Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111: Chương 111

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Chương 111


Cô liếc nhìn qua vách ngăn trong phòng ăn: “Anh Lục này, sao ngày nào cũng đến vậy?”

Có lẽ bầu không khí giữa hai người họ quá kỳ lạ khiến những người đứng chờ nhìn họ vài lần.

Lặng im nửa phút, cô khàn giọng nói: “Em muốn về nhà.”

Cô vừa định xoay người nhưng bị anh giữ chặt lại.

“Dĩ nhiên rồi.”

Nhưng Ôn Nhiễm không ngủ được.

Ôn Nhiễm ngớ người.

Chữ viết của anh Lục này rất đẹp.

Hai người đi đến thang máy.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa khách sạn.

Ôn Nhiễm nhìn vào bức tường thang máy, thấy bóng hai người in lên, mờ nhạt.

Ôn Nhiễm đưa tay, nhẹ nhàng dịch chuyển chiếc nhẫn.

Ôn Nhiễm: “Em…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giày vò?

Anh… giận rồi.

Ánh mắt sắc bén khóa chặt cô, chất vấn: “Em đang làm gì?”

Anh không nói gì, cũng không chạm vào cô nữa.

Vậy cô có thể nói với anh không?

Ôn Nhiễm rất muốn ôm anh.

Lục Trạch Ngôn đang ngồi trước bàn làm việc viết gì đó.

Ôn Nhiễm gật đầu: “Đúng là không thể thất lễ.”

Giống như cô đã đoán trước.

Ôn Nhiễm nghiền ngẫm câu nói ấy.

Ôn Nhiễm ngồi vào, thấy ở ghế sau có một bó hoa hồng lớn, tim cô nhói lên.

Cô ngước lên, dịu dàng cười: “Cảm ơn anh Lục đã chỉ dạy.”

Anh sao có thể trách cô được?

“Em nhận ra em không thích anh nhiều như em nghĩ.”

Cả hai bước vào, cửa khép lại.

Giọng Nhan Vọng Thư lạnh lùng: “Em muốn đi đâu?”

Anh ôm cô vào lòng: “Không được.”

Lúc ăn anh vẫn luôn chăm sóc cô, thậm chí không để cô động vào dao cắt thịt, nhưng vẫn không đổi lại được sắc mặt tốt.

Trên bản vẽ “Liên Lý Chi”, anh viết một câu chú thích:

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Anh viết rất hay. Tôi có thể cảm nhận được… anh rất yêu cô ấy.”

Giọng anh đầy châm chọc: “Em đang lừa ai đấy?”

Một lúc sau anh bế cô xuống khỏi tủ, hỏi: “Có cần uống thuốc dạ dày không?”

Lục Trạch Ngôn khựng lại một chút, trầm ngâm rồi bình thản nói: “Trong mắt tôi, nếu cái c·h·ế·t đến với cô ấy, tôi hy vọng có thể ở bên cô ấy. Nếu cái c·h·ế·t đến với tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể buông bỏ tôi.”

Ôn Nhiễm nhìn một cái, còn đang ngẩn người thì Nhan Vọng Thư đã xuống xe.

Các tác phẩm của Bạch Vĩ Lương đều là thủ công toàn bộ, nguyên tắc của ông là “độc nhất vô nhị”, mỗi tác phẩm của ông đều phải là duy nhất trên thế giới này.

Anh cúi đầu, nhìn dáng vẻ khó xử của cô.

Anh chưa ngủ.

Chiếc nhẫn lướt qua khớp ngón tay anh, càng lúc càng lỏng, sắp trượt đến đầu ngón tay.

Anh bóp nhẹ cằm cô, không để cô né tránh, giọng chắc chắn: “Em có gì đó không đúng. Nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

Cô cứ tưởng là anh Lục làm mất chiếc nhẫn của người yêu, đang tìm cách bù đắp. Hóa ra là do chính cô ấy làm mất.

Rồi sao nữa?

Ôn Nhiễm không nói gì.

Cô nhìn một lúc mới nhận ra anh đang viết phần diễn giải cho bản thiết kế của Bạch Vĩ Lương.

Cả đêm đó Ôn Nhiễm không ngủ.

“Em…” Ôn Nhiễm đã quyết định sẽ nói ra, nhưng chưa kịp lên tiếng nước mắt đã lăn xuống trước.

