Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Chương 94
“Như nào?” Anh hỏi lại.
Cúp điện thoại xong anh im lặng ngồi lại ghế tiếp tục ăn.
Nhan Vọng Thư bỗng nhiên nói: “Sư huynh, anh đi đường xa vất vả, có muốn nghỉ ngơi trước không? Tôi làm tròn đạo chủ nhà, sắp xếp giúp anh nhé?”
Cô phản ứng lại, chột dạ cúi đầu: “Xin lỗi.”
Nhan Vọng Thư thì vì hai chữ “lần trước” mà mắt hơi nheo lại, cộng thêm sự thân thiết tự nhiên giữa hai người, sự quen thuộc này khiến anh không vui.
Anh gật đầu: “Được.”
Ôn Nhiễm đang suy nghĩ có nên nói thật không, vì sợ sư huynh và thầy lo lắng. Nhưng Trạch Trình Kính trực tiếp nói: “Mau nói cho anh, anh vừa xuống máy bay rồi.”
Nhan Vọng Thư lập tức ngước lên nhìn cô, bàn tay cứng đờ.
Phải mất vài giây cô mới phản ứng lại, hai tay nắm chặt điện thoại, ngoan ngoãn áp lên má: “Sư huynh?”
Ôn Nhiễm vội ngồi dậy, hỏi: “Sao vậy?”
Vì Trạch Trình Kính sắp đến nên Ôn Nhiễm rời giường đi rửa mặt, chỉnh trang lại bản thân rồi nằm lại trên giường.
Ôn Nhiễm gật đầu, kéo tay anh ta xuống, nói: “Sư huynh, em không sao rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô gật đầu.
Sự chiếm hữu của Nhan Vọng Thư luôn rất mạnh, Ôn Nhiễm biết điều đó.
“Bệnh viện nào?”
“Anh trai gì chứ, sư huynh thì chỉ là sư huynh.”
Ôn Nhiễm lại nói: “Anh giúp em về lấy điện thoại và quần áo được không?”
Nhịp tim Ôn Nhiễm đập nhanh, siết chặt mền.
Lời nói của Nhan Vọng Thư thực sự… thực sự…
Anh đặt đũa xuống, nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày.
Ôn Nhiễm theo phản xạ giơ tay che miệng.
Nhan Vọng Thư đứng dậy, cằm hơi nhếch lên: “Em không muốn anh gặp anh ta đến thế sao?”
Cô cảm nhận được sự căng thẳng của “tu la tràng”.
Ôn Nhiễm chớp mắt, giọng mềm mại nũng nịu: “Vậy anh có thể giúp em lấy không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta cúi người nắm lấy vai Ôn Nhiễm lo lắng hỏi: “Em thế nào rồi? Có đau như lần trước không?”
Lúc đó ở Hộ Thành cô không có người thân.
Lên cao rồi lại rơi xuống, nghĩ lại thôi cũng thấy mệt mỏi.
Nhan Vọng Thư sững sờ hai giây, bỗng nhiên thấy thoải mái.
“Vậy bây giờ em đang ở đâu?”
Nhan Vọng Thư lúc này mới ngồi xuống từ tốn mở hộp cơm.
Một lúc sau anh bước ra với vẻ ngoài tươm tất.
!!!
Nhan Vọng Thư hiểu rõ: “Anh là đàn ông, anh nhìn ra được.”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc: “Ba lần.”
Giờ cô cũng không biết nên nói gì nữa.
“Haizzz—” Anh thở dài, thư giãn tư thế, giọng điệu mang theo chút cưng chiều, chút trêu chọc: “Không biết em ‘biết rồi’ là thật sự biết hay chỉ nói vậy thôi.”
Nhưng lời này không làm Nhan Vọng Thư vui vẻ, anh nhếch môi đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Ôn Nhiễm: “Giở trò gì đây?”
Ôn Nhiễm cúi đầu: “Tụi em lớn lên cùng nhau, anh ấy là sư huynh của em, em coi anh ấy như anh trai.”
