn Nhiễm.

Trạch Trình Kính và Trạch Tâm Di đến bệnh viện, Trạch Tâm Di không còn giận chuyện Ôn Nhiễm gọi cô ấy là ‘Tiểu Bác Mỹ’ nữa.

“Tối qua… tối qua tớ có phải, có phải…” Trạch Tâm Di ôm lấy Ôn Nhiễm, lắc lắc: “Hình như tớ đã tỏ tình rồi!”

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuống tạo thành một lớp ánh sáng vàng trên sàn, bóng cây loang lổ, tiếng chim hót trong trẻo vang lên.

Ôn Nhiễm vẫn còn mơ màng, hàng mi nhíu lại.

Sau đó không biết cô ấy nghĩ gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy Ôn Nhiễm không nói gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm đảo mắt, ánh nhìn rơi vào gương mặt anh, chớp mắt chậm rãi rồi lẩm bẩm: “Đại… Kim… Mao…”

Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu, bởi vì ngay sau khi lấy lời khai xong, rất nhiều người quan tâm cô lần lượt đến thăm.

Trạch Tâm Di đã uống đến say mèm, ôm chặt lấy một người đàn ông, phát điên vì rượu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều đó chứng minh, mọi chuyện đã kết thúc.

Cô trả lời mọi câu hỏi một cách bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng vẫn rùng mình mỗi khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Ôn Nhiễm ngồi một mình trên ghế, dùng điện thoại tra cứu những thuật ngữ chuyên môn đó.

Quá trình giao dịch rất nguy hiểm, Trạch Trình Kính suýt nữa bị bọn b·ắ·t· ·c·ó·c giận dữ lao xe đâm trúng, vào lúc nguy nan, chính Thi Trạch đã cứu anh ấy.

Ôn Nhiễm ngây người một lúc rồi vội vàng đi theo.

Nhan Vọng Thư thấy vậy lại cảm thấy đáng yêu, cúi người xuống hỏi: “Nhiễm Nhiễm, có chỗ nào khó chịu không?”

Nhan Vọng Thư nói: “Ừm, đợi dạ tiệc kết thúc, sức khỏe em cũng khá hơn rồi anh sẽ đến đón em.”

Ôn Nhiễm nhận ra người đó là Tạ Trình.

Rồi sau đó vẫn là cảnh tượng đó, cô đỡ đ·ạ·n cho anh, còn anh giơ s·ú·n·g chĩa vào thái dương mình, cô hét lên ‘Đừng!’ rồi choàng tỉnh…

Nhan Vọng Thư lập tức ngăn cô ấy lại.

Từ hôm đó Ôn Nhiễm không còn bắt máy khi Nhan Vọng Thư gọi đến, cũng ít khi trả lời tin nhắn của anh.

Tối hôm đó cô biết được kết quả: không thể.

Nhan Vọng Thư dừng lại nửa giây, sau đó phản ứng rất bình thản: “Ồ.”

Ôn Nhiễm không biết.

Hôm sau Trạch Tâm Di tỉnh lại trên giường của Ôn Nhiễm, ngây người vài giây rồi hét lên một tiếng: “C·h·ế·t rồi――”

Ôn Nhiễm đi tìm Trạch Tâm Di và cuối cùng tìm thấy cô ở một quán bar bí mật chỉ hai người họ biết.

Ngày xuất viện, Ôn Nhiễm ngồi trong xe, liếc nhìn Nhan Vọng Thư: “Khi nào anh về nước?”

Thực ra Ôn Nhiễm không hiểu lắm những thuật ngữ này.

Chưa đợi Nhan Vọng Thư trả lời Ôn Nhiễm đã nói: “Em xem tin tức rồi, dạ tiệc ‘Carllyle’ năm nay sắp diễn ra, sao anh có thể không có mặt?”

Nhưng Nhan Vọng Thư chưa đến bệnh viện đã gọi điện thoại.

???

Nhan Vọng Thư và Trạch Tâm Di chờ bên ngoài phòng kiểm tra khoảng nửa tiếng rồi thấy cô được đẩy ra ngoài.

Cô biết rõ, lời này chỉ là an ủi thôi, cô không quyết định được.

Nhưng chỉ có cô biết, hiện tại cô có thể làm được chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Vì chuyện này Ôn Nhiễm bày tỏ sự cảm kích: “Thi Trạch, cảm ơn anh.”

Họ không thể luôn bên cạnh cô nhưng đã cho cô điều kiện vật chất tốt nhất và quyền tự do lựa chọn cuộc sống của mình.

