Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71


Nhan Vọng Thư nhặt lên đặt lại vào tay cô.

Đèn trong thư phòng rất sáng, rọi lên khuôn mặt cô trắng mịn như sứ, hàng mi cong dài như chiếc chổi nhỏ.

“Nhưng em thấy anh có vẻ không vui.”

Khi thấy anh lại rút một que diêm khác, Ôn Nhiễm rụt tay về.

Khoảng cách gần đến mức, với chiều cao của anh, giống như khí thế đang áp đảo.

Nội tâm của Ôn Nhiễm vô cùng phức tạp khi nhìn thấy Nhan Vọng Thư khẽ nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng mang theo sự bực bội.

Sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, ấn xuống.

“Ừ?”

Tim Ôn Nhiễm đập nhanh hơn, cô nhét hộp thuốc vào tay anh, tiện tay cầm lấy hộp diêm trên bàn rút ra một que diêm.

“?? Ừm?”

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiễm nghe một phân tích thấu đáo đến vậy về ngành công nghiệp này. (đọc tại Qidian-VP.com)

!!!

Cô giơ que diêm lên, tò mò hỏi: “Anh làm sao mà bật lửa mỗi lần cũng chuẩn như vậy?”

Lời này rơi vào tai Nhan Vọng Thư chẳng khác nào một lời mời.

Nhan Vọng Thư hơi nheo mắt, chậm rãi rít một hơi thuốc đầy thư thái. Tay phải kẹp điếu thuốc thả lỏng bên người, tay trái siết chặt Ôn Nhiễm kéo cô vào lòng sát hơn.

Kết quả, vẫn thất bại.

Nhưng lúc này tay cô lại cứng đờ, lóng ngóng.

Dù anh đã hướng dẫn từng bước nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ động tác của anh.

Ôn Nhiễm mơ hồ đáp: “Ừm.”

Cô vòng qua bên kia bàn làm việc, cầm lấy hộp thuốc lá đi đến bên cạnh Nhan Vọng Thư, đứng yên: “Anh hút đi.”

Ôn Nhiễm sững sờ, đôi môi hơi hé mở, mắt cũng mở to hơn, hàng mi dài như chiếc chổi nhỏ khẽ rung.

Gió từ cửa sổ thổi vào, những lọn tóc bên tai cô khẽ bay, hàng mi cũng khẽ rung động.

Nụ cười của Ôn Nhiễm lập tức biến mất, cô vịn vào mép bàn làm việc đứng dậy, xoay người: “Anh sao thế?”

Cô ngoảnh lại nhìn thấy chân mày anh nhíu chặt.

Mùi gỗ tuyết tùng thoảng qua, lần đầu tiên nhạt đến vậy.

Nhìn vòng dấu trắng trên da anh, cô nhíu mày, giọng điệu như đang trách móc trẻ con: “Sao lại bất cẩn như thế?”

Ngón tay anh vẫn bỏng rát, đâu thể chỉ vì một hơi thổi mà bớt đau.

Không ngờ cô cũng quan tâm đến điều này, Nhan Vọng Thư sẵn lòng giải thích: “Thời thế đã khác, tình hình quốc gia và thị trường đều thay đổi. Trang sức không còn là thứ chỉ những người giàu có mới mua được mà ngày càng phổ biến như một món phụ kiện hằng ngày. Trước đây định vị của ‘Carllyle’ quá cao dẫn đến việc bỏ lỡ thị trường lớn nhất hiện nay.”

Ôn Nhiễm lắc đầu.

Ôn Nhiễm khựng lại, đột nhiên nhớ ra vừa nãy hai người còn đang chơi trò hôn hít rồi anh…

Ôn Nhiễm chỉ thấy điều này ở anh.

Ôn Nhiễm lập tức quay người: “Em đi lấy thuốc.”

Sau đó Ôn Nhiễm cảm thấy cơ thể Nhan Vọng Thư khẽ run.

Anh nhìn viên ngọc trai trên d** tai cô, hỏi: “Em chấp nhận sống chung trước hôn nhân không?”

Giống như một buổi sáng sớm lạnh lẽo, cô lạc đường trong rừng sâu, mệt mỏi và tuyệt vọng. Đột nhiên có một căn nhà gỗ xuất hiện, cô bất an bước tới, đẩy cánh cửa gỗ khẽ mở, còn chưa kịp nhìn rõ bên trong thì đã bị người ta ôm chặt vào lòng.

Cô đã thấy nhiều lần, chỉ bằng một tay anh có thể châm lửa một cách điêu luyện.

