Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Chương 95
Nói đến chuyện tranh giành, anh chưa từng thua ai
Chiếc áo mà cô đang khoác trên người chính là áo của anh ta.
Ôn Nhiễm hơi sững sờ rồi lại bị Trịch Trình Kính dẫn đi tiếp.
Ôn Nhiễm bị Trịch Trình Kính kéo đi nhưng vẫn không nhịn được mà dừng bước, quay đầu nhìn về phía Nhan Vọng Thư.
Trạch Trình Kính đã hỏi mã số cửa căn hộ Ôn Nhiễm thuê, bảo người trực tiếp lấy hộ chiếu và gặp nhau tại sân bay.
Ôn Nhiễm hoàn hồn, gật đầu xong liền chạy tới.
Trên tay anh ta có một chiếc nhẫn rất đặc biệt.
Nhan Vọng Thư bị cơ thể mềm mại của cô ôm chặt, hơi thở phập phồng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trạch Trình Kính ở không xa.
Tần Tiêu trông có vẻ khó xử, nhìn Trạch Trình Kính rồi đề nghị: “Cô Ôn, cô có muốn đợi tổng giám đốc Nhan tới rồi nói chuyện với anh ấy trực tiếp không?”
Trạch Trình Kính vừa chỉnh điện thoại vừa trả lời: “Thầy bị ngã, đang ở bệnh viện, tình hình khá nghiêm trọng, em theo anh về ngay.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không có.”
Chương 95: Chương 95
“Được.”
Nhan Vọng Thư giơ tay lấy hộp thuốc, rút một điếu ra kẹp chặt giữa răng rồi sờ hộp diêm rút ra một que, dùng một tay quẹt lửa.
Ôn Nhiễm hiểu chuyện, liền rút tay về để Trạch Trình Kính xử lý công việc trước.
Sau khi Trạch Trình Kính xử lý xong công việc họ đã gần đến sân bay.
Nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.
Ôn Nhiễm mím môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Sư huynh, anh hỏi đi.”
Hai người ngồi trong phòng chờ riêng tại sân bay.
Cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi về chuyện giữa cô và Nhan Vọng Thư, hoặc về những gì đã xảy ra tối qua.
Trạch Trình Kính nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu.
Mùi tuyết tùng nhanh chóng lan tỏa trong xe.
Là cô, tự tay thiết kế chiếc nhẫn này cho anh ta.
Trịch Trình Kính thấy Nhan Vọng Thư vẫn không chịu buông tay, liền dùng sức giật mạnh, Nhan Vọng Thư thuận thế, vậy mà thật sự thả ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rõ ràng đã chịu thiệt, vậy mà vẫn có thể từ bỏ dự án, dùng tư thái bề trên để nhận lỗi. Đúng là coi trọng Ôn Nhiễm thật.
Ôn Nhiễm có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng cảm thấy hợp lý.
Nội dung tài liệu là hợp đồng chuyển nhượng dự án F bị Trịch Trình Kính chặn ngang.
Thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh đèn xe lướt qua chiếu sáng một góc gương mặt sắc nét của anh rồi lại chìm vào bóng tối.
Cô nhắm mắt lại, cắn chặt răng, không quan tâm đến sự có mặt của Trịch Trình Kính, mạnh dạn ôm lấy cổ Nhan Vọng Thư, chủ động hôn anh.
Nhan Vọng Thư hờ hững quét mắt nhìn bàn tay của Trịch Trình Kính.
Anh cởi áo khoác ngoài đưa cho cô: “Mặc tạm cái này, hộ chiếu của em đâu?”
Trạch Trình Kính cũng quay đầu nhìn về phía Nhan Vọng Thư sau đó lại nhìn Ôn Nhiễm, giọng điềm tĩnh: “Nhiễm Nhiễm, cho em hai phút. Có gì cần nói, có gì không nên nói, em hiểu chứ?”
Hành lang sáng rực, có lẽ vì không có bóng người, lại toát lên vẻ cô đơn.
Lúc này Trạch Trình Kính không kiểm soát được âm lượng, giọng nghiêm nghị nói vào điện thoại: “Phong tỏa toàn bộ thông tin, nếu có bất cứ rò rỉ nào tôi sẽ đích thân xử lý các người!”
Nhưng không phải.
Không nỡ xa cũng là thật.
Trên trán Nhan Vọng Thư gân xanh nổi lên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy sự hung hãn không hề che giấu, như thể trong chớp mắt có thể xé nát cô ra.
Trạch Trình Kính trước giờ luôn bình tĩnh.