Sau khi Tần Tiêu rời đi Nhan Vọng Thư vào phòng vệ sinh.
Qua vài giây mới nhận cuộc gọi: “Alo.”
Nhan Vọng Thư không muốn nói lý lẽ, cứng rắn: “Nghe lời anh.”
Nhan Vọng Thư không đáp, bước đến bên giường, kéo tay Ôn Nhiễm xuống khỏi miệng: “Nhiễm Nhiễm, anh không nên gọi thế sao?”
Ôn Nhiễm vẫn nhìn anh, có lẽ vì đau lưỡi, anh ăn rất chậm, trông có vẻ khó nuốt.
Giống như nam chính sa sút tinh thần trong một bộ phim nghệ thuật vì nữ chính.
Vừa ăn miếng đầu tiên, anh lập tức nhíu mày ‘xì’ một tiếng, nhắm mắt tựa vào ghế, vẻ mặt đau đớn.
Ôn Nhiễm bặm môi, nghĩ cũng biết, chắc là do tối qua gọi điện cho Bạch Vĩ Lương, ông không yên tâm nên mới kêu Trạch Trình Kính đến.
Ôn Nhiễm: “???”
Tất cả những lời nói ra không phải để giải quyết mâu thuẫn mà chỉ để khắc sâu dấu ấn trong lòng đối phương.
Ôn Nhiễm lập tức hoảng loạn, may mắn thay điện thoại Trạch Trình Kính reo lên, anh ta cầm máy ra ngoài nghe.
Ánh mắt anh trầm xuống: “Hôm nay em không được ăn, chiều nay làm nội soi dạ dày.”
Ôn Nhiễm há hốc miệng nhìn anh rồi lại nhìn Trạch Trình Kính, nhắm mắt, giọng yếu ớt: “Tạm thời anh đừng gọi như thế.”
Hàng mi Ôn Nhiễm run lên, không đáp lại, nhưng trong lòng vì câu nói đùa này mà nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ôn Nhiễm thu lại ánh mắt: “Sư huynh, anh đừng lo, em không sao.”
Hai người đàn ông đối diện, khí thế đối chọi nhau.
Nhan Vọng Thư ngồi xuống mép giường, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng điệu ngạo mạn: “Anh cứ chờ ở đây đấy.”
Nhan Vọng Thư siết chặt cằm, đặt máy tính bảng lên sofa, đứng dậy bước qua.
Ôn Nhiễm quay sang hướng ngược lại, là Nhan Vọng Thư.
Nhan Vọng Thư thong thả gắp thức ăn, nhướng mày: “Anh bảo Tần Tiêu lấy giúp em.”
Trạch Trình Kính khẽ giật cằm: “Tổng giám đốc Nhan, hai chữ ‘sư huynh’ tôi không nhận nổi.”
“Hả?” Ôn Nhiễm sững người hai giây, lắc đầu: “Không có.”
Ôn Nhiễm chỉ có thể thành thật: “Em đang ở bệnh viện, tối qua bệnh dạ dày tái phát, Nhan Vọng Thư đưa em đến bệnh viện.”
Giọng Nhan Vọng Thư trầm xuống: “Sau này dù thế nào cũng phải ăn cơm, biết không?”
Cô cố vắt óc nghĩ cách tránh khỏi “tu la tràng”, bèn mở miệng: “Nhan Vọng Thư, điện thoại em vẫn còn ở nhà phải không?”
Một khoảnh khắc, sống mũi Ôn Nhiễm cay xè, không nói nên lời, chỉ lắc đầu.
Ôn Nhiễm nuốt nước bọt, giọng khàn đặc: “Anh nghỉ một lát đi, em không sao.”
Lúc này Trạch Trình Kính cuối cùng cũng nhìn thấy anh.
— Mr. Trạch.
Trước khi rời đi, ngay trước mặt Trạch Trình Kính, anh hôn nhẹ lên trán Ôn Nhiễm. Cô lập tức đỏ bừng mặt.
