Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Chương 72
Ôn Nhiễm khựng lại, hỏi: “Dù bất kỳ lý do gì cũng không đúng không?”
Anh không hiểu tại sao cô lại nổi nóng nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Có chỗ nào em không hài lòng à?”
Ôn Nhiễm cảm thấy chú đại kim mao ngoan ngoãn của mình đã biến mất, thay vào đó là một “tổng tài trong bộ vest” đầy bá đạo.
Ôn Nhiễm ngồi ở giữa chọn phim một lúc lâu, cuối cùng chọn một bộ phim tình cảm nước ngoài.
Ôn Nhiễm cúi xuống nhìn chiếc quần jean màu nhạt và áo len cổ cao màu quế trên người mình rồi lại nhìn bộ đồ ngủ trong tay Nhan Vọng Thư.
“Đúng.”
Nhan Vọng Thư bước lên trước hai bước, nắm nhẹ cổ tay cô khiến cô loạng choạng.
Ôn Nhiễm nghĩ đến đây lại bật cười.
Môi anh trượt xuống cổ cô, không còn là những nụ hôn nhẹ nhàng nữa mà là những cú m*t tinh tế khiến người ta run rẩy, mang theo hơi nóng ẩm ướt.
Nhan Vọng Thư sững sờ một lúc, chợt nhận ra mùi giấm chua tràn ngập trong căn phòng.
Nhưng lý trí lại lên tiếng: Ôn Nhiễm, mày vẫn chưa nói thật, mày không thể!
Nhan Vọng Thư đã cải tạo một phòng chiếu phim nhỏ dưới tầng hầm. Kể từ khi dọn vào đây anh chỉ dùng nó một lần sau đó chưa từng sử dụng nữa. Hôm qua, anh còn cố ý bảo người dọn dẹp lại.
Nhan Vọng Thư đưa cánh tay dài ra ôm lấy bờ vai Ôn Nhiễm, kéo cô vào lòng.
Ôn Nhiễm quay lại nắm tay anh, bôi thuốc lên ngón tay bị bỏng: “Cô ấy nói rất thích ‘Ngân Hà’ của em.”
Giọng nói run rẩy gọi tên anh: “Nhan Vọng Thư~”
Lúc quay lại thư phòng Nhan Vọng Thư vẫn đang họp.
Anh liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt cô, hỏi: “Không ngon à?”
Rồi cô hỏi một câu đầy tâm trạng: “Anh nói xem, những người yêu nhau… sao lại có thể chia xa chứ?”
Khoảng cách giữa hai người hơi giãn ra nhưng hơi thở nóng bỏng vẫn quấn quýt.
Ôn Nhiễm mím môi, đặt hộp hương hoa ti trở lại chỗ cũ, rồi nhìn qua những món đồ thủ công hoa ti khác.
Làn da của cô trắng nõn, mịn màng ở mọi chỗ.
Nhan Vọng Thư nhìn cô một lúc lâu.
Ôn Nhiễm gật đầu.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi nhẹ nhàng run rẩy.
Cô đột nhiên dừng lại, hỏi: “Anh biết tổng giám đốc Hồng của MJ không?”
Lấy lại chút tỉnh táo, Ôn Nhiễm bắt đầu chống cự, nhưng hành động nhỏ bé này chỉ càng kích th.ích khát vọng chinh phục của Nhan Vọng Thư.
“Sẽ không chia xa.” Anh đáp với giọng điệu chắc chắn.
Nhan Vọng Thư thấy Ôn Nhiễm có vẻ ăn không ngon miệng, liền chủ động giới thiệu món ăn, gắp thức ăn cho cô.
Không rõ là do nụ hôn của Nhan Vọng Thư khiến Ôn Nhiễm mê muội hay chính tình yêu kiên định của anh làm cô say đắm, hoặc có lẽ là cả hai.