Lúc này Trịch Trình Kính chạy tới, túm lấy cánh tay Nhan Vọng Thư cảnh cáo: “Thả cô ấy ra!”
Ký tên: Bạch Vĩ Lương.
“Chuyện giữa em và Nhan Vọng Thư, thầy đã nói một ít rồi.” Giọng Trạch Trình Kính lạnh nhạt: “Nhiễm Nhiễm, anh muốn hỏi một chuyện.”
Anh cứ thế đi thẳng đến bãi đỗ xe, lên xe: “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
Vì sự thân mật vừa rồi, tim Ôn Nhiễm vẫn chưa ổn định lại, cô cũng không dám nhìn thẳng vào Trạch Trình Kính.
Ôn Nhiễm ôm chặt lấy Nhan Vọng Thư, lưu luyến không nỡ rời xa: “Em phải về nhà rồi, Nhan Vọng Thư.”
“Tối qua anh ta có làm gì em không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Đợi Nhan Vọng Thư quay lại em sẽ nói với anh ấy một tiếng rồi về nhà.”
Đến sân bay, chờ khoảng hai phút, có người mang hộ chiếu của Ôn Nhiễm tới.
Ôn Nhiễm cảm giác tim mình bị siết chặt đau nhói.
Trạch Trình Kính không từ chối, định đưa điện thoại cho Ôn Nhiễm, nhưng đúng lúc đó điện thoại lại reo lên.
Giọng anh khàn khàn hỏi: “Là em tự nguyện sao?”
Nhan Vọng Thư buông lỏng bàn tay đang siết chặt, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: “Đừng đi, mọi chuyện cứ giao cho anh, được không?”
Gọi lần đầu không ai nghe máy.
Trạch Trình Kính nhìn Ôn Nhiễm: “Đi thôi, đến thẳng sân bay.”
Trạch Trình Kính suy nghĩ hai giây, lạnh nhạt nói: “Tâm Di, em đừng khóc, bình tĩnh nghe anh nói, chuyện này không thể để bất kỳ ai biết, hiểu không?”
Kẹp giữa tài liệu là một mảnh giấy, nét chữ mạnh mẽ, bút pháp sắc bén.
Sau khi cúp máy Ôn Nhiễm vội hỏi: “Tâm Di sao rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm hơi hé môi rồi thành thật đáp: “Chưa từng.”
Đầu óc Ôn Nhiễm lập tức trống rỗng, mãi đến khi nghe Trạch Trình Kính gọi người chuẩn bị máy bay riêng cô mới nhanh chóng xuống giường.
Ra khỏi phòng bệnh Ôn Nhiễm nhìn thấy Tần Tiêu đang đứng bên ngoài.
Trạch Trình Kính khẽ gật đầu, lại hỏi: “Lần trước anh đến Hộ Thành, lúc đó em đã từng ở cùng anh ta chưa?”
Bởi vì anh nhớ ra đã từng thấy chiếc nhẫn này ở đâu.
Nhưng chuyện bên trong BNile làm sao có thể giao cho anh?
Hơn nữa, ông ta phản đối việc BNile tiến vào thị trường trong nước.
Cô nhẹ nhàng chạm môi anh, lưu luyến không rời.
Cả hai lập tức đứng dậy rời đi.
Sau đó cô buông anh ra, xoay người đi.
Ôn Nhiễm không bị ánh mắt anh dọa sợ, ngược lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót. Cô nghẹn ngào trấn an anh: “Em chỉ về nhà một chuyến thôi, về gặp thầy của em, xử lý xong chuyện sẽ quay lại.”
Cơ thể Ôn Nhiễm run lên một chút khi nắm lấy tay Nhan Vọng Thư, sau đó quay đầu nhìn Trịch Trình Kính, khẽ gật đầu.
Ôn Nhiễm thực sự muốn về nhà nhưng sau tất cả những chuyện này cô không thể không chào hỏi một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi anh lại lật xem tài liệu.
Nhan Vọng Thư vẫn chưa quay lại thì Trạch Trình Kính đã nhận được một tin tức chấn động.
Hỏi?
Là Trạch Tâm Di gọi đến, cô khóc đến mức không nói thành lời qua điện thoại, nói rằng Bạch Vĩ Lương bị ngã, hiện đang hôn mê bất tỉnh.
Ôn Nhiễm cứng đờ quay đầu nhìn anh: “Thật không?”
Bãi đỗ xe mờ mịt ánh đèn, không có điều hòa, lạnh lẽo đến thấu xương, không khí không lưu thông mang theo mùi vị lạ lùng.
Tám chữ lớn.