Lúc này trong đầu Ôn Nhiễm chỉ có ba chữ “Tu la tràng”.
Tần Tiêu nói: “Tổng giám đốc Nhan, tôi mang một ít quần áo và đồ dùng từ văn phòng đến cho anh.”
So với cô trằn trọc không yên, Nhan Vọng Thư lại vô cùng bình tĩnh ngồi bên cạnh cầm máy tính bảng xử lý công việc như thể chẳng có chuyện gì.
Nhan Vọng Thư liếc nhìn, đứng dậy nhận lấy.
Ôn Nhiễm: “…”
Cô khẽ nhíu mày.
Anh nhíu mày: “Anh nhớ lần trước đi viện cùng em bác sĩ đã dặn phải làm.”
Ôn Nhiễm nghẹn họng, không biết trả lời thế nào.
Ôn Nhiễm mấp máy môi, có chút lúng túng.
Anh ta thu lại vẻ lo lắng, xoay người, nghiêm túc nhìn Nhan Vọng Thư.
Trạch Trình Kính cũng đưa tay: “Chào anh.”
Nhan Vọng Thư không trả lời câu hỏi của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* má cô: “Còn đau không?”
Ngụ ý: Mối quan hệ của chúng ta thân mật, chỉ có anh mới giúp em được.
Ôn Nhiễm bị vạch trần, chột dạ quay mặt đi.
Khi thấy người bên kia nói gì đó, sắc mặt Nhan Vọng Thư trở nên khó coi, anh nhìn về phía Ôn Nhiễm. Vài giây sau anh đưa điện thoại cho cô.
Lúc này cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Tần Tiêu bước vào, trên tay cầm vài thứ, trong đó có hộp cơm tinh xảo.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lớn xoa nhẹ lên đỉn.h đầu cô.
Ôn Nhiễm nghĩ, sau này sẽ không cắn anh nữa.
Một loạt câu hỏi khiến Ôn Nhiễm choáng váng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư lạnh giọng cắt ngang: “Anh ta thực sự chỉ là sư huynh của em?”
Cô nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh, chân thành nói: “Em từng nghĩ sẽ sống cả đời với anh ấy…”
Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Nhan Vọng Thư, anh đứng bên giường, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn xuống cô với áp lực vô hình.
Chương 94: Chương 94
Nhan Vọng Thư thoáng nheo mắt, siết nhẹ cánh tay nhỏ của cô.
Anh chắc hẳn đã thức cả đêm, mí mắt hai tầng rõ ràng ngày thường bây giờ lại biến thành ba tầng, cằm còn lún phún râu.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, đợi đến khi y tá sắp xếp xong mọi thứ và rời khỏi phòng bệnh, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ôn Nhiễm quét mắt nhìn quanh phòng bệnh rồi đưa điện thoại cho Nhan Vọng Thư: “Sư huynh em muốn đến.”
Trước đêm qua, ngay cả bản thân Ôn Nhiễm cũng không biết mình có thể vô lý đến mức đó.
“Không… không sao ạ.” Cô vẫn còn hơi mơ hồ.
Hai bàn tay bắt nhau, rất ngắn nhưng đầy lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt Nhan Vọng Thư không có biểu cảm dư thừa, nhận lấy điện thoại nói địa chỉ bệnh viện rồi trực tiếp cúp máy.
Anh ta gõ cửa tượng trưng hai cái, nghe thấy giọng đáp của Ôn Nhiễm liền đẩy cửa bước thẳng đến bên giường.
Anh hài lòng với phản ứng của cô, vuốt má cô: “Anh đi đây.”
Nhan Vọng Thư thật là…
Trạch Trình Kính giơ tay sờ trán Ôn Nhiễm: “Hết sốt chưa?”
Ôn Nhiễm nắm lấy tay anh, nói nốt: “Nhưng em không làm được, em chỉ muốn sống cả đời với anh.”