Cô thật sự mong rằng BNile có thể nhanh chóng ổn định tiến vào thị trường trong nước để tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
“Lo lắng à?”
Ôn Nhiễm đứng dậy, vòng qua bàn làm việc lấy thuốc bôi bỏng.
Ôn Nhiễm đáp một tiếng “Ừm”, chậm rãi ăn hết đồ ăn trong đĩa, còn uống thêm nửa chén canh.
Nói về sống chung, Ôn Nhiễm đương nhiên hiểu ý Nhan Vọng Thư không đơn giản chỉ là sống dưới cùng một mái nhà. Anh ấy đang lịch sự hỏi rằng liệu họ có thể tiến thêm một bước, có những hành động thân mật hơn hay không.
Toàn thân cô run lên, ngửa đầu né tránh nụ hôn của anh.
Anh dẫn cô đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Nhan Vọng Thư đi vào trong, mở tủ quần áo màu trắng lấy ra một bộ đồ ngủ nhạt màu ướm thử lên người cô để xem kích thước.
Nhan Vọng Thư vuốt nhẹ d** tai cô, nói một câu đơn giản nhưng rất êm tai: “Vì em rất xuất sắc.”
Căn phòng dường như đã được xông hương từ trước, hương hoa bách hợp thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thư thái.
Sự kiên định của anh khiến cô cảm thấy được xoa dịu đôi chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm cảm thấy nếu mình có đuôi thì lúc này chắc chắn đã bị giẫm lên thật đau.
Nhưng anh lại nói là đáng yêu.
Cô vẫn còn nhớ trước đây anh đã từng dạy dỗ cô, nói rằng cô còn chưa đủ tư cách làm một nhà thiết kế đạt chuẩn!
Ôn Nhiễm nhìn thẳng phía trước, giọng cứng rắn: “Em không muốn ngủ ở đây.”
Cô nửa dựa vào lòng anh, đắm chìm trong nụ hôn, vô thức vòng tay qua cổ anh, áo bị kéo lên đến eo mà cô cũng không hay biết.
Bút vẽ trên tay Ôn Nhiễm khựng lại, chợt nhận ra liệu Nhan Vọng Thư có ý khác không. Cô ngước mắt lên: “Nội dung cuộc họp em không thể nghe sao?”
Bỗng nhiên Ôn Nhiễm cảm thấy ngực mình bị lỏng ra, toàn thân cứng đờ, lập tức dừng mọi động tác.
Vậy nên chuyện này vẫn tùy thuộc vào từng người và hoàn cảnh khác nhau.
Cô trở nên vô lý rồi.
Nhan Vọng Thư đeo tai nghe: “Em nghe hiểu tiếng Pháp à?”
Lời của cô bị cắt đứt đột ngột, anh bất ngờ cắn cô khiến sợi dây lý trí trong đầu cô đứt phựt.
Anh hơi dừng lại, hơi thở nặng nề: “Không muốn sao?”
Lý trí nhắc nhở cô rằng lúc này vẫn chưa thể làm một việc vô trách nhiệm như vậy với anh!
Ôn Nhiễm cắn môi, liếc anh một cái: “Em không mặc quần áo của người khác, cũng không ngủ trên giường của người khác.”
Chiếc áo len lưng cao của Ôn Nhiễm trượt lên, để lộ ra một mảng da bằng bàn tay. Khi Nhan Vọng Thư ôm lấy eo cô, anh càng siết chặt nụ hôn, cảm nhận được làn da mềm mại của cô gái trong lòng.
Nhưng tâm trạng vướng bận khiến cô vô thức thở dài một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư nói: “Sắp họp rồi, nếu sợ ồn thì em có thể đi chỗ khác.”
Cô lẩm bẩm xin lỗi: “Xin lỗi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ngồi vào chỗ cũ tiếp tục vẽ bản thiết kế.