Đợi một lúc, một tiếp viên hàng không xinh đẹp bước vào cung kính nói: “Anh Trạch, anh có thể lên máy bay rồi.”
Ôn Nhiễm có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, trái tim cô như rơi xuống nặng nề. Cô ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh: “Nhan Vọng Thư, em sẽ nhanh chóng quay lại, anh tin em đi.”
Tim cô khẽ run lên, nhanh chóng quay người lại—là Nhan Vọng Thư.
“Ở nhà.”
Ôn Nhiễm từng nghe nói về vị cổ đông họ Hoàng này. Ông ta là một trong những cổ đông đầu tiên khi BNile mới thành lập. Sau khi BNile ngày càng lớn mạnh ông ta âm thầm thu mua cổ phần, lôi kéo các cổ đông nhỏ hơn, giành quyền phát ngôn trong công ty. Người duy nhất có thể chế ngự ông ta chính là Bạch Vĩ Lương.
Nhưng chưa kịp bước được một bước cô đã bị Nhan Vọng Thư mạnh mẽ kéo lại ôm chặt vào lòng. Cánh tay và vòng eo cô bị siết chặt đến mức đau nhói.
“Có khóa không? Có thể nhờ người lấy giúp không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Anh cứ nói với anh ấy, đây là chuyện rất quan trọng nên tôi mới phải đi gấp.”
“Được.” Ôn Nhiễm quấn chặt chiếc áo khoác rộng của Trạch Trình Kính, tay run rẩy khi cài cúc, dường như không còn chút sức lực nào.
Trạch Trình Kính lại gật đầu, ngẩng lên: “Em thích anh ta sao?”
Ngoài việc tiến vào thị trường trong nước còn có một cổ đông họ Hoàng rất khó đối phó.
Trước đây anh từng bảo Ôn Nhiễm sắp xếp lại bản thiết kế của mình rồi đưa cho anh, trong đó có bản vẽ thiết kế của chiếc nhẫn này.
Ôn Nhiễm im lặng hai giây rồi gật đầu: “Ừm.”
Càng nghĩ càng khó chịu.
Hành lang dài, một bên là tường trắng, một bên là kính trong suốt, có thể nhìn thấy bãi cỏ bên ngoài, nơi đậu chiếc máy bay riêng.
Lúc này Trạch Trình Kính lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ màu xanh đưa cho Tần Tiêu: “Làm ơn chuyển cái này cho tổng giám đốc Nhan.”
Thầy ngã nặng.
“Anh lập tức về ngay.”
Là thứ Tần Tiêu vừa giao cho anh.
Trạch Tâm Di nức nở: “Em biết… biết rồi.”
Nhan Vọng Thư từng nói rằng sự khác biệt lớn nhất giữa ‘Carllyle’ và BNile là, ‘Carllyle’ thiên về mô hình kinh doanh thương mại, còn BNile là đơn vị thiết kế có chỗ đứng vững chắc trong ngành.
Bởi vì Ôn Nhiễm nhớ thể lực của Nhan Vọng Thư rất tốt, thế nhưng lúc này trán anh lại ướt mồ hôi, hơi thở dồn dập.
Trên xe, Trạch Trình Kính liên tục gọi điện để xử lý công việc.
Cô đã tiết lộ “thông tin” về Nhan Vọng Thư, bị anh phản kích lại, sự việc bại lộ, thầy chắc chắn lo lắng rằng anh sẽ làm khó cô.
Trạch Trình Kính ngước lên.
Ông chính là trụ cột của BNile.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Ừ.”
Trạch Trình Kính ngừng lại một chút, đột ngột đổi chủ đề: “Về nhà với anh đi, thầy bảo anh đến đón em.”
Anh nhất định phải giành lại cô.
Chỉ vì có Bạch Vĩ Lương nên BNile mới có thể giữ vững vị thế trong ngành.
Cùng với việc Trạch Trình Kính liên tục nhận các cuộc gọi, bầu không khí trong xe cũng trở nên căng thẳng hơn.
Đôi mắt cô sáng rực đầy sự chân thành.
Vì vậy, nếu tin tức về tình trạng của Bạch Vĩ Lương bị lộ ra ngoài, những kẻ dòm ngó BNile chắc chắn sẽ lập tức ra tay.
Ôn Nhiễm còn đang do dự có nên mượn điện thoại gọi lại lần nữa hay không thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy tới.
Cuối cùng cô cũng cầm được điện thoại của Trạch Trình Kính, gọi cho Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm nín thở, không rõ là vui hay bối rối, cứ đứng ngây ra đó.