Sau đó cô c·h·ế·t đi, để lại anh một mình chịu đựng nỗi đau sao?

Khí thế kiêu ngạo của anh, chỉ cần Ôn Nhiễm liếc anh một cái rồi thu hồi ánh mắt, lập tức xẹp xuống.

Ôn Nhiễm lấy lại suy nghĩ, cúi đầu nhìn bản vẽ: “Anh Lục, tôi có thể xem tất cả không?”

Anh hôn lên vành tai cô: “Sao mà giận lâu thế này.”

Quay về phòng, nhìn khu vườn hoa nhài ngoài cửa sổ, cô dường như đã biết nên đối mặt với Nhan Vọng Thư như thế nào.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh anh sẽ đau khổ—ban ngày, ban đêm, khi tỉnh táo, khi say khướt…

Cô ngồi xuống đưa ra một giải pháp trung hòa: “Anh Lục, thầy tôi sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình. Chi bằng thiết kế một chiếc nhẫn mới? Tôi nghĩ người yêu của anh chắc chắn cũng sẽ thích.”

Cô không muốn anh quên cô.

Khó quá.

Ôn Nhiễm đưa tay ôm mặt.

Nhan Vọng Thư nhìn cô, sau hai giây liền kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Anh thật sự bận, anh sai rồi, được chưa?”

Đi ăn, khi gọi món, Ôn Nhiễm lắc đầu, không muốn cầm thực đơn.

Ngày Nhan Vọng Thư đến Mỹ, khi Ôn Nhiễm bước ra cửa lại thấy Lục Trạch Ngôn đến lần nữa.

Nói xong anh hôn lên trán cô một cái rồi lại ôm cô vào lòng, giọng trầm xuống: “Ngủ đi.”

Trước khi rời đi anh khẽ chạm vào má cô: “Ngủ một giấc thật ngon, đợi anh.”

Đột nhiên ngón tay anh khẽ động.

“Không chia tay.” Anh ngắt lời cô, không hề cho cô cơ hội phản bác: “Dù là lý do gì cũng không chia tay.”

Nam chính bị bệnh không thể cử động, anh ta dán ảnh của mình và người yêu lên trần nhà. Như vậy chỉ cần còn sống anh ta vẫn có thể nhìn thấy bức ảnh ấy.

Thật lâu sau cô cẩn thận xoay người.

Ôn Nhiễm không hiểu ý anh.

“Đúng vậy, nghe nói chiếc nhẫn đặt làm riêng ở chỗ ông Bạch đã bị mất, cậu ấy muốn làm lại một chiếc y hệt.”

“Không đúng.” Dì giúp việc sửa lại: “Không phải làm nhẫn, mà là phục chế nhẫn.”

Cô chợt nhớ đến câu nói ấy

Ôn Nhiễm giật mình ngẩng lên, chạm phải ánh mắt tỉnh táo đến đáng sợ của anh.

“Làm nhẫn?” Ôn Nhiễm khó hiểu: “Vì sao thầy lại từ chối?”

Cuối cùng cũng giận rồi.

lune: [Công chúa của anh, giận nhiều quá sẽ hại sức khỏe, tha cho anh được không?]

Vậy nên dù anh Lục này có thế lực đến đâu ông cũng không phá vỡ nguyên tắc của mình.

Ngay bên cạnh là bản vẽ của chiếc nhẫn mà anh muốn phục chế.

Lục Trạch Ngôn đặt bút xuống, nhìn cô: “Cô cứ nói.”

Nghe từ Trạch Tâm Di, cô biết vài tin đồn rằng Lục Trạch Ngôn không phải người tốt, rằng anh ta tranh quyền đoạt lợi, đấu đá với ba và anh trai mình, v.v.

Anh thức dậy, không nhắc đến chuyện tối qua một chữ, vẫn dịu dàng chăm sóc cô trong bữa sáng.

Anh hẳn là rất nuông chiều cô ấy nhỉ?

Lời oán trách đầy cưng chiều không có chút giận dữ nào, ngược lại còn giống như đang tán tỉnh.

Lần này Nhan Vọng Thư lùi sang một bên, kéo giãn khoảng cách.

Ôn Nhiễm nhìn bó hoa hồng, nắm chặt điện thoại nhưng không bắt máy.

Ôn Nhiễm lắc đầu.

Ôn Nhiễm lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lên xe.