Cô đã chuyên tâm vào việc gì thì không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Ôn Nhiễm lắc đầu sau đó lại gật đầu: “Có lẽ hơi lo một chút.”
!!
Chương 72: Chương 72
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh mở mắt nhìn cô bạn gái ngoan ngoãn, yên tĩnh của mình.
Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, chẳng có gì là không thể cả.
Về chuyện này Ôn Nhiễm đề cao sự bình đẳng và tự do.
Ôn Nhiễm cảm thấy rung động, cô buông lỏng đôi tay đang ôm lấy đầu gối, bàn tay phải nắm lấy áo sơ mi của Nhan Vọng Thư, tay trái vòng qua cổ anh, khẽ ngửa đầu lên để hôn anh.
Anh gật đầu hài lòng sau đó đưa cho cô: “Em thay bộ này rồi ngủ đi.”
“Không phải, mà là…”
Anh căn bản không nghe cô nói, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy cô, áp cô vào lòng, trầm giọng cảnh cáo bên tai: “Không được trốn.”
Ôn Nhiễm bị anh làm phiền, nét vẽ không còn ổn định, chẳng thể tiếp tục vẽ được nữa.
Trong đầu cô, cô cố gắng nhắc nhở chính mình: Kiềm chế! Kiềm chế!! Kiềm chế!!!
Anh lập tức thả lỏng lực, giữ cô đứng vững rồi kiên nhẫn hỏi: “Không phải em có thói quen ngủ trưa sao?”
Những ngón tay anh chạm vào da thịt cô như mang theo dòng điện len lỏi khắp nơi.
Nếu đúng vậy thì cô nên tránh đi.
Cô quay lại thư phòng, Nhan Vọng Thư đã bắt đầu xử lý công việc.
Sự dịu dàng và chu đáo ấy khiến Ôn Nhiễm cảm thấy sống chung với anh ấy chắc hẳn không tệ.
Ôn Nhiễm đưa tay chạm vào cổ, nơi anh vừa hôn, khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
“Anh nghe em nói… A…”
Nhan Vọng Thư khựng lại một chút, khẽ vuốt v.e cô, nhưng lại đáp một câu chẳng liên quan: “Đi đăng ký kết hôn đi.”
Ôn Nhiễm co chân lên ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu gối, thu mình lại thành một khối nhỏ, rúc vào lòng anh.
Sau bữa ăn Nhan Vọng Thư hỏi cô có muốn nghỉ trưa không.
Cô đứng dậy rời khỏi thư phòng, không biết nên đi đâu vận động một chút, liền đến phòng sưu tập của anh.
Cô khẽ hỏi: “Tại sao lại không chia xa?”
Khác với buổi sáng, bây giờ anh ấy đã thay đồ công sở, tóc tai gọn gàng, toát lên vẻ sắc sảo và lạnh lùng.
Ôn Nhiễm lắc đầu, tiếp tục vẽ bản thiết kế: “Em không sợ ồn.”
Cô cầm chiếc hộp hương hoa ti ngắm nghía một lúc, chợt nhớ ra ngày mai, tức thứ Hai, sẽ công bố danh sách top 10 cuộc thi “Thiết Kế Trang Sức Apollo’”.
Dì Vương không biết đã đi đâu, Ôn Nhiễm tự mình tìm đến tủ lạnh rót một ít nước chanh uống.
Cuộc họp kết thúc, Nhan Vọng Thư tắt camera, tháo tai nghe, nhắm mắt xoay cổ thư giãn.
Ôn Nhiễm gắp một miếng măng tây trong đĩa, màu xanh tươi trông rất ngon miệng.
Hai cánh tay cô bị giữ chặt, cả người bị ôm lấy, muốn chui xuống đất cũng không được.
Cuộc họp của Nhan Vọng Thư kéo dài đến mức Ôn Nhiễm ngồi cũng thấy mệt.