Nhan Vọng Thư không hề quay đầu lại, tiếp tục bước đi, đến lối thông, tiếp viên hàng không nhìn thấy anh sắc mặt không tốt, không dám lên tiếng, chỉ lùi một bước, cúi đầu chào.
Một giây sau anh bổ sung thêm một câu: “Đừng nghĩ cứ thế mà rời đi.”
Cô quay đầu mấy lần, chỉ thấy bóng lưng cao lớn của Nhan Vọng Thư ngày càng xa.
Nhan Vọng Thư chắc chắn đã chạy suốt từ bãi đỗ xe tới đây.
Ôn Nhiễm nghẹn lời, chỉ có thể nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt anh.
Anh ngậm điếu thuốc, hờ hững giũ tàn diêm, cười nhạt: “Hay cho một câu không ai nợ ai.”
Trạch Trình Kính liếc nhìn cô một cái, cô vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân.
Nặng đến mức nào?
Nói xong anh liền đưa Ôn Nhiễm rời đi.
“Anh không tin.” Anh nghiến răng thốt lên từng chữ, cố chấp đến cùng.
Trịch Trình Kính lập tức khoác vai Ôn Nhiễm xoay người rời đi.
Ôn Nhiễm nhìn Trạch Trình Kính rồi gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe.
Dựa vào thời gian Trạch Trình Kính đến Hộ Thành, có thể đoán được rằng sau cuộc gọi tối qua giữa cô và Bạch Vĩ Lương, Trạch Trình Kính đã lập tức lên đường đến đây.
Trạch Trình Kính: “Dạ dày còn đau không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm suy đoán thương thế của Bạch Vĩ Lương rất nghiêm trọng. Suy đoán này khiến cô càng run rẩy hơn.
Ôn Nhiễm: “Em muốn gọi cho Nhan Vọng Thư.”
Trạch Trình Kính cúp máy, nhìn Ôn Nhiễm với khuôn mặt trắng bệch, hiểu rõ cô đang lo lắng, anh liền trấn an: “Đừng quá căng thẳng, vừa rồi Tâm Di nói tình hình của thầy có chuyển biến tốt hơn.”
Sau khi Nhan Vọng Thư rời đi Trạch Trình Kính ngồi xuống bên giường.
Nhan Vọng Thư đột ngột siết chặt eo Ôn Nhiễm, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Anh không cho phép.”
Giọng anh cũng sắc bén, tràn ngập uy h**p: “Em dám đi thử xem.”
Nhìn sắc mặt sư huynh cô cảm thấy đôi chân mình cũng đứng không vững nữa.
Câu hỏi của anh là về cô.
Rất lâu sau anh cầm lấy tập tài liệu màu xanh trên ghế phụ lật ra.
Rất quen thuộc.
Anh nhíu mày, nghiêng đầu lại gần ngọn lửa hít một hơi, điếu thuốc lập tức bén lửa.
“Em cứ ở bệnh viện trông chừng, có chuyện gì cũng đừng hoảng hốt, làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, có làm được không?”
—Xin rộng lòng tha thứ, đôi bên không ai nợ ai.
Ôn Nhiễm run giọng: “Sư huynh.”
Nhẫn được thiết kế theo phong cách tam giác, gắn một viên ngọc bích xanh trắng không theo quy tắc, sắc màu lấp lánh như một bức tranh thủy mặc.
Ôn Nhiễm lắc đầu.
Đáy mắt Nhan Vọng Thư đột nhiên lạnh buốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong anh lại tiếp tục nhận một cuộc gọi khác.
Ngọn lửa ấm áp nhưng không thể sưởi ấm khuôn mặt anh.
Cô bước nhanh tới, giọng nói vội vã: “Trợ lý Tần, tôi có việc gấp phải về Nước Mỹ, phiền anh nhắn lại với Nhan Vọng Thư, tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay khi về đến nhà.”
Ôn Nhiễm mấp máy môi, một chữ cũng chưa kịp nói ra, phía sau đã vang lên giọng của Trịch Trình Kính nhắc nhở: “Nhiễm Nhiễm, đến giờ rồi.”
Cô đành phải trả lại điện thoại cho Trạch Trình Kính.
Đáng tiếc, anh cũng rất coi trọng cô.
Ôn Nhiễm lờ mờ nhận ra tình hình của BNile hiện tại đang rất căng thẳng.
“Thật.” Trạch Trình Kính gật đầu.
Anh không nói một lời, sải bước dài tiến lên nắm lấy tay Ôn Nhiễm, nhét điện thoại của cô vào lòng bàn tay cô sau đó quay người rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.