Một câu nói thật chấn động, ít nhất là với Ôn Nhiễm lúc này.

Rồi sao nữa?

Ôn Nhiễm l**m môi: “Tình yêu, nên đối diện với cái c·h·ế·t như thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có thể dỗ thôi.

Cô cắn môi, nhìn thấy bàn tay của Nhan Vọng Thư, trên ngón tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn có khắc chữ “Nguyệt”.

Lục Trạch Ngôn hơi gật đầu, nhã nhặn lùi lại nửa bước: “Cô Ôn, mời.”

“Hả?” Ôn Nhiễm không hiểu.

Dì giúp việc buột miệng nói: “Anh Lục muốn nhờ ông Bạch làm một chiếc nhẫn.”

Thật khó để liên hệ những tin đồn đó với người đàn ông đang ngồi trước mặt.

Sáng sớm ngày Thất Tịch, có người gửi hoa hồng đến.

Ăn sáng xong Ôn Nhiễm đến xưởng làm việc của Bạch Vĩ Lương.

Nhưng bây giờ khi nhớ lại cảnh trong phim cô lại muốn khóc.

Cô có cảm giác Nhan Vọng Thư cũng vậy.

Nhan Vọng Thư không để cô về nhà. Dỗ dành cô một lúc sau đó tắm rửa xong liền ôm cô ngủ.

Nói xong anh lại hôn lên tai cô lần nữa.

Hôm đó, khi Ôn Nhiễm đang ăn sáng, anh Lục kia lại đến.

Sau bữa ăn Nhan Vọng Thư đưa Ôn Nhiễm về nhà.

Ra khỏi cửa, cô thấy Nhan Vọng Thư đang tựa vào cửa xe, đôi mắt màu nhạt hơi nheo lại, cằm nâng lên, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng như đến tính sổ.

Dù sao thì thân phận của người này cũng không tầm thường.

Cô nghĩ, anh nhất định sẽ đồng ý.

Phải rồi.

“Chia… chia tay.”

Dĩ nhiên là tính sổ chuyện cô đã lạnh nhạt với anh mấy ngày qua.

Ông không có ở đó, chỉ có Lục Trạch Ngôn.

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có vài người đang chờ.

Lục Trạch Ngôn nhận ra ánh mắt của Ôn Nhiễm, đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay tê mỏi rồi nhìn cô:

Ôn Nhiễm không khóc.

Ôn Nhiễm do dự suốt một đèn đỏ: “Đưa em về nhà.”

Nhan Vọng Thư thả lỏng tay, đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô, giọng dịu lại: “Đừng khóc.”

Lúc đi thanh toán Ôn Nhiễm bỗng hối hận.

Anh mở cửa tháo dây an toàn cho cô, kéo cô ra ngoài rồi đi thẳng vào khách sạn.

Ôn Nhiễm ngẩn ra nửa giây, rồi khẽ đáp: “Cảm ơn.”

Trong bóng tối Nhan Vọng Thư bật cười một tiếng, rất lạnh.

Ôn Nhiễm gõ cửa rồi bước vào.

Ôn Nhiễm cầm lên xem, chính là chiếc “Liên Lý Chi”, chiếc nhẫn mà lần trước khi Bạch Vĩ Lương nhập viện cô đã giúp ông hoàn thành.

“Nhan Vọng Thư, em bị bệnh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ điều trị thật tốt.”

Lục Trạch Ngôn lắc đầu: “Tính khí cô ấy không tốt lắm, sẽ giận bản thân rất lâu.”

Nhan Vọng Thư cũng không giận, tự mình gọi món.

Đột nhiên cô nhớ đến một bộ phim.

Trời dần sáng.

Ôn Nhiễm không chịu nổi ánh mắt của anh.

Đêm nay trăng rất đẹp, ánh trăng hắt qua cửa sổ có thể nhìn rõ gương mặt anh.

Tính sổ gì chứ?

Ôn Nhiễm cố chống cự nhưng bị anh bế ngang, không thể phản kháng.

Ôn Nhiễm lật từng trang, từng câu chữ đều tràn đầy yêu thương.

Anh không nói gì.

“Phải, tôi rất yêu cô ấy.”

Quay lưng về phía anh nhưng lại tham luyến hơi ấm từ lồng ngực anh.