Sau lưng Ôn Nhiễm hoàn toàn bao phủ bởi nhiệt độ nóng bỏng của anh, cô khẽ nói: “Em đâu có nói không cho.”

Cô nghĩ, bản thân thật sự chưa từng nói chắc chắn là không được hút.

Nhan Vọng Thư cố ý trêu chọc: “Cho nên mới mềm mại thế này để anh ôm à?”

Cảm giác này…

Cô chân thành bày tỏ: “Anh thật sự… rất có sức hút.”

Cô chợt nhớ ra, mỗi que diêm này có giá hơn trăm tệ, bèn nản lòng nói: “Anh tự làm đi, em học không được.”

Nghe nói Nhan Vọng Thư bị bỏng dì Vương lo lắng đi theo cô đến thư phòng.

Ôn Nhiễm dựa lưng vào mép bàn bóp ra một ít thuốc mỡ xanh lá lên đầu ngón tay, sau đó nắm lấy tay Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bỏng.

Ôn Nhiễm bị lối suy nghĩ của anh làm cho kinh ngạc.

Nhan Vọng Thư nghiêng đầu phả ra một làn khói: “Không phiền.”

Anh hướng dẫn cô đặt que diêm vuông góc 90 độ với hộp diêm: “Ngón giữa phải dùng lực.”

Giọng anh chậm rãi tựa như ánh nắng mùa thu: “Ngón út và ngón áp út giữ chặt.”

Cô nhìn anh chờ đợi câu tiếp theo.

???

“Em chỉ… quan tâm anh thôi.” Cô giả vờ cứng rắn nhấn mạnh nhưng vẫn mang theo cảm giác áy náy khó diễn tả.

Nhan Vọng Thư không vội, hơi kéo giãn khoảng cách, thích thú quan sát biểu cảm của cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Cô khẽ trách, gọi tên anh: “Nhan Vọng Thư!”

Dù sao thì một thương hiệu chuyên về trang sức cao cấp lại chuyển hướng thành thương hiệu phổ thông.

Thái độ vô lại này của cô khiến Nhan Vọng Thư bật cười, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ lên vành tai cô.

Không phải nụ hôn sâu mà chỉ là một cái chạm môi trêu ghẹo.

Ôn Nhiễm cười khẽ, rụt vai lại, quay mặt đi, nhưng bị anh giữ cằm ép cô quay lại hôn thêm lần nữa.

Cô khe khẽ ngân nga trong miệng, đầu lắc lư như muốn né tránh nhưng lại bị anh giữ cằm, ấn lấy má, véo lấy d** tai kéo về.

Ngay cả khi thừa nhận thất bại Nhan Vọng Thư vẫn mang theo sự ngạo nghễ.

Chính là cảm giác này.

Cô khẽ nghiêng đầu, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ: “Nhan Vọng Thư?”

Dù vậy cô vẫn cảm thấy động tác này mang theo sức hút đặc biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa ‘Carllyle’ và BNile.

Chương 71: Chương 71

Câu nói này khiến Nhan Vọng Thư thoáng sững sờ trong nửa giây.

Que diêm chỉ bốc lên một làn khói mỏng, ngay cả tia lửa cũng không có, đã… anh dũng hi sinh.

Nhan Vọng Thư nghiêng đầu nhìn hộp thuốc lá trong tay cô, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên, dừng lại trên khuôn mặt dịu dàng của cô.

Nhan Vọng Thư cúi mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng: “Anh không nhớ được phải bôi thuốc.”

Anh dời điếu thuốc, bàn tay đang ôm eo cô trượt lên, giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, cúi xuống hôn nhẹ một cái.

Ôn Nhiễm còn đang ngẩn người thì Nhan Vọng Thư đã đặt que diêm cháy hỏng vào đĩa ngọc xanh.

Nhưng đây cũng là một canh bạc.

Tim Ôn Nhiễm run lên, vành tai nóng bừng, cô rút tay về nắm thành nắm đấm nhỏ.

Tới lui mấy lần anh cũng bật cười.

“Vậy bây giờ hãy nghĩ đi.”

Bất chợt anh có một ý nghĩ, một mong muốn rất mãnh liệt.

Trên sàn là điếu thuốc đã cháy đến tận đầu lọc, tàn thuốc còn vương lại chút tàn lửa làm cháy một lỗ nhỏ trên thảm, ngay lập tức bốc lên mùi khét.

Tay của Ôn Nhiễm từng được nhiều người khen ngợi, khen là linh hoạt, cũng khen là ổn định.