Nhan Vọng Thư dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ, nâng mắt nhìn kẻ gây tội, giọng mơ hồ: “Đau lưỡi.”
Nhan Vọng Thư bỗng nhiên thu lại vẻ trêu chọc, nắm lấy tay Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng lắc lắc: “Trong vòng nửa năm qua em có làm nội soi dạ dày không?”
Cửa phòng bệnh vừa khép lại Ôn Nhiễm lập tức túm lấy tay Nhan Vọng Thư cầu xin: “Nhan Vọng Thư, anh đừng như vậy.”
Một lúc lâu sau Nhan Vọng Thư mới tiếp tục ăn.
Dù sao Trạch Trình Kính cũng từng tỏ tình với cô.
Từ những thủ đoạn thương mại của anh mà cô không thể hiểu được lúc ban đầu đến việc thân phận của cô bị lộ ra rồi những lời đối đầu vô lý không có nguyên nhân, cuối cùng là sự thành khẩn đầy ấm áp.
Trạch Trình Kính đến rất nhanh.
“Chính là anh đừng gọi sư huynh, cũng đừng quá… quá…”
Mà gần đây trên thương trường Trạch Trình Kính và Nhan Vọng Thư nhiều lần đối đầu, nước lửa bất dung.
Nhan Vọng Thư khẽ cười một tiếng: “Lần sau nhẹ một chút, chồng em chịu không nổi đâu.”
Tất cả chuyện đêm qua như đèn kéo quân hiện lên trong đầu.
Anh than thở: “Nổi giận lên thì cứng đầu không ai bằng.”
Cô nằm nghiêng trái, rồi nghiêng phải, rồi lại ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Nhan Vọng Thư cười trước, chủ động đưa tay ra: “Chào anh.”
Ôn Nhiễm giải thích: “Không có thời gian làm, hơn nữa phải gây mê, cần người nhà đi cùng.”
Cô sợ tim mình nhảy ra ngoài mất.
Lần này Nhan Vọng Thư không từ chối.
Ôn Nhiễm có chút mơ hồ, vươn tay nhận lấy điện thoại, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì sững sờ.
“Sao điện thoại em không ai nghe? Em đang ở đâu? Anh ta có làm gì em không?”
“Ở… ở…”
Thay quần áo, gội đầu, ngay cả râu cũng đã cạo sạch.
Anh luôn nhạy bén như vậy.
Khi Ôn Nhiễm tỉnh dậy thì trời đã sáng. Y tá đang rút kim truyền, cảm giác châm chích nhẹ.
Sư huynh đến Hộ Thành rồi!!!
Nhan Vọng Thư hờ hững đáp “Ừm” một tiếng.
Nhan Vọng Thư lại hỏi: “Em đã từng đau thế này mấy lần rồi?”
Ôn Nhiễm cảm thấy sợ hãi, muốn phản đối: “Em không còn đau nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm nghẹn ngào: “Biết rồi.”
Trạch Trình Kính thở phào nhẹ nhõm: “Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?”
Đột nhiên điện thoại của Nhan Vọng Thư vang lên.
(“Tu là tràng” là một cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Nhật được du nhập vào Trung Quốc và sử dụng rộng rãi trong tiểu thuyết, manga, anime. Dùng để chỉ những tình huống căng thẳng, xung đột dữ dội)
Ôn Nhiễm: “…”
Ôn Nhiễm vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước mà anh ta nhắc đến là khi Ôn Nhiễm về Mỹ vào dịp Quốc Khánh.
Ôn Nhiễm im lặng hai giây: “Anh lấy giúp em đi, tiện thể lấy thêm ít quần áo, Tần Tiêu không tiện.”
“Không cần đâu.” Ôn Nhiễm hiểu rõ, cô không thể ăn, Nhan Vọng Thư sợ ăn trước mặt cô sẽ khiến cô thèm. Cô nói: “Em không muốn ăn gì cả, anh ăn ở đây cũng không sao.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.