Ôn Nhiễm nhận ra người đó, là Lục Trạch Ngôn, anh Lục.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh lên xe mà không hề ngoái lại. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.

Xem xong cô đặt xuống: “Anh Lục, tôi có thể hỏi một câu không?”

Sau khi chuông ngừng reo, Nhan Vọng Thư gửi tin nhắn WeChat.

Cả người anh cứng đờ, buông cô ra: “Em nói gì?”

Lúc xem bộ phim này Trạch Tâm Di khóc đến tê tâm liệt phế.

Sau ngày Thất Tịch, mỗi ngày đều có một vị khách đến thăm Bạch Vĩ Lương.

Nhan Vọng Thư im lặng hồi lâu: “Ôn Nhiễm, cho anh một lý do.”

Cùng lúc đó Nhan Vọng Thư gọi điện từ bên kia đại dương.

Cô nhìn không chán.

Cô nghĩ, dù chỉ còn sống được nửa năm, có anh ở bên là đủ rồi.

Nghe tiếng bước chân của Nhan Vọng Thư tiến lại gần, Ôn Nhiễm hạ tay xuống, hít sâu điều chỉnh cảm xúc.

Ôn Nhiễm hoàn hồn, đẩy nhẹ anh ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sống mũi cô cay cay, cúi đầu xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Trạch Ngôn cười bất đắc dĩ, cầm bút tiếp tục viết: “Chiếc nhẫn là cô ấy làm mất, mỗi khi nhớ lại là tự giận chính mình.”

Dì giúp việc cười nhỏ giọng: “Ông Bạch bị anh Lục làm phiền đến mức phải trốn đi rồi, chỉ dặn bọn dì không được thất lễ với cậu ấy.”

“Phục chế?”

Nhan Vọng Thư kéo cửa ghế phụ, giọng điệu cố tình trêu ghẹo: “Công chúa, lên xe đi.”

Huống hồ, cô giận chẳng phải vì anh đến muộn sao?

Cửa thang máy mở ra, bên trong không có ai.

Đúng như dì giúp việc nói, ông Bạch trốn mất rồi.

—Nếu cái c·h·ế·t đến với tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể buông bỏ tôi.

Đúng vậy, là giày vò.

Ôn Nhiễm bước ra ngoài, nhân viên giữ xe đã đỗ xe vào đúng vị trí.

Ôn Nhiễm lập tức hiểu ra.

Nhan Vọng Thư thở dài, giọng điệu như chịu thua: “Bảo bối, đừng giày vò anh nữa, được không?”

Vào đến phòng ngay lập tức cô bị anh hôn mạnh, mang theo cơn bực dọc mà anh đã kìm nén suốt mấy ngày qua.

Ôn Nhiễm bỗng cảm thấy những lời đồn đại toàn là giả. Một người sâu đậm như vậy thì có thể xấu xa đến đâu chứ?

Trái tim cô cũng giống như trạng thái hiện tại của cô.

Chương 111: Chương 111

“Nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần, có thể em chỉ còn một năm, hoặc hai năm, hoặc ba năm… Xin lỗi, em không chắc chắn được. Anh có nguyện ý ở bên em không?”

“Em…” Cô mở miệng nhưng ngập ngừng rất lâu rồi nghẹn giọng: “Em không muốn ở bên anh nữa.”

Nếu bệnh tật của cô là số phận không thể chống lại, thì cô thật sự hy vọng mình không thuộc về số phận, mà chỉ thuộc về Nhan Vọng Thư.

Cô không làm được.

Cô khẽ gật đầu chào, nghiêng người nhường đường: “Anh Lục, buổi chiều tốt lành.”

Có lẽ… vẫn là quên đi thì tốt hơn.

Cô liền nghẹt thở.

Cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh thế nào.

Tình yêu của anh luôn nóng bỏng thiêu đốt vào tim cô.

Ôn Nhiễm đặt bản vẽ xuống, nhìn người đàn ông trước mặt. Một người có thể viết ra câu này chắc hẳn có một tình yêu vô cùng sâu đậm.

Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm vào tin nhắn rất lâu mà không trả lời.

— Nếu cái c·h·ế·t đến với em, em hy vọng anh ấy có thể quên em.

“Cô Ôn, làm cô chê cười rồi.”

Nét bút thanh thoát, lưu loát như nước chảy mây trôi.

“Tôi không thuộc về số phận, tôi nhất định thuộc về em.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Chương 111