Cô không cho rằng việc này nhất định phải đợi đến một giai đoạn cụ thể mới có thể xảy ra, cũng không đồng tình với quan điểm rằng phụ nữ vì thế mà bị gắn mác “thiệt thòi” hay “xấu hổ”.
Ôn Nhiễm không dám né tránh nữa, chỉ có thể rúc vào lòng anh, khẽ kéo áo anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nhanh quá… Em… Em vẫn chưa sẵn sàng.”
Cô gái nhỏ của anh có dáng người mảnh mai, tư thế ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, toát lên khí chất nhẹ nhàng và tri thức.
Nói cho cùng cô vẫn có chút căng thẳng.
Cô thay lại quần áo sau đó xuống lầu uống nước.
Về vấn đề sống chung trước hôn nhân Ôn Nhiễm đã suy nghĩ kỹ lưỡng khi ngồi ăn cơm.
Nghĩ đến chuyện này cô vẫn cảm thấy khó tin: “Cô ấy nhờ em thiết kế trang sức đấy.”
Rất ấm áp.
Cho đến khi bàn tay anh nắm lấy nhịp tim hỗn loạn của cô.
Nhan Vọng Thư cười: “Em chắc chắn sẽ giành được quán quân.”
Ghế sofa trong rạp là dạng nửa bao quanh, rất lớn.
Cô bước tới lấy thuốc bôi bỏng giúp Nhan Vọng Thư thoa lên vết thương sau đó quay về chỗ ngồi tập trung cầm máy tính bảng vẽ bản thiết kế.
Không biết bao lâu sau Nhan Vọng Thư gõ nhẹ lên mặt bàn.
Anh tiến lên ôm cô gái đang giận dỗi vào lòng dỗ dành: “Tất cả đều là mua cho em, mới tinh, toàn bộ đều mới.”
Anh đứng dậy đi ra sau lưng cô, đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Ôn Nhiễm không nhịn được bật cười.
“Ừm.”
Nhan Vọng Thư khẽ gật đầu, nhận lấy máy tính bảng: “Cô ấy là khách hàng VVIP của ‘Carllyle’.”
Ánh chiều tà hắt vào phòng, Nhan Vọng Thư nhìn thấy những sợi lông tơ mỏng trên mặt cô.
Cô nghĩ, cứ thuận theo đi.
Nhan Vọng Thư nhìn thấy cánh mũi nhỏ xinh của cô đang khẽ phập phồng vì thiếu dưỡng khí, đôi môi hơi hé mở, mang theo một vẻ quyến rũ mê hoặc.
Chiếc áo cô mặc hơi ngắn, khi ngồi để lộ vòng eo nhỏ nhắn.
Nhan Vọng Thư quả thật rất thông minh. Anh dường như nhận ra tâm trạng nhạy cảm của cô, đáp: “Giống như anh yêu em nên anh không nỡ buông tay.”
Sau bữa tối Nhan Vọng Thư dẫn Ôn Nhiễm đến phòng chiếu phim.
Ôn Nhiễm bị động đón nhận, đầu óc trống rỗng.
Nhưng anh lại rất vui, cực kỳ vui.
Hàng mi cô run rẩy rồi từ từ mở mắt. Khi nhìn anh, trong mắt cô có một nửa là khao khát, nửa còn lại là mê man.
Cô nhớ đến sợi vàng để học kỹ thuật lũy ti mà Tô Từ đã tặng mình.
Ôn Nhiễm nghiêng đầu nhìn Nhan Vọng Thư. Ở đây ánh sáng không tốt, cô cố gắng nhìn rõ anh nhưng cũng chỉ có thể nắm bắt được những đường nét mơ hồ.
Nụ hôn này là tình yêu của cô, cũng là nỗi bất an của cô.
Nhan Vọng Thư không biết cô đang tiếc nuối điều gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của cô liền tưởng rằng cô kén ăn.
Câu nói này không làm Ôn Nhiễm vui lên, cô chu môi lẩm bẩm: “Ngày mai cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ sẽ công bố top 10 rồi.”