Anh nói: “Cho nên đối thủ lớn nhất hiện tại của ‘Carllyle’ chính là bản thân nó.”

Cô vừa xoay người đã bị anh ôm eo kéo trở lại.

Ôn Nhiễm đứng thẳng người, vặn nắp thuốc mỡ lại rồi dặn dò: “Nhớ bôi thêm vài lần.”

Càng hiểu, cô càng yêu thích anh.

Nhan Vọng Thư hít một hơi sâu: “‘Carllyle’ có được vị trí ngày hôm nay không hề dễ dàng nhưng để hợp tác với các ngành liên quan đã phải thỏa hiệp rất nhiều. Bề ngoài thì có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất đã đến mức bị trói buộc, không thể tiến xa hơn nếu không thay đổi.”

Nhan Vọng Thư vươn tay cầm lấy: “Anh dạy em.”

Anh nắm lấy cổ tay cô bằng tay phải, lòng bàn tay bao bọc mu bàn tay cô, kẹp que diêm vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô, sau đó đặt hộp diêm vào lòng bàn tay cô.

Cô tìm dì Vương xin thuốc mỡ trị bỏng.

Nhan Vọng Thư thành thạo bật lửa.

Ôn Nhiễm hoàn hồn, hai má bỗng chốc đỏ bừng, né tránh ánh mắt anh: “Em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”

Trên người cô không có mùi nước hoa, anh không ngửi thấy gì cả.

“Tay em nhỏ quá.” Nhan Vọng Thư nói bên tai cô.

Ôn Nhiễm nhìn tay anh, hơi sốt ruột: “Đừng làm trôi mất thuốc mỡ!”

Đột nhiên anh bật cười, vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngã vào lòng mình.

Câu “Anh dám” này không chỉ là sự dũng cảm mà còn là bản lĩnh và áp lực.

Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng nâng tay phải lên.

Hương thuốc lá thoảng chút gỗ hồng sắc Brazil nhưng rất nhanh đã tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiện thể anh mở lòng bàn tay cô ra đặt vào lòng bàn tay mình so sánh.

Ôn Nhiễm: “…”

Nhan Vọng Thư khẽ cười, giọng điềm nhiên: “Dù kế hoạch có chu toàn đến đâu cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm không có sơ hở. Anh phải chấp nhận mình thua kém người khác, cũng phải chấp nhận núi cao còn có núi cao hơn.”

Nhan Vọng Thư lại cười, hơi thở nóng bỏng vờn quanh vành tai cô.

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không giống BNile. Họ có nhà thiết kế nổi tiếng nhất hiện nay—ông Bạch. Chỉ cần ông ấy còn ở đó thì BNile sẽ luôn có chỗ đứng vững chắc trong ngành thiết kế. Nhưng ‘Carllyle’ thì không. Hiện tại, các mối hợp tác giữa ‘Carllyle’ và những bậc thầy thiết kế quốc tế chỉ dừng lại ở mức đồng thương hiệu, tác phẩm không thực sự thuộc về ‘Carllyle’.”

Anh ôm cô từ phía sau, hai tay vòng trước ngực cô, cằm tựa lên vai cô, ánh mắt dừng lại trên vành tai tròn nhỏ của cô, nơi có một viên ngọc trai lấp lánh sắc màu.

Cô có thể hiểu được những sóng ngầm dữ dội bên trong.

Cô muốn thú nhận, muốn giải thích, muốn xin lỗi, muốn bù đắp.

Vành tai cô hơi đỏ lên, không đáp lời, chỉ chăm chú thoa đều lớp thuốc mỏng.

Đúng là như vậy, nhưng Ôn Nhiễm vẫn có chút băn khoăn: “Vậy có phải sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của khách hàng cũ với ‘Carllyle’ không?”

Có vị thuốc lá.

Một lúc lâu sau Ôn Nhiễm đứng dậy.

Lần này, ngón tay anh phủ lên mu bàn tay cô giúp giữ hộp diêm không để nó rơi nữa.

Yết hầu anh chuyển động, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Không phải không cho hút à?”

Dù không hiểu hết nhưng Ôn Nhiễm cũng biết để làm được điều đó anh phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, hao tổn bao nhiêu tâm huyết.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quấn quýt giữa hai người lúc bôi thuốc bà lại ngượng ngùng quay người rời đi.

Nhan Vọng Thư chẳng bận tâm đến lời cô, anh đứng dậy từ ghế, ấn cô tựa vào bàn.