Cô nằm trên giường lật lại lịch sử tin nhắn với Nhan Vọng Thư, từ rất lâu rất lâu trước đây.

Ôn Nhiễm nghĩ, có lẽ là vì câu nói ấy:

“Hửm?”

(Tiểu Bác Mỹ hay còn gọi là Pomeranian hoặc c·h·ó Pom: là một giống c·h·ó nhỏ có nguồn gốc từ vùng Pomerania (nay thuộc Ba Lan và Đức). C·h·ó Pomeranian có bộ lông dày, xù, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu và tính cách hoạt bát, thông minh)

Ôn Nhiễm xoắn xoắn ngón tay, có chút lo lắng không biết Trạch Tâm Di sẽ giận bao lâu.

Trạch Tâm Di hừ một tiếng, chống nạnh tố giác: “Anh Nhan, cô ấy nói anh là Đại Kim Mao! Là c·h·ó đấy!”

Cô ấy tắt điện thoại, mất tích mấy tiếng đồng hồ.

Lúc này, Tạ Trình, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ đứng lên: “Cô Ôn, để tôi đưa hai người về?”

Ban đầu Ôn Nhiễm tưởng cô ấy bị lợi dụng, chạy đến thì mới phát hiện, là Trạch Tâm Di đang quấn lấy người ta.

Cô thật sự hy vọng anh không yêu cô sâu đậm đến vậy.

Ngay cả chính cô cũng từng nói như vậy.

Trên mạng nói rằng nội soi dạ dày không đau cũng không đáng sợ, sau khi tiêm thuốc gây mê, chỉ cảm giác như ngủ một giấc nhẹ mà thôi.

Buổi chiều Ôn Nhiễm được đẩy đi kiểm tra sức khỏe.

Bạch Vĩ Lương không làm việc, chỉ ngồi đó thẫn thờ.

Tất nhiên là đón cô về nước, về nhà.

Dạ tiệc diễn ra rất suôn sẻ, Ôn Nhiễm cũng theo dõi tin tức.

Ôn Nhiễm cần làm thêm các xét nghiệm chuyên sâu.

Bác sĩ chính cầm kết quả sinh thiết, vẻ mặt nghiêm trọng: “Khi làm nội soi dạ dày cho cô Ôn, chúng tôi phát hiện tại vị trí giao giữa thân dạ dày và hang vị có một tổn thương 1.2 cm, bề mặt đỏ, không bằng phẳng, ranh giới rõ ràng, vì vậy đã lấy ba mẫu để sinh thiết. Kết quả giải phẫu bệnh cho thấy tăng sản không điển hình kèm theo ung thư trong niêm mạc…”

Điều này ngay cả Nhan Vọng Thư cũng cảm thấy bất ngờ.

“???”

Cái c·h·ế·t chỉ là một phần xác suất, cô cũng có khả năng sống sót mà.

Người sụp đổ trước cả Ôn Nhiễm lại là Trạch Tâm Di.

C·h·ế·t theo, chắc chắn không đến mức đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm không ra vườn nhài nữa mà quay về phòng, dù không ngủ được cũng ép mình nhắm mắt lại.

Sau khi tỉnh táo lại Ôn Nhiễm đã xin lỗi Trạch Tâm Di.

Ôn Nhiễm bắt đầu gặp ác mộng.

Ôn Nhiễm đã nghe nói rồi, là Thi Trạch và Trạch Trình Kính đã đi giao tiền chuộc.

Lúc này Trạch Tâm Di nhận ra nhiệm vụ của mình, rất có nghĩa khí chen vào giữa hai người.

Trạch Tâm Di dù đang say mèm cũng bị câu nói này làm cho giật mình.

“Cậu không được c·h·ế·t!”

Cô có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy Bạch Vĩ Lương bước ra cô vẫn nở nụ cười dịu dàng.

Nhan Vọng Thư liếc nhẹ Thi Trạch một cái, ra hiệu anh ta im miệng.

Dù bề ngoài cô có che giấu thế nào thì trong lòng vẫn lo lắng đến mức mất ngủ.

Ôn Nhiễm dùng điều này để an ủi Bạch Vĩ Lương: “Thầy đừng lo, con chỉ mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần vượt qua được mốc năm năm, con có thể sống thêm năm mươi năm nữa cũng không chừng. Hơn nữa con còn trẻ, bác sĩ chẳng đã bảo đừng quá lo lắng sao? Phải giữ tâm lý tốt để điều trị mà.”

Ôn Nhiễm muốn đưa Trạch Tâm Di đi nhưng có chút lực bất tòng tâm.