Vậy bây giờ có phải tổng giám đốc Nhan thông minh đã bị tình yêu làm cho mù quáng rồi không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư cong môi cười, đưa tay đỡ lấy gáy cô, nghiêng đầu hôn nhẹ lên cổ cô, giọng điệu thoải mái: “Đáng yêu thật.”
Đột nhiên cô xoay người đi ra ngoài, giọng điệu rõ ràng không vui: “Em không muốn ngủ nữa.”
Cô đẩy anh ra anh liền siết chặt lấy cô. Cô quay mặt đi anh liền ngậm lấy chiếc khuyên tai ngọc trai của cô mà kéo nhẹ.
Cô đẩy anh ra, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường, tay vô thức mân mê lớp vải mềm mượt, vẫn cảm thấy hối hận vì cảm xúc thất thường vừa nãy.
Là muốn!
?
Khi chuông báo thức vang lên Ôn Nhiễm lập tức thức dậy.
Mùi tuyết tùng trên người anh khiến cô bừng tỉnh.
Ôn Nhiễm khẽ cười, cúi đầu tiếp tục vẽ: “Không hiểu.”
Cô đặt bút xuống, đưa máy tính bảng cho người phía sau: “Tổng giám đốc Nhan xem thử đi, đây là bản thiết kế dành cho tổng giám đốc Hồng…”
Ban đầu anh còn kiềm chế, chỉ khẽ chạm vào cô, chưa hề quá phóng túng.
Ôn Nhiễm hoàn hồn, đưa tay đẩy cánh tay rắn chắc của anh ra nhưng không thể ngăn được bàn tay anh đang tự do rong ruổi trên người cô.
Anh nói: “Sau này sẽ có nhiều người thích thiết kế của em hơn nữa.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên.
Ôn Nhiễm ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn anh: “Không phải.”
Ôn Nhiễm đã bôi thuốc xong, theo phản xạ nâng tay anh lên, nhẹ nhàng thổi vào chỗ bị bỏng: “Thật không? Sao anh chắc chắn thế?”
Ánh mắt đó khiến máu trong người Nhan Vọng Thư sôi trào khó mà kiềm chế. Anh lại cúi xuống chiếm lấy môi cô mang theo d·ụ·c v.ọng sâu đậm.
Cô tham khảo theo Trạch Tâm Di, người đã yêu rất nhiều lần nhưng chưa từng sống chung với ai.
Nhan Vọng Thư không nói gì, chỉ cúi mắt nhìn bản thiết kế còn dang dở của cô.
Cái kết có phần buồn bã khiến cô xem mà chìm vào trầm mặc.
Cô buộc tóc kiểu búi tròn, những lọn tóc rơi trên cổ vai, đôi hoa tai ngọc trai dưới ánh đèn lấp lánh rõ ràng.
Cô cảm thấy như vậy không tốt.
Nhan Vọng Thư khẽ nhướng mày, thở ra một hơi: “Ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Nhưng bí mật mà cô đang che giấu giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Ôn Nhiễm nhíu mày, mím môi: “Anh nói anh yêu em vậy mà lại bắt nạt em.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ngửa cổ, cả người ngả ra sau để né tránh anh.
Cô lại nghĩ đến Lý Uyển, sau khi cô ấy gặp gỡ và xác định quan hệ với Tưởng Vũ Bác, thời gian chưa lâu nhưng đã dọn về sống chung.
Tông màu trong phòng nhã nhặn, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ hắt xuống nền gạch kiểu cổ một bóng sáng hình chữ “Điền” nhỏ nhắn.
Lúc này bộ phim đã gần kết thúc, hình ảnh quay về những năm tháng thanh xuân của nam nữ chính, kèm theo một bản nhạc nền buồn bã như đang diễn tấu một mối tình không thể cứu vãn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.