Bất chợt cô nhớ ra một chuyện, tò mò hỏi: “‘Carllyle’ tại sao lại lựa chọn thị trường tầm trung?”

Ôn Nhiễm phản ứng nhanh nhạy, dùng giày da nhỏ giẫm lên, di nhẹ hai cái.

Ôn Nhiễm mím môi, dịu dàng nói: “Thuốc của anh… mùi cũng dễ chịu đấy.”

Ôn Nhiễm đã hiểu, tức là thực chất vẫn có sự phân biệt.

Câu này chẳng cần nghĩ cũng biết không phải ý mà anh muốn nói.

Ôn Nhiễm hoàn hồn, cẩn thận mở miệng: “Vừa rồi anh nói chuyện với trợ lý Tần, có phải rất phiền phức không?”

Nhưng hơi thở ấy lại như thổi vào tim anh khiến lòng anh mềm mại đến tận cùng.

“Cho nên bây giờ ‘Carllyle’ phải thực hiện phân loại dòng sản phẩm. Từ bao bì, kênh mua sắm, tiêu chuẩn dịch vụ đến người đại diện, tất cả đều phải tách bạch rõ ràng giữa dòng sản phẩm phổ thông và dòng sản phẩm đặt riêng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm vẫn không đáp, sau khi thoa xong cô cúi đầu nâng tay anh lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Thế nhưng Nhan Vọng Thư vẫn chưa chịu dừng lại, giọng điệu nửa trách móc nửa trêu chọc: “Khó khăn lắm mới hút được điếu thuốc, chưa kịp rít mấy hơi đã bị bỏng, đều là tại ai nhỉ?”

Dù sao thì con đường trang sức cao cấp mà ‘Carllyle’ đã đi rất vững, không cần thiết phải mạo hiểm đổi hướng.

Cô cử động ngón tay một chút nhưng không giữ chặt được, hộp diêm rơi thẳng xuống đùi cô.

Anh lại cúi xuống hôn tiếp.

Thấy cô im lặng Nhan Vọng Thư lại áp sát hơn, giọng trầm ấm: “Nhiễm Nhiễm.”

Nhưng với Ôn Nhiễm, bầu không khí lúc này lại tràn ngập sự mập mờ.

Sau đó cô nâng tay phải của anh lên, trên da xuất hiện một dấu vết trắng trông như sắp phồng rộp.

Anh lại cúi xuống hôn cô.

Dù cô không cố ý nhưng sự thật là cô đã làm gián điệp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh trêu chọc: “Con gái miền Nam.”

Nhan Vọng Thư ngồi trên ghế hơi ngẩng đầu nhìn cô.

Một sức hút nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc.

Nhan Vọng Thư kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, giơ lên gạt nhẹ vào đĩa ngọc xanh, tàn thuốc rơi xuống tản ra ngay lập tức.

Giọng nói vừa mềm vừa ngọt, còn cười, nào có vẻ trách móc gì.

“Ba và chị anh không dám làm.” Nhan Vọng Thư bật cười, giọng mang theo kiêu hãnh. “Còn anh, anh dám.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng quấn lấy lòng bàn tay cô: “Em nói xem, tại sao anh lại bất cẩn?”

Nhan Vọng Thư tiếp tục phân tích: “Bối cảnh chung đang thay đổi, ngành thiết kế cũng vậy. Những nhà thiết kế có thực lực không còn muốn ràng buộc dưới một thương hiệu nữa, họ tận dụng các nền tảng đa phương tiện và thích làm nhà thiết kế độc lập, xây dựng thương hiệu riêng. ‘Carllyle’ từ trước đến nay vốn thiên về mô hình kinh doanh thương mại, không giống…”

Hương tuyết tùng dần lan tỏa áp chế mùi thuốc lá, hòa tan rất tốt trong không khí.

Anh thành thạo rút ra que diêm mới: “Thử lại lần nữa.”

Nói xong cô đặt thuốc mỡ vào hộp đựng bên cạnh: “Em đi rửa tay, dì Vương bảo sắp đến giờ ăn trưa rồi.”

Nhan Vọng Thư cầm que diêm giữa các khớp ngón tay lắc nhẹ trước mặt cô, giọng điệu đầy vẻ hứng thú: “Không thử lại lần nữa sao?”

Nhan Vọng Thư vẫy vẫy que diêm, đợi lửa tắt hẳn rồi mới đặt vào đĩa ngọc xanh.

Anh giơ tay nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai cô ra sau, giọng điệu đầy mê hoặc: “Nghĩ thật kỹ, nghĩ thật chậm rãi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71