Không.

Cô nói: “Thầy ơi, đừng nói với ba mẹ con vội.”

Lúc này cô mới nhớ lại, trước đây Trạch Tâm Di từng nói Tạ Trình đã đính hôn với tiểu thư nhà họ Trịnh.

Ôn Nhiễm bật cười: “Cậu lo nghĩ xem về nhà phải đối diện với sư huynh thế nào thì hơn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng đau đớn bao nhiêu thì không ai biết.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh đóng sầm lại.

Ôn Nhiễm lập tức gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Anh ghé sát lại, giọng điệu đặc biệt mờ ám: “Chăm sóc bản thân cho tốt, đợi anh.”

Tạ Trình đỡ lấy Trạch Tâm Di đang mềm nhũn, bế cô ấy lên và rời khỏi quán bar.

Vì vậy Ôn Nhiễm không muốn để Nhan Vọng Thư đi cùng, nhưng sức cô không thể chống lại được anh, bất đắc dĩ cô gọi thêm Trạch Tâm Di đi cùng, dặn dò rất nghiêm túc rằng nếu cô làm điều gì mất mặt thì phải lập tức ngăn lại.

Trạch Tâm Di ngã ra giường, khóc rống lên: “Mất mặt quá――”

Bạch Vĩ Lương đi cùng Ôn Nhiễm đến bệnh viện.

Đầu tiên là làm điện tâm đồ sau đó là nội soi dạ dày.

Vì sợ hãi nên cô đã tìm hiểu thông tin trên mạng.

Vậy nên, người mà Trạch Tâm Di thích chính là Tạ Trình sao?

“Mẹ ơi, chị tỉnh rồi!” Một giọng nói của cậu bé đang trong giai đoạn vỡ giọng vang lên.

Nụ cười trên mặt Trạch Tâm Di cứng đờ.

Cô nằm trên giường bệnh di động, đôi mắt mở lơ đãng, ánh nhìn vô định, trông cả người mềm nhũn, không chút sức lực.

Ôn Nhiễm nhìn Trạch Tâm Di hai giây, sau đó lẩm bẩm: “Tiểu… Bác… Mỹ…”

Nhưng cô vẫn bị cắn, nhẹ nhàng thôi.

Ví dụ như bây giờ, mẹ Ôn và Nhan Vọng Thư có thể hòa thuận với nhau.

!!!

— “Tôi sợ em xảy ra chuyện, anh Nhan của tôi sẽ vì tình mà c·h·ế·t theo.”

Gương mặt anh khi nhìn chằm chằm vào cô khiến áp lực tăng lên gấp bội.

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi.”

Ôn Nhiễm ôm lấy Trạch Tâm Di, dỗ dành: “Được rồi, tớ không c·h·ế·t.”

Thi Trạch vẫn nhớ lần trước mình đã nói với Ôn Nhiễm những lời không hay.

Ôn Nhiễm: “……”

Với Ôn Nhiễm, bà có quá nhiều điều hối hận.

Cô biết.

Ôn Nhiễm quay đầu nhìn, thật sự là mẹ và em trai cô.

Anh yêu cô ấy nhiều bao nhiêu thì sẽ đau khổ bấy nhiêu.

Nhan Vọng Thư đi về phía cô, hơi nhướn mày, dường như đang đợi cô đưa ra một lời giải thích.

Nhan Vọng Thư trèo lên giường, chống tay bên tai cô, không đè lên người cô nhưng hoàn toàn giam cô trong vòng tay mình.

Cũng đúng thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Vĩ Lương làm sao có thể giấu giếm được? Mẹ Ôn sau khi nhận được tin liền gác lại mọi việc để chạy đến ngay.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng “cạch” rất rõ ràng, đó là âm thanh của chốt cửa bị khóa trái.

Nửa đêm Ôn Nhiễm vẫn không ngủ được, cô ngồi dậy khoác áo, định ra vườn nhài tĩnh tâm một chút.

Đón?

Anh hỏi: “Có phải c·h·ó sẽ cắn người không?”

Sau đó cô lại mơ thấy cảnh tượng lặp lại, nhưng vào khoảnh khắc cảnh sát bóp cò cô ôm chầm lấy anh, thay anh đỡ viên đ·ạ·n. Ngực cô bị máu nhuộm đỏ, tỉnh dậy, tim cô thực sự đau nhói.

Quả nhiên, như những gì đã đọc, sau khi thuốc mê được tiêm vào không đến ba giây Ôn Nhiễm mất đi ý